Bắt đầu từ ngày mai
Làm một người thật hạnh phúc.
Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du khắp thế giới!
Bắt đầu từ ngày mai
Lo chuyện thức ăn cùng rau dưa
Ta có một ngôi nhà
Mặt ngắm biển xanh, hoa xuân ấm áp
Bắt đầu từ ngày mai
Báo cho mọi người biết, kể với họ hạnh phúc của chúng ta.
Tia sáng của hạnh phúc nói với ta, ta đem nó nói cho mọi người, cho mỗi con
sông, mỗi ngọn núi, mỗi một người xa lạ…
Mong em có một tương lai tươi sáng
Mong em – người có tình sẽ nên duyên nên phận
Mong em tìm được hạnh phúc nơi trần thế
Ta chỉ mong hướng mặt về biển, xuân về hoa nở…
Rơi rụng lả tả cùng với những cánh hoa nở trên bờ ruộng
Anh chỉ mong
Cùng em bay múa…
—————————— Cải biên từ Hải Tử thi tập
———-Vficand———
Sau tuần trăng mật trở về, cuộc sống cũng gần như trở lại bình thường. Chỉ có
điều khác là Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm dọn về ngự thự – nhà cũ của Hoắc
gia, sống cùng với bà nội và mẹ của Hoắc Thiên Kình.
Dường như Ngự thự trở nên náo nhiệt hẳn, ngay cả bước chân của những người hầu
cũng trở nên nhanh hơn.
Hoắc Thiên Kình vừa trở về là lại vùi đầu vào trong đống công việc bề bộn, bận
rộn như thường ngày. Nhưng dù có bận đi nữa, những khi không đi công tác thì
mỗi khi tới giờ tan ca là lại về nhà đúng giờ, xã giao mà có thể từ chối là từ
chối, hoàn toàn có dáng vẻ của một người đàn ông của gia đình.
Mặc dù trước giờ Anna Winslet không thích Úc Noãn Tâm nhưng từ sau khi bà biết
con trai bà đã làm nên những chuyện như vậy thì cũng trở nên khách khí với Úc
Noãn Tâm hơn. Hơn nữa nàng cũng đã có thai nên thái độ của bà đối với nàng
cũng cải thiện rất nhiều.
Người vui nhất không ai khác ngoài Hoắc lão phu nhân. Từ sau khi Úc Noãn Tâm
dọn vào ngự thự thì mỗi ngày bà đều dậy rất sớm, vui vẻ như là một đứa trẻ,
khăng khăng đòi đi tản bộ trong vườn hoa với Úc Noãn Tâm.
Hoắc lão phu nhân trước giờ cô đơn, cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy niềm vui.
Ngày hôm đó, Úc Noãn Tâm bị âm thanh loáng thoáng trước vườn hoa làm bừng
tỉnh. Từ sau khi có thai, nàng liền có thói quen ngủ trưa. Chỉ có điều giấc
ngủ của nàng vẫn không sâu, một chút tiếng động là sẽ đánh thức nàng.
Vừa bước tới vườn hoa thì đã thấy một tình cảnh làm nàng kinh ngạc.
Mấy chiếc xe tải chở những cây non vừa trưởng thành đang đỗ trong vườn hoa,
phần lớn các thợ làm vườn đều đang tập trung ở đó, quản gia thì ở một bên chỉ
đạo.
Những cây non này…
“Thiếu phu nhân, cô thức rồi à? Ai da, sao cô lại tới đây. Bây giờ trong vườn
đang lộn xộn lắm, không thích hợp với phụ nữ có thai đâu.” Quản gia tinh mắt
nhìn thấy Úc Noãn Tâm, lập tức lo lắng mà bước lên.
Bà ta ở Hoắc gia nhiều năm như vậy nên rất hiểu tính của thiếu gia, có thể
nhận thấy rằng tình cảm giữa hai người rất sâu đậm. Nhất là từ sau khi thiếu
phu nhân có thai thì thiếu gia càng săn sóc chu đáo hơn, lại còn dặn dò người
hầu bọn họ không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào.
“Không sao, là do tôi nghe thấy bên này có tiếng ồn ào nên qua xem thử.” Úc
Noãn Tâm vẫn không quen đi đến đâu là có người hầu hạ đến đó, chỉ nhẹ nhàng
mỉm cười.
Mặt của quản gia hơi biến sắc, sau đó quay sang hét đám công nhân: “Đã bảo các
người nhẹ tay nhẹ chân một chút, thế mà vẫn quấy nhiễu đến giấc ngủ của thiếu
phu nhân!”
Mấy người công nhân và thợ làm vườn đều thất kinh.
“Không sao, không sao, mọi người bận rộn mà.” Úc Noãn Tâm vội vã xua tay, ý
bảo mọi người đừng lo lắng.
“Thiếu phu nhân, tính tình của cô thật là tốt, không giống cô Phương kia, thái
độ của cô ta đối với người hầu chúng tôi rất kém.” Quản gia cười nói.
Úc Noãn Tâm mỉm cười, dời mắt về phía những cây non bên cạnh. “Vườn hoa phải
đổi hoa sao? Mấy cái cây này thấy quen quá.”
“Dạ phải, chúng tôi làm theo lời dặn của phu nhân, hoa trong vườn phải đổi
thành hoa quỳnh cả.” Quản gia cười mà đáp.
“Trồng hoa quỳnh?”
Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy ấm áp, trong đầu lại lập tức hiện lên hình ảnh
cánh hoa quỳnh bay đầy trời trong vườn hoa của biệt thự Lâm Hải. Nhưng…
Chuyện nàng thích hoa quỳnh lẽ ra chỉ có Hoắc Thiên Kình biết, sao lại là phu
nhân căn dặn chứ?
“Đúng vậy. Quyết định của phu nhân rất đột ngột. Trong vườn hoa này vốn trồng
những loại hoa mà phu nhân yêu thích, như những đám cúc này là do lão gia
trồng lúc còn sống nhưng không biết tại sao hôm nay đều đổi thành hoa quỳnh.”
“Cái gì?” Úc Noãn Tâm cả kinh mà nhìn từng khóm cúc cách đó không xa, trong
lòng cực kỳ rối ren.
“Mẹ tôi đâu?”
“À, phu nhân vừa từ thương hội trở về, có lẽ bây giờ đang uống trà trong phòng
trà.” Quản gia lập tức trả lời
Úc Noãn Tâm gật đầu, căn dặn: “Trước hết hãy bảo công nhân đừng động vào.”
“Hả? À, dạ được.” Quản gia ngẩng ra một chút, sau đó gật đầu
Phòng uống trà ở phía đông nam của phòng khách. Những loại trà cùng dụng cụ
uống trà tinh xảo bên trong cho thấy bất luận là Hoắc lão phu nhân hay Hoắc
phu nhân đều có thói quen thưởng thức trà.
Đi đến cửa phòng uống trà, Úc Noãn Tâm dừng bước, do dự là có nên gõ cửa vào
hay không. Nghĩ lại thì mẹ chồng trước giờ vẫn không thích nàng, sau hôn lễ
nàng cũng đi hưởng tuần trăng mật với Hoắc Thiên Kình ngay, thời gian ở chung
với mẹ chồng rất ít.
Nói thật, Úc Noãn Tâm rất sợ phải ở chung với Hoắc phu nhân, thậm chí nàng còn
nhớ mình từng thầm thề rằng… đánh chết cũng không vào Hoắc gia, tuyệt đối
không để cho người phụ nữ sắc sảo này trở thành mẹ chồng mình.
Kết quả là…
Ông trời luôn an bài theo kiểu “ghét của nào trời trao của ấy”
Suy nghĩ một lúc rất lâu Úc Noãn Tâm mới có đủ dũng khí mà gõ cửa phòng uống
trà.
“Vào đi!”
Từ trong truyền ra giọng nói uy nghiêm của Anna Winslet
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, mở cửa bước vào, đối diện với Anna Winslet…
“Không có ai nói với con là khi mẹ uống trà thì không thích có người quấy rầy
sao?”
Trên mặt Anna Winslet lộ ra vẻ không vui, trong giọng nói cũng chứa vài phần
lãnh đạm.
Mặt Úc Noãn Tâm có vẻ xấu hổ, nàng đứng đó, không biết nên vào hay ra. Một lúc
sau mới nhẹ giọng nói:”Mẹ, con xin lỗi…”
Ánh mắt của Anna Winslet mang theo vẻ nghiêm khắc mà nhìn nàng. “Nếu đã làm
phiền rồi thì tiến vào đi.”
Nói xong câu đó, bà lại cúi xuống loay hoay với bộ dụng cụ uống trà một cách
rất chăm chú, mỗi một động tác đều cho thấy sự thành thạo cùng tao nhã của bà.
Úc Noãn Tâm cắn môi, nghe lời mà ngồi xuống sô pha.
Mùi trà thơm thoang thoảng bay lượn trong không khí, mỗi khi hít một hơi thì
hương trà tươi mát lại theo vào phổi. Cộng thêm tiếng nhạc cổ điển du dương
trong phòng làm Úc Noãn Tâm không thể không thừa nhận đây đúng là một nơi có
thể làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Có biết về trà đạo không?”
Theo giọng nói của Anna Winslet, một chén trà thơm mát được đưa tới trước mặt
Úc Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm ngẩng ra, sau đó khẽ lắc đầu rồi vội vàng nhận lấy chén trà trước
mặt: “Cảm ơn mẹ.”
Cho dù nàng có không thích tới đâu thì rốt cuộc người phụ nữ này vẫn là mẹ
chồng của nàng. Có lẽ trong lòng bà cũng không muốn như nàng nhưng cuối cùng
thì nàng cũng trở thành con dâu của bà.
Cho dù là thế nào thì bà cũng là mẹ của Hoắc Thiên Kình, là mẹ của người đàn
ông nàng yêu nhất, làm tốt quan hệ với bà cũng là điều kiện đầu tiên của một
nàng dâu.
Anna Winslet ngồi đối diện với nàng, thấy nàng lắc đầu thì mày hơi nhíu lại.
“Bà nội con là người Hoa, ông nội cũng là người Hoa, cho nên bà nội con rất
thích trà đạo, ngay cả một người không tinh thông văn hóa Á Đông như ta mà
cũng học được trà đạo, mẹ nghĩ điều này đối với con mà nói là không khó chứ?”
“Con sẽ theo mẹ học về trà đạo.” Úc Noãn Tâm vội vã nói, mặc dù nàng không
hiểu sao nhất định phải học trà đạo.
“Ừ.”
Dường như Anna Winslet rất hài lòng với câu trả lời của nàng nên gật đầu, tao
nhã mà uống một ngụm trà.”Nếm thử đi, uống trà cũng như là uống rượu, nếu con
không thông thạo thì đều phải học.”
Trong lòng Úc Noãn Tâm thầm gào thét nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu, hớp một
ngụm.
Đúng là trà ngon, ngay cả người ngoại đạo như nàng mà cũng có thể nhận thấy,
uống vào miệng như hương hoa lan, ở trong miệng rất lâu mà không tan, thơm mát
dịu.
Anna Winslet lại đưa cho nàng một chén khác.
“Nếm thử cái này đi.”
Úc Noãn Tâm nhận lấy, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó mày hơi nhíu lại.
Mùi vị của chén trà này kém rất nhiều so với chén trước.
“Chén trà trước là trà Đại Hồng Bào ngon có tiếng của Trung Quốc. Ngoài thị
trường có rất nhiều Đại Hồng Bào nhưng thật sự là tinh phẩm thì lại rất ít.”
Anna Winslet nhàn nhã mà dựa vào sô pha, “Loại trà này mọc trên vách đá của Vũ
Di Sơn, bây giờ chỉ còn lại vẻ vẹn có 6 cây, lá của nó có màu xanh bóng, sau
khi pha xong thì có màu cam rất sáng, mùi hương tỏa ra chính là mùi hoa lan mà
con vừa ngửi thấy, mùi hương này thơm ngát độc đáo, có lẽ đây chính là chỗ quý
của nó. Còn chén này…”
Bà chỉ vào chén trà thứ hai. “Nó gọi là Bạch Trà, cũng có thể xem là thứ trà
quý nhất trong sáu loại trà nổi tiếng nhất. Không phải vì nó dễ uống mà là vì
sản lượng của nó rất hiếm, làm thành trà cánh mềm mịn, màu trắng như bạc nên
gọi là Bạch Trà. Hình dáng của cánh trà như cái mầm nhú hoặc là như đóa hoa,
hương thơm tươi mát, nước trà có màu hơi xanh, uống vào mặc dù thanh đạm nhưng
sau đó sẽ có vị ngọt.”
Úc Noãn Tâm lại nâng chén trà lên, cẩn thận mà thưởng thức lại. Một lát sau,
trong mắt dâng lên vẻ ngạc nhiên. “Đúng vậy, có vị hơi ngọt.”
“Uống trà phải có tính nhẫn nại, từ từ học thì sẽ hiểu những đạo lý trong đó.”
Anna Winslet nhìn nàng một cái, trên gương mặt bình tĩnh kia không thể hiện
điều gì. Bà đặt chén chén trà xuống, nói tiếp một câu: “Việc này cũng giống
như làm ăn, rèn luyện ý chí cùng tính nhẫn nại là rất quan trọng.”
Lúc này Úc Noãn Tâm mới bừng tỉnh. Thì ra bà nội cùng mẹ chồng thích uống trà
không phải vì để khoe khoang sự tao nhã của bản thân mà là để tu tâm dưỡng
tính. Nhất là trong giới kinh doanh phức tạp này, xử sự chín chắn, cá tính
điềm tĩnh càng rất quan trọng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, thấy
mình còn phải học rất nhiều. Trong nhất thời, nàng cảm thấy kính trọng bà.
“Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi.”
Anna Winslet không nói thêm gì nữa.
Không khí trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
“Mẹ, có chuyện…” Úc Noãn Tâm phá vỡ sự yên tĩnh, nhìn bà, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói, đừng ấp a ấp úng thế.”
Anna Winslet vừa uống trà vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không
đưa mắt nhìn nàng.
Úc Noãn Tâm vô thức liếm liếm môi, hắng giọng nói: “Mẹ, con thấy có công nhân
ngoài vườn hoa, bọn họ nói muốn trồng hoa quỳnh trong đó…”
“Làm ồn đến con sao? Nếu tiến độ nhanh thì một hai ngày sẽ trồng hết toàn bộ.”
Anna Winslet thản nhiên nói.”Mẹ sẽ dặn quản gia bảo bọn họ nhẹ nhàng chút.”
“Chuyện con muốn nói không phải cái này.”
Lòng Úc Noãn Tâm có chút xúc động, nàng không biết đây có phải là cách thể
hiện sự quan tâm của Anna Winslet hay không?
“Mẹ, con nghe quản gia nói hoa quỳnh là do mẹ bảo trồng, toàn bộ hoa trong
vườn phải đổi thành hoa quỳnh hết?”
Anna Winslet nghe thế thì khẽ nhướng mày, nhìn về phía nàng. “Thế nào? Không
phải con chỉ thích hoa quỳnh sao? Con còn thích hoa gì thì bảo quản gia mua
trồng là được.”
“Không phải ạ. Mẹ, thật ra không cần phải đổi tất cả hoa trong vườn thành hoa
quỳnh. Quản gia nói những khóm cúc kia là hoa mà mẹ thích nhất. Nếu là thứ mà
mẹ thích thì sao lại đổi thành thứ khác chứ?” Úc Noãn Tâm vội vã nói.
Anna Winslet nhìn nàng một cái, khi ánh mắt liếc qua thì cũng kèm theo chút âm
trầm không dễ nhận ra nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước…
“Trồng hoa quỳnh là ý của Thiên Kình. Hiếm khi nó yêu thương ai như con, người
làm mẹ như ta còn phản đối sao?”