“Anh… đang cười sao?”
Trong thang máy, Úc Noãn Tâm nhìn Hoắc Thiên Kình đầy nghi hoặc, như là thấy
người ngoài hành tinh, hắn đang cắn môi, dường như đang cố gắng nín cười.
Cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu đôi môi khẽ cong lên của Hoắc Thiên
Kình: “Cười thì có gì kì lạ chứ?”
Úc Noãn Tâm nhìn Hoắc Thiên Kình với vẻ dò xét, khẽ nói: “Tôi nghĩ… Hoắc tiên
sinh không biết cười…”
Hoắc Thiên Kình không nhận xét gì về câu nói của nàng, không thừa nhận cũng
không phủ nhận, nét cười trên môi rõ ràng đã héo đi một chút, bình thản nói
một câu: “Một lát nữa cô phải làm cho bà tôi vui lòng!”
“Tại sao?” Úc Noãn Tâm ngơ ngác nhìn Hoắc Thiên Kình. “Anh đưa tôi đến đây chỉ
vì muốn tôi chơi đàn cho bà của anh nghe?”
“Không sai. Nếu bà tôi ưa thích thì mấy ngày này cô sẽ ở lại đây.” Hoắc Thiên
Kình trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
“Hoắc tiên sinh, tôi nghĩ anh nên hiểu rõ là việc này không nằm trong nội dung
thỏa thuận của chúng ta!” Úc Noãn Tâm hiểu rất rõ cách làm việc của hắn, cau
mày nói. “Ban đầu chính anh nói, chỉ cần kỳ nghỉ kết thúc thì chúng ta không
còn quan hệ gì nữa, bây giờ kỳ nghỉ của anh đã kết thúc rồi, vì vậy anh không
có quyền ra lệnh cho tôi làm gì hết!”
Thật ra trước nay nàng vốn là một cô gái tốt bụng, thích giúp đỡ người khác,
đặc biệt là khi gặp ông già bà cả thì tự nhiên sẽ rất vui vẻ mà giúp đỡ họ. Có
điều, bà lão này lại chẳng phải là một bà lão bình thường mà là bà của Hoắc
Thiên Kình, cuộc sống của họ, nàng hoàn toàn không muốn xâm nhập.
“Cô gái!”
Hoắc Thiên Kình đột ngột thốt lên, chậm rãi đến gần nàng, đầu mũi thân mật cạ
nhẹ vào chóp mũi Noãn Tâm. Hơi thở ma mị mà mãnh liệt của hắn vây lấy nàng, âu
yếm: “Hình như em còn quên một việc…”
Đôi tay rắn chắc mang nàng vòng chặt trong lòng, không cho Noãn Tâm cơ hội
trốn tránh.
Mùi hương đàn ông dễ chịu, bao trùm lấy nàng.
“Việc gì?” Nàng ngờ vực quan sát hắn, như kẻ trộm sợ người vây bắt, lo lắng
không an.
Mỗi khi hắn tới gần, lòng của nàng như nghẹn lại…
“Em và tôi giao ước được thực hiện là 7 ngày 7 đêm.” Hoắc Thiên Kình khẽ vuốt
mái tóc dài óng ả của nàng, gương mặt anh tuấn mờ ảo khó đoán, song ánh mắt
lại sắc bén hiện lên tia lạnh giá. “Cho nên lời của tôi, em đều phải phục
tùng… vô điều kiện!”
Lựa chọn duy nhất của nàng là tuân theo mệnh lệnh của hắn!
Vừa dứt lời, hắn liền cúi đầu ôm chặt nàng, đầu lưỡi cháy bỏng, nhanh chóng
xâm chiếm…
Hắn phát hiện dù là thời điểm nào, người phụ nữ này luôn hấp dẫn hắn, khiến
hắn không thể nhẫn nhịn.
Hắn cũng không muốn khống chế khát vọng chính mình.
Càng lúc càng mãnh liệt, nụ hôn lần xuống cần cổ tuyết trắng, bờ vai quyến rũ,
phần xương quai xanh gợi cảm.
Cuối cùng là phần thân thể đẫy đà của nàng…
Gương mặt tuấn tú mà bao nữ nhân đều mơ ước cùng Noãn Tâm quấn quýt thân mật.
Hắn mạnh bạo vùi đầu vào trong đôi gò bồng đào đẫy đà hoàn mỹ, tà ác lưu luyến
không rời.
Rồi sau đó, tay hắn đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, đôi môi giữ chặt lấy
khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mọng của nàng, không kìm lòng được mà đứng
thẳng lên, liên tiếp ghi những dấu ấn nóng rực lên da thịt của nàng, bàn tay
to giữ chặt lấy một bên sườn của nàng, hoàn toàn đùa ngoạn.
Thân thể mẫn cảm nhưng non nớt của Noãn Tâm đột nhiên như bị sét đánh trúng,
run lẩy bẩy, cố đứng thẳng lên. “Đừng…” Hắn ta điên rồi sao? Cửa thang máy sắp
mở ra rồi…
“Thân thể em thành thực hơn so với miệng….” Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nhếch
miệng nói, rồi mở miệng ngậm lấy hơn phân nửa một bên no tròn của nàng, đầu
lưỡi như bươm bướm khiêu khích nơi anh hồng.
Một cơn khoái cảm không thể nói thành lời đã sớm như một con ngựa hoang phóng
về phía nàng, làm cho lý trí Úc Noãn Tâm trở nên mờ mịt, khiến nàng không khỏi
phát ra những tiếng ngâm nga rên rỉ.
“Như vậy mới ngoan, cô bé, ngoan ngoãn nghe lời…” Hoắc Thiên Kình kề sát tai
nàng, bá đạo tuyên bố, giọng nói trầm hùng mà cố chấp, đánh thẳng vào linh hồn
nàng.
Cửa thang máy chầm chậm mở ra …
Người phục vụ ở tầng này bước lên chào hỏi nhưng khi thấy cảnh tượng thân mật
trong thang máy thì khựng lại.
Úc Noãn Tâm lập tức có phản ứng, dùng hết sức khẽ đẩy Hoắc Thiên Kình ra,
cuống quýt sửa lại quần áo bị xộc xệch, cảm giác nhục nhã chợt dâng lên …
Sao hắn lại có thể không tôn trọng nàng như thế? Rõ ràng là biết bên ngoài
thang máy sẽ có người làm, mà vẫn làm chuyện này? Thế nhưng càng đáng buồn là…
dưới những động chạm của hắn, nàng lại không nhịn được mà ngâm nga ra tiếng.
Ngược lại, Hoắc Thiên Kình không hoảng cũng không cuống, thấy nàng hoảng loạn
như thế, đôi mắt đen lại thoáng một tia cười chế giễu.
Hắn đưa tay sửa lại cà vạt rồi sải bước ra khỏi thang máy.
“Còn không ra đi?” Hắn xoay người dừng lại chờ nàng.
Gò má Úc Noãn Tâm đỏ ửng lên, mái tóc dài xõa xuống hai bên, càng làm lộ ra vẻ
dịu dàng của nàng.
Úc Noãn Tâm vừa giận dữ vừa xấu hổ, hận không thể lập tức rời khỏi cái chỗ quỷ
quái này, bước ra khỏi thang máy với đôi má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn anh
người làm ban nãy.
Chuyện thế này bị người khác nhìn thấy, không biết họ sẽ nghĩ gì về nàng, ắt
hẳn là thứ con gái đáng khinh bỉ rồi.
“Vả miệng!” Hoắc Thiên Kình bước qua chỗ anh người làm, lạnh lùng cất giọng.
“Vâng, vâng …” Anh người làm liên tiếp gật đầu, giơ tay lên tát vào má mình.
Úc Noãn Tâm kinh hãi.
Tiếng tát tai bốp bốp vang lên trong hành lang, hết cái này đến cái khác …
“Đủ rồi…” Cuối cùng nàng không chịu nổi phải buột miệng nói. Hoắc Thiên Kình
đúng là một tên ác ma, sao lại bá đạo như vua chúa thời xưa như thế, người làm
thì cũng là người mà.
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lạnh nhạt, thấy cảnh này cũng không giận dữ, quay sang
hỏi anh người làm. “Vừa rồi đã nhìn thấy gì thế?”
“Thưa thiếu gia, vừa rồi… tôi… không thấy gì hết…” Anh người làm vội vã trả
lời, hai gò má đã sưng đỏ.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình lóe lên một tia đắc ý, bàn tay to lớn kéo
cánh tay trắng nhỏ nhắn của Úc Noãn Tâm.
“Đi thôi. Trước mặt là phòng của bà, tốt nhất là em lanh lợi một chút!”
Một cánh cửa bằng gỗ trầm hương loại tốt, chạm trổ hoa văn tinh xảo, khung cửa
lấp lánh ánh vàng, không khó để thấy sự xa hoa một cách tinh tế của chủ nhân.
Úc Noãn Tâm nén một hơi thở, nàng không biết, ở trong căn phòng này rốt cuộc
là một bà lão như thế nào.
Sự căng thẳng của nàng dường như đã bị Hoắc Thiên Kình cảm nhận được, đôi môi
trước nay vẫn cứng rắn khẽ nhếch lên, giống như đang thưởng thức dáng vẻ thấp
thỏm bất an của nàng, cánh tay rắn chắc đặt lên tay nắm cửa, vừa lúc đó cửa
phòng mở ra…
Một cô người làm bước ra, tay ôm lấy trán, nhìn thấy Hoắc Thiên Kình thì nét
mặt trở nên bối rối, cúi người nói: “Xin chào thiếu gia…”
“Bà lại nổi giận rồi à?” Hoắc Thiên Kình nhìn cảnh này, trong lòng cũng đã rõ
được bảy, tám phần.
Cô người làm bỏ tay xuống… Úc Noãn Tâm mở to mắt kinh ngạc… trán của cô ta
đang chảy máu ròng ròng !
“Thiếu gia, mấy hôm nay lão phu nhân làm rất dữ, quả thật chúng tôi không cách
gì hầu hạ được…” Cô người làm vẻ mặt rầu rĩ, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Hoắc Thiên Kình nghe nói, nghĩ một chút rồi bảo. “Cô lui xuống đi”.
“Vâng, thưa thiếu gia .”
Cô người làm vội vàng bước đi, Úc Noãn Tâm vẫn không phản ứng gì.
Hoắc Thiên Kình thấy Úc Noãn Tâm ngây ra thì khẽ cau mày, nói: “Vào đi thôi!”
“Ồ.” Úc Noãn Tâm như bừng tỉnh, bàn tay nhỏ nhắn bất giác níu lấy cánh tay rắn
chắc của hắn, thái độ có chút không tự nhiên. “Hoắc tiên sinh, bà nội của anh…
rốt cuộc là người thế nào ?”
Lại có thể đánh người làm chảy máu ròng ròng? Trời ạ…
Nàng không muốn vô duyên vô cớ trở thành vật hy sinh.
Hoắc Thiên Kình chỉ cảm thấy sự mềm mại trên cánh tay, hắn quay đầu nhìn gương
mặt trắng xanh của nàng, ánh mắt theo đà trượt xuống bàn tay nhỏ nhắn đang nắm
lấy cánh tay hắn, trong lòng chợt thấy ấm áp…
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, bà chẳng làm gì cô đâu.” Cánh tay rắn chắc nhẹ
nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt đen nhánh trước nay vốn hờ
hững chợt thoáng một tia âu yếm.
Trong chớp mắt, một cảm giác kì lạ trỗi lên giữa hai người…
“Ừh.” Trong lòng Úc Noãn Tâm cũng chợt thấy khác lạ, nàng cắn môi, khẽ gật
đầu.
Bên trong là một gian phòng rất lớn, tường sơn màu trắng và màu sữa, tạo nên
một không gian vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Sau vòm cửa cuốn tinh xảo ở cuối gian
tiếp khách chính là phòng ngủ chính.
Úc Noãn Tâm theo sau Hoắc Thiên Kình, hai người vừa bước vào phòng ngủ thì một
bình hoa kiểu cổ xưa bay thẳng tới trước mặt …
Nàng sợ đến độ muốn tìm chỗ nấp, nhưng Hoắc Thiên Kình ngay lập tức đã khéo
léo chụp lấy. Cử động nhanh nhẹn đó của hắn khiến Úc Noãn Tâm gần như chấn
động.
“Bà ơi, làm sao mà bà lại muốn đánh cả cháu chảy máu đầu thế?” Hoắc Thiên Kình
sải bước vào trong, xoay xoay cái bình hoa mấy lượt rồi bỏ sang một bên, đi về
phía bà lão đang nổi giận trên giường.
“Thiên Kình? Cháu đi nghỉ đã về đấy à? Sao mà cháu đi nghỉ lại không nói với
bà tiếng nào? Trong lòng cháu còn có người bà này hay không?” Trong lời nói
của bà lão toàn là trách móc.
“Đương nhiên là còn chứ. Chẳng phải là vì bà mà cháu bỏ cả kỳ nghỉ hay sao?”
Trên mặt Hoắc Thiên Kình lộ ra một nụ cười mà trước nay chưa người ngoài nào
được thấy, hắn nhẹ giọng an ủi bà lão.
Cảnh tượng này khiến Úc Noãn Tâm chấn động cả người. Tuy rằng nàng gặp gỡ
người đàn ông này chưa lâu nhưng tính từ khi gặp hắn đến nay thì chưa từng
thấy hắn như thế này. Trước mặt bà lão này, ánh mắt Hoắc Thiên Kình tràn đầy
vẻ bình dị dễ gần, lại như tươi cười, hoàn toàn khác xa con người trước đây.
Lại nhìn bà lão này. Bà mặc một bộ đồ kiểu Trung Quốc được cắt may rất khéo,
mái tóc ngắn uốn cong khiến bà có chút đáng mến, xem ra bà lão với ánh mắt
hiền hòa này rất giống một người lai, không phải hoàn toàn châu Á như Hoắc
Thiên Kình đã nói. Giọng nói của bà sang sảng mà lại nhanh, không khó để nhận
ra sức khỏe của bà rất tốt. Đầu giường có một cây gậy chống đầu rồng, ắt hẳn
là thứ bà lão thường dùng khi đi lại.
Trong mắt Hoắc lão phu nhân dường như chỉ thấy một mình cháu trai, bà ta nắm
lấy cánh tay Hoắc Thiên Kình, vẻ mặt hoàn toàn không vui: “Thiên Kình, bà hỏi
cháu, cháu đi nghỉ, có phải là lại đem theo con hồ ly tinh đó hay không?”
Hoắc Thiên Kình cười, nhẫn nại hỏi lại: “Bà, bà nói gì vậy? Hồ ly tinh gì?”
“Hừ, còn giấu bà à? Chính là con nhỏ diễn viên Ngu Ngọc đó! Mấy năm nay không
phải là cháu đi lại thân mật với nó hay sao?” Hoắc lão phu nhân không hồ đồ
chút nào.
Hoắc Thiên Kình không giận mà lại cười, nhẹ nhàng nói: “Bà hiểu lầm rồi, cháu
biết bà không thích cô ấy, vì vậy đi nghỉ chung với cháu là một cô gái khác!”
“Cô gái khác? Ai? Phương Nhan à?” Hoắc lão phu nhân nhìn hắn với vẻ ngờ vực,
“Phương Nhan, bà cũng không ưa!”
“Được rồi, được rồi, không phải Phương Nhan!” Hoắc Thiên Kình vội vã nói. “Bà
quên rồi à, không phải Phương Nhan vừa mới đến đây hay sao? Làm sao cô ấy ở
chung với cháu được?”
Hoắc lão phu nhân cau mày, lần này mới phát hiện trong phòng vốn là còn một
người nữa, nhìn thấy Úc Noãn Tâm trong bộ váy trắng đang đứng ở cửa, liền giơ
tay chỉ vào nàng. “Là cô ta à?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, lần này bà yên tâm nhé, không phải Ngu Ngọc, cũng
không phải Phương Nhan.”
“Thằng nhỏ hư đốn, con gái bên cạnh cháu lúc nào cũng thay đổi không ngừng,
đúng rồi, cháu đưa cô gái này đến đây làm gì?” Hoắc lão phu nhân hỏi với vẻ
không hài lòng.
Hoắc Thiên Kình bước đến sửa lại gối nằm cho bà lão, nhẹ giọng nói: “Không
phải là bà thích nghe đàn piano hay sao? Cô ấy biết chơi đàn đấy.”
“Hứ…” Hoắc lão phu nhân ra vẻ ngúng nguẩy như một đứa trẻ được chiều chuộng,
hướng ánh mắt về phía Úc Noãn Tâm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, một lúc
sau, đột nhiên cao giọng hỏi: “Này, cô bé, cô tên là gì?”
Úc Noãn Tâm bước lên trước, nhìn Hoắc nãi nãi, ánh mắt không hề tránh né, khẽ
nói “Cháu tên là Úc Noãn Tâm, bà có thể gọi cháu là Noãn Tâm…”
“Hỗn xược!”
Úc Noãn Tâm vừa nói dứt câu thì Hoắc lão phu nhân đập tay lên chiếc bàn bên
cạnh, nói với vẻ không hài lòng: “Ai là bà của cô? Bà, gọi thật là dễ nghe
nhỉ, cô đã không phải là con cháu của ta, dựa vào đâu mà gọi ta là bà? Lẽ nào
cô cũng giống như bọn Phương Nhan, Ngu Ngọc, muốn bước qua cửa Hoắc gia? Hừ,
nằm mơ đi!”
Nhìn mái tóc xoăn thật đẹp của bà lão đang lắc lư, Úc Noãn Tâm lại không thể
nổi giận. Lẽ ra nàng phải giận dữ mới đúng, ít ra là đối với cách nói của bà
ta. Có điều, bà lão này, thật là đáng mến.
“Cháu gọi “bà” chỉ là một cách xưng hô! Cho dù là đi ngoài đường mà gặp người
già thì cháu cũng gọi như thế thôi. Có điều, bà đã không thích, vậy cháu lập
tức gọi Hoắc lão phu nhân là được chứ gì?”
“Cái gì? Cô dám so sánh ta với những ông bà lão cô gặp trên đường à? Thiên
Kình…” Hoắc lão phu nhân run rẩy nắm lấy bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Kình,
“Cháu xem, con bé này, dám trả treo với bà…”
“Hoắc lão phu nhân, có thể là so sánh của cháu không chính xác, có điều bà ở
trong phòng này, nổi giận một cách vô cớ, như thế thì cháu thấy lại chẳng bằng
những người già kia, ít ra họ sống rất vui vẻ, mỗi ngày đều vui cười.” Úc Noãn
Tâm không đợi Hoắc Thiên Kình mở miệng thì đã bình thản nói, không mềm yếu mà
cũng không ngang ngạnh.
“Cô… cô…” Hoắc lão phu nhân mở to mắt, chỉ tay vào Noãn Tâm. “Cô là luật sư
phải không? Miệng lưỡi lợi hại như vậy, thật khiến người ta chán ghét!”
“Cháu không phải là luật sư, cháu giống Ngu Ngọc, đều là diễn viên!” Úc Noãn
Tâm không cất cao giọng nhưng trong lời của nàng vẫn có một sự kiên định.
Rõ ràng là Hoắc lão phu nhân đang run rẩy, một lúc lâu mới phản ứng được: “Cô
chỉ là một con bé diễn viên mà lại dám trả treo với ta? Dám cắt ngang lời ta
đang nói? Cô và Ngu Ngọc là một giuộc như nhau phải không? Đều là có ý định
không tốt với cháu ta, cô, cô…”
“Hoắc lão phu nhân, cháu hy vọng là lão phu nhân hiểu rõ một chuyện, Ngu Ngọc
là Ngu Ngọc, cháu là cháu. Ngu Ngọc muốn vào Hoắc gia cũng được, hay là có ý
gì khác cũng được, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cháu!”
Úc Noãn Tâm nhìn Hoắc lão phu nhân, cặp mắt long lanh dữ dội. “Hơn nữa, không
có ý tốt không phải là cháu, mà là cháu của lão phu nhân. Người ngoài đều
biết, trước nay anh ta vốn không tôn trọng phụ nữ! Chính là anh ta lôi cháu
đến Hoắc gia đấy chứ.”
“Cái gì? Cô, cô dám nói cháu ta như vậy? Cô đang toan tính chuyện gì đó?”
“Toan tính gì cũng không quan trọng, quan trọng là, cháu đến đây là để chơi
đàn cho lão phu nhân nghe!” Tuy Úc Noãn Tâm không hề nhượng bộ nhưng trong
giọng nói lại không có chút giận dữ nào.
“Ta không muốn nghe cô chơi đàn. Đừng tưởng ta không biết, cô làm những việc
này chẳng qua là muốn làm vui lòng cháu ta mà thôi, chứ chẳng phải thật lòng
nghĩ đến bà lão này.” Hoắc lão phu nhân ngoảnh mặt sang một bên.
“Cháu đã nhận lời Hoắc tiên sinh thì sẽ phải làm, đàn thì cháu sẽ đánh, lão
phu nhân có nghe hay không, cháu không có quyền can thiệp.” Tuy Úc Noãn Tâm
không thấy phản cảm với vị lão phu nhân này, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn
thành nhiệm vụ, nàng nhanh chóng bước đến chiếc đàn piano đặt cạnh cửa sổ.
Hoắc lão phu nhân mở to mắt …
“Cô… Thiên Kình, cô ta…” Từ trước đến nay bà chưa từng gặp qua cô gái nào
không đoái hoài đến cảm nhận của bản thân, lại càng không giống những người
khác, sợ bà đến chết khiếp, thậm chí cô gái này còn có chút kiêu hãnh nữa!
Hoắc Thiên Kình không hề ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười theo dõi màn kịch
đang diễn ra trước mặt, hai tay khoanh trước ngực một cách nhàn nhã, ánh mắt
hướng về phía dáng người trắng tinh khôi đang ngồi trước đàn piano, cảnh tượng
đẹp đẽ đó khiến trong ánh mắt hắn dâng lên một chút ấm áp…
Không ngờ nàng lại lớn mật đến thế, không những dám đối đáp với mẹ hắn, mà nói
chuyện với bà hắn cũng theo kiểu không cứng không mềm như thế. Cô gái này …
ngược lại đã khiến hắn càng lúc càng thấy hứng thú.
Dưới ánh đèn, chiếc đàn piano màu trắng tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu, đôi
tay thon dài đặt hờ trên phím đàn, làn da trắng như sữa của bàn tay hợp cùng
màu trắng ngà của phím đàn, thật là đáng nhìn.
Tiếng đàn êm dịu cất lên, đôi tay của Úc Noãn Tâm lướt trên phím đàn một cách
thành thục và điêu luyện, như đàn bướm lượn bay giữa rừng hoa, phiêu diêu tự
tại.
Những âm thanh tuyệt diệu trỗi lên theo cử động của những ngón tay của Úc Noãn
Tâm.
Tiếng nhạc như nước, đẹp đẽ, ôn nhu, tĩnh lặng, nếu nghe kỹ, lại có chút bi
ai, theo tiếng đàn, ánh mắt Úc Noãn Tâm gợn lên một nỗi niềm, ý nghĩ của nàng
cũng dần tản mát, rồi trôi về thời điểm 3 năm trước…
Hoắc Thiên Kình ngồi trên sofa, trong ánh mắt có chút kinh ngạc. Hắn vốn nghĩ,
cô gái này, nếu phải đàn thì sẽ đàn một tác phẩm nổi tiếng nào đó, không ngờ
cô ta lại chơi một khúc nhạc êm ái nhưng lại có thể rung động lòng người thế
này …
Dưới sự trình diễn của nàng, khúc nhạc như dòng nước mềm mại uyển chuyển đang
chậm rãi trôi, lại như thiên thần nhảy múa rộn rã trong không gian, bồng bềnh,
cuồn cuộn. Mà nàng thì cũng như thiên thần, có một dáng vẻ huyền ảo khiến
người ta như lạc vào trong mộng. Chẳng qua là, một thứ bi ai như có lại như
không vương trên đầu mày cuối mắt của nàng, khiến trong lòng hắn chợt thấy run
rẩy, chợt thấy gợn lên một thứ thương cảm không thể giải thích được…
Nhìn lại bà của hắn, có lẽ bà cũng không ngờ đến, vẻ không hài lòng dần dần
lặng xuống, thậm chí còn nhắm mắt mà thưởng thức.
“Bà ơi, có thích không?” Hoắc Thiên Kình nhỏ giọng hỏi.
Bà lão lại phản ứng ngay, lập tức mở mắt, đập tay xuống giường…
“Này, con bé kia, con bé kia…” Hoắc lão phu nhân gọi lớn.
Tiếng đàn lập tức dừng lại.
“Hoắc lão phu nhân, việc gì vậy?” Úc Noãn Tâm quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ nghi
hoặc.
“Con bé nhà cô rốt cuộc là đang đàn cái gì vậy ? Ta chưa từng nghe qua.”
“Hoắc lão phu nhân, lão phu nhân muốn nghe tác phẩm của ai?” Úc Noãn Tâm bình
thản nói: “Beethoven? Bach? Hay là Chopin? Haydn? Schumann?”
“Dừng, dừng.” Hoắc lão phu nhân nhíu mày cắt ngang lời Úc Noãn Tâm: “Những tác
giả mà cô nói đó, ta muốn nghe lúc nào cũng được.”
“Vì vậy cháu mới đàn một khúc nhạc mà lão phu nhân chưa từng nghe!” Úc Noãn
Tâm chậm rãi nói.