Bảy Ngày Ân Ái – Chương 24: Cứ như tiên trên trời – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 24: Cứ như tiên trên trời

Ánh trăng như nước xiên chiếu vào đại sảnh nơi bố trí bối cảnh, dễ dàng nhận
ra đây là nơi dùng để quay phim, đồng thời cũng là sân diễn thử tạm thời mà Ôn
Dương tìm được.

Ôn Dương, đạo diễn gốc Hoa gần 30 tuổi rất có triển vọng, nhờ chỉ đạo xuất sắc
một bộ phim mà anh ta đã giành được giải thưởng lớn của Hollywood. Làm phim
điện ảnh là sở thích của anh ta, song điều anh ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn
là phim truyền hình, nhất là say mê các loại hý kịch lịch sử thời Đại Hán
Trung Quốc. Vì thế anh ta đã từ bỏ tất cả những bộ phim khác có thể nhận được
để chuyên tâm đạo diễn bộ phim Trung Quốc cổ đại “Vệ Tử Phu”.

Rất khó tin anh ta là con lai Úc – Trung mà lại có sự say mê khác thường đối
với lịch sử Trung Quốc cổ đại.

“Vệ Tử Phu” là tác phẩm anh ta đã mất nhiều thời gian cân nhắc, cũng là tác
phẩm tâm huyết của anh, mà lần này nữ diễn viên mà anh ta một mực coi trọng
là… Úc Noãn Tâm.

Úc Noãn Tâm, ban đầu anh ta cũng không chú ý diễn viên này. Chỉ là trong một
lần tình cờ nhìn qua màn ảnh thì thấy nàng trên người mặc trang phục cổ trang,
từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ kinh diễm, thoát tục. Khoảnh khắc ấy,
anh ta chỉ biết mình đã tìm được người được lựa chọn phù hợp nhất.

Chỉ có điều không ngờ tới là sau này nàng lại có nhiều tin đồn xấu đến tới tấp
như vậy. Ngay khi anh ta chuẩn bị từ bỏ thì người phụ nữ này chỉ trong một đêm
xoay chuyển toàn bộ tin đồn bất lợi, khiến thành trời quang mây tạnh. Điều này
khiến anh ta càng thêm hứng thú với nàng. Ngay sau đó anh ta liền gửi thông
cáo đến công ty của nàng.

Chỉ là không nghĩ tới lại có duyên gặp nàng ở đây như thế.

Trong đại sảnh chỉ có tiếng động của máy móc. Thư ký trường quay đang khẩn
trương chuẩn bị, nhà tạo hình, nhà tạo mẫu đều bận rộn vào trận. Ôn Dương ngồi
ở trước máy móc chuẩn bị quan sát tình hình Úc Noãn Tâm diễn thử.

Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Đây là một cảnh quay Vệ Tử Phu múa, yêu cầu hoa mỹ mà chuyên nghiệp.

Lịch sử về Vệ Tử Phu ghi chép như sau: Chị của Hán Vũ Đế là công chúa Bình
Dương có những ca nữ múa hát đều tinh thông tuyệt vời. Hán Vũ Đế, sau ba tháng
theo kế hoạch đi lễ tế thần, dọc đường hồi cung đi qua nhà công chúa Bình
Dương. Công chúa Bình Dương mở yến tiệc, một loạt các ca kỹ lên sân khấu múa
hát thì Vệ Tử Phu với sự rực rỡ của mình đã đoạt hết ánh nhìn của Hán Vũ Đế.

Hán Vũ Đế trong lòng rất yêu thích, mà Bình Dương công chúa cũng hiểu rõ, liền
để một mình Vệ Tử Phu múa hát cho Hán Vũ Đế. Thế cho nên sau đó Vệ Tử Phu đã
nhận được long sủng, từ một ca kỹ từng bước tiến đến ngôi vị hoàng hậu.

Hậu cung ba nghìn chỉ có một người được Hán Vũ Đế yêu thương. Về sau có người
ghi chép lại ca khúc ngay lúc đó – “Tang Trung”.

Viên thải đường hĩ

Muội chi hương hĩ

Vân thùy chi tư

Mỹ mạnh khương hĩ

Kỳ ngã hồ tang trung

Yếu ngã hồ thượng cung

Tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ

Viên thải mạch hĩ

Muội chi bắc hĩ

Vân thùy chi tư

Mỹ mạnh dặc hĩ.

Kỳ ngã hồ tang trung

Yếu ngã hồ thượng cung

Tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ

Viên thải phong hĩ

Muội chi đông hĩ

Vân thùy chi tư

Mỹ mạnh dong hĩ

Kỳ ngã hồ tang trung

Yếu ngã hồ thượng cung

Tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ

(Ý nghĩa bài “Tang Trung” là chê kẻ dâm bôn, chê thói dâm đãng. ~~ Quá khó để
có thể dịch, mong mọi người thông cảm nha)

Hiện giờ Úc Noãn Tâm phải diễn thử điệu múa duyên dáng của Vệ Tử Phu, điệu múa
đã đem lại sự sủng ái của Hán Vũ Đế.

Ôn Dương đã xem qua tư liệu liên quan đến nàng từ trước, biết từ nhỏ nàng đã
có sở trường đặc biệt về vũ đạo, bởi vì điều này nên anh ta càng thêm quyết
tâm muốn mời nàng làm nữ diễn viên chính.

Nhạc nền chậm rãi vang lên, toàn bộ phim trường vang vọng khúc nhạc”Tang
Trung” đã sớm được chế tác, ca khúc du dương tựa như âm thanh của đất trời
lướt qua.

Úc Noãn Tâm mặc quần áo cổ trang gấm trắng, lẳng lặng đi ra dưới ánh trăng,
khiến toàn trường quay đều lắng xuống.

Chỉ thấy từ bờ vai gầy tới đúng thắt lưng của nàng phủ lên trang phục lông vũ
trắng như tuyết, bên trong là áo trắng lụa mỏng bay vờn nhẹ theo gió, mái tóc
đen dài óng ả buông xuống chấm thắt lưng, cả người nàng đều tỏa ra linh khí
thiên nhân.

Trong tiếng nhạc, nàng bắt đầu múa duyên dáng uyển chuyển. Bởi thời gian vội
vàng nên vũ sư cũng không chỉ đạo tận tình được cho nàng, chỉ đơn giản là hòa
theo tiếng nhạc như oán như than này mà nhẹ nhàng bắt đầu múa, hoàn toàn dựa
vào cảm giác của bản thân để hoàn thành màn diễn thử.

Mái tóc đen của nàng và tầng lụa mỏng mặc trên người, theo bước chân di chuyển
mà nhẹ nhàng phất phơ tựa như tiên trên trời. Ánh trăng hờ hững lẳng lặng phủ
xuống gương mặt láng mịn của Úc Noãn Tâm. Nàng nâng cổ tay lên, theo đó tay
ngọc chậm rãi lộ ra khỏi tay áo tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp phảng phất như
trong cõi mộng.

Ánh trăng như nước bao phủ chiếc váy trắng tinh của nàng, khiến nàng càng đẹp
không thể tin nổi.

Nhân viên làm việc trong tổ làm phim đều ngây người, tựa như quên đi nhiệm vụ
mà mình phụ trách, ngay cả Ôn Dương lúc bắt đầu cũng chỉ là cẩn thận tỉ mỉ
nhìn trên máy móc màn hình, dần dần anh ta không tự chủ được mà hướng ánh mắt
về phía người con gái đang nhẹ nhàng múa cách đó không xa kia.

Anh ta là đạo diễn, hiểu rõ bản thân phải chăm chú nhìn Úc Noãn Tâm trên màn
hình, thế nhưng… anh ta chính là không thể khống chế được trên mặt lộ vẻ kích
động.

Không sai, nàng chính là Vệ Tử Phu mà anh muốn. Chỉ có nàng mới có thể múa
được điệu múa linh động như thế.

Anh đã không tìm lầm, Vệ Tử Phu, rốt cục anh đã tìm được rồi!

Không riêng gì Ôn Dương, ngay cả bên ngoài tổ làm phim cũng có đầy người đứng
xem, rõ ràng phong cách hóa trang và kỹ thuật múa của Úc Noãn Tâm đã hấp dẫn
được rất nhiều người Tây Ban Nha bản xứ. Vì bọn họ chưa từng cảm nhận được về
văn hóa cổ đại của Trung Quốc chân thực như thế, nhất là khi gặp một cô gái
tóc đen áo trắng nhẹ nhàng múa dưới ánh trăng, nên mọi thứ đều làm bọn họ kinh
ngạc đến ngây người không thôi.

Ca khúc “Tang Trung” đã hết, Úc Noãn Tâm chậm rãi nhẹ nhàng hạ tay áo xuống,
Ôn Dương cũng không lên tiếng, xem chừng đã quên mất cần phải nói gì rồi.

Sau khi Úc Noãn Tâm diễn thử thì nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc, phát hiện mọi
người đều đang nhìn mình, nhất là đạo diễn đã không hề chớp mắt. Càng khoa
trương chính là… mọi người ngoài trường quay đều im lặng không một tiếng động.

“Mọi người….”

Nàng nhẹ giọng mở miệng. Làm sao vậy? Lẽ nào mình nhảy không đẹp sao? Chẳng
qua nghĩ lại thì tuy nàng từ nhỏ đã luyện tập vũ đạo, nhưng dù sao đã không
múa nhiều năm như vậy rồi, hôm nay tất cả đều múa bằng cảm giác, nhất định đạo
diễn rất thất vọng.

Không đợi nàng nghĩ xong, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên, trong đó còn
có cả một ít người nước ngoài huýt lên.

Úc Noãn Tâm sợ đến nỗi mím chặt môi, bối rối đứng tại chỗ cũng chưa hề di
chuyển.

“Đạo diễn…”

“Úc tiểu thư, thật sự là quá tuyệt vời, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy kỹ
thuật nhảy tuyệt vời như thế!” Ôn Dương tiến lên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn
lãng tràn đầy cảm xúc vô cùng kích động, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay nhỏ
bé của nàng…

“Tôi đã không tìm nhầm người. Đúng là cô!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.