Lời của Úc Noãn Tâm dẫn tới sự ngưng đọng của không khí, thậm chí khiến cho
mọi người kinh hô lên. Người hiểu rõ Hoắc Thiên Kình đều biết đàn bà bên cạnh
hắn thì rất nhiều nhưng trước giờ chưa từng thấy có người dám mang thai con
của hắn.
Phương Nhan hiểu rõ điều này nhất, cho nên sau khi nghe thấy lời của Úc Noãn
Tâm thì bỗng chấn kinh, ngay cả ánh mắt căm hận cũng trợn to, không khó để
nhận ra sự kinh ngạc cùng chấn động trong lòng cô.
Ánh mắt ngạc nhiên của cô vô thức mà nhìn vào bụng của Úc Noãn Tâm, dần dần
trở nên không cam tâm cùng phẫn nộ. Cô ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình nhiều năm
như vậy nên hiểu rất rõ tính cách của hắn. Ngay cả Ngu Ngọc – người ở bên cạnh
hắn lâu nhất, được cưng chiều nhất cũng không có tư cách mang thai với hắn,
tại sao chỉ có Úc Noãn Tâm? Tại sao chỉ có cô ta là không chút e dè mà mang
thai với hắn?
Nghĩ đến đây, cô bỗng nắm chặt tay, lửa giận tràn ra trong mắt rất rõ ràng,
giống như là muốn đốt người ta thành tro bụi.
Ngoại trừ Phương Nhan, lâm vào kinh ngạc còn có Tả Lăng Thần. Chỉ thấy anh
đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng từ đôi mắt cực kỳ băng giá khổ sở của anh
thì dễ dàng nhận ra vẻ rối ren trong cơn kinh hãi. Dáng người cao lớn của anh
bỗng trở nên cứng đờ, sống lưng cũng trở nên cứng ngắc, đôi môi gợi cảm mím
lại, ngón tay thon dài cũng vô thức run lên.
Anh không ngờ rằng… cô gái mà anh yêu nhất đã có thai, hơn nữa còn có thai
với…
Bầu không khí bắt đầu trở nên khác lạ, trong không khí có xen hương hoa quỳnh,
lại mang theo một chút lành lạnh, khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an.
Rất lâu sau, Phương Nhan mới phản ứng lại, lắc đầu lẩm bẩm: “Đây… không thể
nào, Úc Noãn Tâm, cô, sao cô có thể có con với anh ta…”
“Phương Nhan, tôi biết chuyện Phương Thị bị thu mua đối với cô mà nói là một
đả kích rất lớn. nhưng hôm nay là hôn lễ của tôi và Thiên Kình, nếu cô thật
lòng đến chúc phúc thì tôi và Thiên Kình rất hoan nghênh. Nếu cô chỉ vì không
cam tâm mới đến làm loạn hôn lễ thì tôi nghĩ làm ầm ĩ đến nước này cũng không
có lợi cho ai cả.”
Úc Noãn Tâm bước lên, ánh mắt trong như nước rơi trên gương mặt có chút thất
thố của Phương Nhan, giọng nói trong trẻo mà bình tĩnh cùng dứt khoát.
Phương Nhan nhìn nàng, rất lâu, đột nhiên cười to…
“Đều nói con hát vô tình, câu nói này không sai chút nào. Khi xưa cô yêu Lăng
Thần đến khăng khăng một mực, bây giờ lại bênh vực cho tên tội phạm giết người
Hoắc Thiên Kình này. Được, cho dù là năm đó Hoắc Thiên Kình không có cưỡng bức
cô, nhưng… món nợ của Phương gia tôi nhất định phải đòi về. Anh ta đã giết
người, cho dù anh ta là Hoắc Thiên Kình thì sao, giết người đền mạng là chuyện
đương nhiên!”
“Phương Nhan, cô là tiểu thư của Phương gia, xuất thân từ danh gia vọng tộc,
chắc cũng phải hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Muốn tố cáo một
người thì cần có chứng cớ. Cô không bằng chứng thì không có quyền lên án Thiên
Kình!”
Giọng Úc Noãn Tâm vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nhưng lại rất hùng
hồn.
“Chứng cứ? Cái chết của hai vị giám đốc chính là chứng cứ. Có người nhìn thấy
trước khi hai người họ xảy ra chuyện thì Hoắc Thiên Kình là người tiếp xúc với
họ sau cùng! Nếu anh ta không muốn cưỡng ép để có được cổ phần trong tay bọn
họ thì sao lại có ý giết người?” Ánh mắt của Phương Nhan gần như sắp đỏ lên
như máu. Khi cô nhìn thấy thi thể của hai vị giám đốc trong nhà xác thì cô đã
biết chuyện này nhất định có liên quan tới Hoắc Thiên Kình!
Úc Noãn Tâm quét mắt nhìn Hoắc Thiên Kình một cái, khẽ mỉm cười, tuy rằng rất
đạm mạc nhưng lại đẹp đến không sao tả xiết. “Tôi nghĩ… chuyện này cô nên hỏi
Lôi tiên sinh thì tốt hơn!”
Mọi người đều cả kinh, Phương Nhan thì bỗng ngẩn người ra. Không chỉ cô ta,
ngay cả Tả Lăng Thần và Hoắc Thiên Kình cũng hơi giật mình.
“Úc Noãn Tâm, cô nói thế là có ý gì?”
“Là như cô nói đó, sau khi giết người mà có thể tiêu hủy chứng cứ một cách
sạch sẽ thì trừ Lôi Dận ra còn có Hoắc Thiên Kình. Tôi tin chồng của tôi nên
chuyện này cô chỉ có thể hỏi Lôi Dận!” Úc Noãn Tâm thản nhiên nói một câu.
Đám người bắt đầu xôn xao lên. Ngay khi mặt Phương Nhan trở nên nhắn nhó thì
một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên…
“Mạng hai lão già của Phương Thị đúng là do Lôi Dận tôi lấy. Nếu Phương gia
muốn tính sổ thì hoàn toàn có thể đến tìm tôi!”
Tiếng lao xao của đám người đã trở thành tiếng hít phải luồng khí lạnh. Phương
Nhan trợn to mắt, mà Tả Lăng Thần lại nhíu mày nhìn những chuyện đang xảy ra.
Lôi Dận bước lên…
Dáng người cao lớn được chiếu sáng bởi ánh đèn thủy tinh cùng ánh nến, gương
mặt anh tuấn như được điêu khắc từ băng tuyết không có chút biểu cảm của con
người, đôi mắt sâu thăm thẳm cũng lộ ra vẻ lãnh huyết như ma quỷ. Ánh mắt của
hắn giống như hai thanh kiếm sắc xuyên thẳng qua trái tim đang run rẩy của
Phương Nhan. Giọng nói cực kỳ trầm thấp như đến từ địa ngục, thong thả mà lạnh
lẽo…
“Phương Nhan, nếu cô chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho hai lão già đó thì cứ
hỏi Lôi Dận tôi!”
Mọi người kinh hoàng.
Phương Nhan vô thức thối lui vài bước…
Nói thật, diện mạo của Lôi Dận cực kỳ anh tuấn, ngũ quan cương nghị sắc sảo
như tỉ mỉ điêu khắc thành. Thậm chí… sự anh tuấn của hắn còn hơn cả Hoắc Thiên
Kình, nhất là dáng người cao to rắn chắc của hắn càng làm mọi phụ nữ phải
nghiêng nghả. Nhưng…
Tất cả mọi người nhìn thấy hắn thì đều kinh hãi không thôi như thấy quỷ.
Nguyên nhân là vì thân thế của người này quá khác thường, hơn nữa người mà
biết quá trình trưởng thành của hắn thì đều không dám chọc vào hắn một chút.
Tả Lăng Thần bước lên, cùng được ánh sáng mộng ảo kia chiếu vào như hắn…
“Lôi Dận, dường như chuyện này không liên qua gì tới anh!”
Lôi Dận nghe thế thì giơ tay lên, rơi vào đầu vai của Tả Lăng Thần, vỗ vỗ, ánh
mắt lãnh đạm kia lại dời lên người Úc Noãn Tâm, đôi môi luôn nghiêm túc bỗng
từ từ cong lên…
“Nếu Úc đã nói thế thì nhất định có liên quan đến Lôi Dận tôi!”
Chân mày Tả Lăng Thần càng nhíu chặt…
Mà trong mắt Hoắc Thiên Kình lại lóe lên chút suy tư, đôi môi mỏng hơi mím
lại, không khó nhận ra dường như hắn đang nhẫn nhịn điều gì…
“Các vị…”
Lôi Dận bỗng lớn tiếng khiến tất cả mọi người không rét mà run, nhất là khi
ánh mắt cực kỳ sắc bén của hắn gần như quét qua mỗi gương mặt đang đứng đây
thì tất cả đều không dám lên tiếng.
“Phương tiểu thư nói không sai, đúng là hai vị giám đốc của Phương Thị bị sát
hại chỉ trong một đêm. Nhưng bọn họ…” Hắn bỗng dừng một chút, kéo dài giọng:
“Chết chưa hết tội!”
Mọi người không hiểu, nhỏ tiếng bàn tán xôn xao.
Mặt Phương Nhan bỗng trở nên tái nhợt.
Lôi Dận thản nhiên mà nhìn cô một cái: “Có lẽ Phương tiểu thư không biết hai
vị giám đốc này nợ của Lôi Dận tôi bao nhiêu tiền đánh bạc đâu nhỉ? Thậm chí
là không biết bọn họ vẫn có máu cờ bạc?”
“Cái gì?”
Phương Nhan cả kinh. Hai vị giám đốc có máu cờ bạc?
“Điều này là không thể nào!”
“Có gì mà không thể?”
Lôi Dận cười lạnh: “Hai vị giám đốc uy tín của Phương Thị không những có máu
cờ bạc mà còn chỉ thích đánh bạc tại sòng bạc dưới tay tôi. Đó là… Death!”
Theo từng câu từng chữ từ trong miệng Lôi Dận thốt ra, Phương Nhan hoàn toàn
kinh sợ, tay đã bắt đầu run run.
Dường như Lôi Dận đã sớm dự định được cô sẽ có phản ứng như thế, bên nổi nở
một nụ cười lạnh, nhưng trong mắt lại không cười…
“Tôi nghĩ nhiều vị ở đây đã từng đến Death, đương nhiên cũng hiểu tất cả những
quy tắc tại đó!”
Mọi người liên tiếp gật đầu.
Death, có nghĩa là chết.
Sòng bạc chỉ là một tài sản không đáng kể trong những sản nghiệp trong tay Lôi
Dận. Thế nhưng, Death lại là một sòng bạc có quy mô lớn cùng được chú ý nhất
trong các sòng bạc dưới tay hắn, cũng chính là sòng bạc có kim ngạch kinh
doanh vượt qua cả sòng bạc ở Las Vegas của Mỹ.
Không phải vì cái tên cực kỳ cá tính của nó, cũng không phải vì nó chỉ cho
phép người tầm cỡ triệu phú vào, mà là bởi vì nó là Death, là chết chóc!
Cái chết, đối với mỗi người mà nói đều bình đẳng. Bất luận là người có thân
thế ra sao, chỉ cần bước vào Death thì phải tuân theo quy tắc của cái chết.
Chết, là kết thúc tất cả, cũng là bắt đầu hy vọng. Bước vào sóng bạc Death,
điều kiện đầu tiên mà anh phải đặt cược không phải là gia tài bạc triệu mà là…
mạng của anh!
Mạng, đối với mỗi người mà nói thì đều chỉ có một! Chỉ có người dùng mạng để
đặt cược thì mới hiểu rõ cái gì gọi là “chết rồi sau đó mới sống”. Người
thắng, khi từ nơi này bước ra thì nhất định là triệu phú, tỷ phú, đương nhiên
cũng nhận được sự tôn trọng của ngàn người. Người phất nhanh chỉ trong một đêm
ở đây cũng rất nhiều. Nhưng… người thua thì phải chấp nhận quy tắc của sòng
bạc, đó chính là… chết! Trừ phi con bạc chủ động rút lui trong ván đấu, cũng
chấp nhận về sau không được bước vào sòng bạc một bước!
Đáng tiếc…. con người luôn là một động vật không biết thỏa mãn, nhất là trên
chiếu bạc.
Thua rối thì muốn thắng lại, thằng rồi thì muốn thắng nhiều hơn, kết quả là
vòng đi vòng lại, đó chính là quy luật có người vui, có người buồn của sòng
bạc.
Luật bất thành văn này đã trở thành quy tắc của Death, thậm chí được con bạc
trên khắp thế giới công nhận. Bởi vì sự tàn nhẫn cùng bình đẳng của nó nên mới
càng thể hiện sự chuyên nghiệp!
Vấn đề này, tất cả mọi người ở đây điều biết, thậm chí ngay cả Phương Nhan. Cô
vốn xuất thân từ nhà giàu có, đương nhiên cũng hiểu có đôi khi người có tiền
chơi rất là kích thích, dùng tiền bạc, tương lai, thậm chí là tính mạng để
chơi đùa.
Lôi Dận thấy sắc mặt Phương Nhan gần như đã không còn chút máu thì nước lên,
cười lạnh một tiếng:”Phương Nhan, cô còn điều gì muốn hỏi không? Không cần tôi
phải nói quy tắc của sòng bạc cho cô biết thêm một lần nữa chứ? Nói thật, sòng
bạc trong tay tôi nhiều không đếm xuể, quy tắc của mỗi nơi lại khác nhau, bảo
tôi nói hết quy tắc ấy cho cô nghe thì thật là khó cho tôi quá. Có điều nói
một cách đơn giản thì chính là “thắng làm vua, thua làm giặc”. Người dám bước
vào Death đều phải dùng mạng để đặt cược. Thắng rồi thì là vua, thua thì phải…
mất mạng!”
Người Phương Nhan vô thức run lên, rồi lại nhìn Lôi Dận.
“Hai vị giám đốc của Phương Thị không chịu được sự cám dỗ, kết quả là thua
sạch sành sanh tại sòng bạc Death. Phương Nhan, nếu cô là người kinh doanh
sòng bạc thì cô sẽ làm thế nào?”
Lôi Dận bỗng bước tời gần cô, gương mặt anh tuấn dường như được bao phủ bởi
một lớp băng tuyết, ngay cả giọng nói trầm trầm cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo…
“Không, tôi không tin! Đây chỉ là những lời từ một phía của anh thôi!”
Phương Nhan lại thối lui một bước, rõ ràng là bị vẻ tà ác từ trên người Lôi
Dận là hoảng sợ.
Lôi Dận cười lắc đầu, sau đó vỗ tay…
Một vệ sĩ mặc đồ đen từ trong đám người có vẻ mặt y hệt nhau bước ra, chỉ thấy
anh ta đưa một xấp tài liệu vào tay Lôi Dận xong thì lặng lẽ thối lui. Cả quá
trình đều im hơi lặng tiếng, giống như là ma quỷ vậy…
“Trong tay tôi là khế ước sinh tử do chính tay hai vị giám đốc của Phương Thị
ký. Thế nào, cô có muốn xem một chút không?” Lôi Dận giơ tài liệu màu đen
trong tay lên, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Phương Nhan gần như là run rẩy mà cầm lấy tài liệu, từ từ mở ra…
Nhìn từng hàng từng chữ, hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn.. Khi chữ ký của
hai vị giám đốc rơi vào mắt cô thì tay cô run lên…
“Bộp”, tài liệu bỗng rơi xuống…
Phương Nhan nhìn rất rõ, mỗi một quy tắc đều được ghi ở bên trong rất rõ ràng,
rõ đến nỗi gần như là tàn nhẫn. Cô thật không hiểu nổi, nếu phải dùng mạng để
đánh bạc thì tại sao lại còn có nhiều người ùa vào như thế?
“Thế nào? Chắc cô không khó để nhận ra chữ của bọn họ chứ?”
Hai tay Lôi Dận vòng trước ngực, động tác có vẻ nhàn nhã nhưng lại lộ ra phong
thái nguy hiểm khó mà coi thường.
Phương Nhan giống như là bị người ta điểm huyệt, á khẩu, trong nhất thời không
tìm được từ để nói.
Lôi Dận cười lãnh đạm: “Có lẽ Phương tiểu thư cũng hiểu rõ, ngoài sáng có quy
tắc của ngoài sáng, mà trong tối cũng có quy tắc của trong tối. Đó chính là
nước sông không phạm nước giếng, ngay cả cảnh sát cũng không thể nhúng tay
vào. Cô hà tất phải tự rước lấy phiền toái?”
“Anh…”
Phương Nhan đối diện với đôi mắt ma mị của hắn. Mắt của hắn sâu thẳm, gần như
là lóe lên tia sáng màu xanh lục. Dần dần, một sự can đảm bỗng dâng lên, cô
cười lạnh…
“Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Lôi tiên sinh, trước giờ anh cùng Hoắc Thị vẫn
không có quan hệ gì về mặt lợi ích, tôi không hiểu sao anh lại giúp họ như
thế, đừng nói là…”
Nói đến đây, cô nhìn Úc Noãn Tâm một cái, nụ cười bên môi càng mở rộng: “Ngay
cả anh cũng coi trọng Úc Noãn Tâm?”
Mắt của Lôi Dận bỗng tối sầm lại…
“Phương Nhan, cô còn định làm loạn đến khi nào?”
Lúc này Hoắc Thiên Kình bước lên, hắn kéo Úc Noãn Tâm vào lòng, nhíu mày mà
nhìn Phương Nhan. Không khó nhận ra vẻ không vui trong giọng nói trầm thấp ấy.
Phương Nhan phẫn nộ mà nhìn Hoắc Thiên Kình, nhìn gương mặt qua mức bình tĩnh
của hắn, nhưng lại không thể làm gì được hắn.
“Hoắc Thiên Kình, tôi không tin anh sẽ luôn may mắn như thế!”
Hoắc Thiên Kình cong môi cười, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run…
“Thật ra hôm nay cô đến đây cũng không phải để làm náo loạn hôn lễ!”
Phương Nhan nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
“Phương Nhan, tôi từng nói rằng cô rất thông minh, nhất là sự nhạy cảm trong
thương trường. Đáng tiếc, một khi con người đã đi vào con đường sai lầm thì
rất khó kiềm chế được. Tôi thật lấy làm tiếc cho cô!” Giọng của Hoắc Thiên
Kình thản nhiên, nhưng lại hàm chứa chút tiếc nuối.
“Anh có ý gì?” Phương Nhan hỏi.
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, trong mắt thoáng qua vẻ trào phúng…
“Cô thông minh như thế, còn cần tôi nói sao?”
“Anh muốn phản công sao?” Phương Nhan cũng cười lạnh, trong mắt toàn là sự thù
hận.
“Nói thế thì không chính xác. Phương Nhan, dù sao thì cô cũng ở bên cạnh tôi
rất nhiều năm, tôi cũng tương đối hiểu cô.”
Mắt hắn hàm chứ ý cười, lại cực kỳ lạnh lẽo…
“Hôm nay cô đến đây, chẳng qua là muốn mượn miệng của hơn vạn khách khứa này
truyền ra tin Phương Thị bị Hoắc thị thu mua. Hơn nữa, một khi việc tổng tài
của Hoắc Thị là kẻ cưỡng bức cùng giết người được thành lập thì không phải kế
hoạch của cô có thể thực hiện từng bước một rồi sao?”
“Kế hoạch của tôi? Chẳng qua tôi chỉ muốn lấy lại sự công bằng cho hai vị giám
đốc mà thôi. Anh tưởng tôi là anh sao, mưu mô xảo quyệt?”
Sự cảnh giác trong mắt Phương Nhan ngày càng rõ ràng.
Hoắc Thiên Kình cười ha hả…
“Nếu đó là sự đánh giá của cô về tôi thì tôi xin cảm ơn. Có điều…”
Đôi mắt hàm chứa ý cười của hắn bỗng thay đổi, nhanh như là lật trang sách
khiến người ta còn chưa kịp phản ứng lại thì vẻ lạnh lẽo đã tràn ngập trong
mắt…
“Nếu tôi đã có năng lực để ngồi trên vị trí tổng tài của Hoắc Thị nhiều năm
như vậy thì trò hề của cô sao có thể che được mắt của tôi chứ? Cô cho rằng tôi
có thể có được ngày hôm nay là nhờ vào cái gì?”
Mặt Phương Nhan từ từ cừng đờ…
Hoắc Thiên Kình khoanh tay đứng đó, trên gương mặt lạnh lùng là sự tính toán…
“Cô đến đây chẳng qua là muốn nói cho mọi người biết rốt cuộc Hoắc Thiên Kình
tôi đã làm những chuyện gì. Điều quan trọng ở đây không phải là hôn lễ này có
thể cử hành hay không, mà là phiên giao dịch vào sáng sớm mai!”
Môi Hoắc Thiên Kình cong lên một đường cong lạnh lẽo, từ từ nói: “Ngày mai là
thứ hai, cũng là ngày bắt đầu một phiên giao dịch mới. Hôm nay cô làm loạn hôn
lễ, cộng thêm sự vu cáo của cô là đủ có thể làm cho Hoắc thị gặp trở ngại
trong phiên giao dịch ngày mai. Nếu tin tức được truyền ra, lòng của người mua
cổ phiếu bị rối loạn, giá cổ phiếu của Hoắc Thị sẽ ngã mạnh. Đến lúc đó Hoắc
Thị sẽ phải không tiếc một số tiền lớn mà toàn lực cứu lấy cổ phiếu Hoắc Thị.
Mà cô, vị thiên kim tiểu thư của Phương Thị này cũng có thể lợi dụng lần rung
động này mà mượn sức của ngân hàng làm cho cổ phiếu đã đóng băng của Phương
Thị hoạt động trở lại. Như vậy, cô có thể lợi dụng giá thấp mà nuốt vào một
lượng lớn cổ phiếu của Hoắc Thị, đạt được mục đích thu mua ngược lại. Không
biết phân tích của tôi có đúng với sự sắp xếp tỉ mỉ của cô hay không?”
Mọi người ồ lên, ánh mắt vốn đồng tình với Phương Nhan đã dần biến thành vẻ
bất đắc dĩ đối với chuyện thế này, thậm chí có người bắt đầu quẳng cho cô ánh
mắt tuyệt vọng. Cô cư nhiên dám đi lay động địa vị của Hoắc Thị…
Dưới khuôn mặt bình tĩnh của Úc Noãn Tâm cũng lộ vẻ kích động cùng bất an. Mặc
dù nàng không hiểu biết về kinh doanh, nhưng ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình lâu
như vậy thì ít nhiều gì cũng được mở mắt. Nàng biết, nếu những chuyện hôm nay
được xác lập mà nói thì ngày mai, khi mặt trời vừa lên cũng chính là lúc bắt
đầu những tai nạn của Hoăc Thị.
Hoắc thị lấy tài chính làm gốc. Có thể tưởng tượng, nếu tin tức được chứng
minh là thật thì hình tượng của Hoắc Thị sẽ bị ảnh hưởng. Sau đó, tin tức này
sẽ nhanh chóng lan truyền ra trong giới chơi cổ phiếu như vi khuẩn gây bệnh.
Những người mua cổ phiếu sẽ mất lòng tin với Hoắc Thị, sau đó sẽ muốn bán đổ
bán tháo cổ phiếu của Hoắc Thị trong tay…
Hoắc Thị là một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán toàn bộ. Nếu cổ phiếu xảy ra
chấn động thì rất phiền phức. Nếu người mua cổ phiếu bắt đầu bán ra cổ phiếu
trong tay thì những công ty khác sẽ điên cuồng bu vào mua như một đám ruồi bọ,
sau đó chờ giá cao mà bán ra. Mà Hoăc Thị tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cổ
phiếu của mình rơi vào trong tay đối thủ nên phải ra giá cao để mua về. Nếu
vậy, tài chính của Hoắc Thị sẽ bị đứt đoạn, thậm chí là cạn kiệt…
Có thể nó, hậu quả không thể lường được!
Mà cổ phiếu bị đóng băng của Phương Thị lại nhờ thế mà được bảo tồn. Sau đó,
thông qua ngân hàng tiến hành phá băng, thừa dịp này mà muốt vào một lượng lớn
cổ phiếu của Hoắc Thị, giống như là ngư ông được lợi, lắc mình một cái là trở
thành cổ đông lớn nhất của Hoắc Thị!
Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm không khỏi toát mồ hôi lạnh…
Phương Nhan ơi Phương Nhan, sự tính toán của cô gái này cũng thật là chuẩn!
Sắc mặt của Phương Nhan trở nên rất khó coi, gần như đã thành màu đỏ tía. Môi
của cô đang run run, nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Thiên Kình.
“Chỉ đáng tiếc là còn sai một bước!”
Hoắc Thiên Kình cười khẽ: “Kế hoạch của cô rất tường tận, đáng tiếc là trong
mắt của tôi nó lại… không đáng nhắc tới! Cô thích làm chuyện lấy trứng chọi
đá, tôi chỉ coi như là đang xem chuyện cười mà thôi!”
“Hoắc Thiên Kình, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Phương Nhan hoàn toàn bị chọc giận. Lúc này, cô đã hoàn toàn rơi vào trạng
thái điên cuồng.
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình nặng nề…
“Cô cho rằng mình còn có cơ hội sao?” Giọng nói thản nhiên nhưng trần ngập vẻ
nguy hiểm.
Phương Nhan cười lạnh, nhìn hắn với vẻ mặt không chút sợ hãi: “Hoắc Thiên
Kình, tôi biết anh có thể một tay che trời, nhưng ông nội của tôi cũng có địa
vị hết sức đáng nể trong giới chính trị, tôi không tin anh đám động tới một
sợi lông của tôi! Hơn nữa, nơi này có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu tôi
xảy ra chuyện thì nhất định là hành vi của Hoắc Thiên Kình anh!”
“Bốp bốp bốp…”
Hoắc Thiên Kình nghe thế thì vỗ tay, đôi mắt hàm chứa ý cười lộ ra một chút
khen ngợi. “Thật là thông minh, bết cách lợi dụng quan hệ để bảo vệ mình. Đúng
vậy, tôi không thể giết cô, nhưng… từ nay về sau cô đừng hòng nghĩ đến có chút
tự do nào!”
“Anh…” Phương Nhan cả kinh, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình,
bỗng nhiên hiểu hàm ý trong lời của hắn.
“À, đúng rồi…”
Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ bỗng nhiên nhớ đến, nhắc nhở một câu: “Sau này khi
làm những việc thế này thì phải nhìn cho kỹ tình hình cùng các mối quan hệ. Cô
không nghĩ thử xem, một khi cổ phiếu của Hoắc Thị mà bị rung chuyển thì sẽ dẫn
tới hậu quả thế nào? Đó sẽ là một cơn bão tài chính kinh người. Đến lúc đó
Phương Thị nho nhỏ của cô có còn tồn tại được không? Đúng là ngu xuẩn tột
cùng!”
Theo câu nói cuối cùng được thốt ra, sắc mặt của Hoắc Thiên Kình cũng đột
nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Hơi thở của Phương Nhan trở nên dồn dập…
Rất lâu sau, cô ta mới lẩm bẩm nói: “Hôm nay anh… chẳng qua là may mắn thôi.”
Đó gọi là “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Phương Nhan cô thua là do
không may thôi.
“Người mà biết tự hiểu lấy mình thì còn có thể cứu được. Không ngại nói cho cô
biết…”
Hoắc Thiên Kình bỗng tới gần, giơ cánh tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống,
đôi môi mỏng khẽ dừng lại bên tai cô, dùng giọng nói gần như là thì thầm mà
nói: “Hai vị giám đốc của Phương Thị đúng là do tôi giết. Có trách thì trách
bọn họ quá vướng víu, mấy ông già ngu xuẩn không thức thời!”
“Anh…” Phương Nhan bỗng trợn tròn mắt.
“Bây giờ cô hoàn toàn có thể nói ra, nhưng đáng tiếc là không ai tin lời của
cô nữa!”
Hoắc Thiên Kình thì thầm câu này xong thì đột nhiên buông cô ra, cười ha hả,
trong sự cuồng ngạo có chứa vẻ vênh váo.
“Hoắc Thiên Kình, tôi hận là không giết được anh…”
Phương Nhan giận đến nỗi cả người đều run lên, vừa muốn nhào qua thì đã bị Tả
Lăng Thần ngăn lại…
“Phương Nhan, đủ rồi!”
“Lăng Thần, rốt cuộc anh làm sao vậy? Tại sao không đứng về phía em?” (Bởi vì
anh không có điên!)
Phương Nhan điên cuồng mà hét lên: “Các người đều dáng chết, đáng chết hết!”
Hét lên một cách điên khùng xong cô liền chạy ra ngoài, dễ dàng nhận ra kết
cục thế này hoàn toàn không phải như cô muốn.
Tả Lăng Thần nhìn bóng cô chạy đi xa, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, còn có sự
tiếc nuối cho quá khứ đã qua. Anh không đuổi theo ngay, chỉ đi đến trước mặt
Hoắc Thiên Kình, hai người có vóc dáng cao lớn liền thu được sựu chú ý.
“Nể mặt Phương lão gia, đừng làm quá tuyệt tình!”
Hoắc Thiên Kình thờ ơ mà nhìn anh, dần dần trong mắt nổi lên chút khó hiểu…
“Tôi thật không hiểu được cô ta có gì đáng để cậu nói giúp cho chứ? Những việc
cô ta làm trước kia, cậu thông minh như vậy không thể không biết đến. Vì lợi
ích, đầu tiên là Tả Thị, hôm nay là Hoắc Thị, cậu còn muốn che chở cho cô ta?”
Mặt Tả Lăng Thần có vẻ rất nặng nề, anh nhìn Úc Noãn Tâm bên cạnh một cái, sau
đó lại đưa mắt nhìn Hoắc Thiên Kình, bên môi có chút bất đắc dĩ…
“Tôi làm vậy không phải vì Phương Nhan mà là vì Noãn Tâm!”
Úc Noãn Tâm hơi giật mình, trong mắt có chứa vẻ rối ren.
Dường như Hoắc Thiên Kình bất mãn với ánh mắt Úc Noãn Tâm nhìn Tả Lăng Thần
nên vô thức dùng thân mình ngăn lại, thản nhiên nói: “Cậu nói thế là có ý gì?”
Tả Lăng Thần nhìn thấu hành vi bá đạo của hắn, cười khẽ: “Chẳng qua là tôi
không muôn để cô ấy sinh ra cảm giác sợ hãi. Dù sao thì… Phương Nhan cũng từng
là người bên cạnh anh!”
Người Hoắc Thiên Kình hơi cứng lại, trên mặt có vẻ không vui: “Cô ấy là vợ của
tôi, những người khác không thể đánh đồng!”
“Chỉ mong là thế!”
Giọng Tả Lăng Thần không vui không giận, có chứa chút thàn nhiên mà tuyệt
vọng. Ánh mắt lại lướt qua Hoắc Thiên Kình mà nhìn Úc Noãn Tâm…
Trên gương mặt anh tuấn cũng có vẻ rung động, tỏ ra đua lòng với gương mắt
nhợt nhạt của Úc Noãn Tâm. Ngón tay vừa muốn chạm vào mặt nàng, muốn cảm nhận
được sự ấm áp của nàng lần cuối thì đã bị Hoắc Thiên Kình ngăn lại…
“Cậu định làm gì?”
Dường như Tả Lăng Thần không để ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Thiên Kình vào trong
mắt. Lúc này, trong mắt anh chỉ có Úc Noãn Tâm mà thôi…
“Noãn Tâm, từ nay về sau anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Có điều… em thật
sự nghĩ kỹ rồi sao? Nếu em cho rằng anh ta là người đàn ông em có thể dựa vào
cả đời thì anh bước ra khỏi đây cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng… nếu em còn do
dự thì hãy đi với anh! Tình yêu của anh dành cho em… mãi mãi không thay đổi!”
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, thậm chí có thể nghe được sự đau đớn
trong vẻ dịu dàng ấy…
Úc Noãn Tâm bị sự đau khổ của mắt anh làm chấn kinh. Cho dù anh đã làm chuyện
tổn thương tới nàng, nhưng anh cũng đã từng cho nàng vui vẻ và hạnh phúc. Giờ
này khắc này, nàng dễ dàng nhận ra sự áy náy cùng khổ sở trong lòng anh, cũng
không khó nhận ra tình cảm ẩn sâu trong mắt anh. Ở trong lòng anh, thật sự chỉ
có mình nàng…
Tim Úc Noãn Tâm dần dần se thắt lại, giống như là đang bị một sợi dây ra sức
thít chặt khiến cho đôi mắt đẹp vốn đang bình tĩnh của nàng từ từ dâng lên lớp
sương mờ. Nàng vô thức cụp mắt xuống, đợi sương mù trong mắt tan đi, khi ngước
mắt lên thì đã tươi tắn như hoa, đẹp đến nỗi khiến cho người ra không thở
được…
“Lăng Thần, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh. Có điều…”
Nàng nhìn Hoắc Thiên Kình đang cứng người bên cạnh một cái, sau khi thấy trong
mắt hắn dần dần đọng lại chút bất an thì quay đầu qua, nhẹ nhàng nói: “Thiên
Kình, anh ấy… đúng là người mà em đã lựa chọn, em tin anh ấy sẽ chăm sóc tốt
cho em cả đời.”
Đêm nay, tất cả đều đã được an bài!
Gương mặt tái mét của Hoắc Thiên Kình bên cạnh từ từ được giãn ra, ngay cả đôi
môi mím lại cũng đã buông lỏng rất nhiều…
Trong mắt Tả Lăng Thần bỗng nhiên lóe lên vẻ đau đớn, ngay cả ***g ngực cũng
giống như là bị người ta đâm một nhát thật mạnh khiến anh phải nghẹn lại.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm giác đau đớn vì mất mát này lần nữa,
bên môi cố gắng cong lên với vẻ kiên cường…
“Noãn Tâm, em phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”
Rốt cuộc, bàn tay anh đặt trên chiếc khăn trùm đầu bằng lụa trắng của cô, mang
theo vẻ lưu luyến, mang theo vẻ không nỡ xa rời mà khẽ vuốt ve một chút, như
là đang từ biệt lần cuối.
Cuối cùng, bàn tay từ từ rơi xuống. Hình ảnh này đẹp đúng chuẩn như trong
phim…
Khi đưa mắt nhìn vào Hoắc Thiên Kình thì ánh mắt lại rất sắc bén…
“Hãy đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà
cướp cô ấy về lần nữa!” Nói xong, anh đi nhanh ra khỏi điện Vec-xây…
Đã tới nước này thì anh cũng chỉ có thể buông tay, cuối cùng thì Noãn Tâm của
anh cũng đã lựa chọn Hoắc Thiên Kình. Bất luận hắn đã làm những gì thì ở trong
lòng của Noãn Tâm, từ nay về sau chỉ có một người là Hoắc Thiên Kình!
Trong không khí thoáng qua vẻ ưu thương, dần dần lại lan ra khiến tất cả khách
khứa có mặt đều ngơ ngác nhìn nhau…
Tim Úc Noãn Tâm đang âm ỉ đau. Nàng nhắm mắt lại, cố gắn bình ổn sự kích động
trong lòng. Tim, mặc dù có hơi đau đớn nhưng làm cho nàng đau đớn nhất không
chỉ có vậy!
Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu lại một chút, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ
buông lỏng ra, sống lưng cao ngạo cừng đờ cũng hơi thả lỏng, sự sắc bén trong
mắt cũng dần giảm đi…
Môi của hắn lại từ từ nở nụ cười, cánh tay rắn chắc lại ôm lấy thân mình mềm
mại của Úc Noãn Tâm, giọng nói trầm thấp lộ vẻ mệnh lệnh..
“Thưa cha, hãy tiếp tục!”
Một câu nói chứa vẻ quyền uy làm đức cha lập tức có phản ứng trở lại, lúc này
mọi người mới nhớ tới hôn lễ còn chưa hoàn thành…
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm lại khôi khục sự bình tĩnh vốn có, chỉ có điều… đáy mắt
ngày càng u ám.
Đức cha hắng giọng, ngay cả những người trong ban đọc kinh cũng trở về vị trí
cũ.
Ông lại đưa mắt nhìn vào Úc Noãn Tâm, trang trọng hỏi:
“Úc Noãn Tâm, con có có đồng ý làm vợ Hoắc Thiên Kình, theo như sự dạy bảo của
kinh thánh mà chung sống, kết làm một khối với anh ấy trước mặt Chúa. Yêu
thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là
ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với anh ấy, mãi
đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Mọi người đều nhớ rõ Úc Noãn Tâm còn chưa nói ba từ kia!
Nàng vừa muốn mở miệng thì Hoắc Thiên Kình đã giành nói trước…
“Cô ấy bằng lòng!”
Cho dù Úc Noãn Tâm ở lại thì hắn cũng không khó để nhận ra vẻ bi ai như có như
không trong mắt nàng. Hắn vốn là một người cẩn thận, đương nhiên là sẽ không
cho phép hôn lễ xảy ra bất cứ sai lầm nào!
Bàn tay mang theo sức mạnh chiếm hữu mà ôm chặt lấy eo nàng, làm ra vẻ tuyệt
đối sẽ không buông tay.
Rõ ràng hành vi của Hoắc Thiên Kình đã làm lộn xộn trình tự thường ngày, Úc
Noãn Tâm kinh ngạc mà quay đầu nhìn hắn.
Đức cha cũng ngẩn ra, vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy mệnh lệnh của Hoắc
Thiên Kình: “Thưa cha, sau đó có phải là trao nhẫn hay không?”
Một câu nói ngắn ngủn nhưng lại chứa vẻ uy quyền không cho phép từ chối.
“Hả? À… đúng!”
Đức cha cũng bị sự sắc bén trong mắt hắn làm chấn kinh, vội vàng nói: “Bây giờ
phải trao nhẫn cho nhau, coi như là tín vật kết hôn của hai con…”
Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm đứng đối mặt nhau.
Hai người trao nhẫn cho nhau trong tiếng nhạc du dương…
Hoắc Thiên Kình phát ra lời thề ước trước mặt Chúa…
“Con, Hoắc Thiên Kình, hôm nay đưa tín vật kết hôn cho Úc Noãn Tâm. Anh muốn
cưới em, yêu em và bảo vệ em. Bất luận là giàu có hay nghèo khổ, bất luận hoàn
cảnh có khó khăn, bất luận là khỏe mạnh hay bệnh tật thì anh đều sẽ là người
chồng chân thành của em!”
Mỗi câu mỗi chữ đều chứa vẻ chân thành không chút do dự…
Mắt Úc Noãn Tâm hơi run lên, gương mặt tĩnh lặng như ánh trăng cũng chứa vẻ
xúc động. Tiếp theo đó nàng cũng phát ra lời thề…
“Con, Úc Noãn Tâm, hôm nay đưa tín vật kết hôn Hoắc Thiên Kình. Em muốn gả cho
anh, yêu anh và bảo vệ anh. Bất luận là giàu có hay nghèo khổ, bất luận hoàn
cảnh có khó khăn, bất luận là khỏe mạnh hay bệnh tật thì em đều sẽ là người vợ
chân thành của anh!”
Sau khi thề xong, hai người cùng châm nên. Ánh nến chiếu sáng cả cái bóng hoàn
mỹ xứng đôi của họ…
Khi đức cha tuyên bố hai người chính thức kết thành vợ chồng thì Hoắc Thiên
Kình không nhịn được nữa mà cúi đầu xuống, hôn cô dâu thật sâu…
Đài phun nước trong vườn hoa, cái hồ cùng những bức tượng được đều pháo hoa
chiếu rọi trong nháy mắt, sáng như ban ngày. Tiếng chúc phúc của mọi người
không ngừng vang lên. Bên ngoài điện, ánh đèn màu rực rỡ ánh lên đài phun nước
khiến cho vườn hoa hiện ra một cảnh tượng huy hoàng, thậm chí sáng cả sàn nhảy
được dùng hơn ngàn ngọn nến để thắp sáng.
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy lãng mạn.
Xung quanh sàn nhảy là hơn vạn đóa hoa hồng trắng đang tranh nhau khoe sắc.
Hoa quỳnh lại bay đầy trời, đong đưa dáng vẻ đẹp đẽ của mình để chúc phúc cho
họ…
Đêm nay, đã hoàn thành giấc mơ về một hôn lễ như trong truyện cổ tích…