Than nhẹ một tiếng, đôi mắt hơi lãnh đạm của Úc Noãn Tâm dần dần có chút thả
lỏng, đầu lưỡi vô thức liếm môi rồi nhẹ giọng nói:
“Em yêu anh…”
Đây là sự thật, vì thế nàng nói ra mà không hề ngập ngừng. Cho dù nàng biết
tất cả những gì người đàn ông này từng làm thì vẫn không có cách nào quên được
tình yêu đối với hắn. Chỉ có điều trước mắt, tâm lý của nàng ít nhiều có chút
kháng cự lại mà thôi.
Giọng của nàng nhẹ nhàng như tiếng nhạc đến từ trời cao, theo làn gió biển mà
lãng đãng xung quanh hai người làm cho gương mặt cương nghị của Hoắc Thiên
Kình cũng rung động. Mắt hắn hàm chứa ý cười dịu dàng, khẽ nâng cằm nàng lên,
rõ ràng là thỏa mãn rồi nhưng lại cố ý nói:
“Dường như chưa đủ thành ý!”
Úc Noãn Tâm nghe thế thì trên gương mặt thanh tú lộ ra chút không vui. Thấy
đôi môi gợi cảm của hăn đang cong lên nụ cười trêu đùa thì đôi môi mọng của
nàng cũng hơi mím lại.
Từng đợt sóng nối tiếp nhau trên mặt biển xanh ngắt. Gió biển dịu dàng thổi
qua hai má nàng, dường như có một sức mạnh đang thôi thúc làm nàng không chịu
được dụ dỗ mà chỉ có thể thỏa hiệp.
Khẽ nhón chân lên, dưới ánh nhìn có vẻ đắc ý của hắn, đôi môi anh đào nồng ấm
nhẹ nhàng dán vào môi hắn.
Dường như hắn luôn có cách làm cho nàng phải làm ra những hành động thân mật
với hắn. Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy.
Hơi thở ấm áp cùng mùi long đản hương tràn ngập bên môi hai người. Hương vị
quen thuộc tiến vào phổi theo hơi thở của nàng. Sức lực bên hông bỗng nhiên
chặt hơn. Hắn hóa bị động thành chủ động, tham lam mà vuốt ve cánh môi nàng,
chiếm lấy hương thơm tươi mát từ miệng nàng, hết lần này đến lần khác.
Dưới ánh mặt trời, trên bãi biển tuyệt đẹp, hình dáng cao lớn của hắn cùng vẻ
nhỏ nhắn yêu kiều của nàng đã tạo nên một bức tranh thơ mộng đẹp nhất trên đời
này, làm cho những nhân viên phục vụ người bản địa đều phải dừng chân lại ngắm
nhìn và hâm mộ không thôi.
Dường như là cả thế kỷ trôi qua, Hoắc Thiên Kình mới lưu luyến mà buông nàng
ra. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ như ngọc của nàng xuất hiện chút quyến rũ cùng ửng
hồng thì đôi mắt đen thẳm kia lộ ý cười hài lòng.
“Được rồi chứ? Nếu không cho em đi lặn nữa thì em sẽ thật sự tức giận đó!”
Úc Noãn Tâm phải thừa nhận là vừa rồi đã lạc trong nụ hôn nồng nàn của hắn,
nhất là tại bờ biển lãng mạn này. Sự bất mãn cùng oán hận đối với hắn cũng đã
từ từ giảm đi.
Hoắc Thiên Kình biết nàng cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa rồi. Hắn nhìn
vào đôi mắt nôn nóng của nàng rồi cười, sau đó vẫy tay một cái…
“Hoắc tiên sinh, ngài có gì muốn căn dặn?”
Nhân viên cứu hộ cách đó không xa bước tới, cung kính hỏi.
“Chuẩn bị thiết bị lặn thích hơp cho phụ nữ có thai. Còn nữa, anh phải bảo vệ
sự an toàn của cô ấy suốt hành trình, nếu có nguy hiểm gì thì anh cũng biết
hậu quả rồi đó.”
Mấy câu đầu là ra lệnh, câu cuối lại biến thành uy hiếp trăm phần trăm.
Úc Noãn Tâm không biết nói gì. Hắn nói chuyện và làm việc vẫn luôn lạnh lùng
cứng rắn thế sao? Vốn là một chuyện tốt, bị hắn uy hiếp như thế bỗng mất đi
hứng thú.
Thế nhưng nhân viên cứu hộ vẫn cung kính trả lời: “Hoắc Thiên Kình, xin ngài
cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của Hoắc phu nhân.”
Hoắc Thiên Kình gật đầu. Khi ánh mắt lãnh đạm chuyển về phía Úc Noãn Tâm thì
đã dịu dàng trở lại. hắn đứa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, căn dặn: “Đừng chơi lâu
quá, dù sao giờ em cũng là mẹ rồi.”
Úc Noãn Tâm lập tức trở nên vui vẻ. Nghe thấy hắn đồng ý thì hai mắt sáng như
ngọn đèn trong đêm tói, lập tức cười tươi như hoa, đẹp không sao tả xiết.
Vội vàng đáp ứng hắn xong, đang muốn chạy đi thì lại nghe thấy Hoắc Thiên Kình
gọi trở về…
Lần này Úc Noãn Tâm đã biết ngoan ngoãn, chủ động bước lên cho hắn một nụ hôn.
Nụ cười nhò nhỏ bật ra từ cổ họng Hoắc Thiên Kình, rồi lại dặn nàng phả chú ý
an toàn.
Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm áp, không nói gì nữa mà chỉ gật đầu.
Tầm nhìn của nước biển là hơn 8 mét, thậm chí có nơi còn tới 25 mét, cho thấy
vùng biển này trong lành biết bao. Hơn nữa thời tiết sóng yên biển lặng thế
này thì đi lặn đã trở thành một hoạt động không thể thiếu.
Úc Noãn Tâm được trang bị cả người, từ từ lặn vào đáy biển. Thật ra khi mặc đồ
lặn thì nàng đã cảm thấy kỳ lạ, những tranh thiết bị này dường như là chuẩn bị
riêng cho thai phụ vậy.
Trang phục và thiết bị lặn đều chỉ có hai loại là trang bị nhẹ và trang bị
nặng. Mà bộ đồ trên người nàng rõ ràng là đã được xử lý đặc biệt. Không những
có đủ những thiết bị của trang bị nặng mà điều quan trọng nhất là từ kính, ống
thở cho tới thiết bị nâng, thiết bị thở, điều hòa khí… mỗi một thứ đều nhẹ
nhàng khiến nàng không tin được.
Lặn tới đáy biển, Úc Noãn Tâm dễ dàng nhận ra nước biển cùng san hô nơi này
khác với những nơi khác. Cảnh đáy biển tươi đẹp khiến nàng càm thấy lần đi lặn
này có sức hấp dẫn khôn cùng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên cứu hộ, Úc Noãn Tâm cùng ngao du với san hô và
những đàn cá nhiệt đới, đáy biển cứ như chốn thần tiên.
Khi nàng còn là học sinh, vào một lần tình cờ, nàng đã học lặn với một huấn
luyện viên. Bởi vì nàng có một thể chất kháng áp lực rất tốt, thể chất này rất
thích hợp với hoạt động bơi lặn. Từ đó, nàng đã khát khao có thể đến một đáy
biển tuyệt đẹp để thỏa sức bơi lội trong bấy cá vây quanh.
Úc Noãn Tâm càng lặn càng sâu. Mỗi khi lặn sâu thêm một mét thì trước mắt nàng
cảnh vật cáng ngày cáng thơ mộng. Dường như nàng sắp bị lạc vào đáy biển xanh
thẳm lãng mạn này.
Ngay lúc nàng đang bơi lội một cách thích thú thì càm giác sau lưng có một áp
lực bỗng đến gần. Nàng vô thức quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ cái bóng
đang tới gần kia thì một cánh tay rắn chắc đã ôm chấm lấy eo nàng…
Nếu không phải vì đang ở dưới biển thì chắc chắn Úc Noãn Tâm đã hét toáng lên,
sau đó cho kẻ đánh lén phía sau một kích trí mệnh. Phản ứng đầu tiên của nàng
là tìm nhân viên cứu hộ vẫn luôn theo sát phía sau.
Nàng vô thức tránh né nhưng lại bị đôi cánh tay kia ôm càng chặt hơn. Nàng
quay đầu lại nhưng bỗng trợn tròn mắt…
Không biết nhân viên cứu hộ đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là chồng của
nàng – Hoắc Thiên Kình – người vừa rồi còn tỏ vẻ không có hứng thú với việc đi
lặn.
Chỉ thấy trang thiết bị trên người Hoắc Thiên Kình ít hơn nhiều so với Úc Noãn
Tâm nên đương nhiên hành động sẽ tiện hơn rất nhiều. Lúc này Úc Noãn Tâm mới
biết mình lại bị lừa. Thông qua trang bị trên người hắn cùng với sự nhanh nhẹn
dưới nước của hắn thì những dấu hiệu ấy chứng minh hắn cũng là một người thạo
bơi lặn. Vậy mà lúc nãy còn làm ra vẻ không thích thú.
Úc Noãn Tâm không thể nói chuyện, chỉ làm một động tác ra hiệu hắn đã dọa đến
nàng, cộng thêm một ánh mắt kháng nghị cùng bất mãn. Sau khi trợn mắt một cái
thì cơ thể nàng chui ra khỏi lòng hắn như một người cá.
Lúc này nàng mới hiểu được tại sao rất nhiều người ví cơ thể của phụ nữ giống
như cá. Bởi vì người cá là hình ảnh chính xác nhất. Giống như nàng bây giờ,
hoàn toàn có thể tự do ngao du như những con cá, không chịu sự khống chế của
hắn. Giây phút này, tâm trạng của Úc Noãn Tâm bỗng tốt lên. Nàng đưa ngón cái
chúc xuống ra dấu với người đằng sau, mang theo một chút khiêu khích.
Hoắc Thiên Kình cũng không có lập tức đuổi theo ngay, nhưng không khó nhận ra
khi đôi mắt đen thẳm kia nhìn thấy hành động trẻ con của nàng thì buồn cười mà
lắc đầu, sau đó không nhanh không chậm mà đuổi theo.
Ngay khi nàng chuẩn bị kéo xa khoảng cách thì Hoắc Thiên Kình bỗng nhanh nhẹn
đuổi tới nơi, lại bắt được nàng lần nữa. Động tác thần tốc như cá đối, lại
giống một con báo đen có tốc độ nhanh như chớp, mang theo vẻ chơi đùa vừa bắt
vừa thả đối với con mồi.
Lòng Úc Noãn Tâm bỗng thấy lướt qua một tia hạnh phúc.
Hoắc Thiên Kình thấy nàng không né tránh nữa thì ý cười trong mắt càng sâu.
Ngày sau đó bèn kéo lấy tay nàng, dẫn nàng lặn xuống đáy biển sâu hơn.
Từng đàn cá dưới đáy biển chậm rãi bơi lội xung quanh người họ. Thậm chí có
con cá đi theo họ, xuyên qua giữa hai người mà chơi đùa. Những sinh vật không
biết tên dưới đáy biển cũng rất đẹp. Lúc này, cảnh này, hai người hoàn toàn
hòa nhập vào thế giới dưới đáy biển, tình cảm nồng nàn nhuộm khắp cả nơi đây.
Úc Noãn Tâm vô thức mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không khó nhận ra
trong mắt mắt có những tình cảm nồng nhiệt. Lúc này, nàng hy vọng thời gian có
thể dừng lại, cũng hy vọng hai người họ có thể giống như những con cá dưới
biển, có thể mãi mãi tự do hưởng thụ cảnh sắc như bồng lai tiên cảnh này.
Nàng không biết Hoắc Thiên Kình muốn dẫn mình đi đâu. Nàng cũng không hỏi ra
nghi vấn của mình mà chỉ mặc cho tay hắn dẫn đường. Giờ khắc này, nàng chỉ
muốn tự do hưởng thụ thời gian lãng mạn của họ, mặc kệ là đi đâu, cũng không
quan tâm những gì đã qua.
Trong cuộc đời, con người cũng cần có lần tùy hứng. Mà lúc này nàng rất muốn
thả lỏng mà hưởng thụ, không để ý tới những khúc mắc vẫn ở trong lòng.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Thiên Kình, hai người xuyên qua một hang động dưới
đáy biển. Cái hang này không giống với hang động trên mặt đất. Ánh sáng lờ mờ
vẫn lộ ra màu xanh nước biển. San hô nơi này càng đẹp hơn, rất muôn màu muôn
vẻ. Khắp nơi đều khoe ra sự đẹp đẽ cùng sức sống.
Hai người không ngừng lặn xuống. Một con cá chình rất đẹp bơi qua bên cạnh họ,
dường như có chút hoảng hốt vì sự xâm nhập của con người. Nhân cơ hội này Úc
Noãn Tâm còn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Cảnh sắc trong hang ngày càng hùng vĩ, dường như nàng xem đến hoa cả mắt. Nói
thật, đây là lần đầu tiên nàng lặn xuống vùng biển chuyên dành để lặn thám
hiểm thế này, đương nhiên là không ngờ được thì ra thế giới dưới đáy biển còn
phong phú hơn trên cạn nhiều.
Một đàn cá nhỏ rất dễ thương bơi lội tung tăng xung quanh họ, con lớn nhất
chừng 4cm. Ngoại trừ bơi lội thì còn chen vào trong các hốc san hô hay những
hốc đá. Độ sâu của nơi này không nhận được nhiều ánh sáng mặt trời nhưng vẫn
lóe lên ánh sáng cần có nơi đáy biển.
Úc Noãn Tâm khẽ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt dịu dàng đang cười của Hoắc
Thiên Kình. Nàng cũng cười. Nàng chỉ cảm thấy cùng hắn ở nơi này thì cho dù
không dùng tai cũng có thể cảm nhận được tất cả những rung động. Thân mình
nàng nhạy cảm mà cảm thụ được sự trữ tình cùng những rung động xẹt qua da
thịt.
San hô màu đỏ cùng cá nhiệt đới nhiều màu dưới đáy biển lóe lên những cái bóng
mơ hồ. Nơi này có độ sâu mà nàng chưa ngờ đến. nhất định trong đó cũng chứa
đựng những bí mật không ai hay. Hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Hoắc Thiên Kình,
nàng hoàn toàn buổng lỏng một lần.
Bời vì tin tưởng hắn, cũng biết rõ những tín hiệu phát ra từ mắt hắn.
Trong lúc hai người bơi lặn, dường như Úc Noãn Tâm có thể nghe thấy tiếng ca
đến từ tự nhiên. Mỗi một câu, mỗi một từ đều như đang miêu tả tình cảm của hai
người họ.
Hãy để biển cả bao la
Đánh thức những xao động trong lòng
Tìm kiếm những dấu chim bay
Của bóng hải âu cô độc
Đàn cá bạc, sóng xanh
Xuyên qua cầu vồng lãng đãng
Mở đầu cho cả vạn năm
Không cần lời thì thầm to nhỏ
Chốn bồng lai ở nơi nào
Núi xanh đã mấy độ
Bãi dâu lạnh lẽo
Thiên trường địa cửu
Biển trời mông lung
Nơi nơi ý đậm tình nồng
Mở đầu cho cả vạn năm
Tình yêu đang bay lượn trong cõi vĩnh hằng
Rốt cuộc, Hoắc Thiên Kình dừng lại dưới một khối đá. Úc Noãn Tâm đang cảm thấy
lạ thì lại nhìn thấy một cái hộp vô cùng tinh xảo được khảm vào trong đám san
hô. Trên hộp lóe lên ánh sáng của đá quý, dường như chiếu sáng cả phiến san hô
cùng đàn cá xung quanh.
Úc Noãn Tâm chấn kinh. Ngay cả đôi mắt đẹp cũng vô thức mà trợn to… Đừng nói
nàng may mắn thế chứ, cư nhiên phát hiện bảo tàng gì đó dưới đáy biển.
Nghĩ lại thì cũng không thể. Tuy nơi này có độ sâu không phải ai cũng lặn đến
nhưng cũng chưa từng nghe nói vùng biển này từng bị đắm tàu. Quay đầu lại,
mang theo nghi hoặc mà nhìn Hoắc Thiên Kình bên cạnh. Thấy hắn đang cười, khua
tay múa chân ra hiệu bảo nàng tiến tới…
Úc Noãn Tâm kinh ngạc mà tiến lên. Cái hộp ở trong hốc san hô, vì không muốn
làm tổn hại tới những sinh vật nhỏ bé, nàng tháo găng tay xuống, những ngón
tay mảnh mai xuyên qua rặng san hô đang không ngừng lay động, nhẹ nhàng lấy
cái hộp đang lóe sáng kia xuống.
Cái hộp được từ từ mở ra. Là một sợi dây được làm từ những viên kim cương hiếm
có nối với nhau, đang lấp lánh chói mắt. Ánh sáng của nó tạo thành hình một
đóa hồng đang nở rộ, lại giống như là bầu trời đầy sao. Mặc dù lúc này Úc Noãn
Tâm không biết nó có phải là dây chuyền hay thứ gì khác nhưng dễ dàng nhận
biết đây là thứ được làm từ tay những bậc thầy nổi tiếng nhất thế giới. Nhất
là…
Ngay trung tâm của sợi dây có khắc ba chữ Love you forever.
Love you forever
Bàn tay cầm cái hộp của Úc Noãn Tâm hơi run run, giống như là không chịu được
sức nặng của cái hộp…
Hơi thở của nàng trở nên hơi dồn dập, ngay cả đôi mắt vừa rồi còn mang theo vẻ
kinh ngạc lúc này cũng đã xúc động không thể tin được.
Nàng vô thức mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, chỉ thấy hắn cười nhẹ, chủ động
bơi tới. Vẻ tự tin trong mắt càng làm hắn tràn đầy sức quyến rũ.
Úc Noãn Tâm rất muốn mở miệng hỏi nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt để diễn đạt.
Thật ra nàng rất muốn hỏi… những chữ trên sợi dây.
Còn nữa, tại sao chốn biển sâu này lại có một sợi dây, lẽ nào đây là do hắn đã
chuẩn bị từ trước? Hắn sớm biết nàng biết lặn, hơn nữa đến đây nhất định sẽ đi
lặn.
Trong khoảnh khắc này, lòng của nàng thấy rất ấm áp. Hắn hiểu nàng đến thế,
thậm chí còn hiểu nàng hơn cả bản thân nàng.
Dường như Hoắc Thiên Kình đã dự đoán được nàng sẽ có phản ứng kinh ngạc như
thế, trong nụ cười của hắn có chứa vẻ yêu thương chiều chuộng. Hắn cầm lấy cái
hộp, nhưng chỉ lấy sợi dây ra, cái hộp bị ném đi, từ từ chìm vào đáy biển.
Úc Noãn Tâm cả kinh, đang tính lặn xuống vớt lấy thì lại bị Hoắc Thiên Kình
kéo lại. Hắn khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không cần để ý đến cái hộp nữa. Hắn mở
sợi dây trong tay ra, sau đó lặn xuống dưới chân nàng nhanh như một con cá.
Ngay lúc Úc Noãn Tâm còn chưa hiểu ra làm sao cả thì hắn đã đeo sợi dây quý
giá kia vào chân nàng. Trong nhất thời, sợi dây rực rỡ kia chiếu sáng cả đáy
biển sâu.
Thì ra là dây đeo chân. Thật khó tưởng tượng được ngay cả vòng đeo chân mà
cũng có thể làm tinh xảo đẹp đẽ như vậy. Nhất là tại chốn biển sâu này càng tỏ
rõ sự xa hoa quý giá của nó.
Một sự ấm áp làn tràn trong lòng. Úc Noãn Tâm nhìn Hoắc Thiên Kình nghiêm túc
mang sợi dây vào cho mình. Sự dịu dàng của hắn, sự lãng mạn của hắn làm rung
động tâm hồn nàng.
Người đàn ông này có sự tự địa cùng bá đạo cố hữu. Cho dù là lãng mạn thì cũng
tràn ngập cách thức của riêng hắn.
Nếu không phải đang ở dưới biển, nàng rất khó mà tưởng tượng được một Hoắc
Thiên Kình cao cao tại thượng lại đích thân cúi người đeo vào chân cho nàng.
Có điều làm nàng cảm động nhất chính là dòng chữ được khắc trên đó…
Những chữ này là do hắn yêu cầu khắc vào sao? Thật là xuất phát từ nội tâm của
hắn sao?
Thật ra nàng cũng có thể đọc được tình yêu từ trong ánh mắt dịu dàng của hắn.
Nàng tin rằng mình có một vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Giống như hôm nay,
mặc dù hắn không nói ra ba chữ kia nhưng lại dùng hành động để thể hiện tình
yêu đối với nàng.
Nói thật, Úc Noãn Tâm rất cảm động. Nếu đổi là bất cứ cô gái nào thì cũng sẽ
cảm động không thôi trước tình cảnh này.
Hoắc Thiên Kình – con người vẫn luôn có tính gia trưởng này đã tìm được một
cách rất thích hợp để truyền đạt tình yêu của hắn. Mặc dù có đôi khi sẽ làm Úc
Noãn Tâm cảm thấy rất trẻ con.
Kim cương lấp lánh chiếu sáng đàn cá muôn màu và rặng san hô dưới đáy biển,
dường như đã làm tất cả mất đi màu sắc của nó. Hoắc Thiên Kình lại ôm lấy eo
Úc Noãn Tâm. Hai người trở thành hình ảnh lãng mạn đẹp đẽ nhất nơi này.
Gió đêm trên đảo Wakaya nhẹ nhàng lùa vào bốn phía, vờn quanh ban công rộng
mở. Úc Noãn Tâm mặc váy ngủ trắng tinh đứng đó. Mặt biển phía xa xa được ánh
trăng chiếu sáng, giống như được rải lên từng lớp lúa vàng. Mặt biển nổi sóng
dập dờn, nước biển từ từ tràn lên rút xuống, để lại trên bờ cát những vỏ sò
nhiều màu sắc cùng những con dã tràng đang chạy loạn khắp nơi.
Mặt hướng về biển, ung dung thong thả. Lúc này Úc Noãn Tâm đã hiểu được hàm ý
của câu này. Đời người có bao nhiêu bất lực cùng không vui thì khi đối mặt với
biển xanh cũng sẽ trút bỏ hết. Dường như biển cả đã thu nhận hết những vui
buồn của nhân gian khiến cho con người vừa lo sợ nhưng đồng thời cũng kính
trọng nó.
Gió biển khẽ phất qua làn váy của Úc Noãn Tâm. Dưới ánh sao lung linh, nàng cứ
lẳng lặng mà đứng đó, giống như là một bức tượng xinh đẹp đang tiếp nhận ánh
trăng sáng ngời. Da thịt trắng nõn, ánh mắt sáng dịu dàng, tất cả đêu đẹp
không thể tả.
Đêm, mỗi một nơi đều tràn ngập hơi thở làm cho người ta say mê.
Trong yên tĩnh, Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy bên hông ấm lên, hơi thở quen thuộc
của hắn từ sau ập tới. Lưng nàng dán vào ***g ngực rắn chắc của hắn. Không
biết từ bao giờ hắn đã tiến đến, ôm lấy nàng từ phía sau.
Nàng chìm vào trong hơi thở thuộc về Hoắc Thiên Kình.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Thiên Kình cúi xuống, chóp mũi xuyên qua tóc nàng, hơi thở nóng bỏng khàn
khàn phun lên chiếc cổ mẫn cảm của nàng. Trong giọng nói trầm thấp lộ vẻ đa
tình như biển.
Úc Noãn Tâm không trả lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn chân trời phía xa xa, nơi
biển cả và trời xanh hòa làm một. Hơi thở của hắn phía sau làm nàng cũng sinh
ra một cảm giác ỷ lại. Nàng nhẹ nhàng thở một tiêng rồi nói:”Đang nghĩ hình
như sợi dây dưới chân không mở ra được.”
Nói một câu không liên quan gì cả nhưng lại là sự thật.
Từ đáy biển lên tới bờ, bộ đồ lặn của nàng cũng bị cắt ra vì không cách nào
tháo được sợi dây này ra.