Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 134: Hậu hữu truy binh – Botruyen

Biên Hoang Truyền Thuyết - Chương 134: Hậu hữu truy binh

Kỷ Thiên Thiên ở trên Quan viễn đài chỉ huy toàn cục, quang cảnh vừa hòa hùng vừa náo nhiệt.

Trác Cuồng Sinh được cử làm phó soái không nhún nhường chầu chực bên cạnh, sẵn sàng để bất cứ lúc nào tiểu thư cần đến. Hồng Tử Xuân, Trình Thương Cổ hiệp trợ một bên trù tính kế hoạch hành động.

Không biết ai đã mang đến một chiếc án đựng đồ văn phòng bằng gỗ hồng mộc, trên bề mặt đặt một đống lệnh tiễn theo kiểu cổ lấp lánh ánh vàng, chứng tỏ trong chất thép có pha trộn hoàng kim. Hơn mười người truyền tin đội mũ gắn lông chim túc trực sẵn sàng, mỗi khi Kỷ Thiên Thiên ra một mệnh lệnh mới, đồng thời cũng trao lệnh tiễn để làm bằng cứ và ghi nhớ, chỉ bằng việc này đủ thấy rằng quả nhiên vị thống soái mỹ lệ Kỷ Thiên Thiên rất có khiếu tổ chức và điều phối.

Trong khi bước trên những bậc đá để lên lầu Yến Phi va phải Phương Hồng Sinh, khiến lão thiếu chút nữa thì ngã lăn ra. Nguyên lai Kỷ Thiên Thiên biết sở trường của lão, liền giao cho một tốp cao thủ tới khu vực đổ nát của Biên Hoang Tập truy bắt thám tử địch có khả năng nấp ở đó. Phương lão tổng được giao trọng trách phấn chấn đến mức nói chưa hết ba câu đã vội bỏ đi.

Trong nghị đường oanh yến líu lo, một đám đông nữ nhân đang tíu tít gia công chế tác những chiếc đèn lồng lớn dùng để chỉ huy trong đêm tối, nam nhân duy nhất là tiểu tử đã bán đèn kéo quân cho Cao Ngạn tên là Tra Trọng Tín, gã chuyên gia làm đèn được cử làm chỉ huy đám chị em này. Vật liệu lần này đương nhiên không giống những thứ dùng để làm đèn kéo quân, đều là đồ thượng hạng do anh hùng các lộ cung cấp.

Đầu óc thấp thoáng hiện lên cảnh tượng cùng với Kỷ Thiên Thiên đốt lên những chiếc đèn kéo quân mới tinh sương màu sắc rực rỡ, Yến Phi lên tới tầng ba của Lầu chuông, gần hai chục nhạc sư tuyển lựa từ các thanh lâu đang tập luyện những bài quân nhạc, bọn họ lần này nỗ lực diễn tấu vì vinh nhục của Biên Hoang Tập, hiển nhiên là những tác phẩm do Tần Hoài đệ nhất tài nữ trước tác, đem thần thái phong lưu của nàng chú nhập vào không gian chiến tranh tàn khốc vô tình tạo ra một ý vị khác hẳn.

Yến Phi lên tới Quan viễn đài.

Kỷ Thiên Thiên đang cùng Trác Cuồng Sinh, Hồng Tử Xuân và Trình Thương Cổ nghiên cứu bản đồ Biên Hoang Tập, nàng tự tay dùng một cây bút kẻ lông mày đánh dấu những điểm quan trọng cần bố trí ứng phó.

Trác Cuồng Sinh cười: “Biên Hoang thủ tịch kiếm thủ trở về rồi, hy vọng hắn mang tới những tin tốt lành!”.

Kỷ Thiên Thiên liếc nhìn chàng, ánh mắt đầy hân hoan khiến Yến Phi chút nữa quên mất mình tới đây làm gì.

Ở trên cao này, gió mát nhè nhẹ từ Biên Hoang thổi tới, chàng nhớ lại ngày nọ ngồi thuyền tới đây Kỷ Thiên Thiên đã nói một câu: “Đây là gió từ Biên Hoang Tập thổi đến! Gió lớn thổi khắp miền Biên Hoang!”.

Câu nói này tựa như nàng vừa mới thốt ra, ngày ấy không ai ngờ Biên Hoang Tập lại rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Bàng Nghĩa tạm thời không dựng được Đệ nhất lâu của hắn, Cao Ngạn và Lưu Dụ sống chết còn không rõ.

Dưới ánh tịch dương, ánh sông lóe lên ngàn vạn đốm sáng vàng rực rỡ, thời gian cứ thế hững hờ trôi đi.

Kề vai với người yêu suốt đời đối diện với cuộc chiến sinh tử, cho dù đêm nay phải chết, đời này cũng không còn gì phải hối hận.

Kỷ Thiên Thiên thấy chàng ngây ngất nhìn mình, giận dỗi nói: “Yến lão đại còn không tới báo cáo, hay là muốn người ta xử theo quân luật?”.

Đám Trình Thương Cổ cùng nhìn nhau cười.

Yến Phi mỉm cười bước tới nói: “Thống soái minh giám, vừa rồi bọn thuộc hạ khảo sát thực địa, thấy rằng thắng bại của ta tùy thuộc vào việc có thể làm trì hoãn địch nhân từ Bắc diện đến hay không, nếu thành công hoặc giả có thể đánh bại liên quân Thiên Sư đạo và Lưỡng Hồ bang trước khi đối phương giáp công Biên Hoang Tập”.

Trác Cuồng Sinh cười ha hả nói: “Nhận định của các vị và của tiểu thư không định mà hợp, bất quá tiểu thư ngồi đây mà nghĩ ra tự nhiên phải hơn các vị một nước, đúng không?”.

Yến Phi lại phát hiện Kỷ Thiên Thiên có một vị thế khác, ấy là không ai e ngại nàng hơn mình, vì vậy dù Trác Cuồng Sinh đem lời vừa rồi nói với người khác cũng chẳng làm ai giận dữ cả.

Đổi lại nếu chàng đảm đương chức vị thống soái đương nhiên sẽ khác hẳn.

Trình Thương Cổ nói rõ: “Lúc đầu ta còn hoài nghie tiểu thư thiếu kinh nghiệm thực tế, hiện giờ thì đã mười phần tin tưởng rồi”.

Kỷ Thiên Thiên ngượng nghịu nói: “Đại chiến còn chưa bắt đầu, trong trướng đàm luận việc binh thành công hay không vẫn còn quá sớm để mà nói, mọi việc đều phải trông vào các vị giúp đỡ”.

Đoạn quay sang nói với Yến Phi: “Các vị muốn điều động bao nhiên nhân mã?”.

Yến Phi đang định đáp lời, Mộ Dung Chiến, Đồ Phụng Tam và Thác Bạt Nghi cùng xuất hiện, không khí lập tức trở nên khẩn trương, ai nấy đều biết đã đến thời gian hành động, mỗi quyết định tiếp theo đều liên quan đến sự tồn vong của Biên Hoang Tập.

Lưu Dụ tọa tức tỉnh lại.

Hiểu rõ tâm ý chân chính của Vương Đạm Chân là một đòn nặng đối với gã, lại khiến gã buông rơi tất cả, toàn tâm toàn ý vận khí hành công, trị liệu thương thế.

Thể chất của gã khác hẳn người thường, nếu không phải vì mất hết đấu chí mà sinh ra ý tưởng ngược đãi bản thân thì thực không đến nỗi thương thế biến thành nặng nề, rồi bị phong hàn xâm nhập như vậy.

Lúc này mở mắt tỉnh lại, tình trạng đã cải biến rất nhiều, khí lực đã trở lại tứ chi, đầu óc sáng suốt. Gã đột nhiên phát giác cỗ xe đã chuyển hướng theo đường dốc đá khúc khuỷu, so ra thì dịch đạo không được tu sửa khó đi lúc trước chẳng là gì hết.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Dụ quay đầu nhìn ra ngoài song, sắc trời u ám, mặt trời đã chìm dưới rặng núi phía Tây. Đoàn xe đang leo lên dốc núi, rời khỏi dịch đạo.

Lưu Dụ thò đầu ra thấy phía sau còn có bốn cỗ xe ngựa, các kỵ sĩ lộ vẻ kinh hoảng, liên tục quay đầu nhìn về phía sau.

Vương Thượng Nhan quất ngựa phóng nhanh về phía trước, hẳn là muốn đi báo cáo với Vương Đạm Chân, Lưu Dụ vội vẫy gọi hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Vương Thượng Nhan quất ngựa phóng nhanh về phía trước, hẳn là muốn đi báo cáo với Vương Đạm Chân, Lưu Dụ vội vẫy gọi hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Vương Thượng Nhan cho ngựa đi chậm lại tới bên xe Lưu Dụ hạ giọng nói: “Tình hình không hay, phía sau bụi bay mù mịt, rất nhiều người ngựa đang toàn lực đuổi tới, ta sợ đó là mã tặc ở Biên Hoang nên mới thừa lúc trời chạng vạng tối tạm tránh sang một bên, hy vọng không chạm trán bọn chúng trên đường thì tốt”. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m

Lưu Dụ hiểu rõ, nếu là người khác ở vùng phụ cận Biên Hoang gặp phải một đội kỵ sĩ đông đảo như vậy đều không cho là điềm may mắn. Vương Thượng Nhan hẳn phải có chút kinh nghiệm giang hồ nên mới tranh thủ lúc trời nhập nhoạng lánh vào một tòa tiểu sơn, đến lúc cần có thể lợi dùng hình thế núi cao đối địch, còn tốt hơn nhiều hỗn chiến trên dịch đạo.

Bất giác cũng rất ngạc nhiên, nhất thời không nghĩ ra ở Biên Hoang có bên nào đủ thực lực uy hiếp gia tướng đoàn của cao môn đại tộc Kiến Khang. Hiện tại ở Biên Hoang Tập các bang hội đều không rảnh việc, phương Nam ba đại thế lực dân gian là Thiên Sư đạo, Lưỡng Hồ bang và Đại Giang bang đều không thể phân thân, bỗng dưng ở đâu nảy ra một toán nhân mã khiến cho không ai biết đâu vào đâu cả.

Vương Thượng Nhan thấy gã trầm ngâm không nói, lại nói: “Nghe nói Lưu đại nhân từng nhiều lần ra vào Biên Hoang, không biết có thể đoán được đối phương là thần thánh phương nào không?”.

Lưu Dụ thu nhiếp tinh thần bình tĩnh nói: “Bọn họ cách đây còn bao xa?”.

Vương Thượng Nhan lo lắng nói: “Cách bọn ta chỉ khoảng bảy tám dặm”.

Lưu Dụ nói: “Chúng ta đến đỉnh đồi thì dừng lại, chờ ta coi rõ tình huống rồi sẽ nghĩ biện pháp ứng phó”.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Mọi người rõ cả chứ?”.

Tất cả các đầu lĩnh tụ tập trên đỉnh lầu chuông cử hành hội nghị tối hậu trước đại chiến.

Trời tối đen, nhưng Biên Hoang Tập khắp nơi đèn lửa huy hoàng, đặc biệt khu vực Dạ Oa Tử ánh sáng càng rực rỡ, chỉ khác là những ngọn đèn màu ngày thường được thay thế bằng những ngọn phong đăng, chiếu xuống Cổ Chung Trường sáng rực như ban ngày.

Diêu Mãnh cung kính nói: “Chỉ thị của Thiên Thiên tiểu thư bọn ta nào dám quên. Ui! Bốn ngọn đèn màu tím này để chỉ khu vực nào nhỉ?”.

Kỷ Thiên Thiên kiên nhẫn dịu giọng nói: “Thiên Thiên nhắc lại lần nữa, một ngọn đèn tím là khu Đông, các khu Nam, Tây, Bắc theo thứ tự số đèn tăng lên, năm đèn là khu Đông Nam, sáu bảy tám lần lượt là Đông Bắc, Tây Bắc và Tây Nam”.

Diêu Mãnh vỗ trán nói: “Nhớ rồi! Bốn đèn là Bắc môn”.

Trác Cuồng Sinh nói: “Hiệu đèn và hiệu trống phối hợp đương nhiên không thể sai được nữa, ai còn nghi vấn gì thì phải hỏi cho rõ đi”.

Mộ Dung Chiến nói: “Cách chỉ huy của Thiên Thiên tiểu thư thật đơn giản dễ nhớ, nghe một lần là rõ, thời gian không còn nhiều, chúng ta lập tức phân ra hành sự thôi”.

Đồ Phụng Tam nói: “Ta còn một đề nghị, vì rằng mọi người đã quyết định kéo dài chiến tuyến đến tận ngoài Tập, lấy mất hơn hai ngàn binh mã, vì vậy tốt nhất là thành lập một cánh quân cơ động do Yến huynh chỉ huy tập trung chờ lệnh ở Cổ Chung Trường, tùy thời có thể chi viện cho bất kỳ nơi nào”.

Hô Lôi Phương gật đầu: “Kế này rất cao minh, hiện giờ chủ lực của ta tập trung ở Dĩnh Thủy và Tây, Nam lưỡng môn, các khu vực khác e là binh lực bạc nhược, có toán quân cơ động này có thể kịp thời bổ sung nơi nào xung yếu nhất”.

Thác Bạt Nghi nói: “Cánh quân này chỉ cần tinh mà không cần nhiều, nếu gồm toàn cao thủ thì chỉ cần ba trăm người là có thể phát huy tác dụng rất lớn”.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Cứ thế quyết định đi, để bảo vệ tự do và công nghĩa Biên Hoang Tập, chúng ta quyết chiến đấu đến cùng, tuyệt không thỏa hiệp! Tuyệt không đầu hàng!”.

Mọi người nhao nhao hưởng ứng, sĩ khí dâng lên hừng hực.

Lưu Dụ chăm chú nhìn phía xa xa, trên dịch đạo cách đấy chừng năm dặm xuất hiện ba con rồng lửa mau lẹ tiến lại gần.

Vương Thượng Nhan hít hà một hơi, nói: “Tối thiểu có tới ba trăm người”.

Tuy có hơn chục gia tướng cao cấp bảo vệ, Vương Đạm Chân vẫn sợ hãi thất sắc, chỉ là cố gắng trấn định.

Một gia tướng tên là Lâm Thanh nói: “Không bằng chúng ta chạy vào Biên Hoang, chờ đến ngày mai mới quay lại dịch đạo tiếp tục hành trình”.

Lại có người nói: “Muốn đi thì phải đi ngay, chậm trễ sợ không kịp”.

Vương Đạm Chân nói: “Có khi nào bọn họ chỉ tiện đường đi qua mà không phải cố ý tìm đến chúng ta?”.

Lưu Dụ lắc đầu: “Bọn họ đến vì tiểu thư”.

Lâm Thanh bác đi: “Lưu đại nhân làm sao có thể võ đoán như thế, chưa chừng bọn chúng là vì Lưu đại nhân mà đến”.

Đám gia tướng có tới một nửa gật đầu đồng ý.

Vương Đạm Chân nhìn Lưu Dụ, phát giác gã thần thái ung dung, bất giác cũng yên lòng hơn đôi chút.

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Có ba lý do khiến ta dám nói bọn chúng tới đây vì tiểu thư”.

Vương Đạm Chân ngạc nhiên: “Té ra có tới ba lý do, Đạm Chân thì chỉ một nghĩ cũng không ra”.

Vương Thượng Nhan trầm giọng nói: “Thời gian không còn nhiều, Lưu đại nhân có thể nói ngắn gọn hơn không?”.

Lưu Dụ nhún vai: “Đầu tiên là đối phương không sợ gì người khác để ý, giơ cao đuốc để quan sát vết bánh xe và dấu chân ngựa trên đương. Thứ hai là binh chia tam lộ, việc này là để trong lúc hành quân đề phòng bị tập kích, rõ ràng đối phương đến đây với ý đồ bất thiện. Thứ ba là nhân số đối phương chỉ khoảng hai trăm người mà lại mang theo tới hơn bốn trăm con ngựa, rõ ràng trên đường luân phiên thay đổi để truy tung đường dài. Vì vậy ta nói bọn chúng vì theo tiểu thư mà tới đây, không đạt mục đích quyết không thôi, bọn chúng không mong gì hơn là chúng ta hoảng hốt bỏ chạy người ngựa nhọc nhằn. Hơn nữa chúng ta còn có xe ngựa và nữ quyến, về mặt tốc độ không thể bằng bọn chúng được, vì vậy đào tẩu là hết sức thất sách”.

Vương Đạm Chân run run nói: “Ta với người không cừu không oán, kẻ nào tới gây chuyện với ta vậy?”.

Lưu Dụ nhìn thẳng vào mắt nàng, đột nhiên thần thái biến thành cực kỳ uy mãnh, trầm giọng nói: “Xin tiểu thư yên lòng, đã có Lưu Dụ ở đây đâu để tiểu tặc làm càn. Nếu ta đoán không sai bọn này là người của Tư Mã Nguyên Hiển, để ta bắt lấy mấy tên tra hỏi là biết ngay đúng sai”.

Kiến giải và bản sắc hào hùng lâm trận ung dung của Lưu Dụ không những khiến những người vừa cười gã tỏ vẻ hổ thẹn, mà còn làm cho Vương Đạm Chân đang bối rối cảm thấy có nơi nương tựa.

Vương Đạm Chân hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”.

Lưu Dụ nhìn về phía đối phương, đoạn hỏi: “Bên ta số người có thể tham gia chiến đấu được bao nhiêu người?”.

Vương Thượng Nhan đáp: “Trừ lão thiếu tỳ bộc đi cùng hai mươi mốt người, còn lại chín mươi mốt người đều có thể chiến đấu”.

Lưu Dụ gật đầu: “Như thế đủ rồi, trước hết xin Vương huynh chọn giúp ba chục thủ hạ giỏi bán cung mà tuyệt đối trung thành, sau đó ta sẽ cùng huynh nghiên cứu hành động tiếp theo”.

Lời nói này giữ thể diện cho Vương Thượng Nhan, hắn ta hân hoan lĩnh mệnh đi ra.

Vương Đạm Chân lại gần Lưu Dụ nói: “Bọn chúng đúng là người của Tư Mã Nguyên Hiển ư? Tư Mã Nguyên Hiển dám to gan không sợ cha ta tìm hắn hỏi tội sao? Hắn đã từng nhiều lần tới tìm cha ta cầu thân đều bị cha cự tuyệt thẳng thừng”.

Lưu Dụ mắt vẫn không ngừng quan sát địch nhân đã đuổi tới cách đó chừng hai dăm, điềm đạm nói: “Nếu là mã tặc có sở trường truy tung thì không cần đến đèn đuốc cũng có thể theo dấu chúng ta, còn là nhân mã của các bang hội Biên Hoang Tập thì lại không dám nghênh ngang như thế ở khu vực này vì còn sợ đụng chạm đến thủy sư. Chỉ có Tư Mã Nguyên Hiển mới dám ngông cuồng như vậy. Bất quá đêm nay hắn gặp vận đen rồi, hy vọng hắn sẽ tự mình dẫn quân đuổi tới, ta sẽ khiến cho Tư Mã Đạo Tử nếm thử nỗi đau tang tóc xem thế nào”.

Vương Đạm Chân giât mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn gã.

Lưu Dụ cười nói: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bất quá địch nhân đông người cho nên chỉ có cách cầm tặc tiên cầm vương, bắn hắn một hai mũi tên là đủ rồi. Việc này là hắn sai về lý, ta bảo đảm hắn chỉ đành ngậm đắng nuốt cay chịu đựng một mình thôi”.

Vương Đạm Chân tránh ánh mắt rừng rực của gã, cúi đầu nói nhỏ: “Lưu đại nhân không sợ tương lai hắn tính sổ với người sao?”.

Lưu Dụ rất muốn nói vì nàng thì đến thiên vương lão tử ta cũng chẳng sợ, kể gì đến một gã Tư Mã Nguyên Hiển con con ấy? Nhưng lại nhớ tới minh ước với Nhậm Thanh Thị, thầm than chính mình càng ngày càng sa lầy, không dự vào Man Diệu cũng không được, lập tức nhiệt tình nguội lạnh, gượng cười: “Cho dù không có sự kiện này nàng cho rằng Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo có chịu buông tha cho ta không? Chỉ cần bọn họ không dám đường đường chính chính nói ra thì thêm một việc bớt một việc căn bản không thành vấn đề”.

Vương Đạm Chân yên lặng không nói, tựa như đang ngẫm nghĩ về ẩn ý trong lời của Lưu Dụ, đoạn nói: “Huynh có thể động thủ được không?”.

Lưu Dụ tựa hồ cảm thấy sung sướng được lập uy trước mặt nàng, trước hết là vì nếu giúp nàng qua khỏi tai kiếp này coi như đã báo đáp được cái ân cứu giúp mình. Cũng vì không dám với cao đối với nàng nên lại càng hồi phục thái độ bình tĩnh và thực tiễn thường ngày, thong thả nói: “Đối phó với Tôn Ân hay Nhiếp Thiên Hoàn đương nhiên là không được, nhưng ứng phó với một gã tiểu dâm tặc ngông cuồng tự cho là anh hùng thì thừa sức. Xin tiểu thư an tâm, nếu ta không thể đánh lui địch nhân mà không để bên mình chịu bất cứ tổn thương nào thì xin tiểu thư cứ trách mắng”.

Vương Đạm Chân thở nhẹ một hơi như trút được gánh nặng, ngước nhìn gã, bốn mắt gặp nhau, mặt phấn hiện lên hai đóa mây hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống.

Lưu Dụ nghe con tim nảy lên như điên cuồng không sao kềm chế nổi.

Má ơi!

Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ nhường này, nếu không phải là nhi nữ của Vương Cung, mình nhất định sẽ tìm mọi cách cưới về làm vợ. Tiếc là…

Vương Thượng Nhan trở lại bên Lưu Dụ nói: “Lưu đại nhân đừng khách khí, thời gian không nhiều, xin đại nhân chỉ thị”.

Lưu Dụ hiểu rằng đã chiếm được tín nhiệm của hắn, hân hoan xoay người, trỏ vào khu rừng thưa bên cạnh nói: “Xin Vương huynh hộ tống tiểu thư và xe ngựa xuống đó đi vào rừng, đi chừng một dặm mới quay đầu lại”.

Đi theo hắn có Vương Đạm Chân và đám gia tướng nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Đạm Chân kinh hãi nói: “Lưu đại nhân thương thế mới khỏi, chỉ có ba chục người làm soa cự lại hai trăm người?”.

Lưu Dụ đã chuẩn bị sẵn nói: “Đánh nhau trực diện đương nhiên là không ổn rồi, tuy nhiên thành bại chiến tranh không phải quyết định ở nhân số ít hay nhiều, mà là ở binh pháp mưu lược, nếu không Bắc Phủ binh ta đã chẳng có chiến công Phì Thủy. Ta tuy không dám so với Huyền soái, nhưng Tư Mã Nguyên Hiển lại càng không thể sánh với Phù Kiên. Vì vậy xin các vị yên tâm đi, mọi cái sẽ như lời ta nói, bảo đảm sự tình sẽ rất mau lẹ trở thành quá khứ”.

Vương Thượng Nhan hạ giọng nói: “Vừa rồi Lưu đại nhân sai ta đi tuyển chọn cung tiễn thủ, đặc biệt chỉ rõ phải chọn người trung trinh, có phải sợ có nội gian trong chúng ta không?”.

Lưu Dụ nói: “Đó chỉ là tác phong xử sự xưa nay của ta, cẩn thận vẫn hơn, không có ý gì đặc biệt”.

Quay sang Vương Đạm Chân nói: “Xin tiểu thư thượng lộ”.

Vương Đạm Chân nhìn sâu vào mắt Lưu Dụ, cúi đầu: “Lưu đại nhân cẩn thận một chút”.

Nói đoạn lên ngựa đi.

Nhìn theo bóng dáng mê người của nàng, Lưu Dụ lòng đầy cảm xúc.

Rốt cuộc gã đã chiếm được hảo cảm của nàng, nhưng lại hiểu rõ hai bên có duyên mà không có phận, ông trời thật quá tàn nhẫn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.