Bảy Ngày Ân Ái – Chương 5: Chiếc vòng cổ giá trên trời – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 5: Chiếc vòng cổ giá trên trời

Trong lúc nhất thời, tình hình có vẻ hơi giằng co, các phóng viên đều như uống
phải thuốc kích thích, dường như không thể rời đi. Úc Noãn Tâm xấu hổ, Ngu
Ngọc hoài nghi, còn vẻ mặt Hoắc Thiên Kình lại không chút biểu cảm.

“Thật ngại quá, các vị phóng viên, Hoắc tiên sinh không thể trả lời bất cứ vấn
đề gì!” Lúc này, mấy người mặc trang phục vệ sĩ ra ngăn cản mọi người xung
quanh, đứng hai bên trái phải của Hoắc Thiên Kình một cách chuyên nghiệp.

“Hoắc tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi đến chậm”

Hoắc Thiên Kình khẽ nhấc tay cắt ngang lời nói của vệ sĩ, vẻ lạnh lùng ngập
tràn trong đáy mắt.

Thế nhưng, các phóng viên làm sao lại buông tha được cơ hội khó gặp để làm rõ
chuyện, một vị phóng viên trong số đó tinh mắt đảo qua cổ Úc Noãn Tâm, ánh mắt
sáng ngời…

“Úc tiểu thư, nếu như không lầm thì chiếc vòng hột xoàn cô đang đeo chính là
chiếc vòng “Wye Boltzmann” vừa bán ra tại phiên bán đấu giá ở London ngày hôm
nay có phải không? Nghe nói là chiếc vòng cổ này trị giá 950 ngàn USD, xin hỏi
chiếc vòng cổ này từ đâu mà có?”

Phóng viên vừa dứt lời, các phóng viên khác đều cả kinh, các máy quay máy ảnh
đều chiếu thẳng vào Úc Noãn Tâm.

Chiếc vòng hột xoàn không ngừng lấp lánh ánh phản chiếu trước máy ảnh, lộ ra
vẻ đẹp rực rỡ, làm tất cả mọi người không nhịn được tán thưởng.

Úc Noãn Tâm ngây ngẩn cả người, tay nàng theo bản năng ôm lấy cần cổ trắng
ngần, dùng ánh mắt khó tin hướng về người đàn ông cao lớn. Chiếc vòng cổ này
là hắn tự đeo lên cổ nàng.

950 ngàn… USD? (*chưa tới 1 triệu, hoảng cái gì ^.^ )

Trời ạ!

Nói giỡn chơi sao? Bây giờ nàng đang đeo trên cổ chiếc vòng “Wye Boltzmann”
được bán đấu giá với giá trên trời? Làm sao có thể? Nếu quả thực đúng vậy,
người đàn ông này làm sao lại có thể vung tay hào phóng như vậy?

Hắn không có quen nàng!

Trong lúc nàng không biết làm thế nào để trả lời thỏa đáng, Hoắc Thiên Kình
nhíu chặt đôi mày, không có ý kiến phản đối, lệnh vệ sĩ mở đường ở phía trước,
sải bước theo lối ra. Ngu Ngọc thấy thế sau, sắc mặt cứng ngắc nhìn thoáng qua
Úc Noãn Tâm, rồi cũng bước theo sau.

“Ai, Hoắc tiên sinh….”

“Ngu Ngọc tiểu thư……”

Các phóng viên như một đám ong vò vẽ theo sát đi ra ngoài.

Úc Noãn Tâm ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng to lớn lừng lững dần dần
rời xa, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng…

Đây… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm lên vòng cổ, đầu ngón tay lại lần nữa truyền đến
cảm giác lạnh như băng, tựa như ánh mắt cuồng ngạo mà băng lạnh của người đàn
ông kia. Hay có lẽ như… ánh mắt căm hờn của Ngu Ngọc trước khi rời đi nhìn lên
người nàng.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi rùng mình một cái!

“Noãn Tâm, thì ra em ở chỗ này, bà cô ơi, em làm chị tìm hụt hơi!” Từ chỗ quẹo
, Tiểu Vũ chạy tới, thở gấp gáp.

“Được rồi, Noãn Tâm, em có thấy Hoắc tiên sinh không?”

“Hả? A…” Úc Noãn Tâm giật mình một chút, mở miệng nói, “Anh ta… vừa mới đi
khỏi…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.