Rốt cuộc thì trong vườn hoa rộng lớn của ngự thự cũng trồng hoa quỳnh vào. Bởi
vì giờ đã qua mùa hoa nên chỉ là những phiến là xanh um. Có điều một góc khác
của vườn hoa vẫn giữ lại vị trí cho những khóm cúc. Đây là yêu cầu của Úc Noãn
Tâm.
Ngày tháng cứ dần trôi qua trong bình yên. Úc Noãn Tâm cũng bắt đầu ló bụng.
Theo đó, cảm xúc của nàng cũng dao động rất lớn. Có khi ở trong vườn nhìn một
con kiến chết thôi mà cũng rơi nước mắt.
Đêm đó, Úc Noãn Tâm lại từ trong mộng bừng tỉnh. Nàng cười khẽ rồi ngồi dậy.
Mái tóc dài mượt cũng chảy xuống vai theo động tác của nàng, quấn quanh người
nàng.
Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên làm gương mặt sáng như ánh trăng của nàng
càng thêm tái nhợt.
Úc Noãn Tâm ngẩn người rất lâu mới từ trong cơn ác mộng thanh tỉnh lại. Nàng
giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện những sợi tóc trên cổ
đều bị mồ hôi làm ướt cả.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài gió giục mây vần, ngay cả phía
chân trời cũng u ám, dường như là muốn mưa.
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ có một mình nàng, Hoắc Thiên Kình bay ra nước
ngoài chủ trì cuộc họp vẫn chưa về. Thoáng chốc, nàng cảm thấy xung quanh đều
trống rỗng.
Khoảng thời gian này nàng cứ hay bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Dường như mỗi đêm
đều không thể ngủ thẳng tới khi trời sáng. Cũng không biết là tại sao.
Ánh đèn tường nhàn nhạt ít nhiều làm tan đi những bất an trong lòng nàng,
nhưng lại làm nàng nhớ hắn. Trong một đêm u ám thế này, nàng rất muốn vùi mình
vào trong lòng Hoắc Thiên Kình…
Đang suy nghĩ, di động ở đầu giường bắt đầu rung lên, hết lần này đến lần
khác.
Tay Úc Noãn Tâm hơi run lên, nắm lấy đi động…
“Noãn…”
Đầu bên kia vang lên tiếng nói trầm ổn quen thuộc của hắn, dịu dàng như nước,
tràn ngập sức mê hoặc trong một đêm thế này.
“Thiên Kình?” Úc Noãn Tâm mừng như điên, áp chặt điện thoại vào tai, những bất
an trong lòng bỗng biến mất.
“Làm em thức rồi sao?”
Giọng của Hoắc Thiên Kình rất nhẹ, nhưng nghe cho kỹ thì có chút mệt mỏi. Có
lẽ thời gian ngủ của hắn rất ít làm Úc Noãn Tâm cảm thấy đau lòng.
“Không có…” Úc Noãn Tâm nhẹ giọng nói
Đâu bên kia lại vang lên tiếng cười của Hoắc Thiên Kình: “Anh biết tối nay sẽ
có mưa to, sợ em bị tiếng sấm làm thức dậy mà sợ hãi nên gọi về hỏi xem.”
“Thiên Kình…”
Úc Noãn Tâm cảm thấy xúc động. Hắn bận rộn đến thế mà còn nhớ tới chuyện này.
Nàng muốn khóc quá…
“Nhớ anh nên không ngủ được sao?” Hoắc Thiên Kình nhẹ giọng hỏi
“Ừ…”
Úc Noãn Tâm gật đầu, không chút che giấu nỗi nhớ nhung trong lòng. “Tối nay em
nằm mơ thấy anh rời xa em… Em khóc muốn chết.”
“Bé ngốc, sao anh lại rời xa em chứ, ngày mai anh về nước rồi, ngoan ngoãn ở
nhà đợi anh. Bàn giao hết mấy chuyện quan trọng rồi anh đưa em đi bệnh viện.”
Hoắc Thiên Kình cười nhẹ, giọng nói lộ ra vẻ an ủi cùng quan tâm.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra. “Đi bệnh viện?”
Khoảng thời gian này đều do bác sĩ tư nhân phục vụ nàng mà.
“Noãn, em cũng có thai hơn ba tháng rưỡi rồi, những bước kiểm tra về thai nhi
cũng phức tạp hơn. Anh đã sắp xếp bệnh viện tư nhân rồi, ngày mai anh đưa em
đi kiểm tra.” Hoắc Thiên Kình rất chu đáo mà sắp xếp hết mọi chuyện.
Úc Noãn Tâm lại cảm động, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. “Thiên Kình, cảm ơn
anh…”
Từ đầu tới cuối nàng đều không cho rằng yêu Hoắc Thiên Kình là một sai lầm. Sự
quan tâm chu đáo cùng nuông chiều của hắn làm nàng cực kỳ hạnh phúc. Thậm chí
có đôi khi nàng cảm thấy hạnh phúc giống như một dòng nước cứ dâng lên, làm
nàng lo được lo mất.
Đầu bên kia lại vang lên tiếng cười của Hoắc Thiên Kình, mang theo vẻ yêu
chiều: “Anh là chồng của em, làm thế là đương nhiên. Ngoan, ngủ đi, đừng nghĩ
nhiều, ngày mai là thấy anh rồi!”
“Anh cũng đừng để mệt quá.” Úc Noãn Tâm cười hạnh phúc. “Ngủ ngon…”
“Đợi đã…”
“Hả?”
“Nói yêu anh!” Hắn lại ra lệnh.
Úc Noãn Tâm cười tươi như hoa, dịu dàng nũng nịu nói: “Em yêu anh…”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng vẫn cầm lấy đi động mà cười ngây ngô…
Mà đầu bên kia, khi Hoắc Thiên Kình gác máy xong thì ánh mắt vốn hàm chứa ý
cười cũng trờ nên nặng nề…
Sao lại làm ác mộng nữa? Tần số tường xuyên này làm hắn không thể không lo…
Úc Noãn Tâm hoàn toàn mất ngủ. Mặc dù điện thoại của Hoắc Thiên Kình làm nàng
càm động nhưng vẫn không thể giúp nàng thuận lợi mà ngủ ngon.
Nàng bước vào thư phòng Hoắc Thiên Kình giống như một bóng ma. Mấy ngày nay,
những khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm nàng cũng bắt đầu lật sách ra, có
thể biết thêm về tình hình của tập đoàn Hoắc Thị rốt cuộc là lớn mạnh thế nào.
Tối nay, xem ra nàng sẽ qua đêm ở đây.
Căn phòng rộng lớn được ánh đèn dìu dịu thắp sáng. Sách ở ba mặt tường hầu như
chiếm phần lớn không gian trong phòng. Nơi này là do quản gia phụ trách dọn
dẹp, bởi vì sách vở qua nhiều mà quản gia phải phân loại nó ra mà để, thậm chí
ngay cả vị trí để cũng tỉ mỉ thiết kế.
9/10 là sách chuyên môn liên quan đến tài chính, bất động sản, cổ phiếu… Chỉ
những số liệu thôi mà đã làm Úc Noãn Tâm đau đầu, không thể không phục mẹ
chồng mình, cư nhiên có thể làm được những thứ này. Chắc chắn là quá yêu chồng
mình. Nhưng… nàng cũng có thể vì Thiên Kình mà hiểu rõ nhưng số liệu khó hiểu
này vậy.
Đi đến một góc phòng, nơi đây đều đặt những bài tạp chí sưu tầm về Hoắc Thị từ
khi mới lập nghiệp đến nay. Úc Noãn Tâm cười, nàng rất tò mò về lịch sử làm
giàu của Hoắc Thị.
Vươn tay lấy vài quyển tạo chí xuống, khi nàng chuẩn bị lấy quyển thứ tư thì…
Một tia chớp bên ngoài làm cả không gian sáng lên, ngay sau đó là một tiếng
sấm gần như có thể làm lở núi non…
Úc Noãn Tâm giật mình làm tay run lên, một quyển tạp chí bỗng rơi xuống đất…
Thật là lạ, cư nhiên bị sấm sét làm giật mình, Úc Noãn Tâm không khỏi thầm
giễu mình, cúi người nhặt tạp chí lên, đang chuẩn bị bỏ lại, nhưng khi nhìn
thấy bìa thì bỗng ngẩn ra.
Trên bìa tạp chí là một người đàn ông có phong thái nhẹ nhàng, dáng người cao
lớn khỏe mạnh, gương mặt tuấn tú, nụ cười dịu dàng đa tình…
Người đàn ông này… chẳng phải là ba chồng nàng sao?
Nói thật, Hoắc Thiên Kình và ba hắn quá giống nhau, cứ như là một khuông đúc
ra vậy. Nếu không có ánh mắt kia thì nhất định nàng sẽ tưởng là Hoắc Thiên
Kình. Vả lại Thiên Kình còn có một điểm khác với ba hắn là hắn không thích
chụp ảnh.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua hàng chữ nhỏ trên bìa… Ảnh chụp cả Hoắc gia…
Úc Noãn Tâm hiếu kỳ, đem tạp chỉ bỏ lại hết, chỉ mang quyển này ngồi xuống ghế
da, lật đến chỗ đó…
Đây là ảnh chụp lúc ba chồng nàng còn trẻ, hơn nữa có lẽ là bài viết sau khi
ông tiếp quản Hoắc Thị không lâu. Rõ ràng là khi ông tiếp quản Hoắc Thị đã gây
nên ảnh hưởng rất lớn, báo chí không những quan tâm đến tình trạng vận hành
của Hoắc Thị mà còn đăng cả ảnh của Hoắc gia.
Thứ làm Úc Noãn Tâm chú ý nhất chính là bức ảnh chụp cả nhà này, nàng đưa mắt
nhìn vào…
Nói là cả nhà nhưng nói trắng ra thì chỉ có ba người!
Hoắc lão phu nhân còn rất trẻ, cũng rất đẹp, trên gương mặt tươi cười vẫn dễ
dàng nhận ra sự mạnh mẽ của bà. Chắc chắn là giống như mẹ chồng nàng đã nói,
khi bà mất chồng cũng đã tiếp quản Hoắc Thị một thời gian, nếu không sao bây
giờ bà vẫn có địa vị cao trong lòng các cổ đông Hoắc Thị chứ?
Một người khác chính là ba chồng nàng. Dường như ông rất thích cười, luôn cho
người khác cảm giác tươi mát như gió xuân.
Người cuối cùng…
Là một cô gái, cô cười rất ngọt ngào, so với dáng người cao lớn của ba chồng
nàng thì cô ta khá nhỏ nhắn. Mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, mặt mũi xinh
xắn, hoạt bát sáng sủa, có dáng dấp của Hoắc lão phu nhân. Lẽ nào, cô ta chính
là… mẹ của Lăng Thần?
Nếu đã là ảnh chụp cả gia đình thì tám chín phần là vậy.
Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà nhìn cô gái trong ảnh. Cô ta và ba chồng nàng đứng
cùng nhau, thậm chí cả nụ cười trên mặt cũng giống nhau. Cô đứng sát vào anh
trai mình, thậm chí còn tựa đầu vào vai ông…
Nếu không phải vì đã nghe chuyện của hai người thì khi nhìn thấy tấm ảnh này,
chắc chắn Úc Noãn Tâm sẽ tưởng rằng tình cảm của hai anh em nhà này rất tốt.
Nhưng bây giờ, nhìn cảnh này, ngược lại nàng cảm thấy là một loại châm chọc.
Đây chính là mẹ của Tả Lăng Thần. Khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, chỉ một dáng
đứng thôi mà đã toát lên vẻ tao nhã của tiểu thư khuê các. Có điều…
Úc Noãn Tâm nhìn tới nhìn lui, dường như càng nhìn càng thấy quen mắt…
Hình như đã từng thấy cô gái này ở đâu rồi?
Một vài hình ảnh như có như không vụt qua trong đầu nàng. Úc Noãn Tâm nhắm mắt
lại, cẩn thận suy nghĩ. Lúc này, nàng cảm thấy mặc dù mọi chuyện như rối tinh
rối mù nhưng lại có một mấu chốt, mà dường như nó sắp được bật ra. Nàng cố
gắng nhớ lại, cố gắng nắm bắt những mảnh vụn của ký ức.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Ngay khi Úc Noãn Tâm đang nhíu chặt
mày, vắt óc suy nghĩ mà không ra thì bên ngoài lại lóe lên một ánh chớp…
Lần này tiếng sấm rền vang không làm nàng giật mình, ngược lại làm trong đầu
nàng lóe lên một tia sáng!
Đúng rồi!
Chính là cô ta!
Úc Noãn Tâm không nói gì, nhanh chóng mở máy tính trên bàn…
Nàng mở công cụ tìm kiếm ra, nhanh chóng gõ vài từ vào, sau một lượt tìm kiếm,
bức ảnh một cô gái hiện ra trước mặt nàng.
Úc Noãn Tâm vô lực mà tựa người vào ghế, ánh mắt chấn kinh mà tư liệu giới
thiệu xung quanh bức ảnh.
Angle…
Tên khác: Thẩm Diên
Nữ nghệ nhân gốc Hoa, nhờ đóng trong phim “Thiếu nữ” mà trở nên nổi tiếng, vừa
thanh khiết vừa quyến rũ, là người tình trong mộng của phần đông đàn ông. Nhờ
thế, cô ta được tôn là Thiên sứ phương Đông…
Trên mạng có rất ít tư liệu liên quan tới cô ta, so với những bài viết về Úc
Noãn Tâm thì của cô ta ít thấy mà thương. Có lẽ là do năm xưa chỉ là một ngôi
sao nổi lên nhất thời, giống như là một ngôi sao băng, sáng lên rồi vụt tắt.
Kiểu nghệ sĩ này thì chỗ nào cũng có. Người thực sự có thể nổi tiếng lâu dài
nhiều năm thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sở dĩ Úc Noãn Tâm có ấn tượng
với cô ta là vì nàng đã từng xem bộ “Thiếu nữ”, bất luận là khả năng diễn
xuất, tình tiết hay kỹ xảo quay phim đều đáng để người sau học hỏi.
Mặc dù nàng không nhớ tên diễn viên này nàng nhớ khi nàng xem bộ phim này thì
rất kinh ngạc về diễn xuất cùng hình tượng của nữ chính.
Quả thật cô ta có một dáng người đủ để làm đàn ông mê đắm, đồng thời dung mạo
cực kỳ thanh khiết trong sáng kia cũng sẽ làm phụ nữ đố kỵ ngàn lần.
Đây chính là Thẩm Nhi, một nữ nghệ sĩ vụt qua như sao băng.
Úc Noãn Tâm lại lấy tờ tạp chí qua, ánh mắt lại rơi vào cô gái cười tươi như
hoa trong ảnh.
Không sai, sở dĩ cảm thấy cô ta quen mắt là vì cô Thẩm Diên này, hai người họ
quá giống nhau.
Lẽ nào… là một người?
Úc Noãn Tâm bị suy ghĩ của mình làm hoảng hốt, vội vàng nhìn bài viết một
chút. trong bài viết giới thiệu cô ta tên là Hoắc Giai Ý. Từ tên gọi cho thấy,
có lẽ Hoắc Giai Ý và Thẩm Diên là hai người.
Nàng lại cẩn thận so sánh ảnh của hai người…
Trải qua sự so sánh, lúc này mới phát hiện thì ra chỉ có thể nói là tương tự
nhau. Cẩn thận mà nhìn thì không khó nhận ra hai người có sự khác biệt rất lớn
Ví dụ như dấu hiệu nhận thấy rõ nhất của Thẩm Diên là nốt ruồi son trên trán.
Cũng vì nốt ruồi son kia mà Thẩm Diên càng thêm thanh thuần cùng gợi cảm. Cằm
của cô ta hơi nhọn, điển hình cho gương mặt đẹp. Úc Noãn Tâm dễ dàng nhận ra
tỷ lệ gương mặt của Thẩm Diên là 1:1:1. Sở dĩ nàng quen như vậy là vì mặt nàng
cũng có tỷ lệ như thế.
Đặt tạp chí sáng một bên, Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà nhìn màn hình máy tính. Thật
ra nếu không nhìn cho kỹ thì hai cô gái này vẫn rất giống. Cái giống nhau
không phải là về diện mạo mà là ở khí chất. Khí chất quá mức tương đồng làm Úc
Noãn Tâm không khỏi lẫn lộn.
Chỉ có điều…
“Hoắc Giai Ý… Angle…”
Úc Noãn Tâm khẽ lẩm bẩm, mày nhíu lại: “Hai người thật sự không có quan hệ gì
sao? Cái chết của cô Thiên Kình là do đâu?”
Theo tư liệu thì Angle chưa có ngày tháng tử vong, điều này có thể có hai kết
quả:
Thứ nhất, cô ta chưa chết, vẫn còn sống
Thứ hai, cô ta đã chết nhưng do không được chú ý nên tư liệu không ghi lại.
Úc Noãn Tâm đưa tay gõ nhẹ vào mặt bàn, sau đó lại bắt đầu tìm các tư liệu có
liên quan đến Hoắc Giai Ý ở trên mạng và tuyệt vọng khi phát hiện… căn bản là
không có gì.
Nàng xoay người lại giá sách, gần như lục tung cả những tạp chí có liên quan
về Hoắc gia nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Úc Noãn Tâm thở dài nặng nề, dựa người vào sô pha, nàng mang thai nên đã mệt
thở hổn hển.
Một người là Hoắc Giai Ý, một người là Thẩm Diên….
Đột nhiên, Úc Noãn Tâm bõng đứng phắt dậy, mắt mở to!
Trong đầu vô tình xẹt qua một ý nghĩ, nối hai người thoạt nhìn không có mối
liên hệ gì với nhau kia lại!
—–
“Con hát là con hát, làm gì có tình cảm chân thành?”
“Cô đã là người sắp gả vào Hoắc gia rồi, lẽ nào còn muốn xuất đầu lộ diện
trong giới giải trí? Hoắc gia chúng tôi không có người thế này!”
“Một diễn viên nhỏ nhỏ có tư cách gì mà gả vào Hoắc gia?”
“Lẽ nào sau khi sinh con, con còn muốn đi phóng phim nữa?”
“Mẹ rất yêu ông ấy, từ năm 6 tuổi đã yêu rồi…”
—–
Đúng rồi! Chính là thế!
Úc Noãn Tâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Thẩm Diên… thiếu chút nữa là nàng
đã quên mất một thân phận quan trọng nhất của Thẩm Diên: diễn viên! Nói trắng
ra chính là con hát!
Sự phản cảm của mẹ chồng nàng đối với nghệ sĩ tuyệt đối không giống người
thường. Lời lẽ kịch liệt như thế chỉ có thể chứng minh một điều… người mà bà
quan tâm hoặc người mà bà thương yêu nhất có quan hệ với nghệ sĩ!
Rõ ràng là thành kiến của bà không phải hình thành trong ngày một ngày hai,
điều này có thể loại trừ là do Hoắc Thiên Kình.
Có lẽ câu “giận cá chém thớt” là dùng cho bà. Khi bà biết nàng là nghệ sĩ thì
rõ ràng là cảm xúc thay đổi rất lớn.
Vậy… người mà bà quan tâm nhất chính là chồng mình rồi!
Nói cách khác… ba chồng nàng có quan hệ với nữ nghệ sĩ!
Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Nàng lại nhì kỹ
ảnh của Thẩm Diên, mày càng nhíu chặt hơn…
Nhưng nữ nghệ sĩ có quan hệ với ba chồng nàng chính là Thẩm Diên sao?
Dường trong trong đầu loạn thành một mớ hỗn độn, giống như một đống dây thừng
bị rối. Từng khả năng một đều được nàng đưa ra…
Thứ nhất: Có lẽ Hoắc Giai Ý, cũng chính là cô của Hoắc Thiên Kình và nữ nghệ
sĩ Thẩm Diên là hai người, rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì hay không? Nếu chỉ
bằng khí chất trên người giống nhau thì không chứng mình được giữa hai người
họ có quan hệ gì, dù sao thì trên đời này người giống người cũng nhiều. Cách
đơn giản nhất chính là tra xem Thẩm Diên đã chết hay chưa. Nếu còn sống thì có
thể chứng minh họ là hai người.
Thứ hai: Sở dĩ mẹ chồng nàng ghét nữ nghệ sĩ, tám phần là do chồng mình có
quan hệ với nữ nghệ sĩ. Nếu ba chồng nàng chỉ có thái độ chơi đùa, với tính
cách của mẹ chồng nàng thì cũng sẽ mở một mắt nắm một mắt. Chính như bà đã
nói, chồng mình là một người khá đa tình. Mà chắc chữ “tình” kia phần lớn rơi
vào nữ nghệ sĩ nào đó, nếu không sao bà lại kích động đến thế? Một người phụ
nữ có thể duy trì một gia đình không lành lặn nhưng tuyệt đối không thể chịu
được một tình yêu không lành lặn. Bà yêu chồng mình như thế, khi biết chồng
mình toàn tâm toàn ý yêu một người khác thì nhất định sẽ tìm hiểu tất cả những
tin tức có liên quan đến người kia.
Thứ ba: giả sử Thẩm Diên chính là người ba chồng nàng yêu thì chuyện giữa ông
và Hoắc Giai Ý là thế nào? Bọn họ là anh em, không những nảy sinh tình cảm
loạn luân mà còn có con với nhau. Lẽ nào… lúc đó chỉ là một sự hiểu lầm? Là
Thiên Kình và Lăng Thần nhận sai rồi sao? Trên thực tế, người ở trong phòng
trồng hoa với ba chồng nàng không phải Hoắc Giai Ý mà là Thẩm Diên?
Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm nhanh chóng phủ định suy đoán này của mình. Bọn họ
có thể nhận lầm người, nhất là trong đêm tối, hai người họ rất giống nhau. Thế
nhưng ít nhất Lăng Thần sẽ không nghe lầm giọng của mẹ mình. Hơn nữa, họ còn
nhắc đến tên của một người khác, là ba của Lăng Thần. Nếu là Thẩm Diên thì sao
lại nhắc đến cái tên đó?
Thứ tư: Giả sử ba chồng nàng yêu Thẩm Diên, vậy có thể suy đoán rằng Tả Lăng
Thần chính là… con trai của Thẩm Diên?
Đầu Úc Noãn Tâm đau nhức, nàng đưa tay xoa thái dương. Rối quá, suy đoán này
dường như không có lý gì cả.
Nếu mẹ chồng nàng không có phản ứng khác thường đối với nữ nghệ sĩ thì trong
mắt Úc Noãn Tâm, đây chỉ là chuyện anh em loạn luân mà thôi. Nhưng thông qua
phản ứng của bà, lại không khó suy ra có liên quan đến nữ nghệ sĩ. Lúc đầu
nàng còn tưởng rằng mẹ Tả Lăng Thần là diễn viên, nhưng thông qua tư liệu thì
xem ra cũng không phải.
Dường như mọi chuyện lại rơi vào vòng lẩn quẩn. Phân tích được bên này thì bên
kia lại không thông. Giống như một con rắn ngậm đuôi mình vậy, trước sau vẫn
là một cái vòng, phân tích thế nào cũng không ra kẽ hở.
“Rốt cuộc sự tình là thế nào chứ? Rốt cuộc Thẩm Diên vừa xuất hiện kia có liên
quan gì hay không? Mình phải làm sao mới biết được sự thật…”
Úc Noãn Tâm dựa cả người vào ghế, mày nhíu chặt, tự lẩm bẩm với mình.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi thầm tự giễu mình. Có lẽ “cửa vào nhà giàu sâu
như biển”, cái sâu ở đây không phải chỉ nước sôi lửa bỏng mà là chỉ bí mật mãi
mãi được che giấu bởi những lớp vải, mở ra một lớp thì lại có lớp khác. Rốt
cuộc thì Hoắc gia có bao nhiêu bí mật, có lẽ Hoắc Thiên Kình cũng không biết
được…