Trong khoảnh rừng thưa, chớp mắt đao kiếm đã giao kích hàng chục lần, hoa lửa bắn tung tóe, âm thanh chat chúa vang lên không ngớt.
Lưu Dụ hoàn toàn chỉ bằng sự linh mẫn siêu phàm của đôi tay ứng phó thế công như cuồng phong bạo vũ của đối pương, nếu là trước Phì Thủy, chỉ e đã trúng phải nhiều nhát kiếm, thế mới biết thích khách thật lợi hại.
Lưu Dụ một đao đánh bạt lợi kiếm, thuận thế quăng mình tới bên một thân cây.
Gã là tay trinh sát xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh, giỏi lợi dụng địa hình địa vật, nếu đối phương tiếp tục thế công gã có thể mượn thân cây làm chương ngại, chủ động công hay thủ.
Chợt có tiếng ngựa hí, tiếp đó tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại mỗi lúc một xa. xem tại TruyenFull.net
Lưu Dụ ngầm hô không hay, biết đối phương đã phát ra ám khí gì đấy nhằm vào con ngựa của mình, tuấn mã bị đau sợ hại chạy mất.
Tình hình đêm nay, có ngựa với không có ngựa rất khác nhau, có ngựa chẳng những tiết kiệm sức lực, mà trên mình ngựa còn mang lương thực nước uống, trang bị, cung tên, mất đi những thứ đó coi như bao nhiêu tính toán từ trước thành ra công cốc. Đang lúc định bỏ mặc địch nhân đuổi theo chiến mã, kiếm thanh lại réo lên tựa như âm hồn bất tán truy tới.
Tính mệnh quan trọng hơn cả, Lưu Dụ vội quét ra một đao.
Choang!
Thích khách tựa như tùy tiện công tới, đang khi muốn biến đổi chiêu thức, Lưu Dụ đã thu đao lùi lại, rồi lập tức vung lên hóa thành một màn đao quang, thật bất ngờ, đối phương cũng thoái lui mấy bước, trường kiếm trỏ thẳng tới, kiếm khí vẫn khống chế toán thân, không cho gã cơ hội thoát thân.
Mới rồi giao đấu chiêu số biến hóa như điện chớp, đến lúc này mới rảnh quan sát đối thủ.
Gặp gỡ quen biết không ít người, nhưnh nữ nhân có cách ăn vận như thế này gã chưa từng gặp.
Nữ nhân này mặc đồ dạ hành màu đen, một dải thắt lưng xang quấn quanh lên tới ngực, phía trên đeo một dây xích bạc, hai dầu thắt lưng theo gió phất phơ. Khăn đen bao kín đầu mặt, ở góc bên trái găm chéo một cây lược, gây cảm giác giản dị mà không tầm thường.
Thân hình cao ráo đẹp đẽ vươn thẳng, khuôn mặt không thể kể là xinh đẹp, lại mang dáng vẻ phong tình khác lạ, gò má liếc qua thấy khá cao, nhưng rất hòa hợp với cái miệng rộng và đôi môi dày mọng đỏ.
Chỉ cần nhìn qua biểu hiện bên ngoài, Lưu Dụ cũng hiểu nữ nhân này có tính cách cương cường hiếu thẳng.
Ánh mắt nữ tử hiển lộ lòng căm thù sâu sắc, dưới ánh trăng vàng chiếu, thanh kiếm trong tay dường như cũng lóe lên những tia sáng hận thù, trầm giọng nói: “Không ngờ Hoa Yêu táng tận lương tâm, suốt đời làm ác lại là người như thế này, chẳng trách nhiều năm qua có thể giấu được tai mắt mọi người. May sao hoàng thiên chẳng phụ hữu tâm nhân, ta ngàn dặm truy tung rốt cuộc cũng tóm được ngươi”.
Lưu Dụ quên luôn ý định gấp đuổi theo chiến mã, đề khởi tinh thần chuẩn bị chống trả đợt công kích thứ hai có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, gượng cười nói: “E rằng cô nương nhận lầm người rồi! ta đâu phải là Hoa Yêu, ta…”.
Nữ tử giận dữ: “Câm miệng! Ta dã sớm đoán ra ngươi sẽ liền đêm này chạy đi Kiến Khang, mà vừa rối thử thách đã phát hiện thân thủ ngươi đủ tư cách để làm Hoa Yêu, còn muốn giảo biện gì nữa? Nợ máu của bảy tỷ muội Nhu Nhiên tộc ta đêm nay ngươi phải trả bằng máu”.
Lưu Dụ giờ mới hiểu đối phương là người bộ tộc Nhu Nhiên ở phương Bắc xa xôi, tuy không biết cách nào giải thích rõ ràng, nhưng cũng không thể không tận lực lần cuối nói: “Chậm hãy rat ay, ta thực không phải là Hoa Yêu, mà là người có tên có tuổi, ta là Bắc Phủ binh Lưu Dụ, nếu không tin có thể trở lại Biên Hoang Tập nghe ngóng là biết rõ”.
Nữ tử càng lộ vẻ giận dữ, cười lạnh: “Ngươi có thể lừa ai nhưng đừng hòng lừa ta, ta đã thấy bóng lúc lúc ngươi gây án, túi đồ sau lưng ngươi vĩnh viễn ta không quên, hẳn đều là công cụ để ngươi phạm án, ngươi dám quăng lại đây để ta kiểm tra không? Nếu chỉ là quần áo đồ vật thông thường, Sóc Thiên Đại ta lập tức cùng người bồi tội, xin ngươi tha thứ”.
Lưu Dụ đắng miệng không nói được lời nào, đồ vật trong túi nếu đưa ra chỉ thêm chứng tỏ mình là Hoa Yêu, đồng thời hiểu rõ ả ta tất có người chí thân bị Hoa Yêu làm hại, vì vậy mới truy theo khắp chân trời góc biển, cuối cùng không biết cách nào tìm được đến Biên Hoang Tập.
Sóc Thiên Đại quát lên lanh lảnh: “Không cãi được nữa chứ? Coi kiếm đây”.
Lưu Dụ thở dài, nếu đối phương võ công không bằng mình thì có rất nhiều phương pháp thoát thân, tiếc là kiếm pháp đối phương tuyệt không dưới mình, còn bản thân mình làm sao có thể hạ độc thủ được? Cách thoát thân duy nhất là dựa vào những pháp bảo do Cao Ngạn đã chuẩn bị cho mình, cho dù khiến đối phương thêm khẳng định mình là Hoa Yêu cũng chẳng còn cách nào hơn.
Lập tức lùi lại.
Bụp!
Yên vụ đạn nổ tung, mau lẹ bao trùm phạm vi hơn một trượng quang cây đại thụ, mld tung người vọt lên một cành cây cách đó chừng hai trượng.
Sóc Thiên Đại như hình với bóng đuổi tới.
“Vút” một tiếng, tả thủ Lưu Dụ bắn dây móc câu qua một cành cây khác đã nhắm trước, cách ba trượng về phía Nam, mượn lực bay lên, khiến một kiểm của nữ tử rơi vào khoảng không.
Lưu Dụ biết đêm này lại thêm một tầng nguy hiểm, nũ tử này đã có thể truy tung Hoa Yêu đến đây, dương nhiên đủ bản lĩnh vươt ngàn dặm Biên Hoang truy sát mình, đổi lại nếu mình là ả, cũng sẽ nhận định Lưu Dụ chính là Hoa Yêu.
Đồ Phụng Tam khẽ cười đáp, ung dung nói: “Không biết Yến huynh tiện đường qua đây, hay có ý tới thăm?”.
Tiếp đó nhìn đội kỵ sĩ Dạ Oa tộc phóng qua, nói giọng ân hận: “Đồ mỗ tới Biên Hoang Tập có một tâm nguyện là mong được lĩnh giáo bản lãnh cao minh của Yến huynh, nhưng đêm nay không phải thời cơ thích hợp, việc khẩn yếu là tróc nã Hoa Yêu, Đồ mỗ nào dám cản trở Yến huynh đi lo chuyện chính”.
Yến Phi ngầm hô lợi hại, hiển nhiên Đồ Phụng Tam cao minh phán đoán được chàng có ý động thủ, liền ra chiêu chặn trước, mồm năm miệng mười khiến chàng không thể mặt dày bức y động thủ.
Bất quá chàng cũng hiểu rõ.
Chàng quyết định không thể không giết chết Đồ Phụng Tam, chủ yếu là vì biết Lưu Dụ đang bị hãm vào tình cảnh một sống mười chết, với tác phong hành sự xưa nay của Đồ Phụng Tam, giả như y phát hiện ra cạm bẫy, tuyệt sẽ không để Lưu Dụ còn sống gặp lại Tạ Huyền, nhất định sẽ dùng thủ đoạn khác đưa Lưu Dụ vào tử địa.
Nhưng trước mắt nếu chàng và Đồ Phụng Tam quyết một trận sinh tử, kết quả dù thế nào đối với Biên Hoang Tập đều không phải hảo sự.
Đồ Phụng Tam lần này đến Biên Hoang Tập, đương nhiên bộ hạ không chỉ lơ thơ hơn chục mống như mọi người nhìn thấy, mà hàng trăm hàng ngàn người, một khi Đồ Phụng Tam mất mạng, đám thủ hạ của y chắc chắn sẽ tiến hành cuộc đại báo thù, khi đó Hoa Yêu sẽ có thể ung dung chuồn mất, chưa kể đến toán kỳ binh của Mộ Dung Thùy tùy thời có thể xâm nhập Biên Hoang Tập.
Sau khi luyện thành Kim Đan đại pháp, khả năng quan sát người của chàng ít nhất cũng bằng một nửa thần tiên, Đồ Phụng Tam chắc chắn là một cao thủ có thể đối kháng với chàng, hai người bên cạnh y cũng chẳng phải đồ bỏ, nếu chúng gia nhập vòng chiến, chàng khó tránh khỏi thất bại.
Vậy thì đêm nay kiểu gì cũng không nên cùng Đồ Phụng Tam phân cao thấp.
Yến Phi điềm đạm nói: “Đêm nay Biên Hoang Tập giới nghiêm, Đồ huynh nếu không có việc gì xin lưu lại trong quán, để dễ dàng xuất lực đối phó Hoa Yêu”.
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Nhất thiết mọi việc xin theo quy củ Biên Hoang Tập mà làm, Yến huynh yên tâm”.
Yến Phi cảm thấy y sẽ chẳng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng đành mỉm cười tiếp tục hành trình.
Bên Chung lâu một đám đông tụ tập, Mộ Dung Chiến, Xa Đình, Hồng Tử Xuân, Hách Liên Bột Bột, Cơ Biệt, Phí Chánh Xương, Hạ Hầu Đình, Trác Cuồng Sinh đều có mặt hơn trăm người khác đều là cao thủ tinh tuyển của các nhà, với thực lực như vậy bất luận đối phó với ai, một khi người đó bị hãm trong trùng vây là coi như bất hạnh rồi.
Kỷ Thiên Thiên tuyệt đại phong hoa giống như nhất điểm hồng giữa rừng xanh mênh mông, dáng dấp thùy mị phong lưu điểm xuyết cho Trừ Yêu đoàn toàn nam nhân.
Mộ Dung Chiến nói: “Lệnh giới nghiêm đã được thực hiện, không ai có thể rời khỏi Biên Hoang Tập, không ai có thể vào Tập”.
Hồng Tử Xuân nhíu mày: “Thời gian trân quý, vì sao Yến Phi và Chúc lão đại còn chưa tới?”.
Mộ Dung Chiến nói: “Chúng ta không còn dư thời gian nữa, bọn họ có thể tùy thời gia nhập, hiện giờ thỉnh Phương tổng tuần cho biết hành động như thế nào?”.
Nói xong nhìn Phương Hồng Sinh đưa mắt khích lệ, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nếu như trước kia khi biết bị Phương Hồng Sinh qua mặt, chắc chắn sẽ không dung tha cho gã, sẽ bạt đao mà chém gã thành nhiều mảnh, nguyên nhân khiến hắn không làm thế chính là vì mỹ nhân quyến rũ bên mình, hắn hiện tại toàn lực giúp đỡ Phương Hồng Sinh cũng vì muốn nàng được khoan khoái.
Mọi ngời nín thở nhìn Phương Hồng Sinh chờ đợi gã phát ra hiệu lệnh, bất quá bọn họ đều là những người có thể dương danh lập vạn ở Biên Hoang Tập, đều là hạng kiệt ngạo bất thuần, nếu Phương Hồng Sinh không bộc lộ tài nưang sẽ chẳng ai nghe lệnh gã.
Phương Hồng Sinh nhìn Kỷ Thiên Thiên, nàng nhìn gã cổ vũ, lập tức Phương Hồng Sinh như có thêm dũng khí, bắt chước phong cách quen thuộc của Phương Hồng Đồ, trầm giọng nói: “Với tác phong xưa nay của Hoa Yêu, trừ khi không gây án, còn thì sẽ liên tục phạm án, vì vậy khả năng hiện giờ hắn còn ở Biên Hoang Tập rất lớn”.
Phí Chánh Xương nhíu mày: “Biên Hoang Tập không giống như các thành trì lớn như Trường An, Lạc Dương hay Kiến Khang, người bổn địa và ngoại nhân thêm vào cũng chỉ bảy tám vạn, không dễ che giấu thân phận, không chừng hắn sẽ tri cơ ra ngoài Tập tránh con mắt soi mói, khi đó sợ chúng ta mất công không?”.
Hách Liên Bột Bột gật đầu: “Phương tổng tuần là uy hiếp lớn đối với hắn, hắn trốn ra ngoài tránh nơi đầu sóng ngọn gió tựa hồ hợp tình hợp lý”.
Kỷ Thiên Thiên và Mộ Dung Chiến đều lưu ý thần tình Hách Liên Bột Bột, từ lúc người này bị hiềm nghi là Hoa Yêu, bọn họ không những sinh lòng cảnh giác, mà còn lo gã phá hoại hành động đêm nay.
Phương Hồng Sinh đương nhiên sẽ không tự lộ ra bí mật “một nửa Phương tổng tuần” hay về Hoa Yêu thật giả, may mà trước đây gã từng coi ông anh xử lý nhiều sự vụ liên quan đến Hoa Yêu, liền lạnh lùng phân tích: “Nếu hắn trốn đi xa thì lại chẳng phải là Hoa Yêu. Tôi đã từng nhiều lần dò theo dấu vết, chỉ thiếu chút là bắt kịp hắn, cũng từ đấy mà biết rõ hắn rất khéo cải trang thành những nhân vật khác nhau, vừa tiện nghe ngóng tin tức, vừa ung dung quan sát loạn cục do tay mình gây ra. Mỗi vụ án đều chứng tỏ y rất thích coi người khác đau khổ, vì vậy tuyệt sẽ không chịu rời khỏi Biên Hoang Tập nửa bước, nhất định không chịu lỡ mất cơ hội chứng kiến Biên Hoang Tập vì hắn mà trở thành hỗn loạn thế nào”.
Kỷ Thiên Thiên và Mộ Dung Chiến bây giờ mới phát giác mình không ủng hộ lầm người, Phương Hồng Sinh giống như được âm hồn ông anh nhập vào người, ăn nói đâu ra đấy, lý lẽ rất thuyết phục.
Cơ Biệt đồng ý: “Đúng! Hắn tất lưu lại đây quan sát mọi chuyện, không ngờ Biên Hoang Tập xua nay ai lo chuyện nấy bỗng nhiên đoàn kết lại, cũng không biết chuyện chúng ta có thể phát động Dạ Oa tộc phong tỏa toàn Tập, hiện tại chúng ta có thuận lợi như bắt cá trong lu”.
Phương Hồng Sinh nói: “Hoa Yêu là kẻ ham mê hưởng lạc, khi gây án ở Lạc Dương, hắn cải trang thành một thương gia từ miền Đông Bắc tới, chọn một lữ quán sang trọng nhất, nếu không phải vì hắn giỏi dịch dung, lại hiểu ngôn ngữ nhiều vùng, bọn ta đã sớm tìm ra chân tướng, hiện tại hắn ở nới nào cũng chưa rõ”.
Hạ Hầu Đình chép miệng: “Biên Hoang Tập quá nhiều lữ quán khách sạn, to nhỏ có đến một trăm hai chục tòa, nếu muốn tra xét kỹ càng chỉ sợ hai ba ngày cũng không được?”.
Mộ Dung Chiến tay cầm một tập giấy ghi chép chi chít danh sách các lữ quán giơ lên, cười nói: “Bọn ta đã tuân theo phân phó của Phương tổng tuần, liệt danh các lữ quán theo thứ tự to nhỏ, có khả năng chỉ cần tra xét mười gian lữ quán là tìm ra Hoa Yêu, vì hắn không ngờ rằng Phương tổng tuần cũng có mặt ở đây nên không hề cố kỵ”.
Xa Đình nói: “Nếu để Hoa Yêu đến để truy tung Phương tổng tuần thì lại là chuyện khác”.
Phương Hồng Sinh nói: “Hoặc giả tôi chỉ lo sợ hão huyền, thần hồn nát thần tính, bằng không tôi chẳng còn sống mà nói năng gì ở đây”.
Phí Chánh Xương nói: “Hiện tại hắn chẳng những không biết rõ trạng thái giới nghiêm ở Biên Hoang Tập, mà còn có Phương tổng tuần chủ trì hành động truy bắt hắn, Biên Hoang Tập còn có nhiều phòng ốc hoang phế, tùy tiện kiếm chỗ nào đấy trốn lánh không được sao?”.
Mộ Dung Chiến cười nói: “Chuyện này không đáng lo, chỉ cần tìm thấy hắn nơi từng lưu lại, ta có thể huy động tám con chó săn được huấn luyện thuần thục, dù hắn lên trời xuống đất hay trốn dưới ao dưới giếng, chúng ta cũng lôi được hắn ra cho ngũ mã phân thây”.
Trác Cuồng Sinh phấn khởi nói: “Mọi người rõ cả chưa? Tất cả các vị chủ nhân lữ quán sẽ hợp tác chặt chẽ với chúng ta, bởi vì Hoa Yêu cũng là uy hiếp lớn nhất đối với nghề nghiệp của họ”.
Phương Hồng Sinh nói: “Mục tiêu đầu tiên của ta là Biên Thành khách sạn của Nguyễn Nhị nương, hy vọng Hoa Yêu đến chết không đổi tính, vẫn chọn lữ quán sang trọng lịch sự nhất Biên Hoang Tập, vậy thì sẽ bớt được rất nhiều công phu”.
Trác Cuồng Sinh hoan hỉ nói: “Việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức tiến hành hành động Trừ Yêu”.
Rồi quay sang Kỷ Thiên Thiên nói: “Thỉnh Thiên Thiên tiểu thư ở lại Chung lâu chủ trì đại cuộc, ta sẽ để ba chục cao thủ lưu lại chi viện, chỉ cần nhìn thấy tín hiệu màu đỏ, tiểu thư có thể dẫn mọi người đến tiếp ứng”.
Kỷ Thiên Thiên cau mày vẻ không nguyện ý, ai nấy trông thấy đều mềm lòng, tuy nhiên mọi người đều hiểu rõ, Trác Cuồng Sinh là do hảo ý, thứ nhất không muốn nàng theo mọi người chạy đông chạy tây, thứ hai không hy vọng nàng dấn thân vào hiểm địa, nếu có chuyện gì lầm lỡ xảy ra cho nàng, dù có đem Hoa Yêu ra chém vạn đao cũng không đủ bồi thường tổn thất.
Phương Hồng Sinh đặc biệt cảm kích Kỷ Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên tiểu thư xin ỏ lại đây chờ Chúc lão đại và Yến huynh, đợi bọn họ đến rồi hãy thương lượng chi viện bọn ta như thế nào”.
Kỷ Thiên Thiên nghe đến tên Yến Phi, lập tức hồi tâm chuyển ý, gật đầu ưng chịu. Lập tức hơn một nửa số người có mặt, bao gồm cả Mộ Dung Chiến lộ thần tình mất tự nhiên.
Hách Liên Bột Bột không biểu hiện gì, hét to: “Dẫn ngựa tới”.
Hành động Trừ Yêu toàn diện triển khai.
Bàng Nghĩa trở về doanh địa, Tiểu Thi đang ngồi bên bàn may áo, thần tháo an nhàn, nhìn y ngồi xuống trước mặt, nghiêng đầu khẽ nói: “Vì sao ngừng công việc lại?”.
Bàng Nghĩa thở dài: “Những người làm việc cho chúng ta quá nửa là người Dạ Oa tộc, không có bọn họ thật khó làm được chuyện gì, lại có thêm lệnh giới nghiêm không nên triển khai công việc, đành nghỉ một đêm. Hy vọng đêm nay trừ diệt được Hoa Yêu, nếu không kế hoạch trùng kiến Đệ Nhất Lâu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nặng nề”.
Tiểu Thi ngước khuôn mặt xinh xắn liếc y một cái rồi lại cúi đầu nói: “Tiểu Thi tin rằng Yến công tử không phụ kỳ vọng của tiểu thư, vì đời trừ hại”.
Bàng Nghĩa cầm chén tự rót tự uống, hân hoan nói: “Tiểu tử Yến Phi đó đích xác biến đổi hết sức lợi hại, trước kia dù cho người đến khiêng hắn ta cũng không them đụng đậy ngón tay, hiện giờ lại chạy đi chạy lại khắp nơi, nói ra sợ chẳng ai dám tin”.
Tiểu Thi vẻ mặt tươi tắn, dịu dàng nói: “Con người đều thay đổi mà, cần nhất là biến thành tốt hơn là được”.
Bàng Nghĩa trực giác cảm thấy thị nói về Yến Phi, nhưng lại nghĩ đến Cao Ngạn, lập tức đang phấn khởi biến thành vô vị, tự rót ly thứ hai.
Tiểu Thi nhăn mặt giận dỗi: “Đừng uống nhiều như thế được không? Nếu huynh say nằm ra đấy, ta sợ lắm, đại ca chẳng phải đã khuyên Phương tổng tuần uống một ly là đủ rồi sao?”.
Bàng Nghĩa ngây người ra, buông chén rượu, thầm nghĩ nếu gặp Hoa Yêu, bản thân mình sợ không chịu nổi vài chiêu, việc bảo hộ Tiểu Thi chỉ trông vào hai chục cao thủ tinh tuyển Mộ Dung Chiến lưu lại, chính Tiểu Thi cũng biết rõ điều này, vì vậy thị không muốn hắn uống rượu chỉ là thuộc về yếu tố tâm lý, về mặt tâm lý thị chính là dựa vào mình.
Bàng Nghĩa sinh ra hồ đồ, chẳng lẽ thị có hảo cảm nam nữ đối với mình?.
Tiểu Thi hốt nhiên đỏ mặt, lại liếc nhìn hắn: “Đại ca vì sao không nói gì?”.
Bàng Nghĩa nghe một câu đại ca, hai câu đại ca, trái tim đột nhiên mềm nhũn, ấp úng nói: “Tiểu Thi coi trọng ta như vậy, khiến ta không biết nói sao mới phải”.
Tiểu Thi bật cười, đưa mắt nhìn y: “Đại ca thật thà quá”.
Lúc này có một võ sĩ tới nơi nói: “Các vị đương gia yên tâm, có hai mươi huynh đệ canh giữ ở đây, ta phụ trách an toàn ở đây, tên là Mộ Dung Vi, Tiểu Thi và lão bản có sai bảo gì cứ nói với ta”.
Bàng Nghĩa vội nói vài lời tạ ơn, ngấm ngầm có cảm giác khác lạ, vững tâm nói: “Tiểu thư nói rất đúng, Biên Hoang Tập tuy là nơi kẻ xấu tụ tập nhưng cũng là nơi có rất nhiều anh hùng hảo hán, Tiểu Thi không cần phải sợ hãi”.