Đồ Phụng Tâm một mình ngồi trong nội đường, trầm mặc không nói.
Âm Kỳ tới ngồi bên y, ngạc nhiên: “Lão đại vì sao mà tâm sự trùng trùng? Không phải mọi sự đều thuận lợi sao?”.
Đồ Phụng Tam thầm nghĩ nếu như Âm Kỳ biết trong lòng mình đang nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên, sợ nàng bị hại trong cơn bão chiến loạn này thì không biết gã sẽ có cảm tưởng gì?
Nhẹ thở dài, rũ bỏ tâm tình nói: “Có tin gì về Chúc lão đại không?”.
Âm Kỳ nói: “Nghe nói tình trạng Chúc lão đại rất tồi tệ, Hán bang trên dưới lòng người hoang mang không ai còn lưu luyến Biên Hoang Tập, coi tình hình có thể triệt thoái bất cứ lúc nào”.
Đồ Phụng Tam gật đầu: “Hán bang nếu bỏ đi, Phí Chánh Xương nhất định sẽ đi theo, như thế mới hợp lý”.
Âm Kỳ không hiểu nói: “Lão đại có phải đã phát giác có những chuyện không hợp tình hợp lý phải không?”
Đồ Phụng Tâm nhìn gã, hai mắt lấp lánh, trầm giọng nói: “Bất hợp lý là ở Hách Liên Bột Bột, nếu không phải gã đánh giá thấp Mộ Dung Thùy thì là tự tin quá mức. Tựa như gã không thèm để ý đến quân đội Mộ Dung Thùy, ngược lại lại ra sức tìm cách tiêu diệt Phi Mã hội. Ta cố ý thử gã, đề xuất để bọn ta ám sát Yến Phi, chẳng những gã không phản đối mà còn rất ủng hộ, như thế chẳng phải bất hợp lý là gì?”.
Âm Kỳ cảm thấy hồ đồ nói: “Bất luận là Thác Bạt Khuê hay Hách Liên Bột Bột nếu muốn làm chủ Trung Nguyên, đều phải đạp lên xác đối phương, không có cách nào khác. Bọn họ chính là tử địch trời đã định sẵn rồi. Hách Liên Bột Bột thừa cơ công kích Phi Mã hội mới là hợp lý. Mà Yến Phi đã thành đệ nhị đầu lĩnh của Thác Bạt tộc, Hách Liên Bột Bột đương nhiên sẽ không mong muốn hắn tiếp tục sống nữa, có chúng ta ra sức thay cho gã, chẳng phải là điều gã mong mỏi sao?”.
Đồ Phụng Tam lắc đầu: “Nếu ngươi muốn hiểu rõ lời ta, cần phải ở vị trí của Hách Liên Bột Bột mà xem xét sự tình. Hách Liên Bột Bột là người hiểu rõ binh pháp lại có hùng tâm tranh đoạt thiên hạ, mọi chuyện tất phải có cách nhìn bao quát, nếu không đã chẳng có được thành tựu như ngày hôm nay. Để ta nói cho ngươi rõ hơn, Thác Bạt Khuê hùng tài đại lược, thâm mưu viễn lự, Hách Liên Bột Bột có thể trở thành tối đại kình địch ngăn cản y Nam hạ, bản thâm không thể là hạng hữu dũng vô mưu”.
Âm Kỳ gượng gạo: “Tôi vẫn chưa hiểu rõ, chỉ cần thủ cước đủ nhanh, chớp thời cơ chính xác, thêm vào bọn ta trợ lực là có thể một đòn đánh bại Phi Mã hội, các bang hội khác sẽ chỉ tự thủ bàng quan, không ai can thiệp”.
Đồ Phụng Tam thủng thẳng: “Nếu đêm nay đại quân Mộ Dung Thùy và Tôn Ân tiếng vào thì sao?”.
Âm Kỳ tắc họng không nói gì được, thầm nghĩ nếu Hách Liên Bột Bột thật sự muốn đánh bại Phi Mã hội, dù rằng thương vong không nhiều, tuy nhiên chắc chắn sẽ sức cùng lực tân, khó mà ứng phó với một trường đại chiến lấy ít địch nhiều nữa”.
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: “Trong tình hình này bất luận là Hách Liên Bột Bột hay Đồ Phụng Tam ta, cho đến những lạnh tự bang hội khác nữa, điều đầu tiên là phải toàn lực cầu tồn chứ không phải thỏa mãn ý thích trước mắt, trừ phi gã căn bản không sợ liên quân Mộ Dung Thùy và Tôn Ân”.
Âm Kỳ chấn động: “Lão đại muốn nói gã mới chính là tay chân của Mộ Dung Thùy?”.
Đồ Phụng Tam thở dài: “Ta không khẳng định, gã còn tiết lộ với ta Cơ Biệt là người Hoàng Hà bang, hiển nhiên muốn lợi dụng Cơ Biệt để đánh lạc hướng, nhân vì với mưu lược của Mộ Dung Thùy, không thể không có bố trí từ trước ở Biên Hoang Tập, thông qua một kẻ có gốc gác ở Biên Hoang Tập để tiếp thu Biên Hoang Tập, chắc hẳn đã tính toán từ đầu. Như vậy có thể làm giảm thấp nhất tổn hại đối với Biên Hoang Tập. Hoang nhân có một thói quen là chỉ cần không tổn hại đến sinh ý thì không ai buồn đi đánh nhau với ai”.
Lần này đến lượt Âm Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
Đồ Phụng Tam nói: “Bọn ta cần phải có quyết định trong thời gian ngắn nhất, quyết định này ảnh hưởng trực tiếp đến thành bại của cả chuyến đi, kẻ bại chẳng những trắng tay mà còn phải bồi thêm tính mệnh. Trước khi đến Biên Hoang Tập, ta và Nam Quận công không hề nghĩ tình thế Biên Hoang Tapạ lại phát triển ác liệt đến mức độ thật là vượt xa dự liệu của chúng ta”.
Âm Kỳ nói: “Trong lúc lão đại đi gặp Hách Liên Bột Bột, tôi nhận được tin báo Tống Mạnh Tề và Hác Trường Hanh trước sau đến gặp Yến Phi, Tống Mạnh Tề chỉ nói mấy câu, Hắc Trường Hanh bàn bạc với Yến Phi hơn hai khắc thời gian”.
Đồ Phụng Tam không kềm được: “Còn Kỷ Thiên Thiên?”
Âm Kỳ liếc nhìn y đáp: “Kỷ mỹ nhân luôn ở trong lêu, Yến Phi ở trong nói mấy cau với nàng ta, giữa chừng Hác Trường Hanh chợt đến, Kỷ mỹ nhân vẫn ở lại bên trong.”
Đồ Phụng Tam phát giác bản thân không hề thấy ganh tị với Yến Phi, ngược lại còn hy vọng có thể bảo hộ Kỷ Thiên Thiên, không để nàng bị hại. Nhận định này khiến y cũng cảm thấy kỳ quái, từ xưa đến nay, y không bao giờ để bất kỳ cá nhân nào ảnh hưởng đến việc thực hiện chính sự, chỉ tính đến quan hệ lợi hại mà thôi.
Âm kỳ hỏi: “Ta nên đối đãi thế nào với Hách Liên Bột Bột? Nếu bọn ta nhìn lầm gã là người của Mộ Dung Thùy, chẳng những mất một đồng minh quan trọng mà còn thêm một cường địch”.
Đồ Phụng Tam hiện vẻ suy tư, chậm rãi nói: “Thời điểm Hách Liên Bột Bột đến Biên Hoang Tập phải chăng trùng hợp dị thường? Tựa như cùng với Mộ Dung Thùy phối hợp rất kín kẽ, vừa đến Biên Hoang Tập liền xảy ra huyết án Du Oánh, nếu không phải Hoa Yêu thật xuất hiện, gã còn có thể tiếp tục đóng giả Hoa Yêu làm cho người người hoảng loạn, tạo ra tình thế tốt nhất để Mộ Dung Thùy tiến vào Biên Hoang Tập, nếu không phải Yến Phi đưa Kỷ Thiên Thiên trở về Biên Hoang Tập đúng lúc thích hợp, sợ rằng các bang hội ở đây đã rối hết cả lênm chưa đánh đã thua”.
Âm Kỳ biết trong lòng y còn do dự chưa quyết, nói với mình mà tựa hồ đang tự phân tích tình thế, chẳng bằng nói y thương nghị với mình, cùng nhau sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới đưa ra quyết định sinh tử.
Gật đầu nói: “Hách Liên Bột Bột là một bạo quân giấu đầu hở đuôi, nghe nói ở Thống Vạn gã cưỡng bức vào cung đối xử tàn tệ với hàng nghìn nữ nhân. Tới Biên Hoang Tập gian sát vài nữ nhân chẳng có gì đáng kể, có thể nhiễu loạn Biên Hoang Tập với gã còn là niềm vui”.
Đồ Phụng Tam vỗ bàn: “Nói rất đúng! Nếu ngươi là Mộ Dung Thùy, muốn chọn chó săn, giữa Thác Bạt Khuê và Hách Liên Bột Bột, ngươi sẽ chọn ai?”.
Âm Kỳ giật mình: “Đương nhiên là cái gã thất nhân tâm đó rồi, mà căn bản cũng không lo gã an nhiên tự tại, đến khi thỏ chết mổ thịt chó săn lại có thể khiến người thỏa lòng”.
Đồ Phụng Tam gật đầu: “Đúng vậy! Xưa nay ta luôn luôn không minh bạch vì sao Mộ Dung Thùy buông thả địch nhân lợi hại nhất của Thác Bạt Khuê là Quật Đốt, sau đó lập tức Quật Đốt đầu hàng Hách Liên Bột Bột, thì ra mọi việc đều do Mộ Dung Thùy an bài xảo diệu, là vì y nhìn thấu tiềm lực của Thác Bạt Khuê nên mới ám trợ Hách Liên Bột Bột để kiềm chế Thác Bạt Khuê”.
Âm Kỳ nhíu mày: “Chẳng lẽ Hách Liên Bột Bột không biết mình bị Mộ Dung Thùy lợi dụng?”.
Đồ Phụng Tam tựa như chuyện gì cũng biết, ngả người vào ghế, uể oải vươn người nói: “Đơng nhiên là biết, còn biết hơn bất cứ người nào. Bất quá lại không có quyền lựa chọn. Ngày nào gã còn chưa chinh phục Thác Bạt tộc xưng hùng Mạc Bắc, ngày đó còn chưa thể Nam hạ Trung nguyên tranh đoạt thiên hạ. Gã cũng hiểu rõ chỉ cần Thác Bạt Khuê còn đấy, Mộ Dung Thùy sẽ chưa đụng đến gã. Lần này Mộ Dung Thùy chịu để gã ăn chia thành quả ở Biên Hoang Tập, chính là muốn để gã an tâm”.
Âm Kỳ minh bạch Đồ Phụng Tam chung quy cũng đưa ra phán đoán, khẳng định Hách Liên Bột Bột là người của Mộ Dung Thùy, nói: “Cơ Biệt phải chăng bị gã vu hại?”.
Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Cơ Biệt là người Hoàng Hà bang hay không không quan trọng, theo ta cũng nhiều khả năng hắn là gian tế Hoang Hà bang, sự thực Yến Phi cũng đang hoài nghi Cơ Biệt. Hách Liên Bột Bột tiết lộ thân phận hắn đối với tình hình phát triển chỉ có rất ít ảnh hưởng nhưng là để thủ tín với ta. Hừ! Hách Liên Bột Bột khả năng có ý khác, không muốn để Cơ Biệt chia sớt quyền lợi vơi gã”.
Âm Kỳ nói: “Cơ Biệt và Hô Lôi Phương quan hệ luôn mật thiết, có phải đều là người của Mộ Dung Thùy không?”
Đồ Phụng Tam lắc đầu: “Hồ Lôi Phương không phải là bộ hạ Mộ Dung Thùy, kẻ đứng sau lưng hắn là Diêu Trường, trong quá khứ Diêu Trường với Mộ Dung Thùy cùng phụng sự Phù Kiên, nói cho dễ nghe thì là đồng sự, khó nghe thì là cá mè một lứa. Chính là bọn họ ra sức xúi giục Phù Kiên Nam hạ, dẫn đến thất bại Phì Thủy, cũng là bọn họ liên thủ kéo Phù Kiên trở về, khiến Phù Kiên vô pháp trùng chỉnh quân đội, ổn định lại cục diện, tiếp tục chiến đấu. Hai bên đều đầy dã tâm, việc thành rồi không còn khả năng hợp tác, trừ phi trong đó một chịu thần phục đối phương, nhưng tình huống này đương nhiên sẽ không xảy ra”.
Âm Kỳ nói: “Lão đại có định tranh thủ lôi kéo Hô Lôi Phương về bên mình không?”
Đồ Phụng Tam thở dài: “Ở Biên Hoang Tập không ai tín nhiệm ta, Hách Liên Bột Bột chỉ là có ý riêng”.
Âm Kỳ nói: “Nếu lão đại không lầm, há chẳng phải chúng ta đã bị hãm vào tình cảnh khốn cùng, có nguy cơ toàn quân bị tiêu diệt rồi còn gì?”
Đồ Phụng Tam nhìn lên xà nhà, chậm rãi nói: “Tình hình còn ác liệt hơn ngươi tưởng tượng, Hách Liên Bột Bột nói lần này số người theo gã đến đây chỉ có hơn một ngàn, thêm vào người của Hung Nô bang và Yết bang quy thuận ở Biên Hoang Tập tổng cộng không đến hai ngàn. Hừ! Ta dám khẳng định gã hoàn toàn dối trá. Với thân phận nhất tộc chi chủ của gã sao lại sơ hốt như thế được, ta đoán binh lực của gã ít nhất là năm ngàn người, đủ sức khắc chế Biên Hoang Tập, mới dám ngông nghênh như thế. Vừa đến đã giả làm Hoa Yêu, dùng thủ đoạn sấm sét khiến cả Biên Hoang Tập kinh hoàng. Biên Hoang hoang vu, không người kéo dài mấy trăm dặm, một cánh quân năm ngàn người muốn ẩn thân dễ không.”
Âm Kỳ không hiểu: “Cho dù không có vấn đề nội gian, lực lượng Biên Hoang Tập đoàn kết toàn bộ lại sợ cũng không quá năm ngàn người, hà huống các bang hội còn kỵ lẫn nhau! Hiện tại người của Mộ Dung Thùy, Tôn Ân, Hách Liên Bột Bột và Cơ Biệt cộng lại kéo tới đã vượt quá hai vạn nhân mã, thế có phải là giết gà dùng dao mổ trâu không?”
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: “Mọi việc phải nhìn xa hơn một chút mới được, đầu tiên phải thấy quyết tâm của địch nhân không chỉ là muốn tiếp thu Biên Hoang Tập, mà còn muốn một mẻ lưới quét sạch mọi thế lực phản đối. Quan trọng hơn là sau khi khống chế còn phải giữ vững Biên Hoang Tập, đủ để ứng phó với Bắc Phủ binh, Kinh Châu quân hoặc Kiến Khang quân toàn diện phản kích. Biên Hoang Tập hiện đã trở thành cứ điểm chiến lược quan trọng nhất trong thiên hạ, Hoang nhân thì chả cần biết ai chủ sự, chỉ cần tiếp tục kiếm được tiền là xong. Ai có khả năng nắm được Biên Hoang tập, người ấy có thể muốn gì có nấy, làm mưa làm gió trực tiếp ảnh hưởng đến thành bại của công chuyện thống nhất thiên hạ”.
Âm Kỳ hỏi: “Bọn ta có nên nghĩ đến chuyện lập tức bỏ đi không?”.
Ánh mắt Đồ Phụng Tâm rọi vào gã cực kỳ sắc bén, dằn từng câu từng chữ: “Nam Quận công mang Biên Hoang Tập phó thác cho ta, làm sao ta có thể chưa đánh đã lui. Biện pháp cầu tồn duy nhất của bọn ta hiện tại không phải là trốn vào rừng hoang, mà là giống như Tạ Huyền ở Phì Thủy, dấn thân vào đất chết để tìm cái sống. Bọn ta cần phải phân rõ địch ta, đặt ra các phương án linh hoạt ứng phó với tình huống hiện tại của Biên Hoang tập”.
Âm Kỳ cảm thấy trái tim như chùng xuống, gượng cười nói: “Bọn ta còn có thể làm gì?”
Đồ Phụng Tam trở lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Chỉ có một người có thể giúp chúng ta xoay chuyển tình thế?”
Âm Kỳ ngạc nhiên, hiển nhiên không đoán được đó là ai.
Đồ Phụng Tam nói: “Người đó chính là Yến Phi”.
Âm Kỳ ngơ ngác: “Yến Phi?”
Đồ Phụng Tam từ từ gật đầu: “Chính là Yến Phi. Hắn không những khiến Hách Liên Bột Bột phải lo sợ, mà còn được Hoang nhân tôn trọng. Hác Trường Hanh tận lực thuyết phục hắn, chính vì biết rõ tác dụng của hắn, vậy mới trổ hết tài miệng lưỡi, tranh thủ tín nhiệm của hắn”.
Âm kỳ nói: “Yến Phi chịu tin bọn ta sao?”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta sẽ lấy thành ý đối đãi với hắn. Ta sẽ không trực tiếp tới tìm hắn, tốt nhất là bố trí thành ra hắn chủ động đến tìm ta trút hận mới dễ dàng qua mắt Hách Liên Bột Bột”.
Âm Kỳ nói: “Rõ rồi! Tôi lập tức thu xếp việc này”.
Lưu Dụ tựa hồ mê man điều khiển chiếc thuyền buồm, trong lòng bàng hoàng, cảm thấy biết bao cô độc.
Gã từ nhỏ từng trải vô số khổ cực vì binh hoang chiến loạn. Người khác sợ nhập ngũ, riêng gã lập chí tòng quân, muốn tự mình nắm lấy vận mệnh mình.
Chiến dịch Phì Thủy mang lại cơ hội tốt nhất để tự biểu hiện, để cho gã vượt sang một giai đoạn hoàn toàn mới của cuộc đời, nhưng hiện tại chỉ còn thấy hổ thẹn tự trách và hối hận, mọi thành tựu tựa như hoa trong gương, như trăng đáy nước, không có chút ý nghĩa thực nào.
Đính minh ước với Nhậm Thanh Thị là vì không còn lựa chọn nào khác, tuy nhiên lại càng khiến cho tâm tình gã chìm sâu hơn nơi đáy vực.
Nếu gã biến thành một kẻ vì thành công không lựa thủ đoạn, Tạ gia sẽ coi gã thế nào? Yến Phi sẽ đối đãi với gã ra sao? Bản thân gã sẽ coi gã thế nào? Trùng trùng với tâm ý lần lượt xô đến khiến gã cảm thấy toàn thân vô lực, không chỉ thân thể đau đớn mà còn vì tâm linh thất lạc.
Tại thời điểm này, gã hoàn toàn mất hết đấu chí.
Trước đây gã hiểu rõ bước đường thống nhất thiên hạ trường kỳ và gian khổ, nhưng vẫn luôn duy trì ý chí tự cường, phấn đấu không mệt mỏi, đưa gã từ từ từng bước hướng về mục tiêu. Vậy mà thời khắc này lại cảm giác mọi sự đều phí công toi, chỉ giống như một con thiêu thân lao vào lửa, chẳng những lực bất tòng tâm, mà còn tự rước lấy diệt vong.
Tâm lý tuyệt vọng mất mát bám chặt gã.
Rời Kiến Khang đến Biên Hoang Tập với bao hùng tâm tráng chí, bao nhiêu tâm sức tài năng đề xuất kế hoạch hoàn toàn thất bại. Chiến hữu ở Biên Hoang Tập đối diện với vận mệnh khủng khiếp, gã hoàn toàn vô năng ra sức.
Dòng sông đưa gã tới đại giang, nhưng trôi theo dòng nước chỉ có thân thể gã, linh hồn gã đã bay về Biên Hoang Tập.
Tất cả đều mang ý vị thất bại, thất bại triệt để.
Gã mất đi đấu chí tranh đoạt thiên hạ, mất đi lòng tự tin vào bản thân. Nếu trong thuyền có mopọt vò Tuyết Giản Hương, chắc gã đã mượng rượu quên sầu, để rồi quên đi mọi thứ.
Chưa bao giờ gã cảm thấy suy kiệt đến thế.
Sương mù bắt đầu tan, phía trước xuất hiện gần chục chiếc thuyền ba buồm, gã lại tựa như không trông thấy gì, cũng chẳng đề phòng gì. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Tốt nhất đấy là chiến thuyền của Vương Quốc Bảo, gã có thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để xả hết nỗi niềm phẫn hận, tìm kiếm một kết thúc có ý nghĩa cho cuộc đời này.
Giang Văn Thanh đưa tay vuốt mắt Chúc Thiên Vân, bình tĩnh nói: “Chúc thúc thúc yên tâm mà đi, bọn ta sẽ đòi lại công đạo để người chết được nhắm mắt!”.
Chúc lão đại vừa trút hơi thở cuối cùng, thi thể đặt trên giường, đại biểu một thời của Biên Hoang Tập có kết cục như vậy, y không những đã lãnh đạo Hán bang vượt qua tai họa Phì Thủy mà còn xây dựng Hán bang lớn mạnh hơn trước nhiều.
Trực Phá Thiên đứng phía sau Giang Văn Thanh cùng với Phí Chánh Xương, Trình Thương Cổ.
Trực Phá Thiên thở dài: “Y vốn có thể cầm cự thêm ít ngày, chỉ tiếc vô pháp bài tiết hận trong lòng nên mới ra đi sớm như thế”.
Trình Thương Cổ giao tình nhiều năm rất sâu sắc với Chúc Thiên Vân, buồn rầu nói: “Văn Thanh chuẩn bị đối phó thế nào với Hồ Bái? Ta đã nhớ ra một danh sách những người mấy năm nay do Hồ Bái tuyển mộ và an bài vào những vị trí trọng yếu trong bang”.
Phí Chánh Xương ngạc nhiên: “Không phải bọn ta định để cho Hồ Bái chọn lựa hoặc là tiếp nhận chức bang chủ hoặc để chúng ta thôn tính Hán bang hay sao?”.
Giang Văn Thanh điềm đạm nói: “Chúng ta đã quyết định rút lui, cũng không cần cố kỵ gì nữa. Bất quá Hồ Bái đã có gan giết chủ, chắc chắn không phải là người dễ trêu vào, bọn ta trước tiêncứ để gã lấy làm đắc ý, trước khi rời Biên Hoang Tập mới thi hành thủ đoạn đối phó gã”.
Trình Thương Cổ nói: “Sau lưng gã đương nhiên có kẻ chống lưng, nếu gã kiên quyết không chịutheo chúng ta ly khai, Hán bang sẽ rơi vào cục diện phân liệt”.
Giang Văn Thanh trầm ngâm nói: “Chúng ta thay đổi sách lược, lập tức cử hành tang lễ cho Chúc thúc thúc, khi đó để nhị thúc tạm quyền bang chủ, tới lúc đó sao để Hồ bái không vâng mệnh triệt thoái?”.
Trực Phá Thiên gật đầu: “Đúng! Hồ Bái sai lầm ở chỗ giả truyền tâm ý Chúc lão đại, vì vậy Trình công thuận lý thành chương ngồi lên vị trí bang chủ, không ai có thể phản đối”.
Phí Chánh Xương nói: “Văn Thanh thực quyết định triệt thoái rồi sao? Nếu vậy bao nhiêu nỗ lực của chúng ta trước đây coi như đổ hết xuống sông xuống bể rồi”.
Giang Văn Thanh buồn bã nói: “Đây là lựa chọn ta không muốn nhất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại kết luận vẫn là thời thế đã qua. Bất luận là Hồ Bái có bị tru diệt hay không, Hán bang phân liệt đã thành định cuộc. Hơn nữa chúng ta còn chưa rõ kẻ nào đứng đằng sau Hồ Bái, điều đó đối với chúng ta vô cùng bất lợi”.
Trình Thương Cổ nói: “Nếu mà bọn ta có thể dùng khoái đao trảm loạn ma, trước hết gọi Hồ Bái đến giết chết lập tức, sau rồi mới diệt trừ hết thế lực của gã, liệu có còn cơ hội không?”.
Giang Văn Thanh nói: “Bọn ta có thể tiến hành thỏa đáng trước khi thuyền đội đến hay không vẫn còn chưa biết chắc, nhưng mà trước tiên trừ nội gian như vậy đủ khiến chúng ta rối loạn rồi, còn làm sao mà chu toàn trước địch nhân thực lực hơn hẳn ta?”.
Ai nấy đều không biết trả lời ra sao.
Đúng lúc này, thủ hạ vào báo có Yến Phi cầu kiến.
Chúng đều ngạc nhiên.
Giang Văn Thanh hỏi thủ hạ: “Hắn nói muốn gặp ta?”
Thủ hạ gật đầu: “Yến Phi nói rõ muốn tới gặp Tống Mạnh Tề, đi theo hắn còn có chủ tù Kỷ Thiên Thiên”.
Giang Văn Thanh trầm ngâm một lát rồi thở phào một hơi, hân hoan nói: “Yến Phi bắt đầu tín nhiệm ta rồi!”.
Trực Phá Thiên nhắc nhở: “Tiểu thư thận trọng một chút, nói cho cùng Yến Phi vẫn là người củ Tạ Huyền, là địch chứ không phải là bạn của chúng ta”.
Hai mắt Giang Văn Thanh sáng rực lên, bình tĩnh nói: “Lúc thế này lúc thế kia, Biên Hoang Tập hiện giờ không phải là Biên Hoang trước đây, bằng hữu có thể biến thành địch nhân mà địch nhân cũng có thẻ trở thành bằng hữu”.
Tiếp đó nói với thủ hạ: “Đưa họ vào Trung Nghĩa đường! Ta muốn một mình tiếp họ!”.