Quần đảo Fiji nằm ở trung tâm của vùng tây nam Thái Bình Dương được phong là
thắng cảnh du lịch xa hoa nhất thế giới không phải chỉ vì nơi đây có cảnh đẹp,
rất nhiều đảo nhỏ cùng những dãy san hô ngầm, cũng không chỉ vì nơi này có khí
hậu ấm áp dễ chịu, mà là vì nơi đây có những hòn đảo tư nhân xa hoa hơn bất cứ
nơi nào trên thế giới.
Đảo Wakaya
Khi máy bay tư nhân từ trên bầu trời Wakaya hạ cánh xuống thì người hầu trong
biệt thự đã cung kính chờ đợi từ rất lâu rồi. Đây là lần thứ hai Úc Noãn Tâm
theo Hoắc Thiên Kình đi nghỉ ở một hòn đảo tư nhân. Khác với lần trước, không
khí nơi đây càng yên bình tĩnh lặng.
Đảo Wakaya được thiên nhiên ưu đãi, ban cho khí hậu ấm áp, nguồn nước trong
lành, địa hình đa dạng: vách núi thẳng đứng, rừng rậm, bờ biển cùng hồ nhỏ.
Mỗi nơi đều lộ ra vẻ đẹp khiến người ta say mê.
Tại Fiji, Wakaya là một thắng cảnh tư nhân, mỗi lần chỉ tiếp đãi 20 khách,
nhưng giờ nó đã được một mình Hoắc Thiên Kình bao hết. Nguyên nhân là hắn
không muốn để những khách du lịch khác nhìn thấy Úc Noãn Tâm mặc áo tắm (=
=”). Có điều, với tình hình sức khỏe trước mắt của Úc Noãn Tâm thì hắn cũng sẽ
không cho nàng bơi lội quá lâu.
Trên đảo, ngoại trừ 9 căn nhà gỗ thì xung quanh còn được bao vây bởi ban công
rộng mở cùng vườn hoa rực rỡ của vùng nhiệt đới. Nơi này xa hoa đến độ trước
mỗi ngôi nhà gỗ đều có một bãi biển của riêng mình.
Trước khi Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm tới đây thì trong ngôi biêt thự xa
hoa có diện tích hơn 12 ngàn mét vuông Anh đã chuẩn bị sẵn tài xế, đầu bếp
cùng những vị trí khác để đảm bảo cho tuần trăng mật tràn ngập cảm giác mãn
nguyện. Trong sự xa hoa cùng nhàn nhã toát lên hương vị của quốc đảo.
Úc Noãn Tâm không ngờ được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà từ hôn lễ cho tới
tuần trăng mật Hoắc Thiên Kình đều đã chuẩn bị tỉ mỉ. Mỗi một chi tiết đều
hoàn mỹ đến nỗi không chê vào đâu được khiến nàng vừa kinh ngạc vừa bội phục
sự đãi ngộ dành cho hoàng gia quý tộc.
Có lẽ đối với Hoắc Thiên Kình thì tất cả đều đã là thói quen nhưng đối với
nàng – một nghệ sĩ mỗi ngày chỉ biết đóng phim, quay quảng cáo thì hoàn toàn
không có thời gian và sức lực để hưởng thụ những thứ này. Nhìn những thứ trước
mắt, nàng mới hiểu tại sao lại có nhiều nữ nghệ sĩ tranh nhau tét đầu để được
gả vào nhà giàu. Tiền tài, bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng to lớn
của nó.
Hắn đúng là một người đàn ông có thể khiến cho mọi phụ nữ điên cuồng cùng say
mê. Nếu không biết những hành vi mà hắn đã làm thì có lẽ lúc này nhất định Úc
Noãn Tâm cũng sẽ vui sướng hân hoan như mọi phụ nữ khác. Đáng tiếc, mấy ngày
nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến nàng không tiêu hóa nổi, khiến nàng khó
mà chống đỡ được.
“Mệt không, đến đây nghỉ ngơi chút đi!”
Trong phòng ngủ, sau khi chờ người hầu lui ra thì Hoắc Thiên Kình kéo Úc Noãn
Tâm qua. Những ngón tay thon dài đặt xuống, chủ động xoa bóp đôi vai nhức mỏi
của nàng. Dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ còn mẫu mực hơn cả người chồng mẫu mực nhất.
Cảm giác thoải mái trên vai khiến Úc Noãn Tâm cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Trên đường đi, nàng gần như là im lặng, tiết kiệm lời nói như vàng. Dường như
Hoắc Thiên Kình cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại càng thêm săn sóc
chiều chuộng. Thậm chí không có việc gì mà cứ nhìn vào bụng của nàng rồi cười
ngây ngô.
Úc Noãn Tâm biết hắn thực sự rất muốn có con.
“Đúng rồi!”
Dường như Hoắc Thiên Kình bỗng nhớ tới điều gì, không nói một lời mà đứng dậy
đi ra ngoài. Ngay khi Úc Noãn Tâm còn cảm thấy ngạc nhiên thì hắn đã vào lại,
trong tay có thêm một tập sách.
“Đây là cái gì?”
Có lẽ là rất tò mò nên Úc Noãn Tâm không nhịn được mà mở miệng hỏi. Bởi vì
nàng không hiểu sao Hoắc Thiên Kình lại mang theo sách đi nghỉ tuần trăng mật.
Hoắc Thiên Kình bị dáng vẻ tò mò như con nít của nàng làm tức cười, cũng vì
nàng mở miệng nói chuyện mà tâm trạng cũng đột nhiên tốt hơn. Hắn mở tập sách
ra, từ trong đó lấy ra một quyền rồi lật đến trang đã được chuẩn bị trước.
“Noãn, cái này là sách kê thực đơn dành cho phụ nữ có thai. Anh đọc rất nhiều
quyển thì cảm thấy quyển này có dinh dưỡng rất hợp lý. Nhìn xem em thích ăn
cái gì thì bảo đầu bếp chuẩn bị cho em!”
Trong mắt hắn có vẻ rất chân thành.
Úc Noãn Tâm ngạc nhiên mà nhìn quyển sách trên tay hắn, rồi lại nhìn hắn với
dáng vẻ như đang chuẩn bị làm thư ký. Trong mắt nàng lộ ra chút cảm xúc rối
ren, nhưng nhiều hơn là dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn
hắn.
Hoắc Thiên Kình phát hiện ánh mắt kinh ngạc của nàng thì nở nụ cười. Tay hắn
yêu thương mà vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Anh biết đến đây thì nên ăn món ăn địa
phương sẽ cảm thấy vui hơn, nhưng bây giờ em đang có thai, dù nói là đi hưởng
tuần trăng mật nhưng không thể qua loa chút nào. Ngoan ngoãn nghe lời, lúc này
em cần ăn những món có nhiều dinh dưỡng.”
Úc Noãn Tâm ngẩn người một lúc mới dời mắt từ trên mặt hắn xuống tập sách kia.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì thật đúng là làm nàng giật mình.
Hướng dẫn khỏe mạnh toàn diện cho thai phụ, Chăm sóc sức khỏe cho phụ nữ có
thai thời kỳ đầu, Chú ý an toàn khi đi xa cho thai phụ, Thai phụ ăn uống thế
nào cho có dinh dưỡng, Xoa bóp huyệt đạo cho thai phụ. Thậm chí còn có một
quyển… Tâm lý phát triển của thai phụ.
Nàng không nén được mà che miệng lại. Sao hắn lại nghĩ đến việc mang nhiều
sách thế này đến đây chứ? Nàng vô thức mà lật lật xem, thậm chí có nơi đã được
ghi chú sẵn nữa.
Trong nhất thời, lòng lại thấy cảm động. Nàng thật nghi ngờ mấy ngày nay hắn
có ngủ hay không nữa. Phải bận rộn chuyện công ty, phải vội vàng chuẩn bị hôn
lễ, trù tính cho tuần trăng mật mà còn có thời gian để chọn sách, thậm chí đã
xem qua rồi mới ghi chú lại.
Trời ạ!
Nàng nghĩ rằng mình còn không tới mức điên cuồng như vậy.
Úc Noãn Tâm vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt, khi ngẩng đầu lên thì lại bắt
gặp ánh mắt cười cười, gần như là đắc ý của Hoắc Thiên Kình.
“Noãn, không cần sùng bái anh như vậy. Anh là chồng của em, chăm sóc tốt cho
vợ của mình là chuyện đương nhiên.” Trong giọng nói của hắn có chứa chút trêu
đùa, gương mặt ánh tuấn bỗng kề sát lại, đôi mắt vốnn thâm trầm cũng lộ ra vẻ
tà mị xấu xa.
“Dẻo mồm dẻo miệng!”
Mùi long đản hương đột nhiên tới gần làm nàng đỏ cả mặt. Nàng vội vàng xoay
mặt qua một bên, cố ý không nhìn gương mặt quá mức tuấn tú đó.
Ánh mắt nàng như nước dập dờn trong mắt hắn, lại mang theo một chút lạnh lùng
xa cách. Gương mặt trắng nõn nà lộ ra chút ửng hồng, gần như có thể búng ra
sữa. Dáng vẻ xinh đẹp của nàng dường như đã làm cho Hoắc Thiên Kình nhìn xem
ngây ngốc. Một lúc sau, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ hai má nàng, xấu xa nói:
“Dẻo mồm dẻo miệng? Ừ, cũng đúng! Chỉ có vợ anh mới có tư cách nói anh là dẻo
mồm dẻo miệng.”
Rõ ràng trong giọng nói trầm thấp kia mang theo sự ám chỉ rất ái muội khiến
mặt Úc Noãn Tâm càng hồng. Nàng liếc hắn một cái, dường như muốn nói gì nhưng
rồi vẫn nén lại.
“Noãn!”
Hoắc Thiên Kình thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc mà nhìn nàng, nhẹ
giọng nói: “Mãi đến giờ em còn chưa cam tâm sao?”
Suốt dọc đường, hắn đều nhìn thấy vẻ lãnh đạm của nàng. Sao hắn lại không hiểu
cảm giác dần dần tuyệt vọng của nàng chứ. Lòng của hắn vẫn luôn đau nhức.
Úc Noãn Tâm nhìn vào đôi mắt sâu không thể lường kia, trong mắt nàng có chút
rung động thoáng qua nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại. Giọng của nàng mềm
mại nhẹ nhàng như hoa nở trong đêm.
“Không phải em đã gả cho anh rồi sao?”
Câu trả lời không phủ định, cũng không khẳng định kia lại thích hợp với tâm
trạng hiện nay của nàng nhất.
Không sai, hắn cho nàng một hôn lễ lãng mạn nhất. Sự xa hoa rực rỡ như trong
truyện cổ tích đó, nàng nhất định suốt đời không quên. Nhưng nàng cũng sẽ
không quên được những gì xảy ra trong hôn lễ. Phải nói, Hoắc Thiên Kình giống
như một họa sĩ ưu tú đang vẽ nên một bức tranh tráng lệ, khiến người ta kinh
ngạc. Mà nàng chính là một yếu tố sớm đã được bày bố trong bức họa ấy, không
thể thiếu, chỉ có thể mặc cho hắn an bài.
Giống như giây phút hắn bắt cha sứ tuyên bố hai người là vợ chồng vậy.
Về câu trả lời của nàng, dường như Hoắc Thiên Kình cũng không hài lòng lắm.
Trong thoáng chốc, trên mặt hắn lóe lên một chút không vui, giọng nói trở nên
hơi nặng nề, hai tay nắm chặt vai nàng, mang theo chút thương tiếc cùng đau
lòng…
“Noãn, nói cho anh biết phải làm sao mới có thể làm cho em vui vẻ. Anh thừa
nhận những việc anh làm khiến em không vui nhưng…”
Hắn vẫn rất giỏi ăn nói nhưng lúc này lại không biết nên giải thích thế nào.
Hắn dừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Nhưng anh thật sự chỉ muốn
giữ em lại bên cạnh anh. Vì giữ em lại mà anh đã làm những chuyện không từ thủ
đoạn, thậm chí không quan tâm đến ý nguyện của em mà cưới em. Noãn, anh muốn
con người của em, còn muốn lòng của em nữa, hiểu không?”
Úc Noãn Tâm nhìn hắn. Đôi mắt như nước dần lộ vẻ trong như trời xanh, rồi hình
như lại xanh thẳm như nước biển.
“Hiểu rồi!” Nàng nhẹ nhàng nói, dáng vẻ giống như không tranh với đời.
Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi. Hắn sợ nhất là dáng vẻ này của Úc Noãn Tâm,
làm cho hắn cảm thấy bất lực, đồng thời cũng cảm thấy thất bại.
Hắn không nói gì nữa, chỉ cúi người xuống. Môi vừa muốn chạm vào đôi môi mềm
mại của nàng thì nàng bỗng xoay mặt qua.
Sự nhiệt tình của Hoắc Thiên Kình giống như bị một chậu nước lạnh hất vào,
thân người cao lớn bỗng cứng đờ.
“Em muốn ra ngoài đi lại.” Úc Noãn Tâm có ý hỏi nhưng lại nũng nịu động lòng
người.
Vẻ mặt hơi cứng ngắc của Hoắc Thiên Kình bỗng thả lỏng một chút. Đôi môi mỏng
lại hơi cong lên. Hắn đứng dậy, duỗi tay ra ôm nàng vào lòng: “Đi thôi, biển ở
đây rất đẹp!”
“Hoắc phu nhân, thế này thật sự không được đâu ạ!”
Nhân viên cứu hộ hoảng hốt mà nhìn cô gái đẹp đến nỗi gần như không tìm được
chút tỳ vết nào trước mắt. Khi phát hiện nàng chính là Úc Noãn Tâm vừa gả vào
Hoắc gia thì cả kinh, lập tức luống cuống tay chân.
Trước khi họ đến đây, tất cả nhân viên đều đã được thông báo ông trùm tài
chính Hoắc Thiên Kình sẽ cùng vợ mới cưới đến đây nghỉ ngơi. Những hình ảnh và
đoạn phim có liên quan đến họ đều đã được nhân viên nhìn qua, mục đích chính
là để hầu hạ cho tốt.
Bây giờ vị Hoắc phu nhân này lại đột nhiên chạy tới trước mặt anh ta, chỉ vào
bộ đồ lặn nói muốn đi lặn, đây đúng là làm khó cho anh ta rồi. Tất cả nhân
viên nơi này đều biết Úc Noãn Tâm đã có thai hơn hai tháng rồi, nếu đi lặn thì
sẽ…
“Anh yên tâm, tôi sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Thật ra trước đây Úc Noãn Tâm vẫn muốn đi lặn nhưng lại không có thời gian.
Hôm nay nhìn thấy nước biển xanh trong, gần như có thể nhìn thấy những đàn cá
đang bơi lội xung quanh. Vùng biển này rất thích hợp để lặn và cũng rất an
toàn.
“Nhưng mà Hoắc phu nhân…”
“Sao thế?” Hoắc Thiên Kình đi đến gần, thấy vẻ mặt khó xử của nhân viên cứu hộ
thì hỏi.
“Hoắc tiên sinh, ngài đến rồi, thật tốt quá! Hoắc phu nhân muốn đi lặn…” Nhân
viên cứu hộ là người bản địa, dùng tiếng Anh với giọng địa phương đặc sệt mà
nói.
Hoắc Thiên Kình xoay người Úc Noãn Tâm qua, giọng nói chuyển thành nhẹ nhàng
cùng tràn đầy nhẫn nại: “Noãn, em muốn đi lặn sao?”
Úc Noãn Tâm nhìn vùng biển xanh thẳm rồi gật đầu.
Thấy đôi mắt trong của nàng mang theo khát vọng cùng mong đợi thì Hoắc Thiên
Kình cười nhẹ, từ trong túi lấy ra một quả mơ rồi nhét vào miệng nàng, không
nói gì cả.
Nhân viên cứu hộ đứng bên cạnh gần như ngẩn ngơ ra. Anh ta chỉ nhìn thấy ông
trùm tài chính này qua hình ảnh nhưng không khó nhận ra hắn là một người cực
kỳ uy nghiêm, nói năng thật trọng. Thế nhưng khi hắn đối diện với vợ mình thì
lại dịu dàng như thế, vẻ chiều chuộng trong mắt rất rõ ràng.
Thật ra không chỉ có anh ta ngẩn ngơ, ngay cả những nhân viên gần đó cũng đều
ngây cả người, nhất là những người hầu nữ. Mỗi người đều nhìn Hoắc Thiên Kình
và đỏ mặt, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ.
Những người mà nhân viên ở đây phải tiếp đãi, trên cơ bản không phú thì cũng
quý. Nhưng đàn ông có diện mạo anh tuấn, dáng người hoàn hảo, dịu dàng với phụ
nữ như thế thì lại rất hiếm.
Trong miệng đột nhiên có thêm một thứ gì đó, lại còn chua chua làm Úc Noãn Tâm
giật mình.
“Là mơ đó! Anh thấy em nôn nghén rất khổ, sợ tới tối em không còn muốn ăn uống
gì nữa nên cố ý quay lại lấy mơ đến.” Hoắc Thiên Kình dịu dàng cười một tiếng,
nhẹ nhàng nói.
“Ngay cả mơ mà anh cũng mang tới sao?”
Úc Noãn Tâm hoàn toàn chấn kinh, đôi mắt mở thật to. Không hiểu lúc nãy hắn
bỗng đi đâu mất, thì ra là về biệt thự lấy mơ.
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười: “Nếu không thì ở chỗ này rất khó mua được mơ hiệu
này. Anh biết em rất thích ăn.”
Lòng Úc Noãn Tâm lại cảm thấy rất ấm áp. Nụ cười của hắn sáng chói dưới ánh
mặt trời. Mắt của hắn dịu dàng, đa tình như nước biển khiến nàng không kìm
lòng được mà chìm vào trong đó.
Thật ra nàng rất yêu hắn, cho dù hắn từng làm những chuyện khiến nàng đau khổ
cùng tuyệt vọng thì nàng vẫn yêu hắn giống như là hết thuốc chữa vậy.
Thật ngốc, nàng thừa nhận thế.
Nhưng mà sự tự tôn cố hữu khiến nàng còn chưa thể hoàn toàn bỏ qua.
“Cảm ơn anh!” Câu nói này là xuất phát từ tận đáy lòng.
“Cô bé ngốc, em là vợ của anh, còn khách sáo như thế!” Hoắc Thiên Kình đưa tay
ôm lấy eo nàng, thân mật mà lướt qua mái tóc bị gió biển làm rối của nàng.
Úc Noãn Tâm cúi đầu nghịch mấy ngón tay của mình, một lúc sau mới nhỏ giọng
nói: “Em rất muốn đi lặn!”
“Noãn, em đã có thai rồi.” Giọng của Hoắc Thiên Kình toàn là sự dỗ dành.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra những tia rạng rỡ…
“Nhưng em còn chưa tới bốn tháng, có thể lặn được mà. Hơn nữa đi lặn cũng
không phải hoạt động ra nhiều mồ hôi gì, thai phụ có thể mà…” Mấy tiếng sau
cùng dường như là thì thầm trong cổ họng, bởi vì nàng không xác định Hoắc
Thiên Kình có đồng ý hay không.
Nhìn thấy bộ dáng muốn thử xem sao của nàng, Hoắc Thiên Kình thật sự không
muốn làm nàng thất vọng. Hắn đưa tay vỗ về nàng: “Noãn, anh sợ em mệt quá.”
“Em sẽ cẩn thận, hơn nữa… em còn biết lặn, trước đây đã học qua.”
Dường như Úc Noãn Tâm đã thấy trong giọng nói cùng ánh mắt của hắn có vẻ thoái
nhượng cùng thả lỏng thì đôi mắt lập tức sáng lên, mặt tràn ngập vẻ nôn nóng
mà vội vàng giải thích.
Hoắc Thiên Kình thấy rốt cuộc hai má nàng cũng có chút sức sống thì vui vẻ mà
cười. Đôi cánh tay rắn chắc ôm nhẹ nàng vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em rất muốn
đi lặn?”
“Đúng vậy!” Úc Noãn Tâm vội vã gật đầu, dường như sớm đã quăng sạch những uất
ức trong lòng.
“Ừhm…” Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ suy nghĩ, nhưng chỉ kéo dài giọng mà không
thấy trả lời.
Úc Noãn Tâm sốt ruột: “Đừng nghĩ nữa, mặt trời lặn rồi thì không đi được nữa
đâu.”
Hôm nay trời trong nắng ấm, rất thích hợp để đi lặn. Nếu hắn cứ do dự như thế
thì thời gian tuyệt vời nhất sẽ trôi qua mất.
“Em có thể đi lặn, có điều…” Hoắc Thiên Kình cố ý trêu đùa nàng, khóe môi nở
nụ cười xấu xa…
“Có điều cái gì?”
“Gọi tên anh!” Hắn khẽ chạm vào mũi nàng, nhỏ giọng nói.
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra.
“Thiên Kình!” Tim nàng lại hơi run rẩy theo hai tiếng này.
Mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ dịu dàng, tiếng gọi của nàng làm hắn cảm thấy uất
ức.
“Noãn, mấy ngày nay em đã không gọi anh như thế rồi!” Hắn cụng trán mình vào
trán nàng, giọng nói như hương rượu say làm nàng không kìm được mà đắm chìm
vào đó.
“Đừng náo loạn nữa, anh không thể lật lọng đâu.” Úc Noãn Tâm cố gắng xem nhẹ
sự rung động trong lòng mà thấp giọng kháng nghị.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng thì không nhịn được mà
khẽ ngắt một cái, nói đùa: “Em phải ngoan thì anh mới đồng ý!”
“Anh muốn thế nào?” Úc Noãn Tâm bất mãn mà nhìn hắn.
“Nói em yêu anh!”
Tuy giọng của Hoắc Thiên Kình nghe dịu dàng như nước nhưng cũng mang theo một
chút bá đạo. Tay hắn vẫn ôm lấy nàng, đôi mắt thâm tình như biển cả nhìn nàng
không chớp mắt.
Trước cảnh biển lãng mạn này, tất cả đều có vẻ tốt đẹp.
Úc Noãn Tâm vô thức liếm liếm môi. Đôi môi mọng hơi hé ra như muốn nói, nhưng
trong mắt lại bất chợt lóe lên một chút giễu cợt…
“Anh yêu em”. Nàng không suy nghĩ quá lâu, chỉ lặp lại câu nói của hắn giống
như đứa nhỏ đang học bắt chước. (Là thế này, trong tiếng Trung chỉ có hai ngôi
ni và wo như i và u trong tiếng Anh. Hoắc Thiên Kình bảo Úc Noãn Tâm nói ni ai
wo – em yêu anh, nhưng Úc Noãn Tâm lại không nói wo ai ni – em yêu anh mà nhái
lại y hệt như câu của Hoắc Thiên Kình ni ai wo – anh yêu em! Aiz, rắc rối!)
Nào ngờ lời của nàng lại làm cho cả người Hoắc Thiên Kình run lên, đôi mắt hàm
chứa ý cười của hắn cũng rung động một chút, ***g ngực giống như bỗng nổ tung
ra.
Trong tim lại như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, xao động không thôi.
Dường như Úc Noãn Tâm cũng phát hiện điều gì đó, ngẩn người ra một chút rồi
nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn, nhìn vẻ rối ren không ngừng chảy qua trong
mắt hắn.
Đúng vậy, hắn chưa từng nói với nàng ba chữ này. Mà những lời nói vô tâm của
nàng lại khiến cho không khí lúc này trở nên có chút kỳ lạ.
Rất lâu sau, Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên nở nụ cười, rồi lại dịu dàng cúi đầu
xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng, giọng nói thì thầm cùng mùi long đản
hương lan ra…
“Biết lòng của anh là tốt rồi. Noãn, cho anh biết em có yêu anh không, được
chứ?”
Người Úc Noãn Tâm khẽ run lên, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo lời nói cùng
động tác của hắn. Hắn không phủ nhận ba chữ này, cũng không nói nó ra. Nhưng
lời của hắn cùng nụ hôn vừa đặt lên trán nàng còn khiến người ta rung động hơn
bất cứ lời thề non hẹn biển nào.
Giống như là trong lòng bị thứ gì đó nhẹ nhàng khuấy động, sự ấm áp từ từ tràn
ra cho đến khi tràn ngập.
Hắn yêu nàng. Không phải do nàng tự kỷ, không phải do nàng quá tự tin, cũng
không phải nàng mơ mộng mà là nàng thật sự cảm nhận được. Hoắc Thiên Kình là
thế, tính cách của hắn là thế. Cho dù hắn có tự cao cùng bá đọa nhưng vẫn
khiến người khác say mê, chỉ vì hắn luôn ngốc nghếch như thế, không biết dùng
những cách khác để thể hiện lòng mình.
Nàng còn có thể tiếp tục trách hắn sao? Hay là nên giận hắn vì hắn quá ngốc
trong tình yêu.