“Còn có một điểm không hợp lí, vết thương trên người Ngu Ngọc là sao?” Hoắc
Thiên Kình cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
Kỳ Ưng Diêm than nhẹ một tiếng. “Qua sự kiểm tra của bên pháp y, phát hiện
trên người Ngu Ngọc có rất nhiều vết thương, mới có cũ có. Ngoại trừ vết
thương do vật sắc nhọn gây ra, còn có vết bầm do va đập mạnh. Chắc hẳn cô ta
có hành vi tự làm tổn thương mình, hoặc là do chứng vọng tưởng bị hại, cô ta
cố ý tự sát để trốn tránh.”
“Nhưng bên trại an dưỡng không nhắc tới chuyện này!”
“Rất đơn giản, bất luận trại an dưỡng nào cũng sẽ không thừa nhận chuyện này.
Thừa nhận đồng nghĩa với việc điều kiện an dưỡng và năng lực của nhân viên của
họ có vấn đề. Bọn họ phải bảo vệ tính chuyên nghiệp của mình nên chỉ có thể
giấu diếm, nhưng mà lại không nghĩ tới sẽ bị Úc phát hiện ra vết máu.” Kỳ Ưng
Diêm cười khổ.
“Xem ra, đối phương thực sự muốn đối phó Noãn cho nên mới làm như vậy…” Hoắc
Thiên Kình chìm vào suy tư.
Kỳ Ưng Diêm thấy thế, ánh mắt lướt qua gương mặt suy tư của Hoắc Thiên Kình,
lúc này mới nghe ra manh mối trong lời của hắn. “Noãn?” Anh ta cười rất mờ ám,
như có ý chỉ gì đó.
Hoắc Thiên Kình liếc anh ta một cái, không nói gì.
“Xem ra Noãn của cậu thật sự mệt mỏi!” Trong nụ cười của Kỳ Ưng Diêm có một
chút chế nhạo cùng mờ ám.
Hoắc Thiên Kình ngoảnh đầu lại, lại phát hiện Úc Noãn Tâm vừa rồi còn đang
nghe phân tích đã sớm ngủ ở trong lòng hắn, hàng mi dài đổ bóng hình cánh quạt
xuống gương mặt trắng mịn của nàng, hơi thở đều đều ổn định. Đường nét trên
mặt hắn vô thức mềm đi, nhẹ nhàng giúp nàng nằm xuống hoàn toàn, cái đầu nho
nhỏ gối lên đùi hắn.
“Sau khi đóng phim về, cô ấy cả đêm không ngủ.” Không biết Hoắc Thiên Kình là
giải thích cho Kỳ Ưng Diêm nghe, hay đơn thuần là đau lòng mà thì thầm, ngón
tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, đầu ngón tay ấm áp tiếp
xúc với bờ môi lạnh lẽo của nàng.
“Thiên Kình, cậu thay đổi…” Trong giọng nói thản nhiên của Kỳ Ưng Diêm mang
theo vẻ khẳng định, ánh mắt sắc bén thâm thúy chăm chú nhìn vào đường nét ôn
nhu trên gương mặt Hoắc Thiên Kình.
Ngón tay trên mặt Úc Noãn Tâm có hơi khựng lại, Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu, đối
diện với ánh mắt của hắn, dần dần, môi của hắn cong lên…
“Tôi không hiểu ý của cậu!”
“Từ khi nào, vị trí của phụ nữ ở trong lòng cậu trở nên quan trọng vậy?” Kỳ
Ưng Diêm “nói trúng tim đen”.
“Cô ấy là đàn bà của Tả Lăng Thần!” Hoắc Thiên Kình lườm anh ta, thờ ơ mà nói
một câu.
Kỳ Ưng Diêm khẽ cười. “Trong thời gian Úc bị cảnh sát đưa đi thẩm tra, giới
truyền thông đồng loạt đưa ra một tin tức, nói Hoắc thiếu gia muốn rước diễn
viên Úc Noãn Tâm về nhà. Tôi nghĩ nếu như không có sự cho phép của Hoắc thiếu
gia cậu, giới truyền thông sẽ không dám bịa ra lời đồn đại này đâu?”
“Đây là sự thật, không phải tin đồn!” Hoắc Thiên Kình khẽ lắc lắc ly rượu
trong tay. Dưới ánh đèn thủy tinh, rượu vang đỏ trở nên trong trẻo rực rỡ, đẹp
lạ thường như máu đỏ…
“Thiên Kình, chúng ta cũng coi như là thân thiết, trước kia cậu như thế nào
tôi còn không rõ sao? Biết tại sao tôi lại nhận lời cậu tiếp nhận vụ kiện liên
quan đến nghệ sĩ lần này không?” Kỳ Ưng Diêm hỏi, đưa chén rượu lên nhấp một
ngụm.
Hoắc Thiên Kình khẽ cong miệng, cầm lấy chai rượu, vừa rót rượu cho cả hai vừa
hờ hững nói: “Tôi nghĩ luật sư tiếng tăm lừng lẫy như cậu thể nào cũng cho
Hoắc Thiên Kình tôi một chút mặt mũi? Không đến mức đem lời thỉnh cầu của tôi
vứt ở ngoài cửa.”
Kỳ Ưng Diêm nhướng mày. “Sai!”
Hoắc Thiên Kình nhìn hắn.
“Chính là bởi vì tôi biết cậu… yêu cô gái này!”
Kỳ Ưng Diêm cười có vẻ gian trá, vầng trán anh tuấn biểu lộ vẻ vô cùng hiểu
biết. “Cậu lớn hơn tôi một tuổi, dựa vào quan hệ của hai ta, tôi hẳn nên gọi
cô ấy một tiếng chị dâu. Thử hỏi chị dâu gặp nạn, sao tôi lại không giúp đỡ
được chứ?”
Tay rót rượu của Hoắc Thiên Kình có hơi ngừng lại, hắn nhìn Kỳ Ưng Diêm, hơi
nhíu mày một cái. “Sao rượu ngon cũng không lấp được cái miệng của cậu?”
“Chặn miệng tôi thì không được, tôi còn phải dựa vào nó để kiếm tiền! Nói đi
nói lại, cho dù có chặn miệng tôi cũng vô ích. Đừng quên tôi là luật sư có
tiếng, ngoại trừ có cái miệng lợi hại, ngay cả con mắt cũng rất đặc biệt. Loại
người nào, tính tình ra sao, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra…” Nói đến đây,
ánh mắt anh ta lăn tăn gợn sóng. “Thiên Kình, người khác nhìn không thấu cậu,
lẽ nào tôi còn nhìn không ra? Ngày trước cậu thế nào, bây giờ cậu nhìn lại
mình xem ra sao?”
“Sao cậu mới ở nước ngoài một thời gian mà đã không nhận ra tôi rồi? Còn có
thể biến thành bộ dạng gì nữa.”Tuy ngoài miệng Hoắc Thiên Kình nói như vậy,
nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ suy tư.
Kỳ Ưng Diêm khẽ lắc đầu. “Bộ dạng hiện tại của cậu chính là điển hình cho kiểu
người đàn ông bị vây trong tình yêu nồng cháy!”
Hoắc Thiên Kình hơi ngẩn ra, lập tức nhíu mày. “Nói bậy!”
“Không tin sao?” Kỳ Ưng Diêm cúi đầu cười, ngay sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
“A, cũng khó trách, nếu như tôi không nhớ nhầm, hình như đây là lần đầu tiên
Hoắc đại thiếu gia cậu thật sự bước vào tình trường…”
Hắn còn chưa nói xong, miệng đã bị Hoắc Thiên Kình thuận tay cầm lấy một miếng
bít tết lớn đưa vào, tất cả đều nhét đầy miệng của hắn.
“Đừng… khụ khụ…” Khó khăn lắm Kỳ Ưng Diêm mới nuốt được miếng bít tết xuống,
thiếu chút nữa chảy nước mắt ra, khuôn mặt khôi ngô méo mó. “Này, Hoắc Thiên
Kình cậu cũng quá độc ác, miếng bít tết lớn như thế sẽ nghẹn chết người đó!”
“Ăn miếng lớn miếng nhỏ đều là ăn, chi bằng ăn luôn một lần cho sảng khoái!
Cũng thuận tiện bịt cái miệng của cậu lại!” Hai tay Hoắc Thiên Kình nhàn nhã
khoanh lại trước ngực, nhìn bạn tốt quẫn bách, bên môi nở ra nụ cười hả hê.
Kỳ Ưng Diêm hung hăng lườm hắn, trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ. “Thật không
biết kiếp trước tôi gây ra tội ác gì mà lại quen biết một kẻ tự đại cuồng như
cậu. May mà tôi là bạn bè của cậu, nếu không chỉ vì một câu nói thật đã bị cậu
diệt khẩu ngay rồi!”
Hoắc Thiên Kình chỉ cười không nói.
“Nói đi nói lại, Thiên Kình, lẽ nào cậu thật không cho rằng bản thân mình đã
yêu cô gái này sao? Đừng nghĩ rằng cô ấy chỉ là người phụ nữ của Tả Lăng Thần,
chỉ là quân cờ để cậu trả thù. Theo tôi thấy, mọi việc rất đơn giản. Hoắc
Thiên Kình cậu… yêu Úc Noãn Tâm. Một người đàn ông yêu một người đàn bà, chỉ
đơn giản như vậy thôi!” Kỳ Ưng Diêm nói từng câu từng chữ.
Hoắc Thiên Kình chuyển mắt lên người Úc Noãn Tâm. Hình như nàng ngủ không
ngon, ngay cả trong lúc ngủ hai đầu lông mày cũng hơi cau lại, chắc hẳn trong
mộng nàng vô cùng khổ sở.
Ngực đột nhiên đau xót, loại đau nhức này lại còn kèm theo sự ngọt ngào khó
hiểu…
Lẽ nào… mình thực sự chỉ đơn giản xem nàng như là quân cờ? Mục đích khi cưới
nàng chỉ là vì công kích Tả Lăng Thần? Hay là đúng như Kỳ Ưng Diêm nói… một
người đàn ông yêu một người phụ nữ…
“Ưng Diêm, cho dù như thế nào cũng phải làm cho Noãn bình an vô sự!” Hoắc
Thiên Kình không thật sự nói ra, nhưng lại kiên định biểu lộ ý tứ của mình.
Đầu ngón tay lại chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai
đầu lông mày đang nhíu lại. Giờ phút này, hắn âm thầm thề rằng, nhất định sẽ
không để nàng phải chịu sợ hãi và đau khổ nữa…