Một cảm giác đau xót dần lan ra trong lòng Úc Noãn Tâm.
Sau khi nghe những lời của Thẩm Diên thì sự chán ghét cùng không hiểu bà ta
cũng đã bị cảm giác đau xót này thay thế.
Đây là một tình yêu thế nào mà có thể làm cho một phụ nữ cam tâm tình nguyện
trở thành một người khác chỉ vì người đàn ông trong lòng. Nghĩ đến đây, nàng
vô thức nhìn Hoắc Thiên Kình bên cạnh, nhìn gương mặt cương nghị đang kiềm chế
của hắn, nhìn thấy vẻ dịu dàng mà chỉ có nàng mới nhìn thấy trong mắt của hắn.
Giờ khắc này, nàng hoàn hoàn hiểu trước tâm trạng của Thẩm Diên.
Nàng nghĩ nếu đổi lại đó là Hoắc Thiên Kình thì nàng cũng sẽ như thiêu thân
lao vào lửa thôi.
Trong tình yêu, vốn không có đúng hay sai mà chỉ có sự say đắm cuồng nhiệt là
sâu đậm thế nào thôi!
“Cho nên… bà không ngừng chịu nỗi đau khhi phẫu thuật là vì giữ gìn gương mặt
trẻ trung năm đó sao?”Giọng của Úc Noãn Tâm có vẻ hơi bất lực.
Thầm Diên cười. “Không sai, trở thành Hoắc Giai Ý là mục đích duy nhất để tôi
sống trên đời này, mà tôi cũng đã định là phải trở thành Hoắc Giai Ý!”
“Nhưng… Hoắc Giai Ý đã chết rồi, Hoắc Uyên cũng không còn, bà làm như vậy còn
có ý nghĩa gì nữa, tại sao phải hành hạ bản thân mình chứ?”
Úc Noãn Tâm thực sự không hiểu nổi cách nghĩ của bà ta. Từ giọng điệu cố chấp
của bà ta, Úc Noãn Tâm biết bà ta đã rơi vào cái lưới mà mình giăng ra, không
thể thoát được.
Trong mắt Thẩm Diên lộ ra vẻ đau thương rất rõ ràng, cảm giác đau thương này
dâng lên cứ như là thủy triều vậy.
“Đúng vậy, bọn họ đã không còn trên đời này nữa, nhất là Hoắc Uyên. Tôi vẫn
luôn nghĩ rằng nếu có một ngày tôi thực sự trở thành Hoắc Giai Ý thì nhất định
sẽ đi tìm ông ấy, để ông ấy hiểu rằng tôi mới là người yêu ông ấy nhất trên
đời này. Đáng tiếc, đã không có cơ hội nữa.”
Lời của bà ta bỗng nghẹn lại, giống như là có một bàn tay đang bóp cổ bà ta
vậy. Ngừng một chút lại nói tiếp.
“Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục làm như vậy, đáng tiếc là nốt ruồi son của tôi
lại mãi mãi bán đứng tôi, bất luận là làm cách nào cũng không thể xóa được.”
Úc Noãn Tâm không biết nói gì. May mà nốt ruồi son này vẫn còn, nếu không Thẩm
Diên sẽ lấy giả làm thật rồi. Ánh mắt nàng nhìn vào gương mặt Thẩm Diên, cuối
cùng nàng đã hiểu tại sao ảnh chụp năm đó và người thật có khác nhau là vì
nhiều năm nay Thẩm Diên đã phẫu thuật thêm không ít lần mới có thể giữ được
dung mạo như Hoắc Giai Ý.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Úc Noãn Tâm bỗng thấy rùng mình.
Không khí có chút bi thương không nói nên lời. Im lặng một lúc lâu, Hoắc Thiên
Kình bỗng mở miệng hỏi một vấn đề kì lạ.
“Tả Lăng Thần có phải là con của bà không?”
Tim Úc Noãn Tâm đập thình thịch, ngạc nhiên mà nhìn Hoắc Thiên Kình, lập tức
hiểu được cái gì mà quay đầu nhìn Thẩm Diên.
Đúng vậy, rất có khả năng này.
Nhưng khi Thẩm Diên nghe xong thì lại hơi nhíu mày, xem ra là cảm thấy rất khó
hiểu.
“Tả Lăng Thần?”
Bà ta hỏi lại: “Cậu nói là tổng tài hiện nay của Tả Thị sao, làm sao tôi có
thể có được một đứa con ưu tú như thế?”
Câu trả lời của bà ta làm Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm đều ngẩn ra, một lúc
sau Hoắc Thiên Kình nhìn Thẩm Diên mà hỏi từng chữ: “Rốt cuộc bà có từng thay
Hoắc Giai Ý quan hệ với Hoắc Uyên không?”
Điều này rất quan trọng. Mãi đến nay, trong tiềm thức của hắn không vẫn tiếp
nhận được chuyện Tả Lăng Thần là kết quả của sự loạn luân.
Môi Thẩm Diên từ từ cong lên. “Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi có thể nói cho
cậu là tôi và Hoắc Uyên chưa từng phát sinh chuyện gì cả, cho dù tôi có cởi
hết quần áo đứng trước mặt ông ấy thì ông ấy vẫn không nhúc nhích. Cậu có biết
tại sao không? Bởi vì khi ấy tôi chưa thật giống với Hoắc Giai Ý, nếu như là
bây giờ thì tôi nhất định sẽ trở thành người của ông ấy, là người đàn bà duy
nhất của ông ấy.”
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình dần trở nên nặng nề, mà Úc Noãn Tâm cũng bắt đầu khó
thở. Nàng biết so với việc tiếp nhận sự thật Tả Lăng Thần là con của Hoắc Giai
Ý và Hoắc Uyên thì thà rằng chấp nhận việc Thẩm Diên từng quan hệ với Hoắc
Uyên.
Nhìn hy vọng trong mắt Hoắc Thiên Kình dần tắt đi, lòng Úc Noãn Tâm cũng cảm
thấy đau nhói theo. Nàng khẽ nắm lấy tay hắn, dùng sức mạnh dịu dàng mà cho
hắn sự ấm áp. Người đàn ông này rất kiên cường nhưng có kiên cường tới đâu đi
nữa thì cũng có lúc yếu đuối cần được an ủi.
Bàn tay mềm mại của nàng lại bị hắn nắm chặt, ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn
nàng có chứa vẻ dịu dàng không đo được.
Nụ cười trong trẻo của Úc Noãn Tâm phản chiếu trong mắt hắn.
Thẩm Diên cũng nhìn thấy ánh mắt của hai người, vẻ thê lương trong mắt càng
nhiều thêm.
“Lúc đó Hoắc Uyên cũng dùng ánh mắt này nhìn Hoắc Giai Ý, trong mắt ông ấy chỉ
có Hoắc Giai Ý.”
Úc Noãn Tâm xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng lại bi Hoắc Thiên Kình nắm càng
chặt…
“Cậu thật sự rất giống ông ấy, lẽ nào chúng tôi đã đoán sai sao?”
Thẩm Diên nhìn Hoắc Thiên Kình, trong mắt chứa nghi hoặc. “Cậu rất giống với
Hoắc Uyên, ngay cả thần thái cũng rất giống, chỉ có điều người bên cạnh cậu là
Úc Noãn Tâm chứ không phải Hoắc Giai Ý. Cậu biết không, ngay cả dáng vẻ cậu
nhìn người mình yêu cũng giống y hệt như là Hoắc Uyên.”
Rốt cuộc Cố Đông cũng mở miệng, khó khăn mà nói “Đoạn băng ghi âm này hoàn
toàn là thật đó Hoắc tiên sinh…”
Nói đến đây, ông ta nuốt một ngụm nước bọt. “Tôi thừa nhận bao nhiêu năm nay
Hoắc phu nhân vẫn nhẫn nhịn hành vi xảo trá này của tôi. Công ty của tôi và
chi phí phẫu thuật của tiểu Diên đều dùng tiền của Hoắc phu nhân. Bà ấy đúng
là một người tốt. Nhưng Hoắc tiên sinh, ngài là người quản lý Hoắc gia, phải
chăng nên làm rõ thân thế của mình. Cho dù hôm nay tôi có phải bỏ mạng trong
tay ngài thì tôi cũng phải nói.”
“Ông muốn nói cái gì?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình từ từ cong lên một đường cong tàn nhẫn khó mà
nắm bắt được.
Dường như Thẩm Diên đã đoán được Cố Đông sẽ nói gì nên cẩn thận mà kéo kéo góc
áo của ông ta.
Cố Đông lại giống như rất dứt khoát mà nhìn Hoắc Thiên Kình, tuy giọng nói có
hơi run run nhưng thái độ rất rõ ràng…
“Hoắc tiên sinh, tôi đang thấy tiếc cho ngài. Ngài đường đường là một người
đàn ông, sao có thể nghe theo sự an bài của một người phụ nữ. Thông qua đoạn
băng ghi âm vừa rồi cùng những lời của Tiểu Diên, sự thật thế nào thì mọi
người đều biết. Trên thực tế, lẽ ra tổng tài hiện nay của Tả Thị nên họ Hoắc
mà Hoắc tiên sinh ngài nên gọi là… Tả Thiên Kình!”
Câu này vừa nói ra thì Hoắc Thiên Kình bỗng đứng dậy, từ trên cao mà nhìn
xuống Cố Đông, ánh mắt bỗng trở nên cực kỳ lãnh lẽo, giống như hai thanh kiếm
xuyên thẳng qua người Cố Đông.
Cố Đông vô thức mà thối lui, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy rở lại.
“Tôi, tôi cũng vì nghĩ cho ngài thôi. Nếu năm xưa Tả Gia Tuấn và Hoắc phu nhân
thực sự là trong sáng thì Tả Gia Tuấn sẽ không vô tình đến nỗi đuổi tôi ra
khỏi Tả gia, mà Hoắc phu nhân cũng sẽ không để mặc cho tôi đòi tiền bao nhiêu
năm nay. May mà bọn họ không giết người diệt khẩu”
“Câm miệng!”
Giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình lại vang lên, giống như là ma vương từ
địa ngục, cả người toát ra hơi thở đóng băng làm người ta nghẹt thở.
Úc Noãn Tâm cũng lo lắng mà đứng dậy. Cố Đông đã phạm vào một điều tối kỵ, đó
chính là có lòng tốt mà đi làm chuyện xấu.
Hoắc Thiên Kình vẫn luôn không thích người ta dạy dỗ hắn phải làm việc thế
nào, mà Cố Đông lại tự cho là đúng mà bảo hắn làm việc, đây là đang tự đẩy
mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Thẩm Diên cũng ý thức được điều này, bởi vì
trong tiềm thức của bà ta thì tính tình Hoắc Thiên Kình cũng giống như Hoắc
Uyên, Cố Đông nói thế là đang tìm đường chết.
“Thiên Kình!”
Úc Noãn Tâm chủ động bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn. “Có lẽ tối nay
cũng không hỏi được điều gì nữa, bọn họ cũng chỉ biết bao nhiêu đây thôi.”
Đôi mắt có vẻ khát máu của Hoắc Thiên Kình dần trở nên thờ ơ hờ hững, hắn
không nói một tiếng mà chỉ móc một tấm chi phiếu từ trong ngực ra, ném xuống
chân Cố Đông…
“Chỉ có đoạn băng ghi âm này sao?”
Cố Đông lập tức có phản ứng, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi thề là
chỉ có đoạn băng ghi âm này, không có thứ gì khác cả, ngài yên tâm.”
Hoắc Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, nhặt băng ghi âm lên ném cho Kiêu, ôm lấy
Úc Noãn Tâm, sắc mặt u ám mà bước ra cửa…
Kiêu bước lên nắm lấy Cố Đông…
“Ông nghe đây cho tôi. Sau này không được phép làm phiền Hoắc phu nhân nữa,
cũng phải ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại. Hôm nay Hoắc tiên sinh đã rất từ bi
rồi, có khôn thì cầm tiền mà rời khỏi đây, nếu không…”
Ánh mắt của Kiêu lộ ra vẻ lạnh lẽo u ám, mang theo tàn nhẫn mà một sát thủ cần
có.
Cố Đông cũng không ngốc, lập tức hiểu ra mà gật đầu lia lịa, vội vã nhặt chi
phiếu cho vào túi…
“Anh yên tâm, tôi, chúng tôi sẽ không làm phiền họ nữa, sẽ lập tức đi khỏi
đây.”
Lúc này Kiêu mới hài lòng mà nhếch miệng. “Hãy nhớ những gì ông nói…”
Cố Đông ra sức mà gật đầu, Thẩm Diên lại mang theo chút ai oán…
Lúc tảng sáng, Úc Noãn Tâm đột nhiên giậc mình tỉnh giấc. Không có sự ấm áp
quen thuộc, thậm chí là không có bàn tay dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho
nàng.
Ngoài cửa sổ, chân trời gần như là toàn màu lam, đẹp dến nỗi rung động lòng
người. Thì ra vào lúc mặt trời sắp mọc thì thiên nhiên lại đẹp tới mức này.
Một bên giường còn lưu lại mùi long đản hương thoang thoảng nhưng người thì
không biết đi đâu.
Úc Noãn Tâm cả kinh, nặng nề mà xuống giường.
Đèn trong thư phòng cùng ánh sáng tinh khôi của ngày mới cùng hòa vào nhau.
Trên bộ sôpha đen, Hoắc Thiên Kình đang ngồi đó. Chiếc gạt tàn trên bàn đã đầy
những tàn thuốc. Một tay hắn cầm băng ghi âm, một tay lại kẹp một điếu thuốc
đang cháy, tàn thuốc rơi xuống mà cũng không biết.
Đây là hình ảnh mà Úc Noãn Tâm nhìn thấy khi đẩy cửa thư phòng bước vào. Trong
không khí tràn ngập khói thuốc lá…
“Thiên Kình…”
Nàng bước tới lấy điếu thuốc trong ta hắn ra, nếu không lấy thì nhất định hắn
sẽ bị đầu thuốc là bỏng mất.
Nàng thở dài một hơi. Có lẽ là tâm sự rất nặng nề nên không biết từ khi nào
người chỉ hút xì gà như hắn cũng bắt đầu hút thuốc lá.
Giọng nói dịu dàng bên tai đã làm Hoắc Thiên Kình bừng tỉnh lại. Hắn bỗng phát
hiện ra và vội vã đặt chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc sang một bên, sau đó đứng
lên mở toang cửa sổ ra, thậm chí là mở tất cả cửa thông gió trong thư phòng.
“Noãn, xin lỗi em. trong này toàn là khói thuốc, chúng ta đi chỗ khác đi.”
“Thiên Kình!”
Úc Noãn Tâm ôm lấy hắn, khẽ ngước mặt lên hỏi: “Không phải anh đang xử lý công
việc sao? Không sao đâu.”
Sự trầm tư trong mắt Hoắc Thiên Kình bỗng được thay bằng vẻ săn sóc dịu dàng.
“Lại nằm thấy ác mộng sao?”
“Không sao, chỉ là sau khi thức dậy mà không có anh nên lo lắng thôi.” Úc Noãn
Tâm nhìn thấy đoạn băng ghi âm trên bàn nên cũng hiểu được tâm sự của hắn.
“Anh xin lỗi!”
Hoắc Thiên Kình đau lòng mà hôn lên trán nàng, không dám hôn lên môi vì sợ
nàng gián tiếp chạm vào thuốc lá.
Úc Noãn Tâm đưa tay vuốt nhẹ gương mặt có chút mệt mỏi của hắn, cười khẽ: “Sao
lại nói xin lỗi em. Thiên Kình, em biết anh đang có tâm sự, anh đang lo lắng
điều gì chứ? Em là vợ của anh, anh có chuyện gì thì cũng nên cho em biết.”
Hoắc Thiên Kình ôm nàng ngồi xuống sôpha. “Chồng của em không phải là người
thích suy nghĩ vẩn vơ.”
“Biết rồi…”
Úc Noãn Tâm đau lòng mà nhìn hắn, cầm lấy đoạn băng ghi âm. “Chẳng qua là một
đoạn băng ghi âm mà lại làm anh buồn bực, đoạn băng đáng ghét này…”
Bộ dáng trẻ con của Úc Noãn Tâm làm Hoắc Thiên Kình bật cười. Hắn nắm lấy tay
nàng, nhẹ nhàng nói: “Đoạn băng ghi âm càng làm cho người ta ghét thì càng có
khả năng truyền đạt tin tức quan trọng nhất.”
“Hả?”
Úc Noãn Tâm nghiêng đầu nhìn vào đối mắt sâu thẳm của hắn, những lo lắng trong
mắt cũng không còn rõ ràng như lúc nãy nữa: “Xem ra không uổng công hút nhiều
thuốc như vậy.”
“Nhóc con, dám trêu chọc anh!”
Hoắc Thiên Kình nhướng mày, cúi đầu cắn mạnh vào cần cổ trắng ngần của nàng,
để lại một dấu tích quen thuộc của hắn
Úc Noãn Tâm than nhẹ rồi đấm vào ngực hắn, nũng nịu nói: “Mau nói đi!”
“Được được được, bà cô của anh đã bảo nói thì sao anh dám không nói.”
Hoắc Thiên Kình cởi mở mà nói chuyện. Nghe thấy giọng nói của hắn không có quá
nhiều thay đổi thì Úc Noãn Tâm bỗng thấy cảm phục người này. Từ lúc nàng quen
biết hắn đến nay thì hắn luôn có dáng vẻ tự tin bình tĩnh, dường như là không
cần chú tâm cũng có thể giải quyết được tất cả chướng ngại.
Ngón tay thon dài của hắn nhấn máy ghi âm, nhẹ giọng nói: “Em hãy nghe kỹ lại
lần nữa.”
Đoạn ghi âm bắt đầu, vẫn là giọng của Anna Winslet và Tả Gia Tuấn.
Nghe xong, Úc Noãn Tâm nghiêng đầu, có vẻ trầm mặc không nói.
“Thế nào, em có nghe ra được tin tức gì từ đoạn ghi âm này hay không?” Hoắc
Thiên Kình nhẹ giọng hói.
“Ừhm…”
Úc Noãn Tâm cẩn thận mà suy nghĩ rồi nhìn Hoắc Thiên Kình, lần lượt nói: “Thứ
nhất: khi mẹ và Tả Gia Tuấn gặp nhau thì hai người đều đã biết chuyện giữa ba
và cô; thứ hai: cô đã có thai rồi; thứ ba: mẹ và Tả Gia Tuấn đã sớm có âm mưu
gì đó, chuyện này có liên quan đến chuyện cô có thai. Tả Gia Tuấn muốn dùng
một đứa trẻ khác để đổi vào đó.”
“Là thế sao?” Hoắc Thiên Kình nhướng mày hỏi.
Úc Noãn Tâm suy nghĩ thêm một lúc mới gật đầu. “Mặc dù còn có vài chi tiết nhỏ
nhưng đại khái là như vậy. Có điều từ đoạn ghi âm này thì sẽ làm người ta hiểu
lầm về quan hệ giữa mẹ và Tả Gia Tuấn. Thiên kình, em cảm thấy dường như chúng
ta đã bỏ sót điều gì đó?”
“Chúng ta cùng phân tích kỹ xem nào…”
Hoắc Thiên Kình khẽ vuốt đầu nàng, rất kiên nhẫn mà nói:
“Từ câu hỏi rất trực tiếp của mẹ thì có thể thấy được bà sớm đã biết quan hệ
giữa ba và cô, có lẽ thực sự là Thẩm Diên nói cho bà biết. Về phần làm sao
dượng biết thì anh không biết nhưng có lẽ là tận mắt chứng kiến hoặc là mẹ
nói. Tóm lại dượng cũng biết quan hệ giữa hai người họ, đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, Tả Gia Tuấn nói đứa trẻ không thể tồn tại trên đời này, vậy có thể
suy ra là cái hôm mà Tả Gia Tuấn và cô cãi nhau trong vườn hoa, thậm chí là
động tay động chân là vì sự việc đã bại lộ. Nếu cô của anh đã dám thừa nhận
trước mặt Thẩm Diên là yêu anh mình, với tính cách của cô ấy cộng với việc
không muốn che giấu nữa thì có nhiều khả năng là đã nói chuyện mình có thai
với anh trai cho chồng mình biết, mục đích rất đơn giản: chính là vì muốn rời
khỏi Tả Gia Tuấn.
Thứ ba, Tả Gia Tuấn nói ông ấy muốn con của chính mình, còn nói kế hoạch này
đã sớm được an bài, vậy có thể đoán là mẹ anh và ông ấy đã sớm biết chuyện
giữa cô và ba anh, hơn nữa còn đưa ra phương pháp giải quyết. Cho nên nói cô
có thai là chuyện sớm đã nằm trong dự tính của Tả Gia Tuấn.
Thứ tư, từ đoạn ghi âm này, chúng ta còn có thể tìm được một người đang ẩn
mình, đây cũng là điểm mấu chốt mà Cố Đông và Thẩm Diên không thấy được.”
“Một người đang ẩn mình là có ý gì chứ?” Úc Noãn Tâm khó hiểu mà nhìn Hoắc
Thiên Kình.
“Chính là người có mang cốt nhục của Tả Gia Tuấn.” Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ
cao thâm khó lường.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra. “Người có mang cốt nhục của Tả Gia Tuấn?”
Môi Hoắc Thiên Kình cong lên. “Em sẽ không cho rằng anh là con trai của Tả Gia
Tuấn chứ? Lúc anh vừa nghe được băng ghi âm thì cũng sinh ra cảm giác này
nhưng khi nghe cho kỹ lại thì đã thấy nghi vấn.”
“Đúng vậy. Em cảm thấy mẹ nói chuyện rất lạ. Chỉ nói “đã có đứa trẻ như anh
mong muốn” chứ không nói “tôi đã có con với anh”. Em cũng nghi ngờ điểm này
nhưng câu nói cuối cùng của bọn họ lại làm em không hiểu nổi. Mẹ nói với Tả
Gia Tuấn là anh phải chịu trách nhiệm mới được, mà Tả Gia Tuấn nhận lời là ông
ấy sẽ phụ trách. Nhưng khi mẹ nói vẫn rất yêu ba thì lại bảo mẹ hãy nghĩ đến
cảm giác của ông ấy, thậm chí còn nói… “nếu chúng ta đã làm ra chuyện này thì
phải có dũng khí đối mặt, cho dù sau này bọn họ phát hiện ra thì sao, là bọn
họ có lỗi với chúng ta trước, chúng ta làm thế thì có gì sai”. Những lời này
làm người ta không muốn hiểu lầm cũng khó.”
Hoắc Thiên Kình nghĩ ngợi, ánh mắt thâm thúy lộ vẻ suy tư đầy trí tuệ. “Có lẽ
thêm một vài giả thuyết vào nữa là hoàn toàn có thể giải thích được.”
“Thêm một vài giải thuyết vào là có ý gì?” Úc Noãn Tâm không hiểu ý của hắn.
“Chúng ta có thể giả thuyết một câu chuyện thế này.”
Hoắc Thiên Kình chỉnh lại vị trí ngồi một chút, hoàn toàn ôm nàng vào ngực,
cằm khẽ gác lên đỉnh đầu nàng…
“Giả thiết là Tả Gia Tuấn đã sớm biết quan hệ giữa Hoắc Giai Ý và Hoắc Uyên,
thậm chí là khi vừa kết hôn là đã biết. Vậy phải đối mặt với người phụ nữ
không yêu mình như thế nào đây? Đương nhiên là ông ấy không thể đấu lại được
Hoắc Uyên cho nên phải tìm cho mình một con đường khác, đó chính là tìm một
phụ nữ khác để mang thai hộ. Như vậy rất dễ lí giải được, tất cả là Tả Gia
Tuấn vất vả sắp xếp nên. Mà dường như Hoắc Giai Ý cũng không có ý định rời xa
Hoắc Uyên, thậm chí hai người đã xảy ra quan hệ loạn luân. Xuất phát từ việc
suy nghĩ cho lợi ích gia tộc mà Tả Gia Tuấn sẽ không cho phép con của Hoắc
Giai Ý và Hoắc Uyên kế thừa tài sản của Tả gia. Hơn nữa mẹ của anh cũng là
người bị hại, đương nhiên là ông ấy phải kéo bà ấy vào kế hoạch đẻ thay này.
Từ việc mẹ luôn đối xử đặc biệt với đám cúc trong vườn thì có thể cho thấy bà
ấy rất yêu ba anh. Cho nên người đẻ mướn cho Tả Gia Tuấn nhất định không phải
là mẹ anh. nhưng có thể khẳng định mẹ biết chuyện Tả Gia Tuấn tìm người đẻ
thay, thậm chí có khả năng là chính mẹ đã giúp tìm người. Khi bà biết Tả Gia
Tuấn sẽ không cho phép con của Hoắc Giai Ý tồn tại trên đời này thì đương
nhiên mẹ sẽ sinh lòng áy náy. Mặc dù nói không muốn thấy anh em loạn luân
nhưng dù sao thì đứa trẻ cũng là cốt nhục của Hoắc Uyên, làm thế thì ít nhiều
gì bà ấy cũng cảm thấy có lỗi với ông ấy. Nếu phân tích thành như vậy thì sẽ
không tìm thấy chút mâu thuẫn nào trong đoạn đối thoại giữa họ nữa.”
Úc Noãn Tâm nghe thế thì sắc mặt có chút trầm trọng mà nhìn Hoắc Thiên Kình,
nhẹ giọng nói: “Lẽ nào Lăng Thần đúng là kết quả của sự loạn luân sao, em thực
sự không tiếp thu được chuyện này?”
“Chưa chắc!”
Lần này Hoắc Thiên Kình trả lời rất dứt khoát, dường như trong mắt có chút hy
vọng như tia sáng trước bình minh cùng sự nhẹ nhõm. “Có thể thấy được với
những lời của Tả Gia Tuấn thì ông ấy sẽ để đứa bé ấy tồn tại sao? Có lẽ Hoắc
Giai Ý thực sự có thai, cũng đã sinh ra nhưng… bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ Tả
Lăng Thần vốn không phải là đứa bé ấy.”
Mắt Úc Noãn Tâm sáng lên…
“Thiên Kình, không phải anh nói Tả Gia Tuấn đấu không lại Hoắc Uyên sao? Nếu
Hoắc Uyên muốn bảo vệ con mình thì chưa chắc Tả Gia Tuấn đã thành công?”
Hoắc Thiên Kình cười khẽ: “Đây chỉ là những phân tích từ việc dựa vào tính
cách của anh mà thôi.”
“Tính cách của anh?”
Úc Noãn Tâm càng thấy khó hiểu. “Chúng ta đang nói chuyện đời trước, có liên
quan gì đến anh chứ?”
“Đương nhiên là có liên quan!”
Hoắc Thiên Kình rất kiên quyết mà nói. “Anh là con trai của Hoắc Uyên, anh có
diện mạo rất giống ông ấy, thậm chí là tính cách cũng di truyền.”
“À…” Úc Noãn Tâm nghiêm túc lắng nghe.
“Nhất định là Hoắc Uyên rất yêu Hoắc Giai Ý, nếu không sao lại biết chuyện sai
trái mà vẫn cố làm chứ. Nếu anh là con của Hoắc Uyên, với tính cách của anh
thì khi đã yêu một cô gái thì tuyệt đối sẽ không buông tay, càng không nghĩ
đến cái gì gọi là luân lý. Anh là thế, mà có lẽ ba anh cũng là một người như
vậy. Nếu anh là Tả Gia Tuấn thì sẽ không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc bất
cứ giá nào mà giữ người phụ nữ mình yêu lại bên cạnh. Nhưng thoạt nhìn thì Tả
Gia Tuấn cũng không phải loại người này. Nhưng ông ấy vẫn có khả năng lén tráo
đứa trẻ chứ. Đường đường là tổng tài của Tả Thị, làm chuyện này thì cũng không
khó, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của mẹ anh.”
Hoắc Thiên Kình phân tích rất rõ ràng hợp lý, mỗi một câu đều rất chắc chắn.
“Nói như thế thì Lăng Thần không phải là con của Hoắc Giai Ý và ba, anh ấy
thực sự là con của Tả Gia Tuấn và một người phụ nữ khác sao?” Vì khả năng này
mà những lo lắng trong lòng Úc Noãn Tâm bấy lâu nay đã biến mất, thậm chí là
có chút kích động.
Mặc dù nàng và Tả Lăng Thần không thể thành đôi nhưng nàng vẫn hy vọng người
mà mình từng yêu có thể thoát khỏi gánh nặng này mà sống thật vui vẻ hạnh
phúc.
Hoắc Thiên Kình dễ dàng nhận ra vẻ nhẹ nhõm trong măt nàng, cười khẽ mà hỏi:
“Lẽ nào em không cho rằng em, anh và Lăng Thần đang diễn lại vở kịch của đời
trước sao?”
“Hả?”
Úc Noãn Tâm bị lời của hắn làm ngẩn ra, ngơ ngác mà nói: “Em cũng không phải
em gái anh, em là con ruột của ba mẹ!”
Hoắc Thiên Kình bị dáng vẻ ngây ngốc của nàng chọc cười, khẽ ngắt hai má của
nàng một cái rồi nói: “Năng lực liên tưởng phong phú như vậy mà không đi làm
biên kịch thì thật đáng tiếc!”
“Đáng ghét!”
Dường như Úc Noãn Tâm nhận thấy được vẻ trêu chọc trong mắt hắn nên oán trách
mà trừng hắn.
“Anh chính là người như thế, muốn cái gì thì phải có được cái đó, kể cả em! Em
từng là người yêu của lăng Thần nhưng tính cách của Lăng Thần và anh không
giống nhau. Nếu cậu ta là con trai của ba anh thì phải có tính cách tương tự
như anh mới đúng chứ, vậy mà tính cách của cậu ta lại giống với dượng làm anh
không thể không nghi ngờ.”
“Thế nhưng ba và mẹ đều rất thích Lăng Thần?” Úc Noãn Tâm do dự nói.
“Ba thương Lăng thần thì cũng là chuyện bình thường. Có lẽ ông ấy vẫn tưởng
cậu ta là con trai của mình. Có đôi khi tình thương của cha cũng mù quáng
giống như tình yêu vậy. Ông ấy đã cho rằng như vậy thì cho dù Lăng Thần có
giống với dượng đi chăng nữa thì cũng sẽ không nghi ngờ.”
Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi: “Về phần mẹ, anh nghĩ bà ấy đối tốt với Lăng
Thần là vì áy náy với mẹ của cậu ta, nếu không bà sẽ không căn dặn Tả Gia Tuấn
không được bạc đãi đứa nhỏ.”
“Vậy… nếu chiếu theo suy luận này thì rốt cuộc Lăng Thần là con của ai? Đứa bé
mà mẹ nói thực sự là Lăng Thần sao?” Úc Noãn Tâm nhíu mày.
Mọi chuyện thường là như vậy. Có một nguyên nhân tạo ra hàng ngàn hàng vạn bí
mật cùng rối ren, sau khi những bí mật này được phân tích rõ ràng thì mới phát
hiện một nguyên nhân thì chỉ có thể ứng với một kết quả.
Đây là một đạo lý rất đơn giản nhưng thường thì đạo lý càng đơn giản thì càng
bị người ta xem nhẹ.
Giống như câu hỏi cuối cùng mà Úc Noãn Tâm đưa ra. Khi tất cả mọi chuyện đã
được sáng tỏ thì mới phát hiện ra điểm mấu chốt thực sự cũng chỉ có như thế.
Nói cách khác, điều này mới là chỗ quan trọng nhất của vấn đề.
Hoắc Thiên Kình lại thở dài…
“Ít nhất đứa bé mà mẹ nói không phải là anh. Có điều anh cũng nghĩ không ra
rốt cuộc mẹ của Lăng Thần là ai?”
“Thiên Kình…”
Mặt Úc Noãn Tâm bỗng hoảng hốt, nắm lấy cánh tay hắn mà hỏi: “Anh nói xem có
khi nào người đó chính là… Thẩm Diên không?”
Khả năng này cũng rất có thể. Thẩm Diên chưa từng phủ nhận bà ta biết Tả Gia
Tuấn, cũng biết Tả Gia Tuấn là chồng của Hoắc Giai Ý, vậy Tả Gia Tuấn và Thẩm
Diên biết nhau thì cũng là chuyện bình thường. Tả Gia Tuấn yêu Hoắc Giai Ý
nhưng lại không có được cô ta. Có khi nào ông ấy sẽ đi tìm một người tương tự
như vậy để thay Hoắc Giai Ý sinh con hay không? Trước khi Thẩm Diên phẫu thuật
thẩm mỹ đã rất giống với Hoắc Giai Ý, đương nhiên Tả Gia Tuấn sẽ không có lý
do gì bỏ qua điều này.
Nào ngờ Hoắc Thiên Kình nghe xong thì lại lắc đầu: “Khả năng này không lớn. Em
có nhớ tới vẻ mặt xa lạ của Cố Đông và Thẩm Diên khi nghe tên của Lăng Thần
hay không? Điều này chứng tỏ trước khi Lăng Thần ra đời thì họ đã không có
quan hệ gì với Tả gia nữa rồi. Cho dù họ biết tên của Lăng Thần thì cũng chỉ
nghe qua mà thôi. Nếu Thẩm Diên thực sự từng có con hoặc Lăng Thần đúng là con
của bà ta thì sẽ không nên có vẻ mặt xa lạ ấy mới đúng.”