Không Thể Kiềm Chế
“Kỳ Binh Hào” neo tại bến cảng ở căn cứ Hồ Đảo* của Lưỡng Hồ bang. Hàng trăm bang chúng Lưỡng Hồ bang ra tận bến cảng nghênh tiếp, hò hét la ó náo động cả bầu trời đêm.
Đứng ở đài chỉ huy trên thuyền, bọn Trình Thương Cổ, Lão Thủ và chúng huynh đệ đều ngây người, không thể tưởng tượng được bang chúng Lưỡng Hồ bang lại nhiệt tình như thế.
Rời xa Ba Lăng hai mươi dặm, bọn họ đã thấy chiến hạm Xích Long của Lưỡng Hồ bang, biết được tình thế rất tốt, liền lập tức hăm hở tiến đến cứ địa Hồ Đảo.
Trình Thương Cổ trong lòng bội phục Lưu Dụ. Việc gã phái Soái hạm đến Lưỡng Hồ, biểu đạt sự coi trọng và thành ý của Lưu Dụ đối Lưỡng Hồ bang hơn nhiều so với việc dùng thiên ngôn vạn ngữ để thuyết phục. Như thế mới có thể có cảnh tượng mọi người vui vẻ như điên xuất hiện trước mắt.
Lão Thủ vốn không ưa Lưỡng Hồ bang nhưng lúc này đương nhiên tâm sự đó cũng được giải tỏa hoàn toàn.
Doãn Thanh Nhã dẫn đầu mọi người ra đón đang nhảy cẫng lên trên thuyền. Ngoài ra còn có hơn mười đầu lĩnh của Lưỡng Hồ bang, trong đó có cả Ngụy Phẩm Lương.
Bang chúng Lưỡng Hồ bang trên bờ hoan hô nhiệt liệt, trông như bị ma làm vậy.
Doãn Thanh Nhã duyên dáng hô: “Trình công!”
Trình Thương Cổ vừa nghe thấy tiếng gọi mát gan mát ruột của nàng, đã thấy nàng đáp xuống bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Hai tên tiểu tử và một lão điên đã đi đâu rồi?”
Doãn Thanh Nhã tràn ngập vui sướng lẩm bẩm: “Hai tên tiểu tử và một lão điên! Hi hi! Trình công hình dung thật thích hợp. Bọn họ đều đang phá phách ở thành Ba Lăng, đêm qua đã làm thịt được tên phản đồ Mã Quân kia. Bây giờ giao thông đường thủy của Ba Lăng đã bị chúng ta cắt đứt, để xem gã Chu Thiệu có thể trụ được bao lâu.”
Nói xong ánh mắt dừng lại ở Lão Thủ, dường như muốn hỏi: “Ngươi là ai?”
Trình Thương Cổ không lập tức giới thiệu hai người với nhau, y nói: “Thanh Nhã bảo bọn họ hãy hạ nhiệt, đừng hò hét nữa, ta muốn nói vài câu mà Lưu soái giao phó.”
Doãn Thanh Nhã chỉ tùy tiện yêu kiều dùng tay ra hiệu cho đám huynh đệ Lưỡng Hồ bang trên bờ. Gần như ngoài ý liệu của Trình Thương Cổ và Lão Thủ, tiếng huyên náo rung trời lập tức biến mất, chỉ còn tiếng đuốc cháy lẹt đẹt hòa quyện với tiếng gió gào thét trên hồ.
Trình Thương Cổ dẫn Lão Thủ tiến lên hai bước, đi đến bên Doãn Thanh Nhã, để mọi người có thể rõ ràng trông thấy bọn họ.
Bọn đầu lĩnh Ngụy Phẩm Lương thấy vậy liền đến sóng hàng đứng ở phía sau ba người bọn họ.
Trình Thương Cổ biểu hiện ra phong phạm của một cao thủ trên chiếu bạc, cao giọng dõng dạc nói: “Thuyền chúng ta đang đứng có tên “Kỳ Binh Hào”, là Soái hạm của Lưu Dụ Lưu thống lĩnh, người kế thừa đại thống lĩnh Bắc Phủ binh Tạ Huyền. Vị hảo hán đứng ở bên cạnh Doãn bang chủ này được chúng ta gọi là Lão Thủ, được Bắc Phủ binh công nhận là đệ nhất cao thủ thủy chiến, cũng là đại tướng tâm phúc của Lưu soái. “Kỳ Binh Hào” đó là do một tay Lão Thủ kiến tạo nên. Trên thuyền bất kể món đồ gì, dù là miếng gỗ con vít, nếu không có sự cho phép của lão đều không được đem lên.”
Lão Thủ dưới hàng trăm ánh mắt chăm chú, nét mặt già nua chưa từng một lần ngượng ngừng đã bắt đầu ửng đỏ. May là da lão ngăm đen nên cũng khó nhận ra.
Sự thật là ngay cả chính lão cũng không nghĩ rằng Trình Thương Cổ sẽ tán dương lão trước mọi người, khiến lão là một người từ xưa đến nay luôn luôn chỉ lo làm việc, không màng danh lợi cũng phải cảm thấy thẹn thùng.
Biểu hiện của Trình Thương Cổ đúng là tác phong của Hoang nhân, tuy phóng đại nhưng không xa rời sự thật, hành vi cử chỉ tuy khác người nhưng lại tràn ngập thành ý.
Đợi không khí huyên náo qua đi, mọi người hạ nhiệt, chăm chú lắng nghe, Trình Thương Cổ tiếp lời: “Lần này Lưu soái nhường lại Soái hạm, chính là muốn lấy “Kỳ Binh Hào” cho Doãn bang chủ dùng làm kỳ hạm và Lão Thủ sẽ gánh vác trọng trách giúp đỡ Doãn bang chủ. Kinh khẩu bây giờ đã ở trong tay chúng ta, Quảng Lăng cũng như vật đã ở trong túi, khiến cho Doãn bang chủ có thể dễ dàng ngồi trên “Kỳ Binh Hào”, thu phục Ba Lăng, rồi đánh chiếm Giang Lăng. Sau đó chúng ta sẽ tiến dọc bờ sông thẳng tới Kiến Khang, chém bay cái đầu chó của Hoàn Huyền để tế vong hồn Nhiếp bang chủ và Hác phó bang chủ trên thiên đường.”
Tiếng hoan hô reo hò lại vang lên, át đi tất cả các âm thanh khác. Nhất thời hồ nước cũng tựa như bắt đầu sôi sục, giống như nhiệt huyết trong cơ thể bang chúng Lưỡng Hồ bang vậy.
Kiến Khang.
Canh một.
Yến Phi ẩn thân tại chỗ cao trên lầu, quan sát Đồ Phụng Tam tiến vào hoa trạch cạnh Hoài Nguyệt lâu của Lý Thục Trang, trong lòng vui buồn lẫn lộn.
Lần này đến Kiến Khang hành động, vì “đảo Trang đại kế” mà Đồ Phụng Tam sinh ra cảm tình vi diệu và lòng thương tiếc đối với Lý Thục Trang khiến cho phương hướng lại phát triển theo một đường khác làm cho người ta phải cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chuyện xấu có lẽ cũng sẽ hóa thành việc vui.
Đối với người trong Ma môn, chàng tịnh không có ác cảm. Khi nhận thức rõ ràng quá trình thành lập của Ma môn, lại vô cùng đồng tình thông cảm với họ. Nói cho cùng đó là triết lý 'được làm vua, thua làm giặc' mà thôi. Việc đấu tranh do bất đồng trong tín niệm rất khó có thể nói ai đúng ai sai. Huống chi cha đẻ của chàng Mặc Di Minh đúng là xuất thân từ Ma môn, chàng lại gặp gỡ hai nhân vật Ma môn kiệt xuất là Hướng Vũ Điền và Mộ Thanh Lưu, đều là những người có nhân tính chứ không phải loại xấu xa độc ác. Đem ra so sánh, bọn Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử đều đáng là nhân vật tà môn hơn nhiều.
Trong mối tâm sự lùng nhùng ấy, chàng nhớ tới Kỷ Thiên Thiên. Ngay cả nghĩ Kỷ Thiên Thiên vì quá xa mà không thể có khả năng cùng chàng thiết lập giao cảm, nhưng nếu nói chàng không lo lắng thì đúng là tự gạt mình. Lại nghĩ đến Tạ Chung Tú, chàng không khỏi thầm than trong lòng.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng có cảnh báo. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Một đạo hắc ảnh uyển chuyển kiều mị đang nhanh chóng chạy đến, thoắt ẩn thoắt hiện ở bờ bên kia cách lâu chừng nửa dặm.
Yến Phi đưa mắt nhìn, nhận ra đó là Tiều Nộn Ngọc, thầm nghĩ chẳng lẽ ả đến tìm Lý Thục Trang.
Yến Phi suy nghĩ có nên hạ xuống hay không để đi về hướng Tần Hoài Hà. Cần phải ngăn chặn Tiều Nộn Ngọc sang bờ Bắc của Tần Hoài Hà, không cho ả vượt sông.
Bất luận thế nào, chàng tuyệt không thể để Tiều Nộn Ngọc phá hỏng “giao dịch” của Lý Thục Trang và Đồ Phụng Tam.
Đồ Phụng Tam xuyên qua cửa sổ mà vào, đi tới trước người Lý Thục Trang ngồi phịch xuống. Nàng đang ngồi trầm ngâm trong thư trai được bố trí thanh nhã. Vị trí thư trai này nằm trong hoa trạch của Lý Thục Trang tại Đông viên. Y không hề thấy có tỳ nữ phục dịch.
Lý Thục Trang mở ra đôi mắt đẹp, chất chứa bên trong sự uể oải mệt mỏi, nhàn nhạt nói: “Đạo huynh rốt cuộc cũng đến rồi!”
Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: “Phu nhân đoán được đêm nay ta sẽ đến à?”
Lý Thục Trang đáp: “Đạo huynh tin tức linh thông như vậy, đương nhiên đã biết tin về việc Quảng Lăng thất thủ. Hoàn Huyền vào lúc này vô cùng sợ hãi, tất nhiên ngươi sẽ sớm đến tìm ta để tiến hành giao dịch.”
Tiếp theo nhíu mày nói: “Vì sao phải che đầu che tai chứ, ta không thích cái hình dáng lén lén lút lút này của ngươi, còn không bỏ cái khăn trùm quỷ quái kia đi.”
Nói rồi nhìn thẳng vào bộ mặt thật được giấu sau tấm khăn che, chỉ lộ ra ánh mắt của Đồ Phụng Tam. Y mở ra tấm khăn che mặt, hiện xuất diện mạo thực sự.
Thân thể mềm mại của Lý Thục Trang run lên, hai mắt sát khí đại thịnh, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Đồ Phụng Tam trong lòng thầm khen, Lý Thục Trang thật là một người đã kinh qua phong ba bão táp, biết rõ thất bại, vẫn có thể trầm tĩnh ứng phó.
Đồ Phụng Tam đáp: “Phu nhân không cần phải tức giận. Ta khẳng khái lấy bộ mặt thật gặp lại phu nhân, chính là thể hiện ta có thành ý giao dịch. Bản nhân là Đồ Phụng Tam, đã gặp qua phu nhân.”
Lý Thục Trang ngây ngốc nhìn y hồi lâu, hiện ra một vẻ mặt chua chát, lại lộ ra thần sắc thất vọng, lẩm bẩm: “Đồ Phụng Tam! Ôi! Đồ Phụng Tam. Ngươi đi đi! Ta từ nay về sau không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.”
Đồ Phụng Tam lấy từ trong ngực ra bao bì da trâu, đặt ở trước người nàng rồi nói: “Bên trong có chứa thông tin về toàn bộ ba mươi sáu đạo đan phương, bao gồm cả mười hai đạo mà phu nhân đã biết. Nhưng lại có điểm khác biệt so với đan phương của phu nhân, do đã được cải tiến. Mời phu nhân xem xét.”
Lý Thục Trang nhìn bì da trâu, nhưng không đưa tay ra lấy, chỉ săm soi Đồ Phụng Tam, hai mắt lộ ra vẻ lo lắng và ngờ vực hỏi: “Thế này là có ý gì?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ta muốn tỏ thành ý với phu nhân.”
Lý Thục Trang hiện ra thần sắc kinh ngạc, sau khi chằm chằm nhìn Đồ Phụng Tam một lát, lắc đầu nói: “Ta không rõ. Quan Trường Xuân chân chính đang ở đâu?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Quan Trường Xuân chỉ là một nhân vật được Nhậm hậu thuận miệng nói ra, căn bản không tồn tại. Trong bì là ba mươi sáu đạo đan phương do Nhậm hậu viết ra, dựa vào kinh nghiệm của nàng ta và ứng dụng bí pháp giảm thiểu đan độc học được của “Đan vương” An Thế Thanh.”
Đôi mắt đẹp của Lý Thục Trang hiện ra thần sắc lúng túng, đôi mày đậm khẽ nhăn nói: “Ta vẫn không rõ.”
Đồ Phụng Tam nói: “Mỗi câu ta nói đều là từ ruột từ gan mà ra. Chúng ta vốn không có ý tốt đối với phu nhân. Chỉ cần phu nhân không ngừng uống thử đan tán theo phương pháp điều chế đan phương mới, sẽ khiến phu nhân bị tích tụ đan độc trong cơ thể. Đến lúc đó Đại La Kim Tiên cũng không có cách nào khác cứu được phu nhân. Đây là hành động của chúng ta nhằm vào phu nhân, nhân vì ảnh hưởng của phu nhân với cao môn Kiến Khang, trở thành mấu chốt thành bại của trận chiến giữa chúng ta và Hoàn Huyền.”
Lý Thục Trang ngẩn người hồi lâu, uể oải thở dài: “Các ngươi cứ quá tâng bốc ta. Gã Hoàn Huyền ấy không làm nên trò trống gì, chỉ giỏi phá hoại. Nghe được Quảng Lăng thất thủ, hắn vẫn không để ý đến lời khuyên can của mọi người. Lúc này hắn đã rời khỏi Kiến Khang đến Cửu Tỉnh sơn, chuẩn bị vào lúc mặt trời mọc ngày mai thì tế thiên đăng cơ. Ngươi nói ta có thể làm cái gì cơ chứ?”
Trong lòng Đồ Phụng Tam nghĩ thương hoa tiếc ngọc, mỉm cười nói: “Chỉ cần phu nhân có thể trừ khử được đan độc tích tụ trong cơ thể là có thể mang theo ba mươi sáu đạo đan phương mới tiêu dao mà đi, vui vẻ mà hưởng thụ cuộc sống. Trước mắt như thế còn suy đi tính lại chuyện được được mất mất làm gì?”
Thân thể mềm mại của Lý Thục Trang run rẩy, cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Đồ đương gia tại sao lại thay đổi ý định ban đầu, giống như mọi thứ đều nghĩ cho Thục Trang vậy?”
Trong cơ thể Đồ Phụng Tam máu nóng trào dâng, thấy dáng vẻ duyên dáng lay động lòng người của nàng trước mắt, trong lúc nhất thời không nói được dù chỉ nửa câu.
Yến Phi nhanh chóng hiện thân, vừa kịp chặn ngang đường đi của Tiều Nộn Ngọc. Chàng đã căn chuẩn thời điểm, đối phương mới từ trên cao lao xuống, vừa tiến vào một hẻm nhỏ, liền bị chàng khóa chặt.
Toàn thân được che bởi hắc y, chỉ lộ ra đôi mắt, phản ứng của Tiều Nộn Ngọc cũng nhanh nhẹn như cao thủ nhất đẳng. Ả không một chút kinh hãi, khẽ rùn lưng thon, hai tay rung lên, bằng thủ pháp mãn thiên hoa vũ , bảy, tám thiết tật lê chia ra tấn công vào đầu, mặt, ngực và chỗ yếu hại của Yến Phi. Thủ pháp thuần thục, không hổ là Ma môn cao thủ.
Yến Phi ha ha cười, thân hình nhoáng lên một cái, toàn bộ đám ám khí hung hiểm đều bay vào khoảng không.
Tiều Nộn Ngọc yêu kiều rủa thầm một tiếng, hai tay đều xuất ra đoản bổng, đầu và đuôi được bịt sắt, giơ lên nhằm Yến Phi triển khai thế công nhanh như chảo chớp. Cận chiến cùng với việc sử dụng đoản bổng đã phát huy được tính năng ưu việt, sử dụng hết được kỳ công. Chiêu thức lại càng thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó mà phòng bị.
Đáng tiếc đối thủ của nàng là Yến Phi.
Yến Phi tịnh không xuất ra Điệp Luyến Hoa của chàng, tự nhiên đi lại dễ dàng trong vòng bổng ảnh, hoặc lấy chưởng vỗ, phẩy tay, hay chỉ phong ung dung chặn đứng thế công cuồng mãnh của đối thủ.
Nội công tâm pháp của Tiều Nộn Ngọc không như bình thường, dùng bổng với mười phần lực đạo, kình khí ào ạt đưa tới, mỗi đạo kình khí đều ẩn giấu một loại chân khí sắc bén. Ngay cả khi bổng thế bị ngăn trở, đạo chân khí bén nhọn này vẫn giống như miên lý tàng châm chui vào trong kinh mạch của đối thủ, với lực sát thương vô cùng lớn. Đổi lại là cao thủ bình thường nhất định không có cách nào chịu nổi, nhưng cái này đương nhiên không thể làm khó Yến Phi. Trong cơ thể chàng có khí chí dương chí âm, dễ dàng hóa tán chân khí âm độc xâm lấn.
Yến Phi chỉ thủ không công. Một lát Tiều Nộn Ngọc đã xuất ra sáu mươi hai bổng, nhưng cũng bị chàng cương quyết ngăn trở sáu mươi hai bổng.
Rốt cuộc Tiều Nộn Ngọc thấy tấn công vô ích, không còn năng lực để tiếp tục. Hơn nữa nhuệ khí đã hết, sợ hãi lùi về sau.
Yến Phi đứng im bất động, nhìn Tiều Nộn Ngọc lùi tới ngoài hai trượng, hai mắt ả bắn ra vẻ kinh dị, hung hăng giương mắt nhìn chàng.
Nếu có thể có lựa chọn, Yến Phi có thể khẳng định Tiều Nộn Ngọc sẽ rất muốn chuồn xa. Nhưng vì năng lượng của mình đang khóa chặt ả, chỉ cần ả lùi nhiều hơn một bước, Yến Phi sẽ ở dựa vào trường khí cơ thể, như hình với bóng cản lại, bằng thế lôi đình vạn quân phát động công kích về phía ả.
Yến Phi thong dong cười nói: “Ngọc cô nương ngươi giỏi! Đêm hôm khuya khoắt thế này vì sao không ở trong cung, mà lại như tên trộm hạng bét bôn tẩu khắp chốn làm gì?”
Tiều Nộn Ngọc nghe chàng vạch rõ thân phận của ả, thân thể mềm mại run rẩy, hỏi: “Ngươi là ai?”
Yến Phi đáp “Ta lại không giống như Ngọc cô nương, không dám lộ ra bộ mặt thật của mình, vẫn không đoán được ta là ai sao?”
Tiều Nộn Ngọc chấn động mạnh thốt: “Yến Phi!”
Yến Phi có thể khẳng định Tiều Nộn Ngọc vẫn chưa hiểu được mình và Mộ Thanh Lưu chẳng những đã gặp nhau, mà còn lập ra đổ ước. Nếu không đã sớm đoán được chàng là Yến Phi. Chàng vui vẻ nói: “Đúng là tại hạ.”
Tiều Nộn Ngọc vạch ra miếng vải đen che mặt, hiện ra gương mặt đẹp như ngọc như hoa, mái tóc của ả ở phía sau được bó lại, như một điểm nhấn cho vẻ mỹ lệ. Nói về sắc đẹp, ả thật không thua những mỹ nữ như Vương Đạm Chân và Tạ Chung Tú.
Tiều Nộn Ngọc hỏi: “Ngươi muốn giết ta à?”
Yến Phi ngạc nhiên nhún vai đáp: “Nếu ngươi thật sự hạ độc thành công giết chết Cao tiểu tử, tối nay khẳng định sẽ không thể sống sót mà rời khỏi hẻm này. Bất quá ta vẫn không thể để ngươi rời đi, bởi vì ta muốn dẫn ngươi đi gặp một người.”
Sắc mặt Tiều Nộn Ngọc khẽ biến đổi, vẫn tỏ vẻ trấn định, nói: “Bản cô nương bây giờ không có thời gian, để khi khác được không? Người ta cam đoan sẽ không nuốt lời.”
Yến Phi cười phá lên: “Ngươi đi rồi ai mà biết được có giữ lời hay không. Nghe vậy cũng biết không hề có thành ý. Tin ta đi, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, mới dẫn ngươi đi gặp người kia.”
Tiều Nộn Ngọc thở dài: “Có cần phải bức người quá đáng như vậy không? Ta thừa nhận đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng có khi dễ ta như thế.”
Yến Phi biết ả ngạnh tiếp không xong mới chuyển sang mềm mỏng. Trong tình huống bình thường, chàng đích xác không có cách nào có thể lấy lòng lang dạ sói đối đãi với một tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp như vậy. Bất quá bây giờ tình huống vô cùng đặc biệt, chàng sẽ không để ả đến phá hoại chuyện của Đồ Phụng Tam được.
Chàng mỉm cười nói: “Ngọc cô nương sao không hỏi ta muốn dẫn ngươi đi gặp ai?”
Tiều Nộn Ngọc xẵng giọng: “Sẽ có chuyện tốt thật sao? Ta chẳng muốn biết.”
Yến Phi cười nói: “Bây giờ ngươi còn tác chủ được không? Rốt cuộc là muốn ta cưỡng ép, hay Ngọc cô nương sẽ ngoan ngoãn đi theo ta?”
Tiều Nộn Ngọc buồn bã đáp: “Đợi Nộn Ngọc đi làm xong một việc đã được không? Ngươi có thể đứng ở bên cạnh giám thị ta, đợi sau khi ta nói vài câu, Yến Phi ngươi muốn ta thế nào thì ta sẽ thế đó là được.”
Yến Phi không một chút vì những lời của ả mà lay động, kiên định nói: “Ngọc cô nương muốn đi gặp Lý phu nhân à?”
Tiều Nộn Ngọc rốt cuộc biến sắc, lùi nhanh về phía sau.
Lý Thục Trang hỏi: “Nói đi mà! Ngươi bị câm rồi sao?”
Đồ Phụng Tam hít sâu một hơi, cười khổ đáp: “Phu nhân chớ có cười ta. Ta đối với phu nhân chẳng những không có chút địch ý, mà còn hy vọng phu nhân có thể kip thời bỏ đi, vui vẻ sống một cuộc sống tiêu diêu khoái hoạt.”
Lý Thục Trang cúi gằm mặt, thanh âm như tự nói với mình: “Ngươi không có yêu cầu nào khác đối với ta sao?”
Đồ Phụng Tam lão luyện giang hồ, tịnh không vì những lời này mà nhận định Lý Thục Trang nảy sinh tình cảm đặc biệt với y, trầm giọng nói: “Ta chỉ hy vọng phu nhân có thể ở ngoài cuộc đấu tranh giữa Hoàn Huyền và Lưu Dụ, không có điều kiện gì khác. Bất quá ba mươi sáu đạo đan phương này là ta cầu Nhậm hậu mà có, nàng ta đương nhiên hy vọng phu nhân chỉ dùng cho riêng mình. Nhậm hậu có nói, trong cơ thể phu nhân tích tụ đan độc, lúc nào đó sẽ phản lại làm hại phu nhân, do đó cần hóa giải đan độc trong cơ thể phu nhân. Trong thiên hạ chỉ có một người có thể làm được, đó chính là Yến Phi.”
Lý Thục Trang giống như không nghe được những lời này của y, nhẹ nhàng hỏi: “Đồ Phụng Tam ngươi vì sao lại tốt với Thục Trang như vậy? Ngươi không phải người lãnh khốc vô tình sao?”
Đồ Phụng Tam thõng tay đáp: “Phu nhân muốn nghe sự thật không? Ta sẽ nói cho nàng nghe, Đồ Phụng Tam ta thực sự đã động chân tình đối với nàng. Chỉ đơn giản là như vậy.”
Thân thể mềm mại của Lý Thục Trang run lên bần bật thốt: “Không thể như vậy.”
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Sự thật là ta cũng không nghĩ sẽ động tâm đối với phu nhân, vấn đề có thể do uống ly đan tán hòa trong rượu kia. Đó là lần đầu tiên ta dùng cái thứ ấy.”
Lý Thục Trang ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc phức tạp, buồn bã nói: “Chúng ta sẽ không có kết quả đâu.”
Đồ Phụng Tam bình tĩnh nói: “Đó không phải là chuyện ta quan tâm. Cái ta quan tâm chính là tâm ý của phu nhân đối với ta. Phu nhân ngàn vạn lần đừng gạt ta, bất luận trong lòng phu nhân có nghĩ như thế nào, ta cũng khẳng khái tiếp nhận. Ngay cả tương lai chúng ta mỗi người một phương, không bao giờ gặp lại, ta cũng sẽ không oán phu nhân vô tình.”
Lý Thục Trang tỉnh táo trở lại, hai mắt không chớp nhìn y, ôn nhu nói: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã hiểu được ngươi không phải là loại người như Quan Trường Xuân. Còn vì sao ta có cảm giác như thế, thật sự không có cách nào để giải thích cho ngươi hiểu. Ta đã từng có không ít nam nhân, nhưng cho tới bây giờ không động tâm với bất kỳ ai. Nhưng từ sau khi gặp ngươi, lại không ngừng nhớ nhung ngươi, trong lòng vừa hận vừa tức vì không có cách nào để gặp ngươi. Ta thật sự không biết có động chân tình với ngươi hay không, nhưng bây giờ ta rất muốn gục đầu vào lòng ngươi, khóc lớn một hồi.”
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Những lời này là đủ rồi, lúc này xin phu nhân hay kiên nhẫn chờ đợi, khi có thời gian hãy xem thử những điều viết về đan phương trong bao bì……”
“Hic!”
Nói chưa hết lời, Lý Thục Trang đã lao vào, thân thể ngọc ngà run rẩy trong lòng y.
Đồ Phụng Tam không thể nói tiếp, cảm giác như củi khô gặp lửa dữ, những chuyện như địch địch ta ta, phải để phòng… đều được vứt bỏ ra khỏi đầu.
Tất cả đều không thể kiềm chế được nữa rồi.
Chú thích:
* Cù lao giữa hồ.