Tình yêu thường là như vậy, từ nghi ngờ cho đến tin tưởng, từ băn khoăn cho
đến sáng tỏ, khi tất cả đều đã được định đoạt thì mọi chuyện cũng đã tốt đẹp,
cảm giác cũng trở nên thay đổi một cách kì diệu. Sự thay đổi này có lẽ người
bên trong không nhận ra nhưng người ngoài cuộc thì lại rất rõ ràng. Tình yêu
mang đến hạnh phúc cùng say đắm, làm cho người ta vui vẻ đến không thể kìm
chế.
Đời người quả thật rất cần thời vận, Úc Noãn Tâm cũng như vậy. Gần đây, có thể
nói nàng được mùa cả tình yêu và sự nghiệp.
Sức nóng của “Vệ Tử Phu” dẫn đến hàng loạt phản ứng dây chuyền, diễn viên
chính liên tiếp được đưa tin khiến giá trị nâng cao không ngờ được. Lịch làm
việc tiếp theo của Úc Noãn Tâm đã được xếp kín. Không chỉ như thế, công ty âm
nhạc do Hoắc Thị mới đầu tư gần đây cũng bắt đầu làm cho Úc Noãn Tâm trở thành
đối tượng quan trọng nhất.
Động tác lần này của Hoắc Thị – tập đoàn chưa bao giờ nhúng tay vào vòng giải
trí – đã dẫn đến sự quan tâm của đông đảo giới truyền thông, nhưng lại không
thấy Hoắc Thị đứng ra can thiệp bất cứ tin tức nào, thật ra cũng ngầm thừa
nhận sự thật là chỗ dựa của Úc Noãn Tâm.
Có điều, có liên quan đến tin tức sự nghiệp của Úc Noãn Tâm từng bước lên cao
vẫn không bất ngờ cùng thu hút sự quan tâm bằng tin hôn lễ của nàng. Người
lãnh đạo Hoắc Thị lớn tiếng kết hôn gần như là làm huyên náo xôn xao. Càng gần
đến thời gian kết hôn thì tin tức linh tinh càng nhiều, thậm chí còn lên trang
nhất của các tờ báo thương nghiệp, giải trí, xã hội…
Cái gì mà tổng tài của Hoắc Thị vung tiền như rác để tạo con đường sáng lạn
cho vợ yêu; tình nhân bao dưỡng chiếm được ánh mắt của tổng tài Hoắc Thị; Úc
Noãn Tâm đeo kim cương hồng xa hoa thể hiện phong thái của nhà giàu; chim sẻ
biến thành phượng hoàng; kẻ thứ ba vinh dự trèo lên chức bà chủ nhà quyền quý…
Ngay cả áo cưới mà Hoắc Thiên Kình mời nhà thiết kế nổi tiếng đến thiết kế có
mấy viên kim cương cũng được truyền thông bới móc ra…
“Woa, Noãn Tâm à, đến hôm nay chị mới biết thì ra em còn có thân thế hoàng tộc
đó!” Tiểu Vũ vẫy vẫy tờ tạp chí trong tay, cười hết sức khoa trương.
Úc Noãn Tâm đang thử áo cưới nghe thế thì quay đầu, nhìn bộ dạng của Tiểu Vũ,
bất đắc dĩ mà lắc đầu. “Tiểu Vũ, là chị muốn qua đây xem em thử áo cưới, sao
bây giờ lại cảm thấy có hứng thú với những tin tức nhảm nhí đó?”
“Đâu có, là vừa lật đến trang này, đúng lúc nhìn thấy.” Tiểu Vũ nhún vai.
“Hiện nay, tin tức có liên quan đến em đúng là bay đầy trời, thậm chí có tờ
báo còn bịa đặt ra chuyện.”
Úc Noãn Tâm cười cười. “Thì hôm nay em mới biết thì ra mình có thân phận hoàng
tộc. Thật ra bọn họ có thể viết về em tốt một chút nữa, cứ viết em thành một
công chúa của một vương triều nào đó chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, như thế thì em gả cho Hoắc tiên sinh có thể gọi là chuyện
cổ tích công chúa và hoàng tử rồi. Từ nay về sau, công chúa và hoàng tử sẽ
sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, trong truyện cổ đều kết thúc như vậy.”
Tiểu Vũ cười ha ha mà nói.
Úc Noãn Tâm cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Khi trợ lí thiết kế tự tay đội khăn che đầu lên cho Úc Noãn Tâm thì gần như cả
căn phòng thay đồ được một luồng ánh sáng thắp sáng lên.
“Úc, cô xem xem, có vừa lòng hay không?”
Úc Noãn Tâm từ từ đứng dậy đến trước gương…
Tiểu Vũ cũng không kìm chế được mà đứng dậy, ném tạp chí qua một bên, miệng
lập tức há hốc ra…
“Trời ạ, Noãn tâm, em đẹp quá đi!” Cô chạy đến trước gương, vui sướng mà ngắm
Úc Noãn Tâm. “Thật là xinh đẹp!”
Úc Noãn Tâm nhìn mình trong gương, trong nhất thời gần như cũng không nhận ra
mình.
Trợ lí thiết kế mỉm cười. “Úc trời sinh đã đẹp, mà chiếc áo cưới này lại được
làm từ tay nhà thiết kế PE nổi tiếng của chúng tôi, đương nhiên là đẹp không
thể tả. Khi PE nhận đơn đặt hàng này thì đã hoàn toàn phối hợp với khí chất
của cô mà bắt đầu thiết kế kiểu dáng. Mượn chiếc áo này mà nói, kết cấu của nó
là rất xa hoa duyên dáng, phong cách thiết kế rất mộng ảo. Phần lớn chất liệu
của áo cưới là dùng tơ tằm quý giá nhất, lại kết hợp với vải hoa thượng hạng
nhất. Cứ thế, mặc lên trên người Úc lại càng lộ vẻ phiêu dật cùng mơ mộng.”
“Đúng vậy, Noãn Tâm, chiếc áo cưới này mặc lên trên người em quả thật là quá
tuyệt vời, cứ như rất sống động vậy…” Tiểu Vũ nhìn trợ lí, tò mò mà hỏi:
“Chiếc áo cưới này chắc chắn rất đắt nhỉ? Mấy triệu?”
Trợ lí thiết kế cười lắc đầu…
“Thiết kế của PE có tiếng là xa hoa, hơn nữa anh ta cũng chỉ thiết kế áo cưới
cho người trong giới thượng lưu cùng quý tộc hoàng thất mà thôi. Mượn chiếc áo
cưới này mà nói, chỉ kim cương đính trên đó cũng đã hơn mười triệu rồi.”
Tiểu Vũ bỗng trợn to mắt, không khỏi líu lưỡi…
“Noãn Tâm à, em thật sự gả cho của quý rồi, Hoắc tiên sinh thật là thương em,
chỉ một chiếc áo cưới thôi mà đã ra tay hào phóng như vậy.”
Úc Noãn Tâm cũng không ngờ được áo cưới lại xa hoa đến mức này, rất cẩn thận
mà nắm làn váy lên, ngắm nghía trang trí trên đó, trong lòng thầm nghĩ nếu có
ngày nào đó thiếu tiền thì đúng lúc có thể đem những trang sức cùng kim cương
trên đó để…
“Noãn Tâm à…”
Tiểu Vũ cười hì hì mà sát lại. “Em có ngày hôm nay cũng phải cảm ơn chị đó,
nếu không phải chị không ngừng khuyên nhủ bên tai em thì làm sao em có thể gả
cho một người đàn ông tốt như vậy. Không những ủng hộ sự nghiệp của em mà ngay
cả hôn lễ cũng chuẩn bị rất ổn thỏa. Còn nữa… rõ ràng là sớm nên đến thử áo
cưới, còn không phải nhân nhượng theo thời gian của em mà vẫn chờ đến hôm nay
sao? Người đàn ông tốt như thế cho dù có đốt đèn cũng rất khó tìm. Ai, đời này
của chị mà có thể gả cho người như thế thì chết không có gì hối tiếc.”
Úc Noãn Tâm bị lời của cô chọc cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đều
là công của chị được chưa? Vậy có phải chị muốn em báo đáp một cách tử tế hay
không?”
“Báo đáp thì nhất định phải có rồi. Có điều sự báo đáp tốt nhất đối với chị
chính là kết hôn thì kết hôn nhưng ngàn lần đừng đễ lỡ công việc. Nếu em cứ
chuyên tâm đi làm bà lớn thì chị sẽ chết mất.” Tiểu Vũ khoa tay múa chân. “Còn
nữa, em biết đó, hôm nay vì để em đi thử áo cưới mà đã từ chối ba chương trình
rồi.”
“Được rồi, Tiểu Vũ, em sẽ sắp xếp thời gian mà.” Úc Noãn Tâm cười an ủi.
Trợ lí thiết kế bước nhẹ lên trước cười nói: “Úc, tôi đã thấy qua rất nhiều cô
dâu nhưng chưa từng thấy cô dâu nào đẹp như cô. Chúng ta đi ra đi, tôi nghĩ
chắc là Hoắc tiên sinh đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy cô mặc áo cưới rồi. Nói
thật, người bận rộn như Hoắc tiên sinh mà có thể đích thân đi thử áo cưới với
bạn gái là thật hiếm thấy.”
Úc Noãn Tâm hơi đỏ mặt, trong lòng được lấp đầy hạnh phúc, nàng khẽ gật đầu,
cùng trợ lí thiết kế đi ra khỏi phòng thay đồ.
Phòng thiết kế áo cưới.
Trong phòng thiết kế rộng lớn toàn là áo cưới lộng lẫy, ánh mặt trời tươi đẹp
xuyên qua tầng mây, thông qua cửa sổ sát đất ở hai bên mà chiếu vào, rọi lên
mặt đất lát đá cẩm thạch bóng loáng tạo ra tia sáng rực rỡ lấp lánh.
Hôm nay Hoắc Thiên Kình có được sự kiên nhẫn hiếm thấy, hủy bỏ tất cả các cuộc
họp cùng công việc trong tay, chỉ dành thời gian để đi thử áo cưới với Úc Noãn
Tâm. Khi Úc Noãn Tâm còn chưa ra, từ đầu đến cuối hắn vẫn ngồi dựa vào sô pha
lật xem tạp chí bên cạnh. Khi hắn vô tình nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Úc
Noãn Tâm trên bìa tạp chí thì đôi môi mỏng vẫn mím lại bỗng cong lên một nụ
cười nhẹ.
Gương mặt ánh tuấn, cử chỉ lơ đãng nhỏ nhất cũng lộ ra khí chất vương giả,
thậm chí môi cong lên như có như không. Sau khi Hoắc Thiên Kình ngồi xuống,
tất cả nhân viên nữ trong phòng làm việc đều không thể dời mắt, xôn xao thì
thầm ca ngợi.
Bên ngoài phòng thiết kế là một đám phóng viên đã sớm đợi từ rất lâu. Tất cả
cửa kính nơi đây đều dùng loại hạn chế tầm nhìn từ bên ngoài cho nên dù phóng
viên có cố hết sức thò đầu vào xem thì cũng không thấy được thứ gì. Hơn nữa,
ngoài cửa sớm đã an bài rất nhiều vệ sĩ nên trong lúc này phóng viên cũng chỉ
có thể làm công việc chờ đợi.
Khi Úc Noãn Tâm mặc áo cưới trắng tinh khôi từ trong phòng thay quần áo bước
ra thì tất cả các nhân viên nữ trong tiệm càng không ngừng ca ngợi, thậm chí
dừng công việc trong tay lại, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung về phía Úc
Noãn Tâm.
Hoắc Thiên Kình – người đã quen nhìn đủ loại mĩ nữ cũng không khỏi ngẩn người
ra. Từ khi Úc Noãn Tâm mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng đi về phía hắn thì tầm
mắt của hắn cũng không thể dời đi chỗ khác…
Áo cưới tôn thêm vẻ đẹp, làm người sáng ra, câu này không sai chút nào. Chiếc
áo cưới này, Úc Noãn Tâm mặc lên thật sự là đẹp kinh người. Thiêt kế vừa vặn,
chất liệu tinh tế, đuôi váy thật dài kết hợp với tơ tằm mềm mại mịn màng, thắt
lưng tuyệt mĩ làm tôn thêm vòng eo mảnh khảnh của nàng, làn váy bồng bềnh xòe
ra vừa khéo làm tôn thêm khí chất cùng phong thái như công chúa Victoria. Khăn
che đầu chọn dùng tơ tằm như trên váy cộng thêm vương miện công chúa. Vương
miện công chúa này có giá hơn 100 ngàn Bảng Anh, đúng là đẹp càng thêm đẹp.
Úc Noãn Tâm mặc chiếc áo cưới này giống như là một tiểu yêu tinh từ trong
sương mù bước ra, cảm giác động lòng người này càng khiến cho Hoắc Thiên Kình
yêu thương.
Đôi má hơi mỉm cười phản chiếu những tia sáng rực rỡ. Đôi mắt như sương mờ
mang theo làn thu thủy long lanh khi chuyển động, con ngươi trong suốt, cánh
môi đỏ mọng kiều diễm, khí chất mềm mại khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều
trở nên ảm đạm phai màu…
Hoắc Thiên Kình đặt tạp chí sang một bên, không tự chủ được mà đứng dậy, ổn
định lại hơi thở. Khi Úc Noãn Tâm đi đến trước mặt hắn thì trong mắt của hắn,
đôi má xinh đẹp đang cười nhẹ kia cứ như tiên trên trời
Lúc này, nhà thiết kế PE bước lên trước, vỗ tay vài cái, trong mắt đầy vẻ tán
thưởng mà nói: “Trời ạ, đúng là quá xinh đẹp, chiếc áo cưới này cũng chỉ có Úc
mới có thể tôn lên hiệu quả mộng ảo đến thế!”
PE đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ăn mặc rất trẻ trung. Nhất là chiếc nhẫn kim
cương cực lớn theo động tác của tay anh ta mà không ngừng bay múa trong không
trung, dáng vẻ rất giống như một thằng nhóc mới ngoài hai mươi.
Bên môi Hoắc Thiên Kình cong lên một nụ cười hài lòng, quan sát kĩ lưỡng một
lượt rồi nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
“Thích.” Úc Noãn Tâm bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn đến nỗi đỏ mặt, nàng
khẽ gật đầu, thẹn thùng mà hỏi:
“Thiên Kình, thật sự đẹp thế sao?”
“Đương nhiên rồi, em đẹp đến nỗi anh quên cả việc hít thở.” Hoắc Thiên Kình
khẽ vuốt khăn che đầu của nàng, trong ánh mắt thâm thúy kia không khó nhận ra
tình cảm yêu thương đối với nàng.
Đóa hoa hạnh phúc nở rộ trong đôi mắt mềm mại như nước của nàng.
“Nhưng Thiên Kình…”
Nàng nhìn chiếc áo cưới trên người mình rồi nhỏ giọng nói: “Em vừa nghe trợ lí
nói, chỉ vật trang trí trên đây cũng đã hơn 10 triệu rồi. Thế… thế này không
khỏi quá xa hoa đi?”
Nàng tự thấy mình không phải là loại phụ nữ coi vật chất là trên hết, chiếc áo
cưới đắt thế này mặc lên người đẹp thì có đẹp nhưng những thứ quá quý giá luôn
làm nàng thấy không được tự nhiên.
Hoắc Thiên Kình bị dáng vẻ dè dặt của nàng chọc cười, đưa tay khẽ vuốt khuôn
mặt nàng, cười sủng nịch: “Cô bé ngốc, ở trong lòng anh em là vô giá.”
Úc Noãn Tâm không ngờ hắn sẽ nói những lời như thế trước mặt mọi người, lập
tức, hai má càng hồng…
Tình cảnh này thật sự là giết chết các nữ nhân viên bên cạnh, trong mắt vừa
ghen tỵ vừa hâm mộ.
“Ha ha, Hoắc tiên sinh, những cô gái ngây thơ lương thiện như Úc, trong xã hội
bây giờ đúng là rất hiếm. Chúc mừng anh rốt cuộc đã tìm được cô gái đáng để
trả giá. Có điều, Úc…”
PE cười ha hả mà quay đầu sang Úc Noãn Tâm. “Xem ra cô chưa hiểu lắm về tiền
tài của ông chồng tương lai của mình rồi. Chưa nói là tài sản của Hoắc Thị
trải rộng khắp toàn cầu, chỉ riêng ngân hàng đầu tư bên ngoài của Hoắc Thị
thôi đã chiếm địa vị không thể xem thường trên thế giới. Tôi nghĩ trong mắt
chồng sắp cưới của cô thì mấy chục triệu chẳng đáng là bao.”
“PE, hôm nay hình như anh nói hơi nhiều rồi.” Hoắc Thiên Kình nhướng mày, ném
ra một câu.
Cái tên này chỗ nào cũng tốt, chỉ là khi nhìn thấy người đẹp thì tròng mắt
không thể động đậy.
“Ok! Ok! Tôi không nói gì nữa vậy.” PE cười ha ha, giơ hai tay đầu hàng, bởi
vì anh ta không khó nhận ra mức độ quan trọng của cô gái này trong lòng Hoắc
Thiên Kình.
“Noãn, có cần sửa chữa chỗ nào không? Nếu không vừa lòng thì cứ nói, PE sẽ sửa
lại đến khi em hài lòng mới thôi.” Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, hai người cùng
đứng trước gương.
Dáng người cao lớn khỏe mạnh của hắn kết hợp với cô gái mặc áo cưới tinh khôi,
sao mà xứng thế chứ.
“Đúng là đã rất đẹp rồi. Thiên Kình, cảm ơn anh. PE…”
Úc Noãn Tâm khẽ quay đầu lại, cười tươi như hoa. “Thật sự cảm ơn anh, không hổ
là bậc thầy, áo cưới thiết kế ra không tầm thường chút nào.”
“Đâu có, đâu có, đây là việc tôi nên làm, chỉ cần cô vui là được, tôi chỉ…”
PE vội vã bước lên bắt đầu nói không ngừng nghỉ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
cảnh cáo ngầm của Hoắc Thiên Kình thì vội ngậm miệng lại: “Ok, ông chồng bá
đạo của cô không cho tôi nói nhiều với cô, tôi chỉ có thể im miệng vậy!”
“Thiên Kình…” Úc Noãn Tâm hờn dỗi mà liếc hắn một cái, nào có ai bá đạo như
thế chứ.
“Được rồi, em vừa ý là được. Lát nữa thay quần áo xong anh dẫn em đi ăn cơm,
có món mà em thích nhất đó.”Hoắc Thiên Kình ngắt chóp mũi của nàng một chút
rồi nói.
“Ừ.”
Úc Noãn Tâm hạnh phúc mà gật đầu, vừa muốn xoay người, trước mắt dường như lờ
mờ, cảm giác choáng váng thoáng qua khiến người nàng loạng choạng một chút.
Bên hông đột nhiên ấm áp, tay hắn ôm chầm lấy nàng, mùi long đản hương nhè nhẹ
xông vào mũi khiến nàng hơi tỉnh táo lại.
“Noãn, sao vậy?” Trong mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ lo lắng.
Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu. “Không sao.”
“Còn nói là không sao, sắc mặt của em tái mét kìa, anh dẫn em đi khám bác sĩ…”
“Thật sự không sao mà, Thiên Kình, nếu giờ này mà em đi bác sĩ thì chẳng phải
phóng viên bên ngoài cũng theo đến bệnh viện sao?” Úc Noãn Tâm cười khẽ, kéo
tay hắn. “Yên tâm đi.”
“Nhưng mà…”
“Chắc là Noãn Tâm bị mệt thôi.”
Tiểu Vũ bước lên trước, không nén được mà nói. Thật ra cô cũng không muốn phá
vỡ sự ngọt ngào giữa hai người nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hơi mệt mỏi của Úc
Noãn Tâm thì mới nói: “Mấy ngày nay Noãn Tâm không những phải quay quảng cáo,
ra album, còn phải không ngừng nhận phỏng vấn, gần đây lại nhận phim mới, cả
ngày nghiên cứu kịch bản. Vì dành thời gian đi thử áo cưới hôm nay mà cô ấy đã
từ chối ba chương trình rồi.”
“Tiểu Vũ…”
“Chị cũng không có nói bậy, thật không biết em làm sao nữa!”
Tiểu Vũ mang vẻ mặt đau lòng mà nói, sau đó lại nhìn Hoắc Thiên Kình: “Hoắc
tiên sinh, mỗi buổi tối Noãn Tâm không có nghỉ ngơi tốt sao? Hay là mỗi tối cô
ấy ngủ rất trễ? Thế không được, sớm muộn gì sức khỏe cũng suy kiệt thôi.”
“Được rồi Tiểu Vũ, em sẽ nghỉ ngơi tốt mà, đừng nói nữa!” Úc Noãn Tâm nhẹ
giọng nói.
Tiểu Vũ này cũng thật là, cư nhiên lại hỏi Hoắc Thiên Kình vấn đề này. Những
chuyện thế này bảo hắn làm sao trả lời? Lẽ nào còn bắt Hoắc Thiên Kình nói ra
nguyên nhân nàng ngủ không đủ giấc sao?
Ai ngờ Hoắc Thiên Kình lại nghe một cách rất nghiêm túc, vẻ mặt áy náy mà nói
với Úc Noãn Tâm: “Noãn Tâm, là anh không tốt, là do anh lo lắng quá…”
Lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Úc Noãn Tâm che miệng lại…
“Được rồi, anh còn nói nữa.” Nàng xấu hổ đến nỗi mặt càng đỏ hơn.
Những nữ nhân viến khác trong tiệm đều đã hiểu được là ý gì, sự hâm mộ trong
mắt càng nhiều, được một người đàn ông như thế yêu thương thì…
Tiểu Vũ trước giờ vẫn là người ngây ngô trong chuyện tình cảm, cô bị xưng là
“Bạch cốt tinh” nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, hoàn toàn không
hiểu ý tứ trong lời nói của Hoắc Thiên Kình, cư nhiên ngây ngốc mà hỏi:
“Là có ý gì? Hoắc tiên sinh, đừng nói anh ngược đãi Noạn Tâm của chúng tôi
chứ? Cô ấy là cây rụng tiền của chúng tôi đó, nếu cô ấy mà ngã xuống thì tôi
sẽ chết mất.”
Cuối cùng PE không nhịn được mà cười ha hả, kéo Tiểu Vũ qua. “Hoắc tiên sinh
ấy à, quả thực có ngược đãi Noãn Tâm, có điều không phải ngược đãi về mặt tinh
thần mà là… thể xác, nếu không sao Noãn Tâm nhà cô lại có bộ dạng thế kia. Đó
chính là… ngủ không đủ giấc! Cho nên mới nói, hàng đêm sênh ca, cho dù đàn ông
có thể chịu được thì chưa chắc phụ nữ đã chịu nổi, nhất là loại người trời
sinh có sức ăn lớn như Thiên Kình đây…”
“Câm miệng!”
Hoắc Thiên Kình ôm Úc Noãn Tâm đã sớm đỏ bừng mặt vào trong lòng, rồi nhìn PE,
bất mãn mà nhướng mày.”Sao trước kia không phát hiện anh ăn nói bậy bạ thế
chứ?”
“Ok! Tôi im miệng không được sao?” Mặt PE cười tươi rói.
“Được rồi, em đi thay áo, không nói với mọi người nữa.”
Mặt Úc Noãn Tâm nóng tới mức có thể luộc được trứng, nàng xoay người, trợ lí
thiết kế vừa muốn bước lên thì lại bị Hoắc Thiên Kình ngăn lại…
“Tôi đi thay cô!” Tình cảm nồng nàn trong mắt không nói cũng biết.
Mọi người đều kinh hãi, nhất là nữ nhân viên trong tiệm, mỗi người bọn họ đều
trợn tròn mắt. Đường đường là tổng tài của Hoắc Thị lại chủ động đi giúp một
cô gái thay áo? Thế cũng thật…
“Thiên Kình, không, không cần đâu…” Úc Noãn Tâm không khó nhận ra ánh mặt lạ
lẫm của mọi người xung quanh, xấu hổ mà từ chối.
“Chỉ là sợ em té xỉu thôi, cô bé ngốc…”
Hoắc Thiên Kình ôm eo nàng, nói với Tiểu Vũ: “Đúng rồi, lịch trình hôm nay của
Noãn Tâm đều hủy cả đi.”
“Hả?” Tiểu Vũ ngẩn ra.
“Không được, Thiên Kình, lát nữa ăn cơm xong em còn phải về công ty, em…”
“Hôm nay em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không cho đi đâu hết.” Hoắc Thiên
Kình ngắt lời nàng.
“Nhưng em rất bận rộn…”
“Em nói bận với anh sao?” Hoắc Thiên Kình buồn cười mà nhướng mày. “Nếu nói
bận, vậy nên để anh nói mới đúng.”
“Thiên Kình…”
“Được rồi, được rồi, cứ quyết định thế đi. Tiểu Vũ, không vấn đề chứ?” Hoắc
Thiên Kình không cho cô chút cơ hội cự tuyệt nào.
Tiểu Vũ che miệng cười. “Đương nhiên không vấn đề gì, Hoắc tiên sinh đã mở
miệng, tôi còn dám giữ người không buông sao? Được rồi, Noãn Tâm…”
Cô cười mà nhìn Úc Noãn Tâm. “Chị biết em yêu nghề kính nghiệp, nhưng để em
làm vệc mà không được nghỉ ngơi, tổn thương sức khỏe làm không tổ chức hôn lễ
được thì thảm rồi. Đến lúc đó, Hoắc tiên sinh sẽ tìm người diệt khẩu, chị chết
thế nào còn không biết.”
“Nào có dữ như vậy, Thiên Kình, anh thật là, là chính anh nói sẽ không can
thiệp vào công việc của em.” Tuy ngoài miệng Úc Noãn Tâm oán trách nhưng trong
lòng lại rất ngọt ngào.
“Vậy em đi với anh hay với Tiểu Vũ?” Hoắc Thiên Kình cười xấu xa.
Úc Noãn Tâm đỏ mặt mà trừng hắn một cái. “Được rồi, được rồi, đi với anh được
chưa, nhưng…” Cô cười nghịch ngợm, đẩy hắn ra. “Anh đó, cứ đợi ở bên ngoài đi,
em không thích để anh thay áo cho em đâu.” Nói xong, kéo tay trợ lí thiêt kế
bước vào phòng nghỉ.
Tên háo sắc này, để anh ta tiến vào thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hoắc Thiên Kình vẫn đứng đó, cười ngây ngô, vẻ mặt rất hạnh phúc…