Bảy Ngày Ân Ái – Chương 22: Thỉnh cầu khó khăn – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 22: Thỉnh cầu khó khăn

Úc Noãn Tâm chưa phát hiện được cặp mắt ưng vẫn dừng ở nàng đã nheo lại, ánh
mắt u ám dần dần chuyển biến sinh ý muốn chiếm hữu.

“Được rồi.” Nàng buông tay xuống, giọng nói lộ ra một tia trong trẻo, nhẹ
nhàng vang lên trong không gian như hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống.

Một chút bất mãn hiện lên trong cặp mắt của Hoắc Thiên Kình.

“Hoắc tiên sinh…” Loại bầu không khí khác thường này khiến Úc Noãn Tâm có chút
không thoải mái, sau một khắc nàng liền nhớ tới chính mình có chuyện quan
trọng cần thương lượng với hắn.

“Ừ?” Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày, gương mặt ửng hồng của nàng rơi vào trong
mắt hắn cũng khiến không ít hờn giận bị xua tan.

Hắn tự dưng lại vừa hưởng thụ khoảnh khắc nhu tình? Thực sự là buồn cười!

“Tôi có một việc muốn thương lượng với ngài.” Bỗng chốc thấy hắn lạnh lùng như
trước, bản thân nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tùy ý
giãy ra, không thể làm gì khác hơn là cụp mắt xuống nói nhỏ nhẹ.

“Nói!” Hắn nói ngắn gọn một chữ.

Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở lời trong ánh mắt nhìn chăm chú của
hắn.

“Hoắc tiên sinh, thực ra tôi vừa nhận được một thông báo đêm nay có một vai
diễn rất quan trọng muốn tìm tôi diễn thử, tôi muốn… tôi muốn…”

Nàng không dám nói tiếp bởi vì không khó thấy được ánh mắt của hắn càng ngày
càng tối sầm.

“Cô muốn đi diễn thử?”

Quả nhiên như dự đoán, trong ánh mắt Hoắc Thiên Kình hiện lên vẻ cực kỳ không
hài lòng, ngay cả giọng nói cũng khôi phục hoàn toàn vẻ lạnh lùng, giống như
không hề tồn tại buổi tối mập mờ ám muội này.

Úc Noãn Tâm vội vàng nhìn vào mắt hắn, nhanh chóng giải thích: “Hoắc tiên
sinh, đối phương là đạo diễn vừa mới nhận được giải thưởng lớn ở Hollywood,
tôi thực sự rất muốn thử phim anh ta đạo diễn. Hơn nữa trùng hợp là người ta
lại ở Tây Ban Nha, bỏ qua cơ hội lần này thật rất đáng tiếc.”

“Thôi đi!”

Hoắc Thiên Kình không đợi nàng nói xong, liền bất mãn cắt đứt lời nàng. Chỉ
cảm thấy bên hông buông lỏng, nhìn lại thì hắn đã khoác áo tắm đi vào bên
trong sảnh chính.

Bầu không khí vốn ấm áp lãng mạn đột nhiên bị đập tan.

Úc Noãn Tâm giật mình sững sờ tại chỗ một lúc lâu, bên tai quanh quẩn lời nói
lạnh lùng của hắn, lúc sau mới phản ứng lại, lập tức đi tới đuổi kịp hắn.

“Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh…”

Khi nàng chạy vào trong thì đã thấy Hoắc Thiên Kình ngồi thư thái trên chiếc
ghế sô pha rộng lớn bằng da, một người hầu đang đưa tới tận tay hắn một ly
vang đỏ tỏa hơi lạnh.

Dưới ngọn đèn rạng rỡ, chiếc ly rượu thủy tinh lóe lên ánh sáng lấp lánh, rượu
vang đỏ trong ly đỏ sẫm như máu của người con gái, nhẹ nhàng sóng sánh trong
ly.

Khi hắn thấy bóng dáng của nàng đi vào, cặp mắt ưng thâm sâu chậm rãi trở nên
lạnh lùng.

Úc Noãn Tâm cố gắng bình lại nhịp thở gấp gáp sốt ruột, cũng gắng sức kiềm chế
loại sợ hãi quen thuộc lại xuất hiện lần nữa này.

Nàng biết hắn sẽ mất hứng, thậm chí sẽ nổi giận. Thế nhưng đây là lần cơ hội
đầu tiên sau những việc xảy ra với nàng, nói gì đi nữa nàng cũng muốn thử một
chút. Tuy là nói có thể dựa vào đại gia Hoắc Thiên Kình mà không cần lo lắng,
nhưng,… nàng lại có một thứ dự cảm linh tính, 7 ngày sau, nàng và hắn sẽ là
hai đường thẳng song song, không hề có bất cứ liên quan gì.

Cho nên làm sao có thể gửi gắm toàn bộ nguyện vọng của nàng trên người hắn
được?

“Hoắc tiên sinh, xin lỗi, tôi không muốn từ bỏ cơ hội này. Xin ngài đáp ứng
tôi được không?” Úc Noãn Tâm khẽ đi tới trước mặt hắn, trong lòng có chút thấp
thỏm bất an.

Hoắc Thiên Kình nhấp một ngụm rượu xong, nhàn nhã dựa thân thể to lớn vào ghế
sô pha, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa khó lường, nhìn chằm chặp vào gương mặt tái
nhợt của nàng…

“Hiện tại đang đi nghỉ, hẳn là cô phải cắt đứt mọi thông báo liên lạc chứ!”

“Hoắc tiên sinh, tôi biết tôi không nên trả lời đồng ý thông báo vào lúc này.
Thế nhưng lần này thật là cơ hội hiếm có. Xin ngài để tôi đi được không? Chỉ
một lần này thôi.” Bất cứ giá nào Úc Noãn Tâm cũng phải tranh thủ nhận được
vai này, nàng lớn mật thỉnh cầu.

Hoắc Thiên Kình nhíu mày sâu hơn bất mãn, “Đạo diễn mà cô nói tôi biết, chỉ là
một nhân vật nhỏ mà thôi. Sau này, cô còn có thể có rất nhiều cơ hội khác có
thể hợp tác với anh ta!”

Ngụ ý đã quá rõ ràng, chỉ là…

“Đối với ngài mà nói thì đó là nhân vật nhỏ. Nhưng đối tôi mà nói thì đây là
cơ hội khó có được!”

Úc Noãn Tâm nắm chặt tay, ánh mắt dũng cảm chống lại hắn. “Hoắc tiên sinh, tôi
đã nghe theo lời yêu cầu của ngài, không hề nhận đóng bộ phim “Thâm cung kế”.
Nhưng tôi không thể đáp ứng ngài bỏ hết tiền đồ đi được.”

“Cô cho rằng tôi không đảm bảo được tiền đồ của cô sao?” Ánh mắt Hoắc Thiên
Kình đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được, như đâm một đao cắm thẳng
vào tim của nàng.

Lời nói lạnh băng vang lên làm Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy, nàng âm thầm hít sâu
một hơi rồi nói: “Tôi biết Hoắc tiên sinh ngài có sức mạnh chúa tể thống trị
số phận. Nhưng tôi… biết rõ không có khả năng so với Ngu Ngọc, thêm nữa lại
càng không có khả năng đem niềm vui tới cho ngài. Bất luận như thế nào tôi
cũng không muốn buông tha cơ hội này!”

“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Lúc này cô nên làm gì, không lẽ cô
không biết sao?” Giọng điệu của Hoắc Thiên Kình tỏa ra sự lạnh lẽo như ma
vương địa phủ, toàn thân lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

“Tôi biết bây giờ đã khuya rồi. Nhưng mà sinh hoạt của người diễn viên chính
là như thế này.” Úc Noãn Tâm cắn môi khó khăn nói: “Hơn nữa… tôi cũng biết
hiện giờ nên hầu hạ ngài… thế nhưng, thế nhưng tôi thực sự không cam lòng.”

Cặp mắt ưng của Hoắc Thiên Kình đột nhiên nheo lại, ngửa đầu uống cạn một hơi
ly rượu, rồi vung tay lên…

Xoảng…

Chiếc ly pha lê trong suốt bị ném mạnh ra, đáp lại bằng một tiếng vỡ.

Ngay tức khắc, tiếng chói tai sắc nhọn vang vọng trong chủ sảnh nguy nga tráng
lệ.

Người Úc Noãn Tâm hơi run lên, tất cả đám người hầu sợ đến mức lập tức tiến
lên nghĩ muốn thu thập tàn cuộc…

“Đều cút hết cho tôi!”

Một tiếng quát chói tai, không khó để nghe ra lúc này hắn đang tức giận.

Đám người hầu sợ đến mức lập tức đều lui hết đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.