Bảy Ngày Ân Ái – Chương 67: Hồi ức tàn nhẫn – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 67: Hồi ức tàn nhẫn

“Noãn Tâm, Noãn Tâm!” Tả Lăng Thần đuổi theo sau bóng dáng Úc Noãn Tâm đang
chạy xa rồi kéo lại, nhưng lúc thấy nước mắt nàng chảy ràn rụa, trong lòng đột
nhiên đau xót, ôm nàng vào trong lòng.

“Lăng Thần…” Nằm trong lòng anh, Úc Noãn Tâm sớm đã khóc không ra tiếng. Nàng
không biết vì sao mình lại như vậy, tâm trạng phức tạp đến nỗi ngay bản thân
mình cũng không thể nói rõ được.

Tả Lăng Thần gắt gao ôm nàng, cũng không nói hết, chỉ vỗ về lưng nàng một cách
quan tâm, bàn tay to dày rộng đầy sự trấn an, để nàng tùy ý khóc trong lòng
mình.

Cặp mắt hiện lên vẻ khí khái, sự đau lòng dần dần hiện lên, ánh mắt lóe lên
nhuốm một thần sắc u ám…

Một lúc lâu sau, đợi cho tiếng khóc của người con gái trong lòng biến thành
nức nở, anh mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, dùng tất cả thương yêu lau đi
nước mắt trên khóe mắt nàng.

“Noãn Tâm, đừng khóc nữa, nhìn em khóc, lòng anh sẽ đau đớn…” Vẫn ôn nhu như
thường ngày, tựa như vị vương tử rất biết chăm sóc người khác, không có chút
tức giận.

Trái tim Úc Noãn Tâm theo nụ hôn của anh nổi lên một tia đau lòng…

“Lăng Thần, anh… với anh ta quen biết sao?” Đôi mắt rưng rưng nhìn thẳng vào
mắt anh ta, trong làn nước mắt lờ mờ tự dưng hiện lên một thần sắc phức tạp mà
ngay cả nàng cũng không phát hiện ra.

Tả Lăng Thần không khó nắm bắt được sự thay đổi làm anh thấy xa lạ này, đáy
mắt hơi giật mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Vì sao cho tới bây giờ anh lại chưa từng nói tới?” Trong lòng Úc Noãn Tâm rất
khó chịu, loại khó chịu này còn trầm trọng hơn cả sự lừa dối.

Khóe môi Tả Lăng Thần chậm rãi nở ra một nụ cười bao dung…

“Cô bé ngốc, em chưa từng hỏi anh.”

Úc Noãn Tâm cụp mắt xuống, dáng vẻ khóc xong khiến người ta thương yêu, hồi
lâu nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tả Lăng Thần. “Lăng Thần, thực ra sự
tình cũng không giống như Hoắc tiên sinh nói, em sở dĩ theo anh ta đến dự hội
nghị đấu giá, là bởi vì…”

“Noãn Tâm…” Tả Lăng Thần vô cùng ôn nhu lại lần nữa ôm nàng vào lòng, nhẹ
giọng cắt đứt lời nàng. “Em không cần giải thích với anh, anh tin tưởng em.”

Úc Noãn Tâm cảm thấy uất ức, ở trong lòng anh hạ giọng nói: “Lẽ nào anh không
tức giận sao?”

“Giận.”

Giọng nói của Tả Lăng Thần vẫn ôn nhu như trước nhẹ nhàng rơi vào trong tai
nàng. Nghe thấy vậy xong, nàng ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, đáy mắt hiện lên
vẻ khẩn trương, anh ấy thực sự tức giận sao? Nhất định là đúng rồi, cho dù là
ai thấy một màn như vậy, nghe thấy những lời nói kia đều sẽ hiểu lầm…

“Cô bé ngốc…”

Tả Lăng Thần thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng xong, không khỏi nở nụ cười, khẽ
vuốt mái tóc dài của nàng nói: “Em là người con gái anh yêu nhất, cho nên thấy
em đứng bên người đàn ông khác, anh sẽ tức giận. Lúc thấy ánh mắt ám muội của
người đàn ông khác nhìn em, anh cũng sẽ tức giận. Nhưng anh biết người mà Noãn
Tâm của anh yêu chính là anh, em chỉ có thể thuộc về anh. Nghĩ như vậy, sẽ
không tức giận nữa.”

“Lăng Thần…” Úc Noãn Tâm bị anh nói làm cho cảm động, chủ động ôm lấy người
anh.

Người đàn ông này dường như vĩnh viễn đều như vậy, bao dung nàng, hiểu nàng,
thậm chí chưa từng nổi giận với nàng. Có một người đàn ông yêu mình như thế,
là một việc rất hạnh phúc, rất hạnh phúc…

Thế nhưng…

Ánh mắt Úc Noãn Tâm dần dần trở nên ảm đạm, vô thức hỏi một câu: “Hoắc tiên
sinh… hình như rất hay nhắm thẳng vào anh, anh với anh ta…” Nàng không hỏi hết
câu, bởi vì ngay khi những lời này bật thốt ra, nàng mơ hồ có thể cảm nhận
được thân thể Tả Lăng Thần khẽ run lên một chút.

“Lăng Thần?” Nàng không giải thích được mà nhìn anh, đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ
hơi nghi ngờ.

Trong mắt Tả Lăng Thần hiện lên một chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ là thoáng
qua, khóe môi đẹp cong lên ôn nhu. “Tả Thị cùng Hoắc Thị hiện nay đang tranh
giành một dự án, em cũng biết thương trường như chiến trường, hai bên có thể
dùng bất kỳ phương thức nào để tấn công đối phương. Không cần lo lắng, đây là
chuyện rất bình thường.”

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, chớp đôi mắt dưới hàng lông mi dài che
lấp đi nghi hoặc thật sâu của mình.

Mọi chuyện thực sự giống như Lăng Thần nói sao? Nếu như quả thực đúng là như
vậy, vì sao lúc anh ấy giải thích, đáy mắt lại xẹt qua một tia nặng nề?

Còn nữa, Hoắc Thiên Kình lại chỉ vì một dự án mà chọn dùng thủ đoạn như vậy
sao? Người cao cao tại thượng như hắn, đối với bất cứ cuộc cạnh tranh nào trên
thương trường đều có thể ung dung bình thản, cho dù gặp phải bụi gai cũng
không cần phải có thái độ này chứ?

Vì sao… Lòng của nàng vẫn cảm thấy bất an, nhưng không cách nào hỏi ra được…

Nàng lại lần nữa nhìn về phía anh, nhưng phát hiện anh sớm đã thay đổi nét mặt
ôn nhu như trước, kéo nàng lại.

“Lăng Thần.”

“Noãn Tâm, đi theo anh…”

Biệt thự xinh đẹp dường như lan tràn một màu xanh của đồng cỏ, phong cách kiến
trúc đặc biệt làm cho Úc Noãn Tâm thoáng như đặt mình trong thế giới cổ tích,
cửa sổ sát đất cao cao nhìn thẳng ra hoa viên bươm bướm bay lượn, gió mát
thoảng qua, mùi hoa thoang thoảng nương theo làn gió bay nhè nhẹ xung quanh…

Con đường dưới tàng cây cọ được trải đầy những cánh hoa hồng với một sắc hồng
giống như pháo bông, một đường kéo dài đến cửa lớn của phòng chính. Xung quanh
rộn ràng tiếng chim thanh thúy kêu lên vui mừng. Cảnh tượng này, đẹp đến nỗi
có cảm giác tựa như thần thoại…

“Lăng Thần, đây là…” Con mắt trong suốt của Úc Noãn Tâm hàm chứa nỗi nghi
hoặc.

Tả Lăng Thần không nói gì, chỉ là thản nhiên cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng
đi thẳng vào trong tòa biệt thự như mộng như ảo, phòng lớn tựa như một biển
hoa, mùi hương thanh nhã ùa vào mặt, đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm lộ vẻ kinh
ngạc…

“Thích nơi này không?”

Anh nhẹ nhàng ôm nàng từ đằng sau, đôi môi cong lên duyên dáng mềm nhẹ rơi vào
bên tai nàng, tiếng nói trầm thấp thanh thuần như rượu ngon vang lên…

“Lăng Thần…” Úc Noãn Tâm cảm thấy tim đập nhanh hơn, nàng có thể cảm nhận được
cái gì, trong nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Noãn Tâm, nơi này sẽ là nơi anh và em ở, hài lòng không?” Miệng anh cong lên,
lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Cả người Úc Noãn Tâm khẽ run lên một chút, ánh mắt lóe lên, giống như trong
nháy mắt có một sự trốn tránh, hoặc giống như đang chờ đợi cái gì đó…

“Noãn Tâm!” Tả Lăng Thần nhẹ nhàng xoay người nàng lại, làm cho nàng ngẩng đầu
lên nhìn mình, thâm tình nói: “Anh muốn kết hôn, lấy em làm vợ, việc này bất
kể 3 năm trước hay 3 năm sau đều không thay đổi!”

Nói xong, anh lấy ra từ bó hoa một cái hộp tinh xảo…

Úc Noãn Tâm ngây ngốc nhìn hộp quà trong tay anh, là cái hộp lần trước bị nàng
từ chối, anh…

“Lần trước em không mở nó ra, hôm này, bất kể em có đồng ý hay không, anh đều
phải tự mình đeo nó vào ngón tay em…”

Ánh mắt ôn nhu của Tả Lăng Thần lộ rõ vẻ ngang ngược, lời nói kiên định giống
như không cho nàng cự tuyệt, anh mỉm cười từ từ mở chiếc hộp ra…

Hơi thở của Úc Noãn Tâm dần dần nhanh hơn…

Đèn chùm pha lê trong biệt thự phản chiếu ánh sáng, trong chốc lát kết hợp với
vật trong chiếc hộp hình thành nên một thứ ánh sáng chói mắt.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xa hoa mỹ lệ, ánh sáng tao nhã của nó giống
như đâm bị thương con mắt của Úc Noãn Tâm. Không khó nhìn ra chiếc nhẫn kim
cương này được chế tác vô cùng tinh xảo.

“Noãn Tâm, đây là chiếc nhẫn anh đã đặt nhà châu báu bậc thầy Winston đặc biệt
thiết kế cho em, là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới. Nó, chỉ xứng đeo
ở trên tay em…” Tả Lăng Thần nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, lấy chiếc nhẫn ra,
hầu như không hỏi ý kiến nàng, đã từ từ đeo nhẫn vào ngón tay nàng.

Da thịt đang đông cứng ***ng chạm đến chiếc nhẫn bạch kim, cảm giác hơi lạnh
khiến Úc Noãn Tâm bỗng nhiên phản ứng lại.

“Lăng Thần” Nàng đột nhiên rút lại ngón tay, tháo ra chiếc nhẫn đã đeo được
một nửa…

“Noãn Tâm?”

Đáy mắt Tả Lăng Thần đột nhiên cả kinh, nghi hoặc nhìn nàng. “Vì sao lại cự
tuyệt? Lẽ nào…” Nói đến đây, tim anh đột nhiên sinh ra một dự cảm bất thường,
cúi đầu nói: “Em yêu anh ta rồi?”

“Không, em không có!” Úc Noãn Tâm trong mắt ngẩn ra, phản xạ phủ nhận. “Em cự
tuyệt cũng không phải bởi vì anh ta.”

Tả Lăng Thần nhìn vào nàng, dần dần, đáy mắt lộ ra một tia đau lòng. “Em biết
anh ta trong lời nói của anh là ai…”

Kỳ thực, lúc thấy nàng đi cùng Hoắc Thiên Kình đến dự hội đấu giá, anh bắt đầu
khủng hoảng và sợ hãi, anh sợ mất đi nàng. Cho nên cách bảo đảm chắc chắn nhất
chính là làm cho Úc Noãn Tâm trở thành vợ mình, chỉ có như vậy anh mới có thể
an tâm!

Úc Noãn Tâm sửng sốt, lập tức gượng cười một chút. “Anh ta trong lời của anh
là chỉ Hoắc tiên sinh! Thế nhưng em không có khả năng yêu anh ta, vĩnh viễn
không có khả năng, nhưng, em cũng không thể gả cho anh được!”

“Vì sao?”

Tả Lăng Thần thấy nàng phủ nhận việc này, tảng đá trong lòng cũng được rơi
xuống, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Em nói em không thể gả cho anh, chứ
không phải là không muốn! Noãn Tâm, em là người con gái đã định trước kiếp này
của anh, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi!”

“Lăng Thần, vì sao anh không hiểu? Nếu như chúng ta thực sự có duyên, 3 năm
trước đã ở bên nhau rồi! Bây giờ cho dù chúng ta gặp lại cũng không quay về
như trước được nữa rồi!” Tâm tình Úc Noãn Tâm có chút kích động nói.

Hai tay Tả Lăng Thần giữ lấy bả vai run run của nàng, anh nhìn vào mắt nàng,
nói từng chữ một: “Noãn Tâm, mặc kệ chúng ta có rời xa 3 năm hay 30 năm, anh
đều phải cưới em làm vợ! Trừ phi chính miệng em nói cho anh biết, em không hề
yêu anh!”

Tình huống trước mắt hung hăng đập vào lòng nàng đau nhức, nhìn cặp mắt trong
suốt không chút nào giấu giếm của anh, trong lòng đột nhiên hồi hộp, hai bàn
tay để bên hông từ từ, từ từ nắm lại…

“Em…” Nàng cảm thấy một trận hít thở không thông, như bị nghẹn lại ở cổ họng.

Nàng sao lại không thương anh chứ? Ba năm nay, mỗi một ngày mỗi một giây nàng
cũng không thôi nhớ nhung anh, sự nhớ nhung này giống như là độc dược, từ từ
gặm nhấm sự kiên cường của nàng…

“Em yêu anh!” Tả Lăng Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên vẻ tái nhợt
của nàng, yêu thương mà kiên định. “Người yêu nhau nên ở bên nhau, cho dù thế
nào cũng phải ở bên nhau”

“Lăng Thần!” Giọng nói Úc Noãn Tâm run run cắt đứt lời nói của anh, ánh mắt
cũng lộ ra ánh sáng kiên quyết mà đau đớn.

“Anh yêu em được bao nhiêu?”

“Anh yêu em” Tả Lăng Thần khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, từng chữ từng chữ nói:
“Yêu đến khăng khăng một mực!”

Tình cảm không che giấu khiến cả người Úc Noãn Tâm run lên. “Anh thật sự muốn
lấy em?”

“Đúng!”

Tả Lăng Thần không rõ vì sao nét mặt nàng lại trở nên thê lương cùng bất đắc
dĩ như vậy, bàn tay muốn khẽ vuốt đi sự yếu đuối trên mặt nàng, lại bị nàng
đẩy ra…

“Lăng Thần, em cần phải nói với anh một chuyện, đợi anh nghe xong chuyện này,
một lần nữa lựa chọn lại quyết định của anh…”

Tim nàng như là bị một bàn tay to lớn hung hăng xé rách, đi tới trước cửa sổ
sát đất, vô lực dựa vào cửa kính, bởi vì nàng sợ…một chút khí lực cuối cùng
cũng sẽ biến mất sạch sẽ…

Sự tình đã đi đến nước này rồi, nàng hẳn là nên nói cho hắn tất cả mọi việc đã
xảy ra, bao gồm cả chuyện từ ba năm trước và ba năm sau

Mọi việc đã xảy ra rốt cục bản thân mình cũng che giấu không được, giấy không
thể gói được lửa – đạo lý này nàng hiểu được. Huống chi, nhìn thấy tình cảm
thâm sâu của Tả Lăng Thần, nàng càng thêm kiên quyết không thể lừa gạt anh.
Nhất là trong trường hợp tất cả mọi chuyện anh đều không biết mà lại bước chân
vào lễ đường làm hôn lễ.

Ba năm trước nàng bởi vì không muốn lừa dối anh mà đã quyết định ra đi, như
vậy ba năm sau, nàng càng không nên lừa gạt anh…

Về phần anh khi biết tất cả chân tướng sự việc, còn có thể lựa chọn như thế
nào, nàng cũng không có tư cách được biết

Đối mặt với tình cảm sâu đậm của hắn, nàng chẳng qua chỉ là một tội nhân trong
tình yêu mà thôi!

Nhìn bóng dáng cô đơn lạnh lẽo của nàng, ngực Tả Lăng Thần cũng từ từ phập
phồng, ánh mắt lộ ra một tia đau đớn…

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đi đến phía sau nàng, nhẹ giọng nói. ” Em
nói đi, anh nghe!”

Trong lòng anh nổi lên dày đặc bất an …

Trong không khí một mảnh tĩnh mịch…

Ánh mắt Úc Noãn Tâm xa xăm, đau đớn như sương mù giăng tràn ngập mông lung,
ánh mắt dần dần chuyển thành tối tăm, như bóng đêm hôm ba năm trước, cho thấy
dấu hiệu của một sự sợ hãi không thể đoán trước được…

Tả Lăng Thần không nói gì, chỉ yên lặng chờ nàng mở miệng, thế nhưng hô hấp rõ
ràng trở nên nặng nề.

“Lăng Thần… Tuy rằng anh đã nói anh không để tâm ba năm trước đây đến tột cùng
xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không hỏi em vì sao lại hối hôn, nhưng…” Có thể nhìn
ra được, Úc Noãn Tâm nói ra thật vô cùng gian nan, nàng tạm dừng thở hít một
hơi thật sâu. “Em vẫn muốn nói cho anh tất cả…”

“Noãn Tâm…” Dự cảm bất ổn trong lòng Tả Lăng Thần rốt cục cũng nổi lên, bàn
tay anh đột nhiên nắm chặt lại.

Vẫn đứng nhìn vào cửa sổ sát đất nên Úc Noãn Tâm không nhìn thấy vẻ mặt phức
tạp của Tả Lăng Thần, giọng nói gian nan rõ ràng mang theo sự mệt mỏi vô lực

“Lăng Thần, thực ra ba năm trước đây em rất muốn được gả cho anh, rất muốn,
rất muốn…Thế nhưng…”Nàng đột nhiên dừng lại, tay nhỏ bé gắt gao đè lại trên
ngực, ngón tay xanh nhợt của nàng đã sớm lạnh băng, suy nghĩ của nàng lại
hướng về buổi tối ba năm về trước. Nàng biết, hôm nay cho dù thế nào đều phải
đối mặt với nỗi sợ hãi rất vốn có này…

Tả Lăng Thần cũng khẩn trương nhìn bóng lưng của nàng.

“Thế nhưng ngay một đêm trước khi kết hôn đó, sau khi anh vừa đi khỏi, em bị
hôn mê ngất đi…”

Nàng run rẩy hồi tưởng lại tình huống đêm đó. “Khi em tỉnh lại, thế nhưng lại
phát hiện mình ở chỗ của một người xa lạ, càng đáng sợ hơn chính là còn có một
người đàn ông xa lạ. Hắn, hắn, hắn giữ lấy em… Mặc kệ em cầu xin hắn thế nào,
nhưng cuối cùng em cũng là không có bảo vệ được sự thuần khiết của mình, em…”

“Noãn Tâm… Em, em nói cái gì?” Tả Lăng Thần ở phía sau hiển nhiên chấn kinh,
thân thể cao to nghe vậy xong run rẩy một chút, lập tức ôm lấy nàng, giọng
điệu gấp gáp hỏi: “Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

“Em, em bị một người đàn ông xa lạ cướp đoạt!”

“Là ai? Có thấy rõ hắn là ai không?” Tả Lăng Thần có vẻ kích động cực độ, ánh
mắt vốn luôn ôn nhã từ lâu đã nhiễm sự phẫn nộ cùng không thể tin tưởng được.

Úc Noãn Tâm lắc đầu, nước mắt chậm rãi tràn ra. “Em chỉ biết gian phòng quá
tối, em cũng không nhìn thấy được tướng mạo người đàn ông kia, hắn buộc tay em
vào đầu giường… giống như dã thú dằn vặt em… Mãi đến lúc em không thể nào chịu
đựng được nữa ngất đi… Sau đó em rất sợ hãi, em không biết nên đối mặt với anh
thế nào, đối mặt với cuộc hôn nhân này. Em không thể giao cho anh một người đã
bị vùi dập như vậy!”

Cuối cùng nàng khóc thành tiếng.

Tả Lăng Thần thoáng chốc đã ôm nàng vào trong lòng, thật gắt gao, trên mặt
cũng hiện lên vẻ vô cùng đau đớn. “Noãn Tâm… Noãn Tâm…” Anh gọi tên nàng hết
lần này đến lần khác, tim rõ ràng như bị một đao cắm vào. “Vì sao lại ngu ngốc
như vậy, anh yêu chính là con người em. Xảy ra chuyện như vậy em phải nói cho
anh biết, chúng ta cùng đối mặt, em sao có thể tùy hứng mà rời đi như vậy, vì
sao không cho anh một chút cơ hội quyết định chứ?”

Tuy rằng anh đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới Noãn
Tâm sẽ gặp phải chuyện này, cánh tay ôm nàng càng cố sức chặt hơn, như rất sợ
buông lỏng tay sẽ mất đi nàng, ánh mắt đau đơn lộ ra lửa giận và hận ý…

Người đàn ông làm thương tổn Noãn Tâm, anh nhất định không bỏ qua!

Thời gian dường như ngưng đọng lại theo những lời này, Úc Noãn Tâm chậm rãi
ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ đang đau đớn kia, khóe mắt thanh lệ không
nhịn được mà rơi nước mắt, cánh môi run run bất an hỏi: “Lăng Thần…”

“Cô bé ngốc, anh sao có thể ghét bỏ em đây? Việc này không phải là lỗi của em,
tất cả đều là tại người đàn ông kia, người phải trả giá tất cả là hắn!” Nắm
tay Tả Lăng Thần nổi lên gân xanh, có thể nhìn ra được anh đang cưỡng chế lửa
giận trong lòng.

“Không, Lăng Thần, ba năm trước tuy răng không phải là lỗi của em, nhưng ba
năm sau… Em cũng lại không khác gì kỹ nữ!” Nếu đã muốn nói, thì đem tất cả mọi
chuyện đều nói cho anh đi.

Bàn tay Tả Lăng Thần khẽ vuốt lên mái tóc nàng, sau khi nghe nói vậy, dừng
lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Úc Noãn Tâm hôm nay đứng trước mặt anh cũng giống với các nghệ sỹ khác, vì
tiền đồ của bản thân, không tiếc dùng thân thể đi trao đổi với đàn ông!”

Noãn Tâm tự mình nói không sai một chữ, nàng thở dốc thật sâu, cố nén không
cho nước mắt trong mắt rơi xuống. “Ngay trước khi chúng ta chưa gặp lại nhau,
em vì muốn tìm một lối thoát cho mình, chủ động gây sự chú ý với Hoắc tiên
sinh. Anh ta giúp em giải quyết tất cả mọi chuyện, mà em cũng thực hiện đúng
điều kiện đã đáp ứng với anh ta, theo hầu anh ta bảy ngày bảy đêm. Bảy ngày
này những việc em đã làm không khác gì với kỹ nữ… Đây mới chính là em, chính
là Úc Noãn Tâm mà anh đang thấy!”

Cuối cùng nàng nói xong, thân thể sớm đã thành không có sức lực dựa vào tường,
nhìn trên mặt anh ban đầu là khiếp sợ cùng phẫn nộ, đến cuối cùng là đau đớn…

Trong nhất thời, nàng thấy bản thân mình cực kỳ tàn nhẫn.

Bất an trong lòng dần dần lan rộng, cuối cùng biến thành một bàn tay to mạnh
mẽ gắt gao bóp chặt hô hấp, Tả Lăng Thần rốt cục chán chường ngã ngồi trên ghế
sô pha, tất cả tựa như là đã được định trước…

Cuối cùng, Noãn Tâm vẫn bị liên lụy…

Nhìn nét mặt thống khổ tiều tụy của anh, trái tim liêu xiêu của Úc Noãn Tâm
cũng giống như bị dao đâm vào, nàng không nói gì nữa, mà là vô lực cầm lấy túi
xách, nặng nề từng bước đi về phía cửa trước…

Tất cả nên kết thúc rồi, không phải sao? Lăng Thần chỉ là có thể tiếp nhận
chuyện của ba năm trước, nhưng ba năm sau thì sao? Nàng giống như một kỹ nữ
bởi vì lợi ích mà tìm đến một đại gia, dùng chính thân thể của mình đổi lấy
tiền đồ, loại chuyện này ngay cả nàng còn không thể tiếp nhận, huống chi là
một người đàn ông?

Ngay lúc tay nàng đặt lên nắm cửa

“Em đi đâu?” Tiếng nói khàn khàn của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên.

“Điều nên nói em đã nói rồi, em nghĩ… chúng ta hẳn nên kết thúc…” Úc Noãn Tâm
cố nén mình, không quay đầu lại, bởi vì nàng sợ mình nhịn không được sẽ ôm anh
mà khóc, đến giờ nàng có tư cách gì làm như vậy?

“Anh cần em!” Tả Lăng Thần đứng dậy, giọng điệu trở nên kiên định như cũ.

Úc Noãn Tâm quay mạnh đầu lại, bắt gặp cặp mắt đen như đêm tối kia của anh, vẻ
mặt anh cùng giọng điệu đều biểu lộ hàm ý cực kỳ chăm chú…

Cuối cùng nước mắt cũng rơi…

“Em đã trở thành thế này rồi, anh… còn muốn em?”

Giữa màn nước mắt, dần dần hiện lên đường nét cao to thuộc về anh, anh đến gần
nàng, càng ngày càng gần… Mãi đến khi thân thể hai người triệt để dán vào cùng
một chỗ.

Tả Lăng Thần cúi đầu hôn nhẹ nước mắt nàng, ngón tay cái không ngừng xoa lên
hai gò má tái nhợt của nàng, rất sợ nàng không hiểu, không ngừng hạ giọng:
“Cần, chỉ cần là Noãn Tâm anh đều muốn.”

Sự cứng rắn ngụy trang tất cả trong nháy mắt đổ sập, Úc Noãn Tâm rốt cục nhịn
không được gắt gao ôm anh, tựa như người sắp chết đuối nắm được chiếc phao cứu
hộ, nằm trong lòng anh khóc lớn.

Bầu trời phía xa xa dường như trong xanh một chút, thế nhưng ai cũng không chú
ý tới một đám mây đen lớn hơn nữa ở phía đằng kia…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.