Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 529: Thắng Khoán Tại Ác – Botruyen

Biên Hoang Truyền Thuyết - Chương 529: Thắng Khoán Tại Ác

Niềm Tin Chắc Thắng

Gia Hưng thành.

Khoái Ân như một cơn gió ào vào thư trai, mừng rỡ hô lớn: “Từ Đạo Phúc trúng kế rồi!”

Lưu Mục Chi đang vùi đầu vào cuốn sách liền bỏ sách xuống, vui mừng hỏi: “Tất cả đều trong tính toán của Khoái tướng quấn đúng không?”

Khoái Ân hồi phục lại vẻ bình tĩnh, ngồi xuống đối diện với Lưu Mục Chi đáp: “Vừa mới nhận được tin Từ Đạo Phúc tập kết đại quân ở phía tây Hải Diêm, phía đông Vận Hà, ra vẻ chuẩn bị đồng thời tấn công bọn ta và Hải Diêm, thăm dò phản ứng của bọn ta.”

Lưu Mục Chi cười: “Thiên Sư quân vừa mới bại trận, lại thêm Tôn Ân nuốt hận dưới kiếm Yến Phi, sỹ khí xuống thấp đến cực điểm. Nếu như chúng chủ động phản công thì thực là hạ hạ sách. Thật không tưởng nổi với tài trí của Từ Đạo Phúc mà cũng phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy.”

Khoái Ân tiếp: “Từ sớm, khi Lư Tuần tế trời ở Ông Châu, tuyên dương Tôn Ân hoá thân đắc đạo thì ta đã đoán Thiên Sư quân sẽ phản công toàn diện nên mới cố ý che giấu sự bố trí của mình làm Từ Đạo Phúc không hiểu được thực lực và bố trí của chúng ta. Hiện giờ, xem tình hình Từ Đạo Phúc như thế, cho thấy hắn không cách gì hiểu được sự bố trí của chúng ta.”

Lưu Mục Chi vui mừng: “Từ Đạo Phúc muốn nhân lúc Lưu soái của chúng ta trở về Quảng Lăng, hy vọng thừa nước đục mò cá. Nhưng hắn lại không biết chúng ta còn có Khoái tướng quân trong bóng tối chủ trì đại cục, làm sao hắn không bại trận cho được?”

Khoái Ân đỏ mặt: “Lưu tiên sinh không cần tâng bốc ta thế. Vị trí đó ta tuyệt không ngồi vững được, làm ta cảm thấy như ngồi trên lớp băng mỏng, không dám trễ nải. May là có Lưu tiên sinh giúp ta trù mưu tính kế mới có thể có được cục diện trước mắt.”

Lưu Mục Chi đỡ lời: “Ta chỉ có thể có vài chủ ý nhỏ về việc thực thi chính trị và an định nhân tâm mà thôi. Nói đến kỳ mưu thao lược thì Khoái tướng quân toàn tự mình nghĩ ra. Được rồi! lần này Khoái tướng quân có đối sách thế nào?”

Hai mắt Khoái Ân lấp loáng thần quang, trầm giọng: “Cho tới hôm nay, Thiên Sư quân vẫn chiếm ưu thế địa lợi nhân hoà. Nhưng sau chiến dịch này thì Thiên Sư quân sẽ tan vỡ triệt để, không có cách nào phát động một cuộc phản công khác nữa, chúng ta có thể hồi sư giúp Lưu soái tấn công Kiến Khang, chém cái đầu thối của Hoàn Huyền xuống.”

Nói đến Hoàn Huyền, hai mắt Khoái Ân tràn đầy cừu hận, cho thấy hắn vẫn chưa thể quên được cái chết của Hầu Lượng Sinh.

Lưu Mục Chi điềm đạm: “Ngàn vạn lần không nên vội vàng cầu thắng. Từ Đạo Phúc tuyệt không dễ dàng đối phó đâu. Thường nói 'Bách Túc Chi Trùng, Tử Nhi Bất Cương'* hơn nữa Thiên Sư quân nhân số vẫn gấp nhiều lần chúng ta đúng không?”

Khoái Ân lộ thần sắc cảnh giác, gật đầu nói: “Lưu tiên sinh giáo huấn rất đúng, ta không được khinh địch.”

Hắn lại trầm ngâm tiếp: “Mục tiêu thật sự của Từ Đạo Phúc chính là Gia Hưng chứ không phải Hải Diêm. Chỉ cần đoạt lại Gia Hưng thì Từ Đạo Phúc có thế lại khống chế được Vận Hà. Khi đó tiến có thể công, thoái có thể thủ, Hải Diêm sẽ biến thành một toà thành cô độc. Từ Đạo Phúc chọn Gia Hưng làm mục tiêu tấn công chính là muốn bỏ khó lấy dễ. Chỉ cần thu phục được Gia Hưng thì có thể đại chấn quân uy, xoá sạch tâm lý chán nản của Thiên Sư quân. Lưu tiên sinh thấy ta đoán có đúng không?”

Lưu Mục Chi mỉm cười: “Ta hoàn toàn đồng ý. Nhưng Từ Đạo Phúc sẽ dùng thiên phương bách kế đến mê hoặc chúng ta, vì thế chúng ta phải kiên trì giữ vững lòng tin, ngàn vạn lần không nên hoài nghi quyết định của mình. Như vậy thì có thể kỳ vọng vào chiến thắng.”

Khoái Ân mừng nói: “Được tiên sinh đồng ý, lòng tin của ta lập tức tăng mạnh. Ta còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh là cuộc chiến lần này chúng ta nên lấy tấn công làm chủ hay lấy phòng thủ làm chủ?”

Lưu Mục Chi vuốt râu cười: “Hỏi hay lắm! Như thế có thể thấy Khoái tướng quân đã nắm chắc thắng lợi, nhìn thấu nhược điểm lớn nhất của địch nhân rồi.”

Khoái Ân lộ vẻ bội phục chân thành nói: “Không lạ tại sao Yến gia lại mời tiên sinh từ Biên Hoang đến Gia Hưng này, vì tiên sinh quả là trí tuệ sâu như biển. Chỉ bằng hai câu nói của ta mà đã đoán đúng chiến lược của ta. Đó là điều mà ta khổ tâm suy nghĩ rất nhiều mới có được chút tâm đắc nhỏ nhoi đó.”

Lưu Mục Chi khen: “Ngươi là một người rất khiêm nhường và cầu tiến, không lạ tại sao đến Hầu tiên sinh mà Đồ Phụng Tam cũng phải tôn sùng lại đánh giá cao ngươi như thế.”

Hầu Lượng Sinh!

Ôi! Nghĩ tới Hầu Lượng Sinh, trong lòng Khoái Ân vô cùng kích động. Người mà Khoái Ân cảm kích suốt đời khẳng định là lão. Nếu không có lão an bày từ sớm thì mình đã không có ngày hôm nay.

Đối với Lưu Mục Chi, hắn có cảm thụ giống như đối với Hầu Lượng Sinh ngày trước nên hắn không những tôn kính lão, mà còn rất hưởng thụ cảm giác mỗi khi được nói chuyện với lão, giống như được hưởng ngọn gió xuân trong lành vậy.

Khoái Ân nói: “Bất kể là Lư Tuần thổi phồng Tôn Ân đến mức nào, nói cái gì là hóa thân thành tiên thì cũng không thể che giấu được sự thật đó là vào lúc Thiên Sư quân cần lão nhất thì Tôn Ân lại rời bỏ chúng. Việc đó tạo thành đả kích nghiêm trọng nhất đối với Thiên Sư quân và đây cũng là nhược điểm trí mạng của địch nhân.”

Trước ánh mắt cổ vũ của Lưu Mục Chi, Khoái Ân cứng cỏi tiếp tục: “Bất kể là khí thế Thiên Sư khi tới hùng mạnh như thế nào, dù chúng người nhiều thế mạnh nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nhân tâm hoảng hốt. Chỉ cần chúng ta có thể đánh trọng thương Thiên Sư quân ở một điểm bất kỳ nào đó là có thể mở rộng vết thương, làm dao động quân tâm Thiên Sư quân, dẫn tới sự tan rã toàn diện của Thiên Sư quân.”

Lưu Mục Chi nói: “Từ khi tiểu Lưu gia đi rồi, tiểu Ân nếu không luyện binh thì lại khổ tâm suy nghĩ trước bản đồ địa thế, hoặc là ra ngoài thành thị sát hoàn cảnh địa lý xung quanh. Ta đã đoán ra Khoái tướng quân sẽ chọn chiến thuật chủ động đột kích. Khuyết điểm của Thiên Sư quân ngoài sỹ khí thấp kém, mà còn tốt xấu không đều, đại bộ phận quân chưa được huấn luyện đầy đủ, trang bị không đồng bộ, là nông dân, ngư dân bị bắt làm lính. Chỉ cần Khoái tướng quân có thể nắm chuẩn xác, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu thì có thể chỉ mất nửa công sức mà thu được hiệu quả kỳ diệu.”

Khoái Ân cảm kích: “Đạ tạ tiên sinh chỉ điểm.”

Lưu Mục Chi vuốt râu cười: “Thiên Sư quân mặc dù người nhiều thế mạnh, nhưng do huấn luyện không đủ nên ngược lại trở thành nhược điểm của chúng. Khi điều động đại quy mô thì sẽ làm nhược điểm đó hoàn toàn lộ rõ. Ưu thế của chúng ta lại là khống chế thuỷ đạo và kỵ chiến nên chỉ cần Khoái tướng quân có thể phát huy ưu điểm của chúng ta là có thể thừa thế đoạt lại thành Cối Kê. Vậy thì mối loạn Thiên Sư quân có thể bình định được rồi.”

Khoái Ân đứng lên, cung kính thi lễ nói: “Tất cả cứ làm như tiên sinh đã nói. Ta lập tức dùng phi cáp truyền thư báo cho Chu đại tướng quân ở Hải Diêm. Cũng đến giờ đội Song Đầu chiến thuyền đi hành động rồi.”

Lưu Dụ vừa tiễn thuyền đội đi Ba Thục, trên đường trở về phủ thì bị Hà Vô Kỵ cản lại, hai người vừa ngồi trên lưng ngựa vừa nói chuyện.

Hà Vô Kỵ nói: “Em của Tư Mã Thượng Chi là Tư Mã Hưu Chi đang đợi đại nhân trong soái phủ.”

Lưu Dụ gật đầu: “Ta đã sớm đoán hắn sẽ đến tìm ta.” Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Tư Mã Hưu Chi là đại tướng cuối cùng của Tư Mã hoàng tộc còn nắm binh quyền, cùng với bộ đội của Lưu Dụ, trong tình thế phía tây chống cự Kinh Châu quân, phía nam áp chế Thiên Sư quân mà hắn vẫn giữ được hai thành Vô Tích và Đan Đồ. Theo như tin tức mới nhất thì bộ đội của Tư Mã Hưu Chi sỹ khí xuống thấp, lại thiếu lương thảo nên vốn từ ba ngàn chiến sỹ giờ chỉ còn hơn ngàn người, những người khác đã đào ngũ bỏ chạy hết.

Hà Vô Kỵ trầm giọng hỏi: “Thống lĩnh chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?”

Lưu Dụ thấy hắn mắt lộ sát cơ, than: “Ngươi muốn làm thịt hắn sao?”

Hà Vô Kỵ đáp: “Đó gọi là một là không làm, hai là làm tới cùng. Hiện giờ ai cũng biết họ Tư Mã khí số đã tận, trừ khử Tư Mã Hưu Chi cũng như là nhổ tận gốc họ Tư Mã.”

Lưu Dụ ung dung hỏi: “Vậy thì ta và Hoàn Huyền có gì khác nhau đâu? cuộc chiến giữa ta và Hoàn Huyền sẽ biến thành cuộc chiến tranh giành đế vị sao?”

Hà Vô Kỵ lập tức nghẹn họng không nói được nữa.

Lưu Dụ tiếp: “Ta hiểu tâm tình của Vô Kỵ. Suy nghĩ của ngươi không chỉ là suy nghĩ của các huynh đệ Bắc Phủ Binh chúng ta, mà còn là tâm nguyện của quảng đại bình dân bá tánh. Đối với triều đình, mọi người đều triệt để ác cảm và chán ghét, đều hy vọng chủ nhân mới xuất hiện mang đến luồng gió mới, cải cách tình hình xã hội tầng tầng lớp lớp bất công này để ai nấy đều có thể sống những ngày an vui. Đó là lý tưởng của mọi người, cũng có thể cuối cùng một ngày nào đó sẽ xuất hiện, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa cho phép điều đó xảy ra.”

Hà Vô Kỵ phẫn hận nói: “Ta không hiểu.”

Lưu Dụ khuyên giải: “Ngươi không phải là không hiểu mà là không muốn chấp nhận. An công ngày trước tại sao không đưa Huyền soái lên thay họ Tư Mã chính là vì đã khám phá ra điểm đó. Dù tốt dù xấu, thì lợi ích của cao môn đại tộc cũng kết hợp thành một cách mật thiết với Tư Mã hoàng triều. Lật đổ họ Tư Mã cũng giống như khiêu chiến toàn bộ lợi ích của cao môn đại tộc, ít nhất thì trong tâm lý họ nghĩ như vậy. Hiện giờ, Hoàn Huyền có thể được đại bộ phận thế tộc Kiến Khang ủng hộ chính là vì có người dùng văn chương nêu xuất thân hàn vi áo vải của ta, tô đậm tính phá hoại của ta, lợi dụng sự đối lập và phân cách sâu sắc giữa cao môn và hàn môn làm cao môn Kiến Khang sinh lòng chống đối ta. Nếu vào lúc này mà ta giết chết Tư Mã Hưu Chi, tự lập làm vua thì ta lấy danh nghĩa gì mà thảo phạt Hoàn Huyền đây? Cao môn Kiến Khang sẽ có phản ứng gì? Kể cả nếu chúng ta có thể đánh chiếm được Kiến Khang thì phương Nam vẫn chỉ là một trường lầm than rối loạn. Nhưng nếu chúng ta phất cờ chính nghĩa, dùng danh nghĩa 'Bảo Tấn Thất, Phạt Nghịch Tặc' để khởi sự thì có thể làm cao môn Kiến Khang biết ta tuyệt không phải là một kẻ phá hoại. Mà việc chúng ta đối đãi với Tư Mã Hưu Chi như thế nào chính là mấu chốt quan trọng.”

Hà Vô Kỵ cười khổ: “Thống lĩnh nhìn nhận rất thấu triệt. Ôi! Nếu như chúng ta đánh sống đánh chết chỉ vì hồi phục ngôi vị cho cái tên Hoàng đế si ngốc đó, thì chỉ nghĩ thôi đã làm ta tức không chịu nổi rồi. Chúng ta đã chịu đựng đủ rồi, không thể chịu nổi việc một tên Tư Mã Đạo Tử khác xuất hiện nữa.”

Lưu Dụ nhìn về phía soái phủ phía trước, lại vẫy tay chào dân chúng đang hoan hô hò reo hai bên đường. gã nói: “Tất cả đều không giống nhau. Ngươi không cần lo lắng về họ Tư mã nữa. Những ngày phong quang của chúng đã biến mất theo việc Hoàn Huyền nhập cung rồi. rất nhiều việc không thể một lần là thành công, mà phải tuần tự từ từ tiến, bình tĩnh chờ thời cơ chín muồi. Hoàn Huyền có thể xưng vương xưng đế, nhưng ta lại tuyệt không thể làm thế vì xuất thân khác nhau. Việc lớn nhất trước mắt là đối phó Hoàn Huyền, phàm là điều có lợi thì chúng ta tuyệt không thể bỏ lỡ, nhưng chỉ cần một việc có hại lại đã là nhiều. Hiểu chưa?”

Hà Vô Kỵ trong lòng đã thoải mái hơn nói: “Hiểu rõ rồi. Suy nghĩ của ta đã quá đơn giản, chỉ làm hỏng việc. May là có Đại nhân đề tỉnh.”

Lưu Dụ trong lòng thầm thở dài.

Qua nhiều lần suy đi tính lại, gã cuối cùng cũng ổn định được vị trí rõ ràng. Gã thường khổ tâm vì sự đấu tranh trong nội tâm, tất cả đều vì để giết được Hoàn Huyền, nhưng đồng thời gã cũng tự bước chân lên con đường dài vô tận không thể quay đầu lại được nữa.

Trước khi trở về Quảng Lăng, mọi sự đều mơ mơ hồ hồ, chỉ là các trận chiến đấu nối tiếp nhau làm gã không rảnh để suy nghĩ. Nhưng sau khi đến Quảng Lăng, gã cần phải có quyết định thông minh nhất đối với cục thế trước mắt. Chỉ một sai lầm có thể dẫn tới hậu quả đáng sợ không dám tưởng tượng, lại không thể sửa chữa được. Ví dụ như không phải là Thống lĩnh, mà xưng vương xưng đế.

Gã hiểu sâu sắc vị trí bản thân đang đứng, với những cảm thụ rõ ràng đến từ vị trí đó.

Nhưng có một việc gã có thể khẳng định là mỗi khi gã tiến một bước thì Hoàn Huyền lại càng tiếp cận tuyệt địa của bại vong. Không ai có thể thay đổi sự phát triển của tình thế trước mắt.

Kiến Khang, Hoàng hôn.

Vương Hoằng đáp ứng lời kêu gọi của ám ký đến một gian tửu điếm ở phía nam thành gặp Đồ Phụng Tam. Đồ Phụng Tam chờ y đã lâu bèn giơ tay ra hiệu với y, Vương Hoằng mới miễn cưỡng nhận ra Đồ Phụng Tam. Sau khi ngồi xuống, y tán thưởng: “Thuật dịch dung cải trang của Đồ huynh khẳng định là cao thủ, đến ta cũng không cách gì nhận ra được Đồ huynh.”

Đồ Phụng Tam không hề giải thích, hỏi: “Tình hình Kiến Khang hiện nay thế nào?”

Vương Hoằng khổ não đáp: “Tình thế có chút không hay. Ở Kiến Khang hiện nay lưu hành một câu nói là Lưu Dụ sở dĩ có uy thế như hôm nay toàn là nhờ Hoang nhân ủng hộ sau lưng, mà Hoang nhân sở dĩ chống lưng cho Lưu Dụ là vì muốn đưa cả ổ Hoang nhân đến Kiến Khang. Vậy thì sẽ cải biến triệt để hiện trạng phương nam.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Ngươi có tin không?”

Vương Hoằng đáp: “Ta đương nhiên không tin, nhưng việc Lưu huynh được Hoang nhân ủng hộ lại là sự thật không còn tranh cãi gì nữa. Người có dụng tâm khác có thể mượn hình ảnh đó, càng nói lại càng giống như thật.”

Đồ Phụng Tam thầm nghĩ Nhậm Thanh Thị cho rằng cần trử khử Lý Thục Trang quả là có tuệ nhãn. Độc kế chỉ cần dùng miệng lưỡi, không cần xuất thủ đó không dễ hoá giải. Nhất thời hắn không nghĩ ra biện pháp gì.

Muốn công hãm Kiến Khang tất phải nhân cơ hội nội bộ dao động, phân hoá quan hệ giữa cao môn Kiến Khang và Hoàn Huyền. Nếu như toàn thể cao môn Kiến Khang toàn lực chống lưng cho Hoàn Huyền thì Lưu Dụ tất bại không sai.

Đồ Phụng Tam không để lộ nỗi phiền não trong lòng cho Vương Hoằng thấy, lạnh lùng nói: “Đen trắng thị phi tự có công luận. Về phía Hoàn Huyền thì thế nào?”

Vương Hoằng đáp: “Hoàn Huyền đang khua chuông gióng trống vì muốn chuẩn bị để ngồi lên đế vị. Cứ theo như tin tức chính xác mà ta nghe được thì trước hết, Hoàn Huyền sẽ được phong làm Sở Vương, thụ thêm Cửu Tích, sau đó sẽ tạo ra tình thế có lợi nhất mới tiếp thu việc nhường ngôi, ngồi lên đế vị.”

Đồ Phụng Tam không hiểu hỏi: “Tại sao lại phải phong Vương? Chẳng phải là thừa sao?”

Vương Hoằng đáp: “Chỗ hay của việc phong Vương là có thể danh chính ngôn thuận bố trí văn võ bá quan từ Thừa Tướng trở xuống, sau đó biến thành vua là xong, chỉ cách một bước chân.”

Đồ Phụng Tam hiểu ra, nhưng lại phát sinh một nghi vấn khác, hỏi: “Hiện giờ, Hoàn Huyền muốn làm hoàng đế hay thái giám thì chỉ cần nói một câu là xong, tại sao lại phải tạo ra tình thế thích hợp?”

Vương Hoằng đáp: “Việc đó liên quan đến cái gọi là Thiên Mệnh. Họ Tư Mã là chính thống của Đại Tấn, được cho là có Thiên Mệnh. Muốn đổi triều hoán vị tất cần phải phối hợp với thiên ý mới có thể làm người ta chấp nhận được. Vì thế, Hoàn Huyền tất phải tìm cách tạo ra tầng tầng lớp lớp điềm lành dự báo, lại được quần thần toàn lực khuyên nhủ, mượn cái danh đó mà soán ngôi ngồi lên đế vị.”

Đồ Phụng Tam thể hội sâu sắc rằng chính trị của Kiến Khang chính là chính trị của cao môn đại tộc. Về phương diện đó, hắn một khiếu chẳng thông, nhưng Vương Hoằng lại nói lưu loát tự nhiên như là chuyện thường nói chơi trong nhà vậy. Hắn hỏi: “Những tin tức đó cực kỳ cơ mật, ngươi làm sao mà biết được?”

Vương Hoằng cười khổ đáp: “Đường huynh của ta là Vương Mật đã trở thành trọng thần tâm phúc hàng đầu của Hoàn Huyền, bán mạng cho hắn, trù mưu hiến kế. Ta từ chỗ huynh ấy mà nghe được.”

Y lại tiếp: “Vì để tạo thế, Hoàn Huyền sẽ không lựa chọn thủ đoạn. Việc hoang đường nhất là Hoàn Huyền cho rằng mỗi khi đổi triều hoán vị đều có ẩn sỹ xuất thế nên lệnh cho Vương Mật đường huynh ta đi bốn phương tìm ẩn sỹ. Ôi! Nếu đã là ẩn sỹ thì nhất thời biết đi đâu mà tìm được? May là ta đã nghĩ ra một biện pháp hay.”

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lại nghĩ cách cho Hoàn Huyền ư?”

Vương Hoằng lộ nụ cười đắc ý, thấp giọng thì thầm: “Ta không có lòng tốt thế đâu. Ta bày cho đường huynh đi tìm một người mạo xưng là ẩn sỹ rồi để cho Hoàng đế si ngốc hạ triệu, lệnh cho hắn nhập cung làm Thị Lang, nhưng tên giả mạo đó kiên quyết cự tuyệt nhận chức, quán triệt tinh thần thanh cao của ẩn sỹ đạm bạc không màng danh lợi. Như vậy có thể ứng với điềm lành ẩn sỹ xuất hiện. Chỉ cần bọn ta vào thời điểm thích hợp vạch trần việc đó thì có thể đả kích mạnh mẽ Hoàn Huyền rồi.”

Đồ Phụng Tam bật cười: “Ngươi thật là!”

Vương Hoằng hưng phấn nói tiếp: “Tiểu tử Hoàn Huyền đúng là không phải người xứng đáng vì hắn lộ rõ khác biệt hoàn toàn với An công, không ngừng có những chủ trương mới. Trong buổi triều sáng sớm nay, hắn đề xuất phế bỏ tiền tệ, dùng ngũ cốc và vải vóc lụa là để giao dịch, hắn lại tính khôi phục nhục hình làm cho hội nghị rất phân vân, không ai đồng ý. Cái nền chính trị mới không hề có đầu óc đó căn bản là không thể thực hiện được, chỉ có hắn mới nghĩ ra được.”

Đồ Phụng Tam nói: “Những tin tức ngươi cung cấp tất cả đều vô cùng hữu dụng làm chúng ta đối với tình hình của Hoàn Huyền rõ như trong lòng bàn tay. Ngươi cũng không nên ra ngoài quá lâu, ta sẽ liên lạc lại với ngươi sau.”

Vương Hoằng được Đồ Phụng Tam tán thưởng vô cùng cao hứng, vui vẻ bỏ đi.

Chú thích:

*Bách Túc Chi Trùng, Tử Nhi Bất Cương là con rết chết rồi mà thân mình vẫn cựa quậy được. Ví dụ: Thế gia hào tộc tuy đã suy bại nhưng vì thế lực lớn, cơ sở phong phú, nên chưa đến mức hoàn toàn phá sản.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.