Bảy Ngày Ân Ái – Chương 17: Chủ động diễn kịch – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 17: Chủ động diễn kịch

Trong cabin, tiếng của người đàn ông nặng như tảng đá, tỏa ra đầy vẻ lạnh lẽo.

Lưng Úc Noãn Tâm vô thức cứng lại, kể cả ngón tay cũng đều cứng ngắc. Trong
mắt nàng, nàng cảm thấy nụ cười bên môi của người đàn ông này không hề có chút
tình cảm.

Máu trong người dần dần chảy ngược lên.

Nàng nhận ra, các đầu ngón tay đều lạnh như băng.

Hoắc Thiên Kình chăm chú, cực kỳ nhẫn nại nhìn nàng, thỉnh thoảng nhấp một
ngụm rượu. Cử chỉ tao nhã, thong dong, lộ ra vẻ tự tin cùng cao ngạo bất tuân
của người đàn ông thành đạt.

Hắn không có thúc giục nàng, trái lại kiên nhẫn chờ đợi, tựa như một gã thợ
săn đang chậm rãi thưởng thức nỗi kinh hoảng của con mồi.

Úc Noãn Tâm dường như thấy khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nàng
âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi đến gần. Càng lại gần, nàng càng cảm thấy
mùi long đản hương từ cơ thể hắn dần dần tới gần nàng – cho đến lúc nàng bị
mùi hương này bao bọc.

“Ngồi đi!” Hoắc Thiên Kình nhếch miệng nói.

Úc Noãn Tâm vừa định ngồi phía đối diện thì đã thấy hắn khẽ lắc đầu: “Tới ngồi
bên cạnh tôi!”

Trái tim vừa bình tĩnh lại mà giờ đã bắt đầu kích động!

Mắt Úc Noãn Tâm lóe lên một cái nhìn đầy cảnh giác, nhưng lại chậm rãi hạ mắt
xuống, đành cam chịu dè dặt đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cái loại giao dịch trần trụi này khiến nàng khó mà chịu được. Thân thể cũng vì
vậy mà cứng ngắc. Vừa cảm nhận được hơi thở của hắn đến gần, nàng lập tức cả
kinh đứng dậy.

“Đây không phải là phản ứng cô nên có!”

Quả nhiên hành động của nàng khiến Hoắc Thiên Kình không được vui, hắn cau
mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

“Xin lỗi.” Đôi mắt Úc Noãn Tâm bốc lên màn sương khói mờ mờ. Nàng bất đắc dĩ
và vô pháp chống cự lại số phận mà cúi đầu.

Nàng vừa ngồi xuống, ngay tức khắc, vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay đàn ông to
lớn ôm lấy. Bàn tay ấm áp xuyên thấu qua từng lớp vải quần áo mềm mại của
nàng.

“Hoắc tiên sinh…” Úc Noãn Tâm hơi run run, hắn, hắn sẽ không định trong ca bin
chứ?

Hoắc Thiên Kình nhìn về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ tà ác không gì
sánh được, đôi môi lạnh lùng hơi mỏng thốt lên một câu…

“Không nên như một tảng đá, tôi thích đàn bà biết chủ động!”

Người đàn ông cúi đầu xuống, đôi môi khẽ lướt qua mũi nàng, đáy mắt hờ hững lộ
ra chút ý cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của nàng càng trở nên tái nhợt.

Các ngón tay của Úc Noãn Tâm nhanh chóng buông ra. Nàng biết bản thân mình
phải đóng vai loại người thế nào, nếu không cách nào có thể thay đổi được, vậy
không phải cần thích ứng hay sao? Nói trắng ra, đây là một cuộc giao dịch bảy
ngày. Cứ coi như là nàng đang đóng kịch đi!

Đúng vậy, diễn kịch! Nàng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy!

Nghĩ tới đây, nàng chậm rãi nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên một nụ
cười gượng, sau đó cầm lấy bình rượu trên bàn… Nước rượu đỏ chậm rãi rót vào
trong chiếc ly pha lê tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu vào mắt Úc Noãn Tâm, nó giống
như máu của người phụ nữ vậy.

Một ly rượu vang đỏ cùng những ngón tay trắng xanh của Úc Noãn Tâm chậm rãi
đưa lên trước mặt Hoắc Thiên Kình…

“Hoắc tiên sinh, cảm tạ ngài đã giúp tôi giải quyết mấy vấn đề rắc rối. Tôi
xin kính ngài một ly.”

Hoắc Thiên Kình nhìn ly vang đỏ trước mắt, soi xét người phụ nữ đang cố gắng
bảo trì khoảng cách, khóe miệng khẽ nhếch lên nói:

“Nữ minh tinh các cô luôn có khả năng xã giao tốt, giống như cô là trường hợp
ngoại lệ.”

Hắn, Hoắc Thiên từ xưa đến nay luôn là người được nữ giới yêu thương, nhung
nhớ. Đã là phụ nữ thì luôn tìm mọi cách để lấy lòng hắn, mà người phụ nữ trước
mặt hắn thì… thực sự có chút khác lạ.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Noãn Tâm khẽ ửng hồng. Nàng xấu hổ, khẽ
nhắm lại mắt, đồng thời ly rượu cũng hơi hạ xuống.

Sự thực là nàng không có khiếu xã giao trời sinh như đám minh tinh “lầu hồng”
ấy.

Lời Tiểu Vũ căn dặn vẫn văng vẳng bên tai, thế nhưng nàng thật sự không biết
mình có đủ năng lực để nắm bắt được người đàn ông trước mặt này không.

“Đang nghĩ gì?” Người đàn ông cúi đầu, giọng nói bên tai êm ái, khiến ly vang
đỏ của nàng lại càng như thể là một loại mê dược.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn trong sáng, long
lanh như như ngọc. Nhìn cảnh tượng thiên thần mờ ảo sương khói như cõi thần
tiên trước mắt, Hoắc Thiên Kình tự nhiên phát hiện thấy tâm tình thoải mái của
mình bị đảo lộn.

Không hề có một người phụ nữ nào giống như nàng. Trước mặt hắn, phụ nữ đều cố
gắng trang điểm tỉ mỉ, dùng mỹ phẩm cao cấp để trang điểm cho mình một cách
hiệu quả, nhưng mà… vẻ trong sáng như vậy chính hắn cũng hiếm khi nhìn thấy.
Hắn có thể xác nhận là nàng không hề trang điểm, nhưng vẫn lộ ra vẻ tuyệt mỹ,
thiên sinh lệ chất.

Tiếng nói đàn ông cắt đứt mọi hoảng hốt trong lòng Úc Noãn Tâm. Nàng quay đầu
lại để chống lại cặp mắt như cười như không kia. Lòng đột nhiên thấy căng
thẳng.

“Tôi đang suy nghĩ…”

Úc Noãn Tâm cố chống lại đôi mắt ấy, nỗ lực bình tĩnh. “Làm thế nào để phục vụ
ngài vui lòng như Ngu Ngọc.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như chim bay trên mây trời, lại như đóa hoa lê e
lệ khiến người ta thương tiếc, si mê.

Ngón tay ấm áp của hắn vuốt ve trên mặt nàng, nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng
lên.

“Cô là cô, Ngu Ngọc là Ngu Ngọc. Phương thức của cô ta chưa hẳn sẽ thích hợp
với cô. Nhưng chắc chắn cô cũng sẽ có thể tìm được phương thức làm tôi vui vẻ
thôi!”

Hắn cúi đầu, tuy giọng không chứa đựng một tia cảm tình gì, nhưng cũng không
có chút bực bội. Ngón tay cái thô lệ nhẹ nhàng vuốt ve nàng như là đang hưởng
thụ sự mềm mại khác thường.

Úc Noãn Tâm nhìn sâu vào đôi mắt Hoắc Thiên Kình, nó thăm thẳm như hồ nước
không thấy đáy. Đây là đôi mắt đầy bí hiểm, nàng biết dưới ánh mắt nhìn chăm
chú này, tất cả đều không thể che giấu được.

Nghĩ đến đây, nàng không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng, nhưng chỉ khẽ bên
môi, sau đó một khắc liền nâng ly rượu lên uống một ngụm vang đỏ rồi đặt
xuống.

Đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng vòng qua cổ Hoắc Thiên Kình, thân thể mềm mại tiến
sát lại gần, chậm rãi đặt môi lên đôi môi mỏng sắc nét của hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.