Bảy Ngày Ân Ái – Chương 30: Dụ Tình – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 30: Dụ Tình

Cửa phòng thay quần áo rất lâu mới chậm rãi đẩy ra…

Úc Noãn Tâm mang khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra ngoài.

Ánh đèn thủy tinh mỹ lệ chiếu lên thân thể của nàng, lúc này nàng mặc một bộ
đồ lót rất sexy, ren đen làm nổi bật da thịt bóng bẩy của nàng, đó là bộ đồ mà
Hoắc tiên sinh chuẩn bị cho nàng, trong lòng nàng cảm thấy tràn ngập nhục nhã.

Cơ thể to lớn tà mị của Hoắc Thiên Kình dựa vào đầu giường, khi thân thể như
nữ thần của nàng tiến vào trong mắt hắn thì cặp mắt đen như chim ưng đột nhiên
căng thẳng.

Hắn biết nàng rất đẹp, chỉ là không nghĩ tới… lại đẹp đến mức này.

Úc Noãn Tâm có chút hoảng hốt nhìn ánh mắt ngày càng ám muội của hắn, cắn
răng, nàng chậm rãi cởi dây đai ở đằng sau lưng ra, sam y tơ tằm khẽ rơi
xuống, vùng đẫy đà hoàn mỹ như ẩn như hiện nơi nội y.

Nàng biết bản thân không cách cự tuyệt, giống như một kỹ nữ bán đi thân thể
chính mình, chỉ là nói dễ nghe một chút thì nàng là một kĩ nữ cao cấp mà thôi.

Đàn bà quyến rũ đàn ông, tuy nàng chưa từng làm vậy, nhưng vì tiền đồ của
chính mình nàng chỉ có thể cắn răng làm như vậy.

May mắn chính là nàng hơi hơi có cảm giác say say, ít nhất ngày mai tỉnh lại
sẽ không cảm thấy quá khó khăn đến mức muốn chết.

Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, lắc
nhẹ eo, cánh tay trượt dọc theo khuôn mặt anh tuấn đến vòm ngực rắn chắc của
hắn.

“Hoắc tiên sinh, thích cái kiểu này sao…”

Nhìn ánh mắt quyến rũ của nàng, hơi thở Hoắc Thiên Kình trở nên nặng nề, đôi
môi mỏng của hắn cong lên, cơ bắp cả người dần dần cứng lại, ngay cả đôi mắt
cũng trở nên sâu trầm hơn, như một con mãnh sư vận sức chờ phát động.

“Em, tiểu yêu tinh này!” Hắn nói, đưa tay ra muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng khẽ
cười, lẩn đi khỏi phạm vi của hắn.

Hoắc Thiên Kình vẫn không vội, vắt đùi phải lên đùi trái, vươn tay ra lấy ly
rượu đầu giường, chậm rãi thưởng thức một ngụm, ánh mắt không mảy may rời khỏi
người đàn bà đầy quyến rũ trước mắt một chút nào.

Tuy rằng không có âm nhạc nhưng Úc Noãn Tâm vẫn nhảy múa theo yêu cầu của hắn.

Khác với vũ đạo lúc đạo diễn thử, giờ khắc này nàng nhảy không phải là vũ đạo
của Vệ Tử Phu, cũng không có vẻ đẹp phiêu nhẹ thoát trần của váy trắng, thân
thể cám dỗ của nàng giống như một yêu tinh xinh đẹp, dáng múa đẹp mê hoặc của
nàng làm Hoắc Thiên Kình cảm thấy mê muội, kinh động tâm phách.

Mỗi một động tác đều là một loại mời mọc, mỗi một ánh mắt đều lộ ra vẻ cám dỗ
chết người của phụ nữ.

Hoắc Thiên Kình cảm thấy cổ họng thắt chặt, từ chậm rãi thưởng thức rượu ngon
trở thành uống từng ngụm lớn, cặp mắt đen lóe sáng như là con báo đi săn mồi.

Úc Noãn Tâm càng nhảy càng lớn mật, thậm chí nàng còn kéo ghế dựa, lẳng lơ
ngồi lên trên, một bên đùi thon dài ở phía trên mép giường, bên kia chạm đất,
bày ra kỹ thuật nhảy múa mị hoặc nhất, làm Hoắc Thiên Kình cảm thấy như bị bức
điên.

Ngón tay cầm ly rượu của Hoắc Thiên Kình siết chặt, ánh mắt sáng rực nhìn về
phía người đàn bà trước mặt, dáng vẻ như muốn nuốt sống nàng vào bụng.

Hắn từng có không ít đàn bà, tất nhiên cũng có nhiều người làm hắn hài lòng,
thi triển các loại thuật cám dỗ, nhất là Ngu Ngọc, đó cũng là lý do cô ta có
thể ở lại bên cạnh hắn 3 năm.

Thế nhưng, người đàn bà trước mắt này tạo cho hắn cảm giác điên cuồng trước
nay chưa hề có, cảm giác này chính là điên cuồng ắt phải chiếm đoạt!

Ban ngày nàng tươi mát thoát tục, buổi tối lại nhiệt tình lớn mật, làm hắn
trong lúc nhất thời mê muội sâu sắc.

Nhất là bây giờ!

Thân thể Úc Noãn Tâm uyển chuyển như rắn, từ nhỏ nàng luyện múa, các bộ phận
trên thân thể đều có độ cong hoàn mỹ, toàn thân mềm mại giống như dòng nước
chảy.

Động tác của nàng ngày càng mạnh dạn hơn, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt hắn
nóng rực chăm chú, nàng cảm thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên cực kỳ hỗn
loạn, giống như… giống như ánh mắt của hắn có chứa một luồng điện cực lớn,
kích động toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng…

Bàn tay chậm rãi đặt lên vạt váy nội y, nàng nhẹ nhàng xoay mình một cách
quyến rũ, ngay dưới ánh mắt không chút che dấu dục vọng của Hoắc Thiên Kình,
chất vải màu đen trong suốt khiến kẻ khác phải xịt máu mũi, nhìn thấu vào tận
bên trong, mặc mà cũng như không mặc, như ẩn như hiện, thậm chí hiệu quả so
với không mặc càng thêm mê người hơn.

Hoắc Thiên Kình trở nên càng đói khát, con ngươi đen không hề chớp mắt nhìn
chằm chằm người đàn bà mê người trước mắt, một luồng hơi nóng từ dưới bụng
bừng lên, vật nam tính của hắn theo bản năng càng trở nên cực nóng hơn!

“Lại đây!” Hắn cầm ly rượu trong tay đặt xuống bên cạnh, tiếng nói trầm thấp
như cát đá quét qua, không khó nhận ra ham muốn dục vọng mạnh mẽ của hắn.

Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run lên, nàng dừng nhảy, trái tim đập mạnh.

Nếu đằng nào cũng vậy, thì nàng cũng không đếm xỉa gì nữa!

Nở một nụ cười có thể làm tất cả đàn ông khuynh đảo, Úc Noãn Tâm chậm rãi tiến
lên, càng tới gần hắn hơn, nàng lại nghe thấy trái tim mình đập ngày càng
hoảng sợ hơn.

Càng ngày càng rõ rệt, thậm chí làm nàng cảm thấy da mặt mình nóng hầm hập.

Đi tới bên người hắn, Úc Noãn Tâm mỉm cười quyến rũ, nàng chủ động đẩy thân
thể cao lớn của hắn lên chiếc giường lớn mềm mại, giờ phút này, không khí trở
nên bội lần ám muội.

Hoắc Thiên Kình sửng sốt, nàng sao lại táo bạo đến mức như vậy, nhưng ánh mắt
mê mẩn vẫn cổ vũ nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú tà mị mê hoặc lòng người.

Úc Noãn Tâm cúi mình phủ lên người hắn, đôi mắt to nhu mì nhìn hắn, bàn tay
nhỏ bé vờ như vô tình khẽ vờn lên khuôn mặt tuấn mị như thiên thần của hắn.

“Không phải là ngài muốn nhìn tôi khiêu vũ sao? Như thế nào lại đổi ý rồi…”

Nàng cố ý dùng môi kề bên tai hắn, nhẹ nhàng cúi đầu nói, tuy rằng nàng chưa
từng có kinh nghiệm như vậy, nhưng nàng là diễn viên, nói khó nghe chút, thì
là đào kép, mà đào kép thì nên diễn trò thật tốt!

Đây là công việc của nàng!

“Đã có người đàn ông nào nhìn thấy hình ảnh như vừa rồi chưa, hả?” Bàn tay to
nóng hổi của Hoắc Thiên Kình đặt tại nơi tròn trịa của nàng, một bàn tay khác,
lại để lên mặt nàng, ngón tay thon dài mải mê lưu luyến vuốt ve lên da thịt
của nàng…

Úc Noãn Tâm khẽ cười. “Đối với Hoắc tiên sinh mà nói, điều này rất quan trọng
sao?”

Khi nhìn ánh mắt ám muội của Hoắc Thiên Kình, nàng cúi đầu xuống, chủ động
dâng hiến đôi môi.

Nhiệt tình của nàng làm Hoắc Thiên Kình cảm thấy máu nóng trào lên não, cánh
tay rắn chắc vòng lấy eo của nàng, nhanh chóng đem nàng đặt dưới thân, hóa bị
động thành chủ động.

Lần đầu tiên, hắn khát vọng một người đàn bà như vậy, tình thế bắt buộc!

Chôn vùi nàng bằng nụ hôn sâu mê muội, hai tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm vô thức
đặt lên vùng ngực rắn chắc của hắn, hắn mang đến hơi thở mãnh liệt làm trong
lòng nàng tự nhiên nảy sinh sự sợ hãi.

Người đàn ông ở bên trên như là phải đưa nàng dung nhập vào trong cơ thể mình,
hai đôi môi quấn quít dây dưa, mùi long đản hương càng ngày càng nồng đậm,
nhưng nét mặt của hắn làm nàng không hiểu được ý đồ của hắn.

Trái tim nàng đập điên cuồng, nhắm chặt mắt lại, thân thể run lên nhè nhẹ, bởi
vì trong lòng của nàng vô tình lại hiện ra buổi tối ba năm về trước.

Người đàn ông xa lạ kia cũng có hơi thở kịch liệt như Hoắc Thiên Kình, hắn
không để ý đến sự cầu xin cùng sợ hãi của nàng, điên cuồng mà cướp đoạt tất
cả, hủy diệt hết tất cả hạnh phúc của nàng!

Hình như nhận thấy người đàn bà trong lòng đang run rẩy, Hoắc Thiên Kình ngừng
hôn, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà tái nhợt của nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ
bé của nàng, sau một khắc, đưa những đầu ngón tay trắng xanh run rẩy vào trong
miệng.

“A!” Trong nháy mắt đầu ngón tay truyền đến xúc cảm làm Úc Noãn Tâm mở choàng
mắt ra, chạm vào cặp mắt như cười như không của Hoắc Thiên Kình.

Đôi môi nóng bỏng của hắn càn rỡ lướt qua từng ngón tay, dùng phương pháp tà
ác không gì sánh được, liếm hôn từng ngón… từng ngón…

Tựa như chạm vào những dây thần kinh mẫn cảm nhất.

Tay như phải bỏng, Úc Noãn Tâm nhanh chóng rút đi, né khỏi cảm giác vô cùng
thân mật khác thường.

Hoắc Thiên Kình nhíu mày.

“Hoắc tiên sinh… ngài rất hư hỏng…”

Úc Noãn Tâm nhận thấy sự bất mãn của hắn, lập tức ngọt ngào như kẹo đường vuốt
ve ngực hắn, không nghĩ tới cơ thể bề ngoài thoạt nhìn cao lớn ưu nhã nhưng
bên trong lại ẩn chứa cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc như đá tảng như vậy, khiến cho
ngón tay nàng đau quá!

Động tác trẻ con của nàng khiến Hoắc Thiên Kình cong khóe môi, hắn buồn cười
đặt bàn tay to lớn bao phủ tay nàng, cặp mắt hẹp dài hơi mềm đi, sự dịu ngoan
của nàng làm một luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên não.

Người đàn bà này, hình như luôn có biện pháp câu dẫn khát vọng sâu thẳm của
hắn!

Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc cùng với nếp nhăn trên mặt khi nở nụ cười
tà mị, làm trong lòng Úc Noãn Tâm hơi lăn tăn xao động.

Kỳ thực người đàn ông này thực sự là “kẻ gây tai hoạ”.

Ngũ quan giống như vật điêu khắc hoàn hảo mà Thượng đế ban tặng, kiên cường mà
không mất vẻ tuấn mỹ, cặp mắt đen như chim ưng, bình tĩnh, thâm sâu, đầy ma
lực, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi mỏng tản mác ra sức quyến rũ trí mạng, nghĩ
đến đôi môi vừa trằn trọc dây dưa trên môi nàng, trong cơ thể nàng dâng lên
một luồng khí nóng, lan ra toàn thân…

“Ngài thật xinh đẹp…” Nàng vô thức buột miệng nói, mang theo sự tán thưởng
không chút giấu diếm.

Hoắc Thiên Kình nao nao, trái tim cứng như đá, lạnh như băng không ngừng len
lỏi một luồng ấm áp.

“Cô bé ngốc, miêu tả đàn ông không gọi là xinh đẹp…” Lần đầu tiên, hắn ép
tiếng nói xuống rất thấp, nặng như đá tảng đập vào trong ngực Úc Noãn Tâm.

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng nhỏ nhắn để lại vết tích nhợt nhạt
trên bờ môi.

“Tôi đã nói rồi, nó là của tôi, không cho phép em lại khi dễ nó!” Ngón tay của
Hoắc Thiên Kình kéo bờ môi đang bị nàng giày vò ra.

Úc Noãn Tâm bị chọc cười, trong mắt mang ý cười đẹp như hoa lê đầu xuân, nhẹ
nhàng nhưng mang theo vẻ phong tình khó giải.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trong bóng đêm càng lúc càng mịt mùng, có vẻ trở
nên càng ôn nhu hơn.

Loại ôn nhu này thật sống động như làn nước chảy róc rách, kích thích một cách
kỳ lạ vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của hắn.

Hắn muốn nàng, ngay lập tức!

Ý nghĩ này làm dưới bụng hắn rất nhanh có một luồng khí nóng, Hoắc Thiên Kình
nhìn sâu vào nàng, con ngươi đen như lửa cháy mãnh liệt có thể thiêu rụi cả
một cánh rừng, tựa như muốn hung hăng chiếm đoạt nàng.

“Cởi đồ cho tôi!” Hắn xấu xa nhìn vào cánh môi của nàng, thấp giọng ám muội.

Úc Noãn Tâm không khó nhận thấy được ánh mắt hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm của
hắn, nàng cam chịu nhận lệnh, hơi đẩy nhẹ hắn ra, ngón tay đặt lên trên người
hắn.

Thân thể cao to của Hoắc Thiên Kình dựa vào đầu giường, tỉ mỉ đánh giá khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng, áo sơmi nhẹ nhàng bị cởi ra, bàn tay nhỏ bé
hơi dừng lại một chút ở đai lưng của hắn, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sức
mạnh to lớn áp đảo của hắn

Ánh mắt của Hoắc Thiên Kình nheo lại, giống như diều hâu bay lượn trên bầu
trời, sắc bén mà cuồng bá.

“Tiếp tục!” Giọng nói của hắn khàn khàn mà gợi cảm, hết sức ôn nhu mê hoặc,
nhìn như tình ý lưu luyến, rồi mang theo một chút tự phụ bễ nghễ.

Hơi thở của Úc Noãn Tâm trở nên gấp gáp, một màn kinh khủng lại xẹt qua trong
đầu, tuy rằng nàng từng có kinh nghiệm trên giường nhưng đó cũng là bị người
ta cưỡng bức, căn bản là nàng chưa hề thật sự nhìn thấy cơ thể đàn ông, cho dù
nơi bộ vị trọng điểm có bị che lấp rồi đi nữa.

Hẳn là hắn sẽ không thích đàn bà ngây ngô như thế đi, nhìn biểu hiện vừa rồi
là có thể đoán ra.

Nghĩ tới đây, Úc Noãn Tâm cắn răng một cái, chiếc đai lưng quý báu bay khỏi,
sau đó cởi quần dài ra, sau một khắc, nàng liền mở to hai mắt nhìn.

“Vẫn còn một việc!” Hoắc Thiên Kình tham lam nhìn nàng, chủ động kéo bàn tay
nhỏ bé của nàng, hơi dùng lực, rốt cục giải phóng cự long vốn đã ngẩng cao
đầu từ lâu ra ngoài. (
Cự long: con rồng khổng lồ, ặc)

“A!” Úc Noãn Tâm không nhịn được che miệng kêu lên, sau một khắc, vội vã che
miệng lại, hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ trợn to đôi mắt đã ướt mờ giăng màn
mưa bụi, nhìn vào nơi đó của hắn, đột nhiên bị dọa đến tỉnh táo trở lại.

Sao có thể lớn như vậy…

Chẳng phải nàng sẽ đau chết sao?

Giống như buổi đêm ba năm trước, cho tới bây giờ cảm giác đau nhức đến tê tâm
liệt phế vẫn làm nàng nhớ kỹ, nàng hầu như đã không chịu nổi người đàn ông kia
một lần lại một lần vui thích.

“Phản ứng của em làm tôi thực tự hào!” Hoắc Thiên Kình trong lòng sinh một tia
trìu mến, sủng ái cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ đang hoảng sợ của nàng.

Đôi môi dây dưa nỉ non không ngớt với chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, nồng nhiệt
triền giao quấn quít với đầu lưỡi của nàng, bàn tay to bắt đầu thuần thục vuốt
ve da thịt nhạy cảm của nàng.

Hắn là cao thủ tình trường, Úc Noãn Tâm vốn là ngây ngô, sao có thể chịu đựng
được trêu đùa như vậy, dần dần, ánh mắt nàng mị hoặc như tơ, hơi thở như lan,
da thịt trong suốt ửng hồng, hai tay mềm mại như không xương gắt gao bò lên
hai cánh tay cơ bắp rắn chắc của Hoắc Thiên Kình, tiếp nhận nụ hôn triền miên
kích cuồng của hắn.

Hoắc Thiên Kình dường như đối đãi nàng như tôn thời một nữ thần, thân thể
trắng nõn bóng bẩy khiến người ta phải bốc hỏa, hơi thở bất ổn thấp giọng “Em
thât đẹp…” Những ngón tay dài luồn vào dưới váy của nàng, tinh tế ngắm nghía
thưởng thức.

Một dòng thác dữ dội chấn động trong lòng Úc Noãn Tâm, nàng vô thức giữ lấy
người đàn ông trên mình, không ngừng giãy dụa, thân thể mềm mại gần kề thân
thể cường tráng cứng rắn của hắn, điên cuồng thật sâu trong cơ thể vốn đang
tạm ngừng lại bắt đầu dậy sóng, bàn tay nóng cháy của hắn khiến hơi nóng trong
cơ thể nàng thoáng giảm bớt.

Tại sao có thể như vậy…

Đây là loại cảm giác gì?

Sự bỡ ngỡ vừa rồi khiến nàng khó có thể tự kiềm chế.

Hoắc Thiên Kình nhịn không được, ngón tay dài dụ hoặc xoa nhẹ lên xương quai
xanh của nàng, sau đó rơi xuống tới nơi đẫy đà của nàng…

Úc Noãn Tâm cứng người, nàng kinh ngạc, ngón tay hắn trên người nàng tạo ra ma
lực thật khủng khiếp đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

“Thoải mái thả lỏng, không nên cứng lại như vậy!” Hắn cảm nhận được sự khẩn
trương của nàng, thận giọng trấn an nàng.

Úc Noãn Tâm đáp nhẹ một tiếng, nàng nhắm hai mắt lại, buông lỏng bản thân, đem
chính mình giao cho hắn.

“Tôi không nghĩ tới, một người đàn bà lại có thể đẹp đến như vậy…”

Hoắc Thiên Kình hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động, nhìn nàng e thẹn, khàn
khàn khen ngợi, ôn nhu mở hai chân nàng, ngang tàng đặt chính thân thể của
mình đúng tại nơi ấy của nàng.

“Tôi… thực sự có thể hấp dẫn ngài sao?”

Giọng nói tán thưởng của Hoắc Thiên Kình khiến cho Úc Noãn Tâm trong lòng có
chút ý thức, đôi môi nóng bỏng của hắn làm cho nàng rơi vào khoái cảm kịch
liệt, đầu ngón tay của hắn bắt đầu len lỏi, nàng hoảng hoạn mà ôm lấy hắn.

Lẽ nào… nàng so với Ngu Ngọc còn được hơn?

“Tiểu yêu tinh, em quả thực làm người ta điên cuồng!” Môi hắn dán vào bên tai
nàng, khàn khàn nói.

Đã chịu không nổi dụ hoặc mềm mại dưới thân, hắn gầm nhẹ một tiếng, mông rắn
chắc co rút lại, vật to lớn sưng phồng xuyên qua thân thể nàng.

Phía chân trời bừng sáng lên, mùi hoa thoang thoảng kéo tới, Úc Noãn Tâm mơ mơ
màng màng ngủ rồi lại ngủ, mơ hồ cảm thấy một bàn tay to vuốt ve trên chính da
thịt mình, lại mơ hồ nghe được tiếng kéo khóa quần của đàn ông …

Lúc thực sự tỉnh lại là do bị một trận tiếng the thé của đàn bà làm giật mình
tỉnh giấc!

“Đừng…” Nàng quay người lại, nhưng cả người đau nhức muốn chết, toàn thân đều
mềm nhũn, không còn chút khí lực nào cả.

Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa lấy mạng của nàng rồi!

Úc Noãn Tâm mở mắt, một đôi mắt đẹp trong suốt tựa hồ vẫn còn mang một chút
sương mù mông lung, chiếc giường to như vậy vẫn còn lưu lại hơi thở của riêng
Hoắc Thiên Kình, ga trải giường lộn xộn, không khó nhận ra cảm xúc mãnh liệt
kích tình đêm qua.

Người đàn ông kia tác cầu nàng một đêm rốt cục đã chiếm được thỏa mãn, không
phải rời đi rồi sao?

Loại đàn ông tham ăn này khiến nàng phải chịu tội.

Tiếng nói vừa rồi là giọng của đàn bà, mang theo bất mãn, ngay sau đó, tiếng
giày cao gót lanh lảnh từ xa tiến lại gần, vang vọng trên hành lang, mơ hồ còn
có thể nghe thấy giọng nói vội vàng của quản gia.

“Ngu tiểu thư, Ngu tiểu thư…”

Ngu tiểu thư?

Úc Noãn Tâm tự nhiên trong nhất thời không có phản ứng lại, Ngu tiểu thư ở đâu
tới?

Ngu…

“A.” Nàng bỗng bật dậy, trở nên tỉnh ngộ lại.

Ngu tiểu thư! Ngu Ngọc!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.