Bảy Ngày Ân Ái – Chương 121: Bức cung – Botruyen

Bảy Ngày Ân Ái - Chương 121: Bức cung

Đây là lần thứ hai trong đời Úc Noãn Tâm đến sở cảnh sát, chỉ có điều lần này
bên cạnh nàng còn có Hoắc Thiên Kình cùng đi.

Bởi vì chứng cứ đưa ra vô cùng rõ ràng nên An Nhã chính thức bị cảnh sát giam
giữ, đồng thời đưa ra tố cáo. Lúc Úc Noãn Tâm đến phòng giam thì An Nhã đã bị
giam hơn bốn giờ, không được bảo lãnh, cũng không cho thăm hỏi.

Thanh tra cấp cao Henry từ phòng giam bước ra, vừa thấy Úc Noãn Tâm đi đến,
sắc mặt có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói: “Ừhm… việc này, Úc, tôi xin lỗi
vì thái độ của tôi đối với cô lần trước, chẳng qua đó là trách nhiệm của tôi,
không thể làm khác được.”

Cuối cùng thì ông ta cũng đã tìm được cho bản thân một lối thoát thỏa đáng. Dù
sao đi nữa thì ông ta cũng là cảnh sát cấp cao nhất ở đây, công khai xin lỗi
người từng là nghi phạm, mà lại là phụ nữ, việc này khiến ông ta ít nhiều gì
cũng cảm thấy có chút uất ức.

Kỳ Ưng Diêm nghe nói thế, khẽ nở một nụ cười kỳ lạ, cúi người xuống, bề ngoài
thì làm ra vẻ như chỉ thì thầm với Úc Noãn Tâm, nhưng trên thực tế lại dùng âm
thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói một câu: “Quả thật là hiếm
thấy, có thể khiến sếp Herry trước giờ chưa từng nói tiếng xin lỗi nay lại
công khai xin lỗi, việc này còn khó hơn cả lên trời.”

Úc Noãn Tâm vừa muốn trách luật sư Kỳ nói quá hơi quá đáng, nhưng chưa kịp mở
miệng thì Hoắc Thiên Kình, nãy giờ vốn cau mày nhìn Kỳ Ưng Diêm kéo qua, bàn
tay to lớn giữ lấy bờ vai nàng đầy vẻ chiếm hữu…

” Chúng ta vào trong đi” Giọng nói lạnh lùng, trầm trầm, che lấp vẻ không vui.

Nhìn dáng người cao lớn lạnh lùng của Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng Diêm ngẩn người,
trong nhất thời không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hắn.

Giám sát cấp cao Herry thấy vậy, cười lên một tiếng, bàn tay vỗ lên bờ vai của
Kỳ Ưng Diêm, nói: “Còn tưởng anh là luật sư đấy, lại không nhận ra lửa từ đâu
mà đến, thật là tức cười quá!” Giọng nói chế nhạo lộ ra vẻ vui sướng khi người
gặp họa, nói xong câu đó thì nghênh ngang bước đi.

“Anh… cậu ta…”

Kỳ Ưng Diêm hết chỉ sang trái lại chỉ sang phải, cả nửa buổi trời mới ngẩn ngơ
lẩm bẩm một câu: “Có lầm hay không vậy ? Chỉ nói nhỏ một câu thôi mà …” (Mon:
nói nhỏ mới chết đó anh ^.^)

“An Nhã, tại sao cô làm như vậy?” Nhìn phòng giam, sắc mặt Úc Noãm Tâm lạnh
lùng mà nhìn An Nhã, im lặng một lúc mới cất tiếng hỏi cô ta.

Chỉ mới bị giam có bốn tiếng mà An Nhã đã mặt mày tiều tụy, gương mặt đang
điểm tỉ mỉ cũng phờ phạc đi không ít. Ở những chỗ như thế này, đã là người thì
ắt sẽ bị tra tấn, đương nhiên, không phải là hành hạ về thể xác mà là về tinh
thần !

Thứ cảm giác tinh thần gần đến mức tuyệt vọng và suy sụp này, Úc Noãn Tâm cũng
từng nếm trải qua. Đừng nói là bốn tiếng, cho dù chỉ có 40 phút cũng khiến
người có nghị lực kiên cường đi nữa cũng dần dần suy sụp. Nhất là ngọn đèn pha
khiến cho người ta không cách nào che giấu được ở trên đỉnh đầu, một khi mở
lên thì đến bóng người cũng không thấy được, lúc đó nghi phạm sẽ cảm thấy bản
thân vô cùng cô độc, cô độc đến mức cái bóng vẫn luôn làm bạn với mình cũng
tan biến không còn dấu vết…

Điều mà cảnh sát muốn chính là hiệu quả này, có lẽ chỉ có cách này mới có thể
làm tăng hiệu suất điều tra. Sau khi đến đây một lần, Noãn Tâm không thể không
khâm phục cảnh sát điều tra cũng phải không ngừng khai thác tâm lý của đối
phương.

An Nhã ngẩng đầu nhìn ba người ngồi đối diện mình, đôi môi khô khốc bỗng cong
lên, lộ ra một tia cười chế giễu.

“Đúng là hiếm thấy, tôi có thể gặp được hai người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy
này, thế thì cho dù tôi xảy ra chuyện cũng là đáng mà!”

“An Nhã, cô hạ độc có mục đích gì? Cô và Ngu Ngọc không thù không oán, chỉ vì
báo thù Úc Noãn Tâm thôi sao?” Kỳ Ưng Diêm đã bỏ đi bộ dạng cà lơ phất phơ vừa
nãy và sử dụng miệng lưỡi của một luật sư để hỏi chuyện.

Ánh mắt An Nhã nhẹ lướt qua Kỳ Ưng Diêm, sau đó là Úc Noãn Tâm, cười lạnh một
tiếng: “Các người là cảnh sát sao, có tư cách gì mà thẩm vấn tôi? Các người
muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi gã cảnh sát vừa đi ra kia là được rồi. Các người
không phải là bạn bè của nhau sao? Đương nhiên ông ta sẽ biết gì nói nấy, nói
không dứt lời.”

Kỳ Ưng Diêm cười nhẹ ” Cô chưa hề thừa nhận hành vi của mình, đương nhiên cũng
không phủ nhận, cũng chưa hề trao đổi với cảnh sát về nguyên nhân sự việc.
Chúng tôi tới đây cũng chỉ muốn giúp cô một lần. Nếu như cô có nỗi khổ khó
nói, tôi có thể giới thiệu luật sư giỏi giúp cô chống án. Thực ra vị cảnh sát
kia cho phép chúng tôi vào đây, cũng là mong cô có thể hợp tác, nói ra tất cả
mọi việc.”

“Đa tạ sự quan tâm của luật sư Kỳ, tôi nghĩ việc của tôi không đến phiên các
vị lo lắng. Bất luận là chú hay cha của tôi, họ đều sẽ không đứng nhìn tôi xảy
ra chuyện gì. Nếu tôi cứ giữ im lặng, cho dù có chứng cứ thì sao chứ? Các
người cũng chỉ tìm được hình ảnh tôi đến viện điều dưỡng vào ngày hôm đó mà
thôi, làm gì được tôi nào?”

Úc Noãn Tâm khẽ nhíu mày, vào lúc này cô không nghĩ là An Nhã vẫn tự cao tự
đại như thế.

“Ồ…”

Kỳ Ưng Diêm làm ra vẻ hiểu biết mà gật đầu: “Hóa ra trong lòng cô An Nhã lại
tính toán như thế, thật là đáng tiếc…” Anh ta làm ra vẻ tiếc nuối, lắc lắc
đầu, khôn ngoan mà giữ lại câu cuối…

An Nhã nghe xong thì lạnh lùng hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Tay luật sư này vốn nổi tiếng là cố ý làm ra vẻ bí ẩn, chuyện này thì An Nhã
đã biết.

Kỳ Ưng Diêm dựa lưng vào ghế, ung dung cất lời: “An Nhã cô có thể bình tĩnh
như vậy, là vì cô vốn không biết rằng hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh
thế nào! Không ngại nói cho cô biết, chú của cô đã bị cảnh sát bắt giam vì tội
đồng phạm rồi. Còn cô, đợi ở đây hơn bốn tiếng đồng hồ, lẽ nào không cảm thấy
kỳ lạ? Cho dù cha của cô có muốn bảo lãnh cho cô đi nữa cũng không thể. Vị
cảnh sát vừa đi ra lúc nãy sớm đã xin lệnh cấm từ cấp trên. Cô là người thông
minh, lẽ nào không biết hàm nghĩa của lệnh cấm đó? Không sao hết, cứ cho là cô
không biết, tôi nói cho cô biết là được. Cái gọi là lệnh cấm có nghĩa là thân
nhân bên ngoài không vào được, nghi phạm bên trong không ra được”

Anh ta nói xong một tràng đó, An Nhã ngẩn ra mất một lúc, cả nửa buổi mới chợt
nghĩ ra cái gì, thần sắc đột nhiên trở nên khẩn trương kích động…

“Chú tôi… ông ấy vốn không hề biết chuyện này! Vào lúc tiến hành kiểm tra cháo
xương heo thì chú vốn không có ở hiện trường !”

“Nói cách khác, người kiểm tra cháo xương heo lúc ấy là cô, đúng không? Cũng
có thể nói, cô hạ độc lúc kiểm tra cháo!” Trong giọng nói bình tĩnh của Úc
Noãn Tâm lộ vẻ sắc bén, ánh mắt vốn rất trong trẻo cũng hơi thất vọng cùng
kinh hãi…

Lời nói đột ngột của Úc Noãn Tâm khiến cơ thể Anh Nhã run lên mạnh mẽ như bị
va vào…

“Tôi không có!” Phản ứng quá nhanh khiến người ta không thể không nghi ngờ.

“Cô có làm!”

Úc Noãn Tâm gằn từng chữ, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt hết sức tái nhợt của cô ta…

“Cô đã sớm biết được lịch trình của tôi, vì thế trước khi tôi đến thăm Ngu
Ngọc thì cô đã sớm chạy đến viện an dưỡng. Thật ra lúc đầu cô cũng không biết
tôi sẽ mang cháo xương heo tới, nhưng thế cũng không sao cả. Điều kiện trong
viện có tốt đi nữa thì cũng không bằng bên ngoài, hơn nữa Ngu Ngọc vốn quen
với cuộc sống xa hoa, cho nên chỉ cần là thức ăn thì hoàn toàn có thể phù hợp
với độc mãn tính mà cô đã chuẩn bị sẵn. Nó vốn không màu không mùi, đương
nhiên sẽ không làm cho bất cứ ai nghi ngờ. Cô điều nhân viên kiểm tra đi rồi
thay vào mà đầu độc. Đồng thời cũng biết chắc thức ăn hàng ngày của viện an
dưỡng. Chỉ cần Ngu Ngọc nhấp một ngụm nước chanh thì sẽ phát độc mà chết. Cứ
thế, tất cả chứng cứ đều nhằm vào tôi, mà cô lại có thể thanh thản. Đương
nhiên, chú của cô cũng không rảnh đến nỗi rêu rao khắp nơi là hôm đó cô đến
viện an dưỡng!”

Lời của nàng từ tốn mà đanh thép, phân tích rất rành mạch, giống như là hành
vi phạm tội của Anh Nhã ngày hôm đó không tránh khỏi hai mắt của Úc Noãn Tâm.

Trong cả quá trình, Kỳ Ưng Diêm và Hoắc Thiên Kình đều chăm chú nhìn sắc mặt
của An Nhã. Rõ ràng bọn họ thấy mặt cô ta nhăn lại không được tự nhiên.

Anh Nhã có chút đứng ngồi không yên, cô ta khó khăn mà nuốt một ngụm nước
miếng, ngực thì lại phập phồng. Một lúc sau, rốt cuộc không kiềm nén nổi mà
dần dần kích động, lạnh giọng quát Úc Noãn Tâm:

“Úc Noãn Tâm, nếu tôi nhớ không lầm thì cô chỉ là một diễn viên mà thôi, từ
lúc nào mà bắt đầu làm nhà viết kịch vậy? Thế nào? Lấy tôi làm nhân vật để hư
cấu thành một câu chuyện thì rất thú vị sao? Không ngại nói cho cô biết, trình
độ biên kịch của cô rất tồi, cô cho rằng cảnh sát sẽ tin cô sao?” Nói đến đây,
cô ta chuyển mắt đến người Kỳ Ưng Diêm, cười lạnh một chút…

“Luật sư Kỳ, thật ra mọi việc anh là chỉ là để thoát tội cho Úc Noãn Tâm mà
thôi. Theo tôi biết thì cảnh sát đã hủy bố lệnh tố cáo với Úc Noãn Tâm, nhưng
truyền thông và công chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Bọn họ muốn một
kết quả chân thực, hơn nữa rất gấp! Nếu tôi không đoán sai thì cái gọi là
chứng cứ trong tay các người chỉ là tìm được dấu vân tay của tôi tại hiện
trường đúng không? Có chứng cứ gì để chứng minh tôi hạ độc chứ? Lẽ nào cũng
kiểm tra được vân tay trong độc mãn tính sao? Thế thì tôi nên cảm thấy mừng
cho nhân dân đóng thuế vì trình độ kỹ thuật của bộ phận pháp chứng đã tiến bộ
đến vậy!”

Kỳ Ưng Diêm nhíu mày, trong mắt cũng thêm phần nặng nề…

Thật ra An Nhã nói không sai, lần này coi như là cảnh sát bí quá hóa liều,
thông qua camera nhìn thấy quả thực An Nhã từng đến viện an dưỡng, thậm chí
tiến vào phòng kiểm tra, thậm chí có thể tìm được vân tay của cô ta tại hiện
trường. Nhưng… chết tiệt, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh độc này là do
An Nhã hạ. Mặc dù gần đây phòng kiểm tra mới lắp thêm máy giám sát thứ tư,
nhưng máy móc sửa chữa nên vẫn chưa mở. Còn băng video của ba cái khác thì đã
bị cắt bỏ hoàn toàn cả…

Rất rõ ràng, hung thủ không muốn cảnh sát tìm được chứng cứ thuyết phục…

Cảnh sát cũng rất đau đầu, rõ ràng là biết ai là hung thủ nhưng lại không thể
xử tội ngay được. Vì sợ phạm nhân bỏ trốn, giám sát cấp cao Herry cũng chỉ có
thể dùng đến hạ sách, tuyên bố với bên ngoài là đã tìm được chứng cứ thuyết
phục, đồng thời xin lệnh cấm, không cho bất cứ ai bảo lãnh. Mặt khác thì tìm
Kỳ Ưng Diêm và Úc Noãn Tâm đến, hy vọng thông qua bọn họ mà có thể hỏi ra thêm
chứng cứ có ích gì.

Thật ra chú của An Nhã vẫn chưa bị bắt giam, lúc nãy chỉ là do Kỳ Ưng Diêm giở
chút thủ đoạn. Nhưng thủ đoạn này lại khiến cho tất cả mọi người biết trong
lòng An Nhã có điều mờ ám!

Nhưng hình như An Nhã cũng đã quyết tâm chờ đợi sự cứu viện của nhà họ An,
dường như cô ta đang đánh cuộc rằng cảnh sát hoàn toàn chưa tìm được chứng cứ
thuyết phục.

Bên trong lâm vào không khí kỳ lạ, dường như có hai luồng sức mạnh đang không
ngừng tranh đấu với nhau, giằng xé nhau. Ai thắng thì thắng một cách triệt để.

Ngón tay Úc Noãn Tâm hơi cong lại, đột nhiên bỗng nắm chặt nắm đấm. Nàng không
thể bỏ qua, ít nhất là không thể khiến mình trở thành kẻ chết thay, càng không
thể để cho vụ án này trở nên không có đầu mối. Tuy lúc còn sống Ngu Ngọc không
vừa mắt với nàng, thậm chí giở trò khiến nàng rơi vào tai tiếng. Nhưng dù sao
cô ta cũng chết oan. Vì cô ta cũng được, vì chính mình cũng được, Úc Noãn Tâm
đều không muốn bỏ qua.

“An Nhã, cô nên biết tình hình trước mắt của cô nguy hiểm thế nào, tại sao còn
không chịu ngoan ngoãn hợp tác? Lẽ nào cô thật sự cho rẳng mình còn có thể ra
ngoài sao? Bây giờ cô là hung thủ giết người, cho dù nhà họ An có muốn cứu thì
cũng khó!” Nàng cố ý nói cho nghiêm trọng lên.

Dù sao thì An Nhã đã bị nhốt bốn tiếng đồng hồ, không biết gì về tình hình bên
ngoài cả. Chắc chắn giám sát cấp cao Herry cũng đã đem tình hình nói xấu đi,
mục đích là muốn làm tan rã niềm hy vọng duy nhất trong lòng cô ta.

Quả nhiên, An Nhã hung tợn mà trừng Úc Noãn Tâm. Mặc dù không nói gì nhưng môi
đã hơi run rẩy.

Ngay lúc hai bên giằng co với nhau thì Hoắc Thiên Kình, nãy giờ vẫn không mở
miệng bỗng hơi nhướn người lên, đôi môi mỏng hơi mở ra…

“Tôi hỏi lại lần chót, tại sao cô giết Ngu Ngọc rồi hãm hại cho Noãn Tâm?”
Giọng của hắn rất trầm, nặng nề mà ném về phía An Nhã, giống như là mây đen
kéo tới khi sắp trời mưa, vẻ nguy hiểm nghẹt thở bỗng nhiên ập đến…

An Nhã bị giọng nói của hắn làm hoảng sợ mà nhìn hắn theo phản xạ, cố gắng nói
một câu: “Trước khi luật sự đại diện của tôi tới, tôi sẽ không trả lời bất cứ
câu hỏi nào!”

Úc Noãn Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thì ra cô ta đã gặp luật sư đại diện ở đây
trước đó, chắc chắn luật sư đã bảo cô ta không nên nói nhiều, đợi đến khi lệnh
cấm được hủy bỏ thì luật sư sẽ mượn cớ mang cô ta đi.

Câu trả lời của cô ta khiến Hoắc Thiên Kình cảm thấy rất mất hứng. Chỉ thấy
ngón tay thon dài của hắn gõ gõ xuống mặt bàn một cách không kiên nhẫn. Ngay
sau đó, hắn đứng dậy, đi đến phía cửa sổ sát đất bên vách tường…

Hai tay của Hoắc Thiên Kình chống trên cửa kính, thân hình cao lớn giống như
một con chim ưng mạnh mẽ, nhìn thế giới dưới chân một cách ngạo nghễ, thu hết
vào tầm mắt tất cả mọi thứ tốt đẹp hay xấu xa của thế gian. Chỉ bóng lưng cao
lớn của hắn thôi mà đã đem đến cho người ta cảm ác cực kỳ áp bức.

Khi một bên cửa bị hắn đột ngột mở ra thì Úc Noãn Tâm giật mình, lập tức có
một dự cảm không hay. Nàng còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Hoắc Thiên Kình đã
xoay người lại, sải bước về phía An Nhã…

“Anh, anh muốn làm gì? Á…”

An Nhã hoảng sợ mà trợn tròn mắt. Khi cổ của cô ta bị bàn tay của Hoắc Thiên
Kình hung hăng bóp lấy thì tiếng kêu hô cuối cùng cũng bị nghẹn lại trong cổ
họng.

Úc Noãn Tâm cả kinh, vừa muốn đứng lên ngăn cản thì lại bị Kỳ Ưng Diêm kéo
lại, lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không cần xen vào.

“Nhưng, nhưng thế này sẽ bị tố cáo là ngược đãi. Trước mắt, cô ta mới chỉ là
người bị tình nghi.” Nàng đứng ngồi không yên, khẩn thiết mà nhìn anh ta.

Kỳ Ưng Diêm cười khẽ: “Yên tâm đi, Thiên Kình làm việc luôn có chừng mực. Hơn
nữa, cô có thể bước lên nhìn xem…”

Úc Noãn Tâm nhìn theo hướng anh ta chỉ, lúc này mới phát hiện máy giám sát
xung quanh đã bị tắt không biết từ lúc nào…

Nàng giật mình hiểu được.

Bên kia, Hoắc Thiên Kình đã sớm kéo An Nhã đang hoảng sợ tới trước cửa sổ sát
đất. Gió theo cửa kính được mở ra mà lùa vào, mái tóc của An Nhã gần như che
lấp khuôn mặt tái nhợt của cô ta, chỉ còn lại động tác giãy giụa một cách chật
vật.

“Cô nghe cho rõ đây! Khi đó cô xóa đi hình ảnh trong ba cái máy giám sát là
không sai, nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến thật ra cái thứ tư cũng đang được
mở, có điều trình tự hoạt động của nó không giống với ba cái kia, làm cho cô
tưởng rằng nó đang được sửa chữa nên không mở được! Rốt cuộc cô đã làm những
gì thì cảnh sát đã nhìn rất rõ thông qua tư liệu hình ảnh. Cô cho rằng bọn họ
sẽ bắt người một cách vô duyên vô cớ sao? Cho cô cơ hội cuối cùng thì cô không
muốn, mơ tưởng người nhà họ An đến cứu cô sao? Có biết là cho dù bây giờ tôi
quăng cô từ trên cửa sổ này xuống đất thì cô cũng chết có lí do hay không. Đến
lúc đó, có thể cho nhà họ An một lí do là cô nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy lầu
tự tử, hoàn toàn rất thuyết phục. Có bằng có cứ, cô cho rằng mình còn chống đỡ
được bao lâu? Nếu không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng!”

Hoắc Thiên Kình tăng thêm lực, thái độ của hắn lạnh lẽo như ma vương chuyển
thế, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khát máu, trong giọng nói trầm thấp lộ
vẻ hung ác cùng phán quyết. Xem ra sự không hợp tác của cô ta đã khiến hắn
không còn kiên nhẫn nữa.

Không khó để nhận ra hơi thở của An Nhã càng ngày càng khó khăn, gương mặt tái
nhợt cũng sắp trở nên tím rịm. Một tay của cô ta chống lên cửa sổ, tay còn lại
thì cố gắng thoát khỏi sức mạnh đang siết lấy cổ của Hoắc Thiên Kình. Thế
nhưng, cô ta hoàn toàn không chống lại được sự chế ngự càng ngày càng mạnh của
hắn…

Tim của Úc Noãn Tâm cũng muốn vọt lên tới họng. Nàng rất sợ Hoắc Thiên Kình
mất hứng thì sẽ ném thẳng An Nhã từ cửa sổ ra ngoài. Chỗ này là tầng thứ 12,
từ đây mà rơi xuống thì chắc chắn phải chết.

Dường như gió làm tăng thêm sự sợ hãi của An Nhã, cả người cô ta đều đang run
rẩy, thậm chí nước mắt sợ hãi cũng rơi xuống, lan ra khắp cả mặt, lau rửa lớp
trang điểm sớm đã phai của cô ta…

“Bây giờ có muốn nói hay không? Nếu còn không muốn nói thì chuẩn bị đi nói với
diêm vương đi!”

Hoắc Thiên Kình vừa nói, bàn tay đã uy hiếp mà xách người cô ta lên. Lúc này
An Nhã đã lơ lửng giữa không trung, hơn nửa người đã bị Hoắc Thiên Kình nhét
ra ngoài cửa sổ.

Mái tóc cô ta xõa giữa không trung, mất đi khống chế giống như là rong biển…

“Á…”

Cuối cùng An Nhã dùng hết sức thét lên một tiếng chói tai, âm thanh giống như
là mạnh mẽ bật ra. Ánh mắt van nài tràn ngập vẻ kinh hoàng cùng tuyệt vọng như
là thật sự nhìn thấy diêm vương. Cô ta không ngừng gật đầu, giống như là sợ
Hoắc Thiên Kình không nhìn thấy.

Úc Noãn Tâm và Kỳ Ưng Diêm đều từ từ thở dài nhẹ nhõm.

Rốt cuộc đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình cũng hơi cong lên, sau đó bàn tay
dùng sức một cái, kéo Anh Nhã đang rơi giữa không trung trở về, hung hăng ném
vào trong phòng giam.

“Khụ… khụ… khụ…”

Anh Nhã chật vật ngã nhoài trên mặt đất. Cô ta đã toàn thân đau nhức nên không
để ý nhiều nữa, đầu tiên là ra sức hít thở không khí mới mẻ, vừa thở phì phò
vừa ho khan dữ dội. Lúc này, gương mặt vốn trắng bệch đã trở nên không còn một
chút máu. Không khó nhận ra cô ta đã bị cực kì kinh hãi.

Hoắc Thiên Kình từ trên cao nhìn xuống cô ta, rồi lại trở về ghế ngồi. Đùi
phải thon dài nhàn nhã vắt lên trên đùi trái. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng
như giọng của ma quỷ đến từ địa phủ vang lên…

“Nói đi! Tôi không có nhiều thời gian để chờ cô!”

Môi của An Nhã sớm đã không ngừng run rẩy, cánh tay của cô ta cũng bị bầm tím
vì lúc nãy giãy giụa. Mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, từ khuôn mặt cô ta chảy
xuống, pha lẫn với mùi của son phấn…

Cô ta kinh hoàng mà giương mắt nhìn Hoắc Thiên Kình, sau đó nhận lệnh mà gật
đầu một cái…

Kỳ Ưng Diêm thấy thế, lập tức búng tay một cái…

Úc Noãn Tâm nhìn thấy đèn báo hiệu của máy giám sát bốn phía trong phòng lại
sáng lên…

Thật ra, có đôi lúc, vì phá án mà cảnh sát không khác gì với cường đạo… Nàng
âm thầm nghĩ trong lòng như thế.

An Nhã biết cuối cùng mình không thể thoát được nữa, nhất là khi nghe Hoắc
Thiên Kình nói thì ra cái camera thứ tư vốn được mở thì tia hy vọng duy nhất
trong lòng cũng biến mất ngay lập tức. Sự kiên trì trong lòng cũng sụt lún
xuống như đê vỡ…

“Tôi, tôi hận Úc Noãn Tâm, cũng càng hận Ngu Ngọc, cho nên tôi muốn cô ta
chết. Chỉ khi cô ta chết thì mới có thể thật sự trừ bỏ nỗi hận trong lòng tôi.
Nhưng tôi không thể để cảnh sát phát hiện, cho nên…” Anh Nhã nhìn chằm chằm
vào Úc Noãn Tâm, hung ác nói: “Tôi phải tìm kẻ chết thay! Đúng lúc Úc Noãn Tâm
là người mà tôi hận, cô ta là người không thể thích hợp hơn!”

Lòng Úc Noãn Tâm phát lạnh…

Hoắc Thiên Kình hừ lạnh một tiếng.

An Nhã thấy Hoắc Thiên Kình đang dùng ánh mắt lạnh lẽo như ma quỷ nhìn mình,
sợ đến nỗi vội vàng dời mắt đi, ngón tay vô thức mà từ từ sờ lên cái cổ đang
đau nhức…

Lúc còn nhỏ, mỗi người đều từng được người lớn dạy rằng người tốt thì sẽ được
báo đáp, người xấu thì nhất định gặp phải trừng phạt thích đáng. Người lớn đều
dùng nhân quả tuần hoàn, thậm chí là ma quỷ xét xử để hình dung.

Nhưng…

Khi con người dần dần lớn lên, trải qua sự tôi luyện của hiện thực, bản chất
“nhân chi sơ, tính bản thiện” sẽ từ từ mất đi màu sắc nguyên thủy nhất. Người
thật sự thiện lương chưa chắc sẽ được báo đáp. Có khối người vì thành công, vì
lợi ích mà dần dần làm trái với nguyên tắc làm người. Ngược lại, có lẽ bọn họ
sống rất tốt.

Thế giới này vốn là như vậy, người nghèo càng nghèo thêm, người giàu lại càng
giàu thêm. Trong hiện thực, hai thái cực này không ngừng giằng co, không ngừng
sửa đổi bản tính cùng dự định ban đầu của con người.

Ngu Ngọc là thế, An Nhã cũng vậy. Hơn nữa, bọn họ không hề cho rằng làm hại
người khác là một tội lỗi, trái lại còn cho rằng nó có thể làm bình ổn thù hận
tích tụ trong lòng mình.

Ánh mắt của Úc Noãn Tâm dần dần trở nên bi thương. Cho chính mình, cũng vì
người khác.

Con người chính là thế, có đôi khi luôn tự cho là thông minh mà sắp đặt mọi
thứ, kể cả sự sống chết của người khác!

“Cô và Ngu Ngọc có thù oán gì?” Nàng nhẹ giọng hỏi một câu, âm thanh rất nhỏ,
giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị hòa tan trong không khí, bị bọt
biển khổng lồ hút đi, cho đến khi không còn một chút.

Không biết tại sao, nàng luôn có dự cảm hôm nay nhất định sẽ hỏi ra sự thật
khiến nàng khó tiếp thu…

Tay của An Nhã vẫn còn hơi run rẩy, chắc là trong lòng vẫn lưu lại kinh hãi.
Cô ta lau mạnh mồ hôi trên trán một chút, ánh mắt hoảng sợ dần dần lộ vẻ căm
hận, giống như là có một con thú dữ thức tỉnh trong mắt cô ta sau khi ngủ đông
rất lâu tại cơ thể cô…

“Nếu như không có cô ta, bây giờ tôi sớm đã ngồi trên vị trí ảnh hậu rồi!”

Mắt của cô ta dần dần nhuốm màu đỏ sẫm khát máu, giống như là cánh cổng của kí
ức từ từ được mở ra, mang theo chân tướng mà mọi người chưa được biết…

“Lúc đó, tôi và cô ta ra nghề cùng lúc. Tôi nhỏ hơn cô ta rất nhiều, nhưng lại
có khiếu diễn xuất trời cho. Chỉ cần từng hợp tác với tôi thì không có đạo
diễn nào không nói tôi có tố chất làm diễn viên trời sinh, không bao lâu nữa
sẽ nổi tiếng. Lúc đó Ngu Ngọc cũng liên tiếp đóng phim, nhưng chỉ là những vai
rất nhỏ, đương nhiên là không thể có thành tích gì. Lúc đó tôi rất ngây thơ,
luôn nghĩ rằng cô ta lớn tuổi hơn tôi, đương nhiên cơ hội nổi tiếng sẽ nhỏ hơn
nhiều so với nghệ sĩ trẻ tuổi. Vì vậy, đôi khi tôi sẽ chủ động nhường cho cô
ta một vài vai diễn tốt. Tất cả vốn bình an vô sự cho đến … giải thưởng điện
ảnh quốc tế DRT, tất cả mọi chuyện đều thay đổi nghiêng trời lệch đất…

“Giải thưởng điện ảnh quốc tế DRT?”

Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra. Đó là lễ trao giải thưởng điện ảnh quốc tế được cả
thế giới chú ý đến, ba năm mới cử hành một lần, có thể thấy được tính chuyên
nghiệp cùng uy tín của nó không tầm thường. Lễ trao giải lần trước là lúc nàng
vừa bước chân vào vòng nghệ thuật không lâu, đương nhiên không có tư cách bước
vào đó. Nhưng nghe nói hình như lễ trao giải lần trước đã xảy ra một chút sự
cố, một phòng hóa trang trong đó bốc cháy. Đúng lúc đó có một nữ nghệ sĩ ở bên
trong, cụ thể ra sao thì nàng không biết. Ban tổ chức đã phong tỏa tất cả các
tin tức.

Đương nhiên, tất cả chỉ là do Úc Noãn Tâm nghe Tiểu Vũ nói. Nàng còn nghe nói
Ngu Ngọc nhờ bộc lộ tài năng trong buổi lễ này mà nổi tiếng ngay sau đó.

“Khi đó đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô cũng tham gia giải thưởng điện ảnh đó?
Kỳ Ưng Diêm bất ngờ hỏi.

Hoắc Thiên Kình nghe đến đây thì đôi mắt ưng thâm thúy bỗng vô thức nheo lại,
giống như là hắn đang nhớ lại, nhưng giống như là đang tự hỏi hơn …

An Nhã nhìn Kỳ Ưng Diêm một cái, cuối cùng thì dời mắt lên trên mặt Úc Noãn
Tâm…

“Cô ở trong giới này, chắc cũng nghe nói chuyện phòng hóa trang bốc cháy lúc
đó chứ?” Có thể nghe ra được giọng của cô ta có chút phập phồng kích động,
trong mắt rướm vẻ đau đớn…

Úc Noãn Tâm khẽ gật đầu một cái.

“Đó không phải là lời đồn, tất cả đều là sự thật. Lúc đó phòng hóa trang thật
sự bốc cháy, hơn nữa còn thiêu bỏng một nữ ngệ sĩ!” Hơi thở của An Nhã trở nên
dồn dập, trong ánh mắt đau đớn kia dường như lóe lên vẻ kinh hoàng.

“Vậy nữ nghệ sĩ kia… cô ấy ra sao?”

Úc Noãn Tâm vô thức mà hỏi, tim cũng muốn trào ra tới cổ họng theo. Vẻ đau đớn
cùng kinh hãi trong mắt An Nhã khiến cổ họng nàng căng thẳng, trong nhất thời
giống như là bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ, ngay cả hít thở cũng có
chút khó khăn.

Bởi vì nàng cảm thấy sự tình liên quan trong đó không hể đơn giản!

Dường như Kỳ Ưng Diêm cũng đã nhận ra, không hỏi thêm nữa, chỉ kiên nhẫn chờ
đợi Anh Nhã nói tiếp.

Còn chân mày của Hoắc Thiên Kình thì hơi nhíu lại, nhưng vẫn im lặng như cũ.

“Lẽ nào cô không muốn biết rốt cuộc nữ ngệ sĩ kia trông thế nào sao?” An Nhã
trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi, ánh mắt nổi lên vẻ kì lạ.

Ánh mắt Úc Noãn Tâm ngẩn ra.

An Nhã đưa tay lên cổ, sau đó tháo sợi dây chuyền vẫn đeo xuống, hơn nữa mở
mặt dây chuyền ra trước mặt Úc Noãn Tâm. Lúc này mọi người mới chú ý tới, thì
ra cái mặt dây chuyền mà cô ta đeo là một cái khung hình trái tim được thiết
kế cực kỳ tinh xảo, bên trong có thể để một tấm hình nhỏ.

“Cô ta chính là nữ nghệ sĩ bị thiêu bỏng năm đó.” Cô lấy tấm ảnh bên trong ra,
đầy tới trước mặt Úc Noãn Tâm.

Úc Noãn Tâm quan sát một cách tỉ mỉ. Nói thật, nàng không biết cô gái trong
tấm hình này, nhưng phải nói là rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt biết nói của cô,
thật sự như An Nhã nói là có tố chất làm diễn viên trời sinh. Có điều nhìn đôi
mắt trong hình luôn khiến nàng có cảm giác từng quen biết.

“Cô ấy tên là ViVi, đúng là ba năm trước vừa ra nghề đã bắt đầu được chú ý.
Nhưng cũng như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không
còn thấy tăm hơi, trong giới điện ảnh đã không còn tin tức của cô ấy nữa.” Kỳ
Ưng Diêm nhìn tấm ảnh, dựa vào kí ức lúc đó mà nhẹ nhàng nói.

An Nhã cười thê thảm: “Không sai, cô ấy chính là ViVi, không ngờ ba năm sau
còn có người nhớ tới cái tên này, thật là hiếm thấy. Trong vòng giải trí người
thừa việc thiếu này, muốn cho người ta nhớ đến tên mình thì phải trả cái giá
rất đau đớn, thậm chí là trả cái giá rất đắt cũng sẽ bị người đời lãng quên.
ViVi chính là một ví dụ.”

Úc Noãn Tâm cũng không biết ViVi. Có lẽ là Tiểu Vũ từng nhắc qua với nàng,
chẳng qua là nàng chưa bao giờ thích nghe ngóng những tin tức linh tinh trong
giới này, cho nên nghe vào tai trái thì đi ra bằng tai phải. Nàng dời mắt nhìn
lại bức ảnh một lần nữa, cẩn thận xem xét, giống như là nghĩ đến điều gì đó,
ánh mắt như tỉnh ra, đột nhiên nhìn về phía An Nhã và bất ngờ hỏi một câu:

“Cô và ViVi có quan hệ gì?”

Đây cũng là điều mà Kỳ Ưng Diêm muốn hỏi.

An Nhã bất ngờ nở nụ cười, giống như là Úc Noãn Tâm nói một câu chuyện cười
vậy, cười ha hả không thôi, thậm chí khóe mắt còn nổi lên ăm ắp sương mờ.

Khi cô cười, Úc Noãn Tâm lại dễ dàng nhận ra vẻ thê lương cùng ai oán nổi lên
trong mắt.

“ViVi chính là tôi, tôi chính là ViVi! Ha ha…”

An Nhã vẫn ngồi trên mặt đất, giọng nói có chút cuồng loạn, khàn khàn như là
một mảnh vải bị ai đó xé rách.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn cả ra, đương nhiên là kể cả Hoắc Thiên Kình. Chỉ
thấy ánh mắt vốn rất hờ hững của hắn bỗng chuyển sang An Nhã, quan sát cô một
cách tỉ mỉ, đôi môi mỏng mím chặt lại.

“Sao có thể thế được? Nghe nói lúc đó phần lớn cơ thể ViVi bị bỏng nặng, nhất
là khuôn mặt, diện tích bị bỏng rất lớn. Sao cô…” Kỳ Ưng Diêm là luật sư,
thường xuyên giao tiếp với cảnh sát, cho nên anh ta biết nhiều hơn người khác
một chút.

“Không sai! Quả thực lúc đó tôi bị bỏng rất nhiều nơi, cũng vì vậy mà hủy
dung. Nhưng may mà ba tôi kịp thời đưa tôi đến bệnh viện, hơn nữa tốn rất
nhiều tiền để mời bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng thế giới chữa trị cho tôi. Tôi ở
trong viện điều dưỡng tiến hành trị liệu khoảng chừng hai năm rưỡi. Trong hai
năm rưỡi này, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ mà người thường không
thể chịu nổi. Dưới sự chữa trị cẩn thận của bác sĩ, cuối cùng tôi cũng khôi
phục được dung mạo, chỉ có điều… lại là một gương mặt mà tôi không quen biết.
Thậm chí phần lớn diện tích da trên cơ thể là dùng da của người khác cấy ghép.
Từ khi tôi tỉnh lại và bắt đầu tiếp nhận trị liệu, tôi đã âm thầm thề với mình
rằng nhất định phải bắt người đàn bà đã hủy hoại dung mạo của tôi trả một cái
giá thê thảm!”

Vì sự phẫn nộ trong lòng mà khuôn mặt của An Nhã trở nên nhăn nhúm lại, ánh
mắt sắc bén thì tràn ngập sự oán hận khiến người ta kinh hãi.

Úc Noãn Tâm không tự chủ được mà trợn tròn mắt, nhìn Anh Nhã đang ngồi trên
mặt đất. Làm thế nào nàng cũng không ngờ tới thì ra cô ta chính là ViVi năm
đó. Càng không ngờ đến gương mặt rất xinh đẹp mà mình đang nhìn là nhân tạo.
Mặc dù trong giới này, chỉnh hình cũng không là gì cả, nhưng An Nhã thì khác.
Đem một gương mặt bị lửa thiêu hủy hoại chỉnh thành một gương mặt xa lạ, lúc
đó cô phải chịu đựng sự đau khổ về thể xác và tinh thần đến mức nào chứ.

Có thể tưởng tượng một chút, khi cô tràn đầy hy vọng nhìn thấy gương mặt quen
thuộc của mình một lần nữa thì lại từ trong gương nhìn thấy một khuôn mặt xa
lạ. Đây… đây quả thật là khó mà tưởng tượng được.

Nhưng… lẽ nào có liên quan tới Ngu Ngọc? Lẽ nào…

Nếu như sự việc bị chính phủ nói là tai nạn ngoài ý muốn này, trên thực tế lại
là có người cố ý gây ra thì thế giới này còn có thiên lý gì nữa?

“Hỏa hoạn… không phải là ngoài ý muốn, đúng không?” Úc Noãn Tâm thử hỏi một
câu, trong lòng có không muốn đối mặt đi nữa thì cũng phải đối mặt.

“Không sai! Tất cả đều do có người tạo ra, hoàn toàn không phải ngoài ý muốn!”

An Nhã chìm sâu vào trong đau đớn, ánh mắt của cô trở nên cực kỳ hoảng loạn.
Nỗi đau cùng cực bóp chặt lấy tim cô, vỡ vụn trong nháy mắt…

“Ba năm trước, hai bộ phim mà tôi và Ngu Ngọc diễn cùng nhận được lời mời của
ban tổ chức. Nói cách khác, giải thưởng quan trọng này sẽ rơi vào tay tôi hoặc
là Ngu Ngọc. Vòng giải trí vẫn luôn là như vậy, tất cả các giải thưởng trước
khi được tuyên bố thì không biết là của ai, bởi vì danh sách này có thể thay
đổi bởi những tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào. Đây là sự thật của vòng giải
trí, cũng là quy luật ngầm. Cho nên, cho dù đến lúc đó tôi cũng không ngừng lơ
là cảnh giác. Thậm chí ba tôi đã có dự định là sẽ đích thân ra tay mua giải
thưởng này. Tôi biết, nhất định Ngu Ngọc sẽ không chịu ngồi yên. Mặc dù gia
cảnh của cô ta không bằng tôi, nhưng cô ta đúng là người thủ đoạn nhất trong
giới nghệ sĩ chúng ta!”

Nói đến đây, cô lại cười lạnh một cái, sau đó thêm một câu. “Không phải đương
kim ca hậu cũng đấu không lại cô ta sao? Cuối cùng chỉ có thể chia tay với
điện ảnh. Nhớ lại năm đó, cô ta cũng là hoa đán được công ty điện ảnh nhìn
trúng!”

Trong mắt Úc Noãn Tâm lóe lên vẻ đau đớn, giống như là chút ánh sáng yếu ớt
dần dần bị dập tắt. Sao nàng lại không biết nguyên tắc của giới này chứ? Giống
như khi nàng tham dự giải thưởng dành cho người mới lúc trước, rõ ràng là nàng
xứng đáng nhận được giải thưởng thì lại chỉ được đề cử. Điều đáng cười là,
giải thưởng này lại bị một diễn viên phụ giành được.

Thật là đáng buồn nhưng cũng đành chịu. Mỗi người trong giới này đều phải đau
khổ giãy giụa trong hiện thực đáng buồn và bất đắc dĩ này. Giãy không ra thì
đừng giãy nữa. Không chỉ như thế, mỗi ngày còn phải không ngừng nở nụ cười với
mọi người, mang một hình tượng trong sạch thanh tao.

Thật ra… sớm đã là một ao nước đọng.

“Sau đó mọi chuyện thế nào?” Kỳ Ưng Diêm hỏi.

An Nhã đột nhiên nhắm mắt lại, cố gắng che đậy vẻ hoảng sợ cùng bi thương ngày
càng rõ, nhưng gương mặt tái nhợt đã bán đứng tâm tư của cô. Thật lâu sau cô
mới kể tiếp…

“Tôi nhớ đó là một tiếng đồng hồ trước lễ trao giải, bởi vì tôi và Ngu Ngọc
đều là lần đầu tham dự lễ trao giải cho nên sớm đã đến phòng hóa trang để
trang điểm. Ngu Ngọc trang điểm rất nhanh, không đến nửa tiếng đồng hồ thì đã
xong, sau đó đưa cho tôi một chai nước, còn nói đùa là cho tôi nhuận giọng,
lát nữa nói lời cảm ơn khi nhận giải thưởng thì không bị khô họng. Mặc dù lúc
đó tôi có nói khách sáo mấy câu nhưng cũng biết giải thưởng này không thể lọt
khỏi tay tôi. Nhưng mà tôi không ngờ, tôi không ngờ đến…”

Giọng của cô dần dần phát run lên, cuối cùng ngay cả cơ thể cũng run rẩy theo,
dường như cánh tay không đỡ nổi cơ thể mà ngã ra mặt đất.

Úc Noãn Tâm cũng trở nên khẩn trương theo, không đành lòng khi thấy cô ta như
vậy, nàng bước lên đưa tay đỡ lấy An Nhã, giúp cô ta ngồi lên trên ghế.

“Từ từ mà nói, tất cả đều đã qua rồi, đừng sợ…” Nàng biết là không nên có lòng
thương hại, thế nhưng nghe thấy những chuyện này thì bất cứ ai cũng không thể
thờ ơ.

Dường như dưới giọng nói ấm áp của Úc Noãn Tâm thì tâm tình kích động của An
Nhã có được chút bình ổn, ánh mắt của cô lộ ra vẻ phức tạp, ngay sau đó lại
tắt lụi như một ngọn lửa nhỏ…

“Ngu Ngọc bỏ thuốc vào trong nước, tôi uống xong thì không còn chút sức lực
nào, thậm chí không thể đi khỏi phòng hóa trang. Lúc đó trong phòng hóa trang
chỉ còn lại một mình tôi, thợ hóa trang trang điểm cho tôi xong thì ra ngoài.
Không lâu sau, Ngu Ngọc bước vào, cô ta nhìn tôi một cách hung ác giống như là
nhìn kẻ thù vậy! Cô ta nói tôi hoàn toàn không xứng nhận được giải thưởng, nếu
không phải vì tôi có gia cảnh tốt thì căn bản không có cơ hội này! Giải thưởng
này chỉ có thể thuộc về cô ta. Cô ta muốn được nổi tiếng, muốn làm ảnh hậu
tương lai. Sau khi nói những lời này xong thì cô ta dội xăng đã chuẩn bị sẵn
trước đó vào phòng hóa trang. Lửa to nổi lên, cháy ngút trời khiến tôi muốn
chạy nhưng lại không chạy thoát được, ngay cả lớn tiếng kêu cứu cũng không
nổi… Tôi bị vây sống giữa biển lửa trong phòng hóa trang. May mà có một nhân
viên hậu trường đi qua nhìn thấy và kịp thời khởi động thiết bị cứu hỏa mới
giữ được mạng của tôi. Cứ như thế, cơ thể của tôi phỏng nặng, da thịt trên mặt
bị tổn thương nghiêm trọng. Tất cả, tất cả đều nhờ Ngu Ngọc ban tặng! Người
đàn bà độc ác này, tôi từng thề rằng nhất định phải băm cô ta thành ngàn
mảnh!”

Tay của cô ta sớm đã nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đỏ bừng căm hận.

“Cho nên ba năm sau, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội thích hợp để hạ độc
giết Ngu Ngọc, mặc dù cô ta điên rồi!” Lòng của Úc Noãn Tâm sớm đã phát lạnh.
Trong cuộc chơi tranh giành danh lợi này, có mấy ai là người thắng chứ?

An Nhã nghe xong thì cười lạnh: “Không sai! Tôi đã từng thề phải bắt cô ta trả
giá thật đắt, cho dù kết cục có thế nào! Cô ta bị điên quả thực là quá dễ dàng
cho cô ta rồi. Có điều trước khi cô ta chết thì cũng không dễ chịu gì. Tôi
thường xuyên đi gặp cô ta, cho cô ta xem hình của ViVi, hơn nữa nói cho cô ta
biết, Vi Vi trở lại rồi, cô ta muốn báo thù! Cô ta muốn khiến cho người từng
hại cô ta trả cái giá thật đắt! Tôi muốn cô ta hoàn toàn rơi vào trong điên
khùng!”

Lúc này Úc Noãn Tâm mới bừng tỉnh…

Thì ra “chứng vọng tưởng bị hại” của Ngu Ngọc không phải là hoàn toàn vô lý.
Tuy cô ta đã điên rồi nhưng nhất định phóng hỏa đốt người là kí ức khó quên
trong đời này của cô ta, cho nên khi nhìn thấy ảnh của ViVi, hơn nữa nghe thấy
ViVi muốn trả thù thì trở nên bứt rứt bất an. Vì vậy nên khi nhìn thấy Úc Noãn
Tâm mới điên loạn như vậy, vô thức đưa ra lời cầu cứu.

Nhưng…

Tại sao nhất định phải muốn Hoắc Thiên Kình cứu cô ta? Lẽ nào trong tiềm thức
của cô ta, Hoắc Thiên Kình là người nhất định có thể cứu cô ta sao?

Khi Úc Noãn Tâm đang chìm vào trong suy tư thì Kỳ Ưng Diêm lại mở miệng…

“Có một điều mà tôi chưa hiểu lắm, nếu năm đó đã xảy ra chuyện phóng hỏa đốt
người, mà cô là người bị hại thì tại sao cô hoặc người nhà cô không đứng ra tố
cáo tội ác của Ngu Ngọc? Tại sao lúc đó tin tức này lại bị phong tỏa, thế cho
nên chỉ có thể xử lí như một chuyện ngoài ý muốn? Tôi nghĩ, cho dù là cô muốn
dàn xếp ổn thỏa thì với sự yêu thương của cha cô dành cho cô, nhất định là
không chịu để yên mới đúng chứ! Cho nên ba năm sau cô còn muốn báo thù, chắc
hẳn là người nhà cô cũng vậy?”

Thật ra, khi lần đầu tiên anh ta nghe thấy chuyện này, xuất phát từ sự nhạy
cảm nghề nghiệp thì đã luôn cảm thấy không đơn giản như vậy. Hôm nay nghe xong
thì đã hiểu tường tận mọi chuyện. Có điều nghi vấn lớn nhất vẫn đang ở trước
mắt.

Úc Noãn Tâm cũng nhìn về phía cô ta, dường như cũng rất quan tâm nguyên nhân
nào mà lúc đó lại để yên như vậy.

Ánh mắt của An Nhã bắt đầu trở nên không được tự nhiên, thậm chí có chút né
tránh. Cô liếm đôi môi khô cạn của mình, đuôi mắt lại như có như không mà liếc
về phía Hoắc Thiên Kình một cái, rồi lại lập tức cụp mi xuống. Vẻ căm phẫn đã
không còn, thay vào đó là muốn nói lại thôi.

Động tác rất nhỏ này lại bị Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được, đột nhiên trong đầu
nàng xẹt qua một tia khác thường. Cả giác này rất mờ ảo, giống như là một sợi
dây quanh quẩn trong đầu nàng một lát, lại như là một lưỡi lam mỏng khẽ cắt
qua cổ nàng một chút. Sự khác lạ này lập tức trở thành vẻ hồi hộp bất an.
Giống như là… có một chuyện rất quan trọng sắp được vạch trần…

Dường như Kỳ Ưng Diêm cũng cảm giác được, chân mày của anh ta nhíu lại, ánh
mắt đang nhìn An Nhã càng thêm suy tư.

“An Nhã, với thế lực của gia đình cô thì dư sức đối phó với Ngu Ngọc, tại sao
lúc đó lại lựa chọn im lặng?” Úc Noãn Tâm nhìn An Nhã, từ từ hỏi.

Trong lòng lại có hai luồng âm thanh đang giằng co với nhau…

Một luồng âm thanh đang không ngừng nói với chính mình rằng phải hỏi ra chân
tướng, nàng phải biết toàn bộ chân tướng của sự việc!

Một luồng âm thanh khác lại đang cảnh cáo nàng, đừng hỏi tiếp nữa, nếu không
nàng sẽ hối hận!

Cuối cùng, nàng vẫn lí trí mà lực chọn đi hỏi tiếp.

“Tôi, tôi…”

Vào lúc này, một An Nhã sôi sục căm phẫn vừa rồi giống như là biến thành một
người khác. Ngay cả giọng nói cũng trở nên rất nhỏ, giống như con muỗi vo ve
bên tai vậy, khiến cho người ta nghe xong rất khó chịu. Có điều, anh mắt khác
lạ của cô ta càng khiến cho người ta khó chịu hơn. Giống như là cô ta đang
kiêng dè điều gì đó, muốn nói mà không dám, mà không nói thì lại không cam
tâm.

Ngay lúc Úc Noãn Tâm muốn tiếp tục gặng hòi thì Hoắc Thiên Kình, nãy giờ vẫn
không nói gì lại mở miệng, rồi nói ra một câu nói hết sức kinh hãi, khiến cho
Kỳ Ưng Diêm và Úc Noãn Tâm đều khó có thể tiếp nhận…

“Bởi vì lúc ấy Ngu Ngọc đã ở bên cạnh tôi!”

Giọng của hắn rất trầm, giống như là một tảng đá nặng ném về phía tất cả mọi
người. Trầm trầm giống như là khi trời sắp mưa, trong nháy mắt có mây đen kéo
tới che phủ cả bầu trời… mang đến cho mọi người cảm giác tuyệt vọng và khó
hiểu.

Cổ họng của An nhã giống như là bị người ta bóp chặt, nhìn chằm chằm vào Hoắc
Thiên Kình, vẻ mặt cũng co rúm lại, ánh mắt đỏ bừng cũng mang theo vẻ u ám
khác thường, giống như là một con thú bị vây hãm và bẻ gãy cánh, chỉ có thể
dùng ánh mắt để biểu thị sự lo lắng cùng kinh hãi trong lòng, còn những động
tác khác đều trở nên vô ích…

Kỳ Ưng Diêm ngẩn ra, anh ta sửng sốt mà há hốc mồm nhìn Hoắc Thiên Kình, giống
như là nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Mà Úc Noãn Tâm cũng giật mình, chỉ có điều trong lòng nàng lại đau… Giống như
là bị một bàn tay xé nát vậy. Nàng không biết tiếp theo Hoắc Thiên Kình sẽ kể
chuyện gì với bọn họ. Chỉ là… đột nhiên nàng cảm thấy lòng mình không thể chịu
đựng nổi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.