Lễ cưới của Hoắc gia được đặt vào lúc 8 giờ tối, một lễ cưới như mơ có một
không hai cứ thế mà tiến hành.
Lễ cưới này đã định là sẽ bị sự chú ý của toàn thế giới, được truyền thông gọi
là “hôn lễ trong mơ”. Sở dĩ lựa chọn hai chữ trong mơ này là vì địa điểm tổ
chức hôn lễ là tại cung điện Vec-xây.
Hoa tươi, ngựa tốt, pháo hoa, máy bay trực thăng… nghiễm nhiên trở thành những
thứ dùng trong hôn lễ xa hoa này.
Trước hôn lễ, truyền thông đã tính sơ những chi phí liên quan tới đám cưới.
Trừ đi mấy chục triệu xa hoa trên người cô dâu, chỉ tính chi phí bao cả cung
điện vec-xây ba ngày ba đêm cũng đã khiến người ta phải tắc lưỡi. Cộng thêm
hai triệu USD tiền sính lễ nhà trai đưa cho nhà gái, rồi gần 10 triệu tiền
thuê cả ngàn chiếc máy bay… Tính cả hôn lễ này cũng hơn mấy triệu. Trong nhất
thời, truyền thông chạy theo như vịt, đều khao khát có thể bon chen vào hiện
trường để nhìn xem.
Thế nhưng, hiện trường tổ chức hôn lễ lại có kết cấu rất nghiêm mật. Chỉ nơi
đón máy bay thôi mà đã dùng gần trăm tên vệ sĩ đến bảo vệ sự an toàn của khách
quý. Hiện trường tổ chức tiến hành kiểm tra rất nghiêm ngặt. Súng ống, camera…
đều bị tịch thu. Không chỉ như thế, mỗi góc của hiện trường đều trang bị
camera đa góc độ 24/24. Bất cứ lúc nào cũng phải đảm bảo cho hôn lễ có thể
tiến hành một cách thuận lợi.
Trong đêm nay, cung điện Vec-xây có hơn 200 năm lịch sử lộ vẻ vô cùng mơ mộng
cùng tràn ngập ý thơ. Cung điện rộng lớn có diện tích 1,1 triệu mét vuông hoàn
toàn bị bao phủ bởi hơi nước, được những ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng như ban
ngày. Cái bóng hùng vĩ của nó chiếu lên trên dòng sông Xen xinh đẹp.
Giữa dòng sông Xen đã sớm đậu chiếc “Kim cương nhà giàu” – chiếc du thuyền
được xưng là du thuyền xa hoa nhất thế giới. Đây là con thuyền được nhà thiết
kế du thuyền nổi tiếng nhất thế giới tạo nên, là Hoắc Thiên Kình đặc biệt bỏ
ra một chi phí cực lớn để chuẩn bị cho hôn lễ.
“Kim cương nhà giàu” dài 110 mét, rộng 17 mét, có 50 phòng lát kim cương, 70
phòng hành chính, 75 phòng cao cấp, 112 phòng đúng chuẩn xa hoa. Bề ngoài
giống như một tòa nhà nổi trên mặt nước, bên trong thì có phòng khách lộ thiên
để ngắm sông, phòng tiệc xa hoa, nhà ăn A-la-late, phòng hút xì ga, phòng
khách hình tròn cao thông lên cả 5 tầng, cùng phòng khách đa năng, phòng hội
nghị… Còn có hai cầu thang máy đề ngắm cảnh. Những phòng khách đúng chuẩn khác
còn sa hoa hơn cả khách sạn 7 sao.
Những vật bài trí trong “Kim cương nhà giàu” là mời những nhà thiết kế du
thuyền của nổi tiếng của châu Âu đến thiết kế. Đèn đuốc, màu sắc cực kỳ hài
hòa với bố cục chỉnh thể của nó, tạo nên hiệu quả xa hoa cùng thanh lịch.
Trong du thuyền, toàn bộ từ lầu 2 tới lấu 6 đều có những đại sảnh trong suốt,
tầm nhìn rất thông thoáng, ánh mặt trời tự nhiên mà trút xuống khiến cho khách
lên du thuyền liền có cảm giác được tôn thêm vẻ cao quý. Mà hai bên du thuyền
lại trang bị 2 thang máy bằng kính trong suốt chạy từ lầu 2 tới lầu 5, du
khách không chỉ có thể thuận tiện lên xuống mà cũng có thể đồng thời ngắm nhìn
cảnh sắc hai bờ sông.
Chỉ điều này thôi đã có thể nhìn thấy được sự tỉ mỉ cùng độc đáo của Hoắc
Thiên Kình dành cho hôn lễ!
Cung điện Vec-xây xa hoa lộng lẫy chính là nơi cử hành hôn lễ của Hoắc Thiên
Kình và Úc Noãn Tâm tối nay. Một nơi tràn ngập hơi thở của hoàng gia và tôn
giáo khiến lễ cưới càng thêm trang trọng. Tuy nơi này không phải là giáo đường
nhưng lại thiêng liêng cùng xa xỉ hơn cả giáo dường.
Đến 8 giờ, trên bầu trời của điện Vec-xây bỗng nổ tung pháo hoa hình trái tim
xinh đẹp. Thậm chí ánh sáng rực rỡ của nó còn chiếu sáng cả tháp Eiffel. Ngay
sau đó, hoa quỳnh bay đầy trời từ trên cao rơi xuống. Hơn mười chiếc trực
thăng đang lượn vòng trên không trung, những cánh hoa quỳnh rơi xuống tới tấp
như tuyết trắng, mỗi một cánh hoa đều tỏa ra hương thơm dìu dịu.
Một tấm thảm đỏ dài bất tận trải từ bờ sông Xen đến thẳng đại sảnh của cung
điện Vec-xây. Một chiếc xe hoa xa xỉ không gì sánh bằng dừng trước thảm, lẳng
lặng mà chờ đợi bước chân đầu tiên của cô dâu chú rể.
Chiếc xe hoa dát vàng này là do thợ thủ công lừng danh Jim Ace của Austrlia bỏ
công sức làm ra, có thể nói là chiếc xe hoa độc nhất vô nhị trên thế giới.
Trọng lượng của cả chiếc xe là 2.5 tấn, cao 3 mét, trên thân xe nạm 24 viên
kim cương, 130 viên ngọc bích cùng hơn 400 miếng vàng lá.
Càng đáng để nhắc tới chính là hơn 100 tấm huy hiệu cùng những vật trang trí
của hoàng thất lấy từ tháp London, chiến hạm hải quân lừng danh của Anh vào
thế kỷ 19 cùng chiến hạm của vua Henry thế kỷ 16.
Cửa du thuyền mở ra.
Úc Noãn Tâm mặc áo cưới trắng như tuyết từ từ bước xuống du thuyền dưới sự dần
đường của những phù dâu phù rể nhí. Sau lưng nàng, bốn em bé nắm lấy làn váy
thật dài. Bên trái là ông Úc. Ông đem tay con gái giao cho người đàn ông đang
đúng trên chiếc xe hoa dát vàng kia, cũng chính là con rể tương lai của ông –
Hoắc Thiên Kình!
Sắc mặt Úc Noãn Tâm vẫn hơi tái nhợt, có lẽ là do mang thai Cộng thêm những
trang sức nặng nề kia nên bước chân của nàng rất chậm rãi. Ánh trăng cùng ánh
đèn thủy tinh chiếu vào đôi má mịn màng như sứ của nàng, tỏa ra vầng sáng nhàn
nhạt.
Đôi mắt nàng trong veo như suối, hàng mi dài tạo thành cái bóng mờ trên mặt
nàng như một chiếc quạt xinh đẹp. Chiếc mũi xinh xắn bóng mịn như trân châu.
Đôi môi như hoa anh đào hơi mở ra. Giờ khác này, nàng như một nữ thần bước ra
từ dòng sông Xen thần bí, xinh đẹp động lòng người, khiến cho gần cả chục ngàn
khách khứa đều ngả nghiêng mà tán thưởng.
Khi ông Úc dắt tay nàng từ từ bước qua bờ sông, đi đến trước thảm đỏ thì những
cánh hoa quỳnh bay múa khắp trời kia cũng có cảm ứng, tụ lại xung quanh Úc
Noãn Tâm, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt nàng lóe lên vẻ ngẩn ngơ. Hôn lễ xa hoa thơ mộng này nàng chưa từng
nghĩ đến nên vô thức mà ngầng đầu lên.
Mui của chiếc xe hoa được mở rộng ra, Hoắc Thiên Kình khoanh tay đứng đó, ánh
mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Úc Noãn Tâm đang mặc áo cưới. Dáng
người cao lớn hoàn mỹ lại càng hoàn hảo hơn trong bộ quần áo chú rể cao cấp
được cắt may khéo léo. Cả người hắn toát ra hơi thở cao quý và tôn nghiêm
khiến tất cả phụ nữ đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Úc Noãn Tâm cũng không ngoại lệ, khi mắt nàng chạm vào mắt hắn thì tim nàng
cũng không kìm được mà đập loạn lên.
Hoắc Thiên Kình hôm nay toát lên vẻ cao cao tại thượng, khí thế cao quý không
ai bì nổi vốn có, giống
như là bậc đế vương, đứng trên chiếc xe hoa dát vàng. Nụ cười bên môi khiến
hắn càng thêm anh tuấn phi phàm, có khí chất của người có thể thay trời đổi
đất.
Úc Noãn Tâm không thể không thừa nhận, dù là đến nước này nhưng nàng vẫn không
chống cự lại được khí thế trời sinh mạnh mẽ toát ra từ hắn.
Hôn lễ trong mơ mà mọi người chờ đợi đã đến…
Trên chiếc xe hoa, Hoắc Thiên Kình từ từ đưa tay ra…
Hắn giống như hoàng tử vừa bước ra từ điện Vec-xây đang gọi mời công chúa của
mình vậy. Cực kỳ dịu dàng mà lại có vẻ bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Khi ông Úc đưa tay nàng đặt vào tay Hoắc Thiên Kình thì nụ cười bên môi của
hắn càng tươi hơn, ngọn lửa xinh đẹp trong mắt hắn cũng được nhen lên, rồi
bỗng nắm chặt tay lại.
Trong thời khắc này, cả không gian được lấp đầy bởi tiếng nhạc kỳ diệu của
nhạc công, tình khúc thiêng liêng Love songs feast vang lên một cách du dương,
giống như âm thanh thuần khiết nhất đến từ thiên nhiên, lại như những sợi tơ
nhỏ vấn vương trong từng phân tử của không khí.
Theo tiếng nhạc thần thánh của Love songs feast thì xe hoa cũng từ từ khởi
động. Hoa quỳnh vẫn cứ bay múa trong không trung như những bông tuyết, nhẹ
nhàng đậu trên người bọn họ, thậm chí là trên tấm thảm đỏ tươi.
Úc Noãn Tâm đứng bên cạnh Hoắc Thiên Kình, những ngón tay thon cũng hơi run
run. Nàng chưa từng tưởng tượng rằng hôn lễ của mình lại như trong mơ thế này.
Nhất là hoa quỳnh đang bay múa đầy trời. Cùng với việc mình cách điện Vec-xây
ngày càng gần thì tim nàng cũng bắt đầu rung động không thể kìm chế nổi.
Nàng vẫn biết Hoắc Thiên Kình là một người không đơn giản. Hôn lễ hôm nay lại
làm cho nàng thật sự cảm nhận được năng lực của người đàn ông bên cạnh đáng
ngạc nhiên thế nào. Nhìn gần 10 ngàn khách quý đang không ngừng chúc phúc cho
họ, trong đó không thiếu thành viên của hoàng thất các nước. Có lẽ, chỉ có hôn
lễ thế này, những trường hợp thế này mới thật sự là thế giới của Hoắc Thiên
Kình!
Úc Noãn Tâm vô thức mà nhìn Hoắc Thiên Kình bên cạnh…
Những đường nét cương nghị trên mặt hắn tạo thành một nụ cười tươi, ngay cả
đôi môi vốn rất lạnh
lùng kia cũng đang hơi cong lên, giống như là cuối cùng cũng thỏa mãn được tâm
nguyện đã trù tính từ lâu. Đôi mắt vốn sâu không thấy đáy bây giờ cũng trong
trẻo đến kinh người.
Hắn thật tự tin! Tự tin đến nỗi có thời gian mặc cho nàng chạy đến sân bay,
sau đó hắn chỉ việc nhàn nhã mà theo sau! Cũng tự tin đến nỗi vẫn chuẩn bị hôn
lễ như cũ, rồi lại phái thuộc hạ đến sân bay, đích thân đưa nàng về lại bên
cạnh hắn.
Hắn rất biết cách khống chế mọi thứ, sớm đã trù tính tất cả, hả lòng hả dạ!
“Đừng lo lắng!”
Bên hông chợt ấm áp, Úc Noãn Tâm cảm giác mình bị kéo vào trong ngực hắn, mùi
long đản hương quen thuộc lại lan ra xung quanh nàng, khiến ngực nàng bỗng
rung động. Nhất là giọng nói trầm trầm của hắn, trong tiếng nhạc du dương này
lại càng nồng nàn như rượu, làm cho người ta không chịu nổi mà cảm thấy say
mê.
Xe hoa chạy dọc theo thảm đỏ, đi ngang qua hai cái đài phun nước to lớn trong
quảng trường trước cung điện. 100 bức tượng nữ thần bằng đồng dọc theo đường
như đang chúc phúc cho hôn lễ của họ. Hoa quỳnh rơi xuống, cùng với hơn 600
vòi phun đang đồng thời phun nước tạo thành làn hơi nước, dưới ánh sáng của
đèn thủy tinh và pháo hoa đã hiện ra sắc cầu vồng tươi đẹp tráng lệ.
Xe hoa dừng lại trước cửa chính của điện Vec-xây. Nơi này được tạo thành với
cấu trúc đối xứng rất đẹp. Bề ngoài cung điện thì hùng vĩ tráng lệ, cách bày
biện cùng trang trí bên trong thì lại càng có tính nghệ thuật.
Khắp nơi trong cung điện đều nguy nga lộng lẫy, xa hoa rực rỡ. Tường phía
ngoài được khắc rất nhiều nhân vật bằng đá cẩm thạch, tạo hình tuyệt đẹp.
Trong cung điện thì lại trang hoàng rất tinh tế. Trên tường và cột đều dùng đá
cẩm thạch cùng nạm vàng khảm ngọc mà tạo thành. Trần nhà dùng sơn vàng để vẽ,
cộng thêm các loại trang trí bằng vỏ sò, hoa văn đa dạng phức tạp tạo cho
người ta cảm giác xa hoa tráng lệ.
Hoắc Thiên Kình nắm tay Úc Noãn Tâm bước xuống xe. Trong suốt quá trình, Úc
Noãn Tâm đều chìm trong trạng thái chấn kinh. Nàng vẫn luôn bận rộn với việc
đóng phim nên còn chưa có thời gian đến điện Vec-xây, đừng nói là tổ chức hôn
lễ ở đây.
Dưới sự chúc phúc của khách khứa, hai người từ từ tiến vào điện. Xuyên qua khu
vực huy hoàng nhất này, thảm đỏ cùng hoa quỳnh bay múa trải dọc theo hành lang
bằng kính ở hướng tây đối mặt với vườn hoa của điện. Một bên là 17 khung cửa
sồ hình vòm cực lớn. Mà trên tường phía đông lại được khảm 17 cái gương lớn
đối diện với 17 cửa sổ. Mỗi mặt gương do 438 miếng gương nhỏ tạo thành. Mỗi
cái gương lại phản chiếu hình dáng hoàn mỹ xứng đôi của Hoắc Thiên Kình và Úc
Noãn Tâm.
Đá cẩm thạch màu trắng và vàng nhạt đã sớm phủ đầy hoa quỳnh trắng muốt. Giữa
các tấm kính được dùng các trụ bằng đá cẩm thạch màu xanh lục để ngăn cách.
Đầu và thân trụ đều mạ vàng. Trên đầu trụ trang trí hình mặt trời, vòng hoa và
thiên sứ màu vàng hết.
Ánh nến chập chờn, được tấm kính phản xạ thành 3000 cây nến. Cả đại sảnh trở
thành một biển vàng, càng bộc lộ khí thế tôn quý quyền thế của Hoắc Thiên
Kình.
Đứng trước lễ đàn là đức cha hiền từ. Dưới sự chứng kiến của Đức Chúa Cha, Đức
Chúa Con, Đức Chúa Thánh Thần, ông mặc áo cha sứ trang nghiêm. Ánh nến dìu dịu
cùng sắc màu của đèn thủy tinh dung hòa vào nhau một cách hoàn mỹ, lúc ẩn lúc
hiện trên gương mặt mỉm cười của đức cha.
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm từ từ bước tới trước mặt đức cha, tiếng thánh
ca đang bay bổng cùng với hương thơm thoang thảng của hoa quỳnh.
Đức cha vui vẻ mà nhìn đôi trẻ trước mặt, trong lòng không khỏi thầm khen sự
hoàn mỹ của hai người. Ông hắng giọng, cao giọng cầu nguyện:
“Hãy để chúng ta cùng cầu nguyện cho đôi cô dâu chú rể này… Hỡi thần sáng tạo
ra vạn vật trong vũ trụ, hôm nay chúng con đến nơi này là dựa theo sự kỳ vọng
trong lòng của Người, để cho cô dâu chú rể tuyên thệ lời kết hợp trước mặt
Người. Chúa ơi, xin Người làm chứng cho chúng con, xin Người dẫn dắt cho họ
trong cuộc sống gia đình sau này. Chúa ơi, chúng con thừa nhận hai người họ
quen biết nhau, kết duyên với nhau là do sự an bài của Người, bởi vì với Người
thì không có sự ngẫu nhiên. Tất cả đều vận hành theo ý chỉ của Người. Bởi vậy,
chúng con ở đây khẩn cầu Người cho họ được đầu bạc răng long. Chúng con cầu
nguyện là tin theo Jesus Người! A men!”
Sau khi mọi người cùng trang nghiêm cầu nguyện chúc phúc xong, ban đọc kinh
mặc quần áo trắng tinh bắt đầu đọc kinh trước hôn lễ. Âm thanh du dương vang
vọng trong mỗi ngóc ngách của cung Vec-xây, giống như âm thanh của tự nhiên,
thuần khiết không chút trần tục.
Sau khi màn đọc kinh kết thúc, rốt cục đã đến lúc hai người cùng tuyên thệ
chung thủy suốt đời trước mặt thần thánh.
Đức cha đứng trước lễ đàn, đưa tay đặt lên trên kinh thánh…
“Hoắc Thiên Kình con có đồng ý cưới Úc Noãn Tâm làm vợ, theo như sự dạy bảo
của kinh thánh mà chung sống, kết làm một khối với cô ấy trước mặt Chúa. yêu
thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ cô ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm
đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy, mãi đến
khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Giọng nói của đức cha cực kỳ trang trọng, ngay cả sắc mặt cũng tràn ngập vẻ
nghiêm túc.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, quay đầu nhìn Úc Noãn Tâm một cách thâm tình, sau đó
đáp: “Con bằng lòng!”
Ba tiếng này vang lên mạnh mẽ, dõng dạc, dễ dàng nhận ra quyết tâm kiên định
không dời của hắn.
Môi Úc Noãn Tâm hơi run run, bàn tay hơi lạnh lẽo lập tức được Hoắc Thiên Kình
nắm lấy. Dường như nhận ra vẻ khẩn trương của nàng, môi hắn nở một nụ cười
chiều chuộng.
Đức cha gật đầu, lại nhìn Úc Noãn Tâm…
“Úc Noãn Tâm, con có có đồng ý làm vợ Hoắc Thiên Kình, theo như sự dạy bảo của
kinh thánh mà chung sống, kết làm một khối với anh ấy trước mặt Chúa. yêu
thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là
ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy, mãi
đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Tim Úc Noãn Tâm đang không ngừng đập loạn lên, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng
khẩn trương thế này, nhất là trong tình huống được ngàn người chú ý. Lòng bàn
tay hơi ẩm ướt truyền đến độ ấm của Hoắc Thiên Kình. Nàng nên nói thế nào đây?
Ba chữ “Con bằng lòng” cứ như chiếc xương cá, càng ngày càng nghẹn tại cổ họng
nàng theo tiếng kinh thánh vang vọng trong giáo đường…
Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của nàng. Mặt của nàng thì ngày càng
tái nhợt…
“Con…” Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy hơi thở càng khó khăn.
“Nói em bằng lòng!”
Cánh tay Hoắc Thiên Kình thức thời mà ôm choàng lấy eo nàng, giọng nói trầm
thấp dễ nghe lộ vẻ mệnh lệnh rơi vào trong tai nàng, giống như là những cánh
hoa quỳnh xinh đẹp bên cạnh, có vẻ mềm nhẹ nhưng lại toát ra vẻ kiên quyết
không cho phép cự tuyệt…
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, trong ánh mắt ấy mang theo chút phản kháng. Còn hắn vẫn
hàm chứa ý cười mà nhìn nàng, dường như không chút lo lắng rằng nàng sẽ đổi ý.
Đôi môi đỏ của nàng từ từ run run một chút. Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú
của hắn, nàng cụp mắt xuống, thu lại chút quật cường cùng phản kháng còn sót
lại trong mắt, nhìn về phía đức cha, vừa muốn mở miệng…
“Các người không thể kết hôn!”
Một giọng nói của phụ nữ vang lên cắt đứt tiếng nhạc thánh khiết đang du dương
trong điện Vec-xây, giống như là một cái kéo sắc bén bỗng cắt nát một tấm lụa
mỏng mơ màng vậy.
Ngay sau đó là từng đợt tiếng giày cao gót dồn dập, cùng với tiếng bước chân
vội vàng của vệ sĩ đang ùa tới trước.
Hôn lễ vốn đang yên lành bỗng bị những âm thanh không hài hòa phá vỡ.
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cùng ngoái đầu lại…
Là Phương Nhan!
Sau đó, lại là một bóng người cao lớn đẩy bọn vệ sĩ ra mà chạy đến phía sau
Phương Nhan…
Úc Noãn Tâm ngẩn người ra… Tả Lăng Thần!
Nhưng dường như không phải anh đến để cản trở hôn lễ, ngược lại là bước lên
kéo Phương Nhan một chút, trên gương mặt anh tuấn có vẻ hơi xấu hổ và lo lắng.
Đôi mắt vốn đang hàm chứa ý cười của Hoắc Thiên Kình bỗng trở nên sắc lạnh,
ngay cả khóe môi cong cong cũng lập tức trở nên cừng đờ, khí thế mạnh mẽ trên
mặt cũng tăng lên, khiến người ta không rét mà run!
Ngay cả Úc Noãn Tâm đứng bên cạnh cũng dễ dàng nhận thấy được sự thay đổi của
hắn.
“Lăng Thần, anh đừng kéo em!”
Phương Nhan lập tức hất tay Tả Lăng Thần ra. Mặc dù trên người cô mặc trang
phục rất lộng lẫy nhưng rõ ràng không phải đến để chúc phúc. Chỉ thấy cô đi
đến gần hai người, sau đó nói với Úc Noãn Tâm:
“Úc Noãn Tâm, có lẽ hôm nay cô sẽ hận hành vi này của tôi, nhưng sau này nhất
định cô sẽ cảm ơn tôi!”
Úc Noãn Tâm ngẩn ra, trong mắt hơi có vẻ bất an…
Mọi người lập tức ồ lên, không khí trong cung điện vang lên những tiếng xì xầm
to nhỏ.
“Nhân lúc mọi người đều có ở đây, thật tốt, hôm nay tôi sẽ để cho mọi người
biết Hoắc Thiên Kình đê tiện đáng khinh thế nào!” Giọng nói sắc bén của Phương
Nhan vang lên.
“Phương Nhan, hôm này là ngày vui của Hoắc gia, có chuyện gì thì để sau hẵng
nói. Ta nghĩ cha mẹ cháu cũng không muốn nhìn cháu làm càn như vậy!” Anna
Winslet tiến lên, cất lên giọng nói uy nghiêm thường ngày.
Mặc dù bà rất thích cô gái này nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho sự thất
lễ cùng càn quấy của cô trước mặt công chúng!
Phương Nhan nhìn Anna Winslet, cười lạnh một tiếng: “Bác gái, cháu khôngcó ý
chống đối với bác, chỉ có điều… những chuyện mà con trai bác làm ở bên ngoài,
nếu không nói ra thì có lẽ cả đời này bác cũng không biết được!”
Anna Winslet nhíu mày: “Cháu nói vậy là có ý gì?”
Phương Nhan nhếch môi, nhìn Hoắc Thiên Kình, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe
Hoắc Thiên Kình ra lệnh…
“Dường như Phương tiểu thư không thật lòng đến tham gia hôn lễ, mời cô ta ra
ngoài!”
“Dạ, Hoắc tiên sinh!” Vài tên vệ sĩ bước lên, lại bị Tả Lăng Thần ngăn lại!
“Hoắc Thiên Kình, tôi sẽ mang Phương Nhan đi, không cần phiền đến những vệ sĩ
của anh!”
Giọng của anh rất lãnh đạm. Nói xong, ánh mắt lại chứa vẻ khổ sở mà nhìn Úc
Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm vô thức cụp mắt xuống, nàng chỉ biêt chỉ cần giữ im lặng trong hôn
lễ này là được, bởi vì nàng rất mệt mỏi… mệt mỏi chết được!
“Tránh ra, Hoắc Thiên Kình, anh cho rằng tôi không nói thì sẽ không có ai biết
những chuyện anh làm sao? Úc Noãn Tâm, cô mở to mắt ra mà xem xem người cô
muốn lấy là hạng người nào?”
Phương Nhan mất đi vẻ thanh nhã khuê các thường ngày, dường như tâm tình trở
nên rất kích động, thậm chí ánh mắt nhìn Hoắc Thiên Kình cũng rất căm hận.
Tả Lăng Thần bước lên…
“Phương Nhan, hôm nay không phải là lúc tìm anh ta tính sổ!”
“Lăng Thần, rốt cuộc anh làm sao vậy? Người con gái mà anh yêu nhất đang đứng
đó, cô ta sắp trở thành vợ của Hoắc Thiên Kình rồi, lẽ nào anh không muốn níu
kéo chút nào sao?” Phương Nhan ngạc nhiên mà nhìn Tả Lăng Thần, tay lại đột
nhiên chỉ vào Úc Noãn Tâm.
Tả Lăng Thần không nói gì, chỉ nhìn Úc Noãn Tâm, trong đôi mắt đen hàm chứa vẻ
rối ren.
Sao anh lại muốn để co gái này gả cho người khác chứ? Nhưng…
“Các anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Phương tiểu thư mệt rồi, đưa cô ấy lên du
thuyền nghỉ ngơi đi!”
Anna Winslet không muốn vì Phương Nhan mà làm đảo lộn cả hôn lễ nên lớn tiếng
quát mấy người vệ sĩ.
Vệ sĩ lập tức tiến lên kéo lấy cô.
“Thả tôi ra! Tôi nói xong thì sẽ đi!”
Thái độ của Phương Nhan rất kiên quyết, mà trước mặt công chúng, Anna Winslet
và Hoắc Thiên Kình cũng không thể ép buộc gì, chỉ đành xua tay thôi.
“Để cô ta nói xong!” Hoắc Thiên Kình trầm giọng nói
Bọn vệ sĩ đều thối lui.
Phương Nhan lướt nhìn mọi người một vòng, “Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết,
trước đây tôi mới là vị hôn thê của Hoắc Thiên Kình, chúng tôi mến nhau đã
nhiều năm, không ngờ khi anh ta gặp được Úc Noãn Tâm thì thay lòng đổi dạ, hủy
hôn. Không chỉ như thế, anh ta còn uy hiếp tôi để đạt được mục đích không muốn
cho ai biết!”
“Phương Nhan, cô nói câu này hình như có chút không ăn khớp. Như chúng tôi
biết, lúc ấy là Phương gia từ hôn trước.” Một vị bá tước Anh đứng ra trước
tiên, vẻ mặt khó hiểu mà nói.
Phương Nhan cười lạnh. “Đây chẳng qua là thủ đoạn mua chuộc lòng người của
Hoắc Thiên Kình thôi. Anh ta cho rằng nói như thế với báo chí là tôi sẽ tha
thứ cho hành vi đáng xấu hổ của anh ta?”
“Phương Nhan, cô nói Hoắc tiên sinh từng uy hiếp cô, những lời này là thế
nào?” Một ông trùm thương nghiệp khác khó hiểu mà hỏi.
Phương Nhan lạnh lùng nhìn Hoắc Thiên Kình, ánh mắt bỗng trở nên thù hận, đưa
tay chỉ vào hắn…
“Tôi biết những chuyện không dám nói ra mà anh ta đã làm trước đây, vì trả thù
tôi nói thẳng cho Úc Noãn Tâm biết mà anh ta chẳng những đóng băng cổ phiếu
của Phương Thị chúng tôi, hơn nữa còn thôn tính hơn mười công ty con trên toàn
cầu của Phương Thị! Ba mẹ tôi vì lo lắng mà đã phải nằm viện, còn anh ta – kẻ
đầu sỏ này lại hăm hở cử hành hôn lễ ở đây!”
Lời của cô khiến tất cả mọi người đều chấn kinh, đương nhiên cũng bao gồm cả
Anna Winslet và Úc Noãn Tâm.
“Thiên Kình, cô ta nói có đúng hay không?”
Một lúc sau, Anna Winslet bước lên, thấp giọng hỏi Hoắc Thiên Kình.
Đối với bà mà nói thì tin tức này thật là kinh người, sao Hoắc Thị lại thu mua
Phương Thị chứ? Không những thu mua mà còn đóng băng cổ phiếu của bọn họ? Điều
này có khác gì với gián tiếp giết họ? Nhưng điều làm bà không hiểu nổi là nếu
tất cả đều là sự thật thì sao lại không có chút tin tức nào? Phương Thị không
phải là một công ty nhỏ, nếu bị thu mua hay cổ phiếu có biến động thì sao báo
chí không tranh nhau đưa tin chứ?
Càng nghĩ thì cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Hoắc Thị lại khởi động
chương trình can thiệp truyền thông! Tuy rằng đây là một việc tốn thời gian và
công sức nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng!
Trái với vẻ kích động của Phương Nhan, Hoắc Thiên Kình lại có vẻ rất trấn
tĩnh. Hắn nhìn quanh một vòng, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người vẫn rất tự
nhiên mà nói:
“Không sai, quả thật tôi đã thu mua Phương Thị! Không chỉ như thế, tôi còn cho
đóng băng cổ phiếu của Phương Thị, mục đích chính khiến cho Phương Thị… không
thể trở mình được!”
Một câu nói lại khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải nín thở.
Tim Úc Noãn Tâm thiếu chút nữa là ngừng đập, ngước mắt mà nhìn gương mặt cương
nghị của Hoắc Thiên Kình, trong nhất thời cảm thấy dường như người này thật xa
lạ. Sao hắn có thể làm như vậy? Tại sao lại thu mua Phương Thị? Hơn nữa còn
hại cha mẹ Phương Nhan phải nằm viện?
Thương trường như chiến trường, lẽ nào hở chút là phải chịu quy luật cá lớn
nuốt cá bé sao?
Phương Nhan thấy hắn thừa nhận rồi thì tiếng cười lạnh càng lớn…
“Các vị nghe thấy chưa? Đây là Hoắc Thiên Kình cao cao tại thương trong mắt
các vị đấy, trên thực tế lại là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi! Mọi người biết không,
gần như tất cả cổ đông của Phương Thị đều bị anh ta uy hiếp, mục đích chính là
muốn bọn họ giao ra cổ phần trong tay. Giám đốc Từ và giám đốc Hoa, những
người từng cùng đánh đổi lấy giang sơn của Phương Thị đã bị sát hại trong một
đêm chỉ vì thà chết chứ không chịu giao ra cổ phần trong tay. Thử hỏi ai lại
có năng lực lớn như vậy, giết người rồi còn không để lại chút chứng cớ? Thậm
chí là làm một cách rất yên ắng, ngay cả báo chí cũng không bắt được chút manh
mối nào? Trừ Lôi Dận ra thì chính là Hoắc Thiên Kình. Lôi Dận và họ không thù
không oán, chỉ còn lại vị Hoắc Thiên Kình cao cao tại thượng này. Chỉ vì thu
mua Phương Thị mà anh ta làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Mục đích là để
trả thù, trả thù tôi vì đã biết hánh vi bỉ ổi của anh ta năm đó!”
Mọi người kinh hãi…
“Phương Nhan, cô nói vậy rốt cuộc là có ý gì?” Trong đám người vang lên tiếng
khó hiểu.
Tả Lăng Thần thấy thế, lập tức bước lên, kéo lấy Phương Nhan, nhỏ giọng quát:
“Hôm nay em làm loạn đủ chưa? Có thời gian thì đi thăm bác trai bác gái đi,
đừng ở đây dây dưa với anh ta nữa!”
Thật ra không phải anh không biết hôm nay là hôn lễ của Hoắc Thiên Kình và Úc
Noãn Tâm. Anh cũng nhận được thiếp mời cùng chiếc chìa khóa vàng, nhưng anh
thà rụt đầu như một con ốc sên cũng không muốn nhìn người con gái mà mình yêu
nhất bị một người đàn ông khác ôm vào lòng. Nào ngờ Phương Nhan lại trộm đi
chiếc chìa khóa vàng của anh…
Có chìa khóa vàng là tương đương với có tư cách tự do ra vào hôn lễ của Hoắc
Thiên Kình. Khi anh biết được thì cô đã ngồi máy bay đi Pháp rồi. Vì thế anh
lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân chạy đến Pháp.
Nhưng khi nhìn thấy Úc Noãn Tâm mặt váy cưới trắng tinh khôi thì anh mới biết
mình nhớ nàng đến nhường nào. Tình yêu đối với nàng chẳng những không có giảm
đi mà thậm chí còn sâu nặng thêm.
Trong hôn lễ, chỉ vừa liếc mắt một cái là anh đã có thể nhìn ra… Noãn Tâm
không vui vẻ, không vui vẻ chút nào!
Phương Nhan thấy anh lên tiếng ngăn cản thì có vẻ thất vọng cùng khó hiểu:
“Lăng Thần, anh còn là Tả Lăng Thần mà em quen biết sao? Hoắc Thiên Kình đã
trèo lên đầu của anh rồi mà anh vẫn còn có thể nuốt giận được ư?”
Nói xong, cô chỉ về phía Hoắc Thiên Kình, khản cả giọng mà hét lên: “Mọi người
có muốn biết năm đó Hoắc Thiên Kình đã làm chuyện đê tiện bỉ ổi gì không? Vậy
được, tôi sẽ cho mọi người biết…”
“Phương Nhan!” Tả Lăng Thần quýnh lên, vừa muốn bước lên ngăn cản thì đã muộn.
“Cô dâu này chính là ảnh hậu Úc Noãn Tâm rất nổi tiếng trong vòng giải trí! Ba
năm trước, cô ta là vị hôn thê của Tả Lăng Thần. Mà vị Hoắc tiên sinh này, vì
trả thù Tả Lăng Thần nên đã mất trí mà cưỡng bức cô ta. Rồi sau đó, anh ta
dùng cách uy hiếp để giữ cô ta lại bên cạnh mình, mục đích là để đả kích Tả
Lăng Thần. Tôi nghĩ trong buổi hôn lễ ngày hôm nay, người không cam tâm tình
nguyện nhất chính là cô dâu! Sao cô ta lại có thể gả cho tên tội phạm năm đó
chứ?”
Phương Nhan không chút e dè mà nói ra tất cả mọi chuyện năm đó, giọng nói cao
vút mà lạnh lẽo.
Mọi người đều cả kinh. Trong nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao lan đầy cả cung
điện Vec-xây. Mặt Tả Lăng Thần trở nên ngày càng xấu hổ. Không chỉ như thế,
ngay cả Anna Winslet, Hoắc lão phu nhân và cha mẹ Úc Noãn Tâm đều cực kỳ xấu
hổ.
Hoắc Thiên Kình bỗng nắm chặt nắm đấm. Từ đôi mắt đen nguy hiểm của hắn không
khó nhận ra Phương Nhan đã phá tan giới hạn cuối cùng của hắn. Đáng chết, hắn
đã biết là cô ta sẽ không chịu ngồi yên mà!
Ánh mắt Úc Noãn Tâm lại trở nên rất lãnh đạm, vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận
sự chỉ chỉ chỏ chỏ của mọi người. Lúc này nàng im lặng như một con rối gỗ,
đứng đó không nhúc nhích, giống như đang quan sát mọi thứ, lại như là đang suy
tư điều gì.
Thoáng chốc, bầu không khí của lễ cưới trở nên khác thường. Đức cha cùng ban
đọc kinh đứng đó, cũng có vẻ ngẩn ngơ.
Phương Nhan thấy đã thu được hiệu quả thì nụ cười trong đáy mắt dần trở nên
điên cuồng. Cô ta quay đầu về phía Úc Noãn Tâm vẫn luôn giữ im lặng mà nói:
“Úc Noãn Tâm, tôi tuyệt đối không tin cô không hận Hoắc Thiên Kình, những điều
mà anh ta làm với cô đủ để khiến tất cả mọi người nhận rõ sự đê tiện của anh
ta!”
Sở dĩ cô dám nói như vậy là vì nhận ra những xúc cảm trên mặt Úc Noãn Tâm.
Quan trọng nhất là cô còn biết thậm chí Úc Noãn Tâm đã có hành động chạy trốn
nên càng chắc chắn lễ cưới này không phải là điều Úc Noãn Tâm muốn. Phương
Nhan đã để dành điểm này để cho Hoắc Thiên Kình một kích trí mạng!
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Úc Noãn Tâm. Thật ra mọi người đều biết
Phương Nhan nói gì không quan trọng, quan trọng là người trong cuộc có thừa
nhân hay không. Nói cách khác, lời Úc Noãn Tâm sắp nói mới là quan trọng nhất.
Dẫu sao một khi chuyện tổng tài Hoắc Thị làm năm đó bị vạch trần, hơn nữa vì
muốn bịt miệng mà thu mua tập đoàn Phương Thị, còn giết chết hai vị giám đốc
đức cao vọng trọng của Phương Thị. Một khi hàng loạt sự kiện này được xác định
thì Hoắc Thị sẽ lập tức rơi vào nguy cơ cực kỳ lớn.
Trên thế giới này, thứ khó bịt kín nhất là miệng người, hơn nữa tại đây còn có
cả vạn cái miệng!
Không khí như đông lại, vẫn luôn trầm lặng. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi
người, Úc Noãn Tâm vẫn im lặng không nói bỗng từ từ ngước mắt lên, nàng nhìn
Hoắc Thiên Kình một cái, rốt cuộc cũng có phản ứng…
“Lăng Thần, về Hoắc Thiên Kình, dường như hôm nay anh rất ít nói đến.” Nàng
bước đến bên cạnh Tả Lăng Thần, gần như là rỉ tai nói nhỏ.
Tả Lăng Thần nhìn nàng một cách thâm tình, một lúc sau mới nói: “Noãn Tâm, bất
luận thế nào thì anh đều hy vọng em được hạnh phúc. Anh biết em mãi mãi sẽ
không tha thứ cho anh, cho nên hôm nay anh hoàn toàn không có hy vọng xa vời
là em sẽ đi cùng anh. Có điều… hy vọng trước khi em làm ra quyết định gì thì
phải suy nghĩ một chút, cái gì mới là điều em muốn!”
Úc Noãn Tâm nghe thế thì đôi môi xinh đẹp như hoa anh đào cũng dần dần cong
lên, nhẹ nhàng thốt ra:”Cảm ơn anh, Lăng Thần…”
Lúc này, nàng thật sự không muốn tiếp tục hận ai nữa….
“Úc Noãn Tâm…”
“Phương Nhan…”
Úc Noãn Tâm không đợi Phương Nhan thúc giục đã chủ động mở miệng. Nàng nhìn
xung quanh một vòng, nhẹ giọng nói: “Quả thực tôi rất hận Hoắc Thiên Kình!”
Một câu nói của nàng làm tất cả mọi người ở đây kinh hãi. Hoắc Thiên Kình bên
cạnh lại đột nhiên đau xót, tim giống như bị cắt nát.
Từ trên xuống dưới của Hoắc gia đều có sắc mặt rất khó coi…
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tôi đã từng rất hận Hoắc Thiên
Kình, anh ta ép buộc tôi ở bên cạnh anh ta, mục đích là làm cho tôi rời xa
người tôi yêu nhất. Nhưng…” Ngay lúc mọi người đều cảm thấy chấn kinh thì
không ngờ giọng điệu của Úc Noãn Tâm đã thay đổi, đôi mắt trong nhìn về phía
Hoắc Thiên Kình, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh ấy không làm như vậy thì tôi sẽ mãi
mãi không biết mình muốn cái gì…”
Một câu nói như bước ngoặt khiến ánh mắt Hoắc Thiên Kình bỗng lóe lên.
“Năm đó…”
Úc Noãn Tâm cắn môi, nhìn mọi người một cái. “Thiên Kình cũng không có cưỡng
bức tôi. Thật ra người thay lòng đổi dạ chính là tôi. Năm đó, lần đầu tiên tôi
nhìn thấy Thiên Kình thì tôi đã biết anh ấy mới là người đàn ông có thể cùng
tôi đi suốt cuộc đời này. Lăng Thần là một người đàn ông tốt, tôi không nhẫn
tâm nhìn thấy anh ấy vì tôi mà để lỡ hạnh phúc của mình nên mới rời xa anh ấy.
Hôm nay tôi có thể gả cho Thiên Kình thì thật sự rất hạnh phúc…”
Nắm tay đang nắm chặt của Hoắc Thiên Kình cũng buông lỏng ra, không khó nhận
ra vẻ kích động cùng xúc động trong mắt hắn…
Noãn của hắn… đã trở lại sao?
Nhưng… làm sao hắn có thể nhìn nàng vì hắn như vậy?
“Noãn…” Giọng nói trầm trầm lộ ra vẻ đau lòng cùng khát vọng đối với nàng.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, Phương Nhan lại cực kỳ kinh ngạc, dường như
kích động mà hét lên: “Úc Noãn Tâm, cô không mất trí đấy chứ? Lẽ nào cô đã
quên lúc trước Hoắc Thiên Kình đối xử với cô ra sao rồi ư? Trong mắt anh ta cô
chỉ là một quân cờ mà thôi! Cho dù hôm nay cô gả cho anh ta thì sao? Vì thỏa
mãn dục vọng của bản thân mà anh ta có thể làm bất cứ điều gì!”
Úc Noãn Tâm nghe xong thì khẽ mỉm cười, bước lên ôm lấy cánh tay của Hoắc
Thiên Kình một cách rất dịu dàng, nhìn Phương Nhan…
“Trong lòng Thiên Kình chỉ có tôi, cũng giống như tôi đối với anh ấy. Nếu
không làm sao tôi lại cam tâm tình nguyện có con với anh ấy chứ. Phương Nhan,
cô rất hiểu Thiên Kình mà, một người kiêu ngạo như anh ấy sao có thể dễ dàng
để người khác mang thai con của mình chứ?”