Khi tình yêu đến, thuần túy không nói nên lời, cũng đẹp như một dải sáng vàng
óng. Thời gian lắng đọng, lời nói còn vang vọng, trong màn sương u tối vẫn lóe
lên ánh sáng.
Giữa những sự phát sinh ấy, thời gian ngừng lại, sự hỗn độn bị tàn phá, vũ trụ
được hình thành. Nhưng tất cả vẫn cứ mông lung, xinh đẹp như thế. Không thể
nắm bắt, không thể dùng cảm giác hoặc ngôn từ để miêu tả.
Tình yêu dẫn dắt chúng ta đến những thứ thần bí vẫn còn chưa biết…
Quả nhiên sang sáng sớm ngày thứ hai, những tin tức bất lợi với Úc Noãn Tâm đã
bắt đầu lan truyền ra. Trong tin tức, việc ngày hôm đó Úc Noãn Tâm tát một
người mới trong phòng hóa trang được miêu tả một cách rất sống động giống như
là đích thân có mặt tại hiện trường tranh chấp. Mà khuôn mặt sưng đỏ, khóc
thút thít rất nổi bật của An Nhã cũng bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng
không chút thương tiếc.
Rõ ràng, sức nặng của tin tức này giống như là một tảng đá lớn ném xuống mặt
hồ, lập tức làm dậy lên hàng ngàn cơn sóng. Làng giải trí vốn là nơi trắng đen
lẫn lộn, một khi tin xấu đã truyền ra thì tốc độ cực nhanh, khiến người ta
không thể tính được. Trong nhất thời, cái gì mà Úc Noãn Tâm kênh kiệu, cái gì
mà Úc Noãn Tâm bắt nạt người mới, người mới nói Úc Noãn Tâm bị bao nên kết quả
là bị hai cái bạt tai.v.v… lũ lượt kéo tới. Thậm chí còn có tờ báo bắt đầu cả
gan miêu tả rất sống động quan hệ ám muội giữa Úc Noãn Tâm và Hoắc Thị. Thậm
chí còn suy đoán rằng, sở dĩ Hoặc Thị ra mặt đầu tư chỉ là vì muốn đưa Úc Noãn
Tâm lên vị trí ảnh hậu.
Thói thường chính là như vậy, từ một điểm nhỏ bắt đầu xâu chuỗi thành một sợi
dây dài, sau đó tạo thành cả cái lưới.
Sự việc lần này bị giới truyền thông gán tiêu đề “cái tát”. Dường như tất cả
các báo đài đều đồng tình với kẻ yếu, đem mọi câu từ bất lợi nhất đổ lên đầu
Úc Noãn Tâm.
Trụ sở Hoắc Thị, trong phòng làm việc của tổng tài.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, phòng làm việc rộng lớn vẫn hết sức lạnh
lẽo. Không chỉ do máy điều hòa ở giữa mà chủ yếu là đến từ người đàn ông đang
ngồi trên ghế tổng tài. Mặt hắn không có chút biểu tình nào. Ngoài cửa sổ sát
đất sau lưng hắn là những tòa nhà cao tầng đèn màu rực rỡ san sát nhau. Ánh
trăng làm cho những đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm rõ
ràng.
“Hoắc tiên sinh, những thông tin bất lợi đối với Úc tiểu thư đã lan ra càng
lúc càng nhanh. Từ sáng sớm hôm nay đến giờ, bộ phận quan hệ xã hội của Hoắc
Thị đã nhận được không dưới một trăm email, đều có nội dung nghi ngờ về hình
tượng của Úc tiểu thư. Sự kiện “cái tát” đã vi phạm nghiêm trọng đến yêu cầu
một hình tượng trong sáng đã ký kết với Hoắc Thị lúc trước. Đối với việc phát
ngôn cho Hoắc Thị cũng ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa, bộ phim mà Hoắc Thị đầu
tư, tôi nghĩ…”
“Nói thẳng kết quả ra đi!”
Hoắc Thiên Kình ném tài liệu trong tay qua một bên, dựa thẳng người vào ghế
tổng tài, đôi mày rậm anh tuấn không hài lòng mà nhíu lại một chút, ánh mắt
sắc bén hướng về phía vị trưởng phòng quan hệ công chúng kia.
Trưởng phòng quan hệ công chúng Paul thấy lời nói bị cắt đứt, khó nhọc nuốt
một ngụm nước bọt, vô thức đưa tay lau mồ hôi trên trán…
Không phải hắn không biết Hoắc tiên sinh vẫn luôn không thích nghe quá trình
xử lý công việc, chỉ quan tâm đến kết quả. Nhưng sở dĩ lần này hắn nói nhiều
như vậy là muốn cho Hoắc tiên sinh hiểu hiện nay Úc Noãn Tâm đã không còn phù
hợp làm người phát ngôn cho Hoắc Thị, mặc dù ít nhiều gì hắn cũng đã nghe đồng
nghiệp phỏng đoán quan hệ không bình thường giữa Hoắc tiên sinh và Úc Noãn
Tâm.
Tựa như lần này, khi hắn hẹn gặp Hoắc tiên sinh, trợ lý tổng tài biết hắn là
vì chuyện cuả Úc Noãn Tâm mà đến thì đã nhắc nhở hắn từng li từng tí rằng mọi
việc phải ăn nói cẩn thận. Còn nói thêm rằng có lần nhìn thấy khi Úc Noãn Tâm
từ trong phòng của tổng tài đi ra thì sắc mặt uể oải mà đỏ ửng, trên cổ còn có
dấu vết ám muội. Thật không khó để tưởng tượng ra hai người đã làm những gì ở
trong phòng tổng tài suốt hai giờ.
Có thể thấy dường như Hoắc tiên sinh đối đãi với Úc Noãn Tâm thật sự rất khác
biệt. Ngay cả Ngu Ngọc trước đây cũng không có lộ liễu trắng trợn như thế.
Giờ phút này, cuối cùng Paul cũng đã hiểu rõ những lời cảnh cáo của trợ lý
tổng tài, bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Hoắc Thiên kình đã trở nên
lạnh lùng….
“Hoắc tiên sinh, trải qua sự nhất trí của bộ phận quan hệ công chúng của chúng
tôi, đã cho ra kết quả: Hy vọng Hoắc tiên sinh suy xét đến hình ảnh tổng thể
của Hoắc Thị mà hủy bỏ tư cách phát ngôn của Úc tiểu thư, đồng thời mong Hoắc
tiên sinh cho phép dừng tất cả các hoạt động đầu tư có liên quan điện ảnh,
nhất là những bộ có Úc tiểu thư. Hiện nay, xét thấy những bất lợi của Úc tiểu
thư đang lan tràn ra, chúng ta hoàn toàn có lý do để làm như vậy.”
Hoắc Thiên Kình xoay xoay ghế, ngón tay thon dài khẽ vuốt cánh môi, ánh mắt
mang theo vẻ trầm ngâm nhưng cũng có chút thất vọng rất rõ ràng…
“Đây là kết quả sau một ngày bàn bạc của bộ phận quan hệ công chúng các anh
ư?” Giọng nói không lớn nhưng tựa như chiếc roi quất mạnh vào mặt Paul.
Trong nháy mắt, sắc mặt Paul trở nên cực kì xấu hổ và khó coi. Anh ta ngẩng
đầu lên nhìn Hoắc Thiên Kình, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén làm cho sợ hãi đến
nỗi vội vã cúi đầu, giọng nói do dự…
“Hoắc tiên sinh, tôi cho rằng đây là cách giải quyết vấn đề tốt nhất hiện
nay.”
“Cách tốt nhất không có nghĩa là cách duy nhất.” Ánh mắt Hoắc Thiên Kình không
vui mà quét qua vẻ mặt quá mức thận trọng của Paul, thấp giọng mở miệng: “Nếu
như bộ phận quan hệ công chúng các anh chỉ có thể nghĩ ra những cách thế này
thì tôi còn thuê các anh làm gì nữa?”
“Hoắc tiên sinh, tôi…”
“Nói cho tôi biết, hình tượng quan trọng nhất của Hoắc Thị là gì?” Hoắc Thiên
Kình cắt đứt lời giải thích của Paul, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Paul vội vã trả lời: “Chuyên nghiệp!”
“Không sai! Chuyên nghiệp là hình tượng từ trước tới nay của Hoắc Thị. Bất
luận là đầu tư hay hoạt động sản xuất cũng đều dựa theo hai chữ này, người
phát ngôn cũng vậy. Lúc trước chọn Úc Noãn Tâm làm người đại diện là vì thấy
cô ta phù hợp với Hoắc Thị. Anh là người quản lý của bộ phận quan hệ công
chúng, bây giờ mới đứng ra tuyên bố hủy bỏ việc hợp tác làm đại diện với Úc
Noãn Tâm, khác nào nói với bên ngoài rằng quyết định lúc trước của Hoắc thị là
sai lầm. Đồng nghĩa với việc nói với mọi người rằng Hoắc Thị chúng ta tuyển
người đại diện cũng chỉ là trò đùa trẻ con chứ không hề có tính chuyên
nghiệp.” Ánh mắt Hoắc Thiên Kình sắc như chim ưng mà quét thẳng vào mặt cấp
dưới.
Tim Paul nhảy “lộp bộp” vài tiếng, vội vàng giải thích. “Hoắc tiên sinh, chúng
tôi chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề chứ không nghĩ được nhiều như vậy, đây là
sơ sót của chúng tôi. Thế nhưng nếu chuyện của Úc tiểu thư cứ tiếp tục lan ra,
tôi lo là…”
“Lo cái gì?”
Mặt Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ bất mãn, lạnh lùng mà nói: “Hoạt động cụ thể của
Hoắc Thị sẽ không bị bất kì ảnh hưởng gì, nhưng hình ảnh chuyên nghiệp mà bị
phá hỏng thì rất khó khôi phục. Tốt nhất anh nên nhớ kỹ cho tôi, bộ phận quan
hệ công chúng tồn lại là vì giải quyết các vấn đề cho công ty. Kết quả mà tôi
muốn chính là… sóng yên biển lặng.”
“Vâng, vâng, vâng. Hoắc tiên sinh, tôi đã biết phải làm thế nào rồi” Paul vội
vàng lên tiếng trả lời.
“Nhớ kỹ, truyền thông cũng chỉ là công cụ để tuyên truyền. Nước có thể đẩy
thuyền thì cũng có thể dìm thuyền, quan trọng là xem anh dẫn dắt như thế nào!
Anh xuất thân từ bộ phận tuyên truyền quan hệ quốc tế, không cần tôi dạy anh
phải làm thế nào chứ?” Giọng của Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Paul gật đầu lia lịa, lưng áo sớm đã ướt dẫm mồ hôi lạnh…
Dưới tán hoa quỳnh, màu trắng phản chiếu lẫn nhau. Ánh trăng chiếu lên người
Úc Noãn Tâm, rất mờ nhạt, tạo thành một làn sương mỏng mờ ảo bao quanh cơ thể
đang mặc váy ngủ trắng của nàng, đẹp đến nỗi như không có thật.
Bộ váy nàng đang mặc không chỉ là bộ váy ngủ trắng đơn giản mà là được thiết
kế tỉ mỉ với thắt lưng cao mang phong vị của trang phục triều Hán. Chất liệu
mềm mại nhẹ nhàng chẳng những giúp thoải mái, mà còn lộ vẻ phiêu dật.
Đây là hình ảnh mà Hoắc Thiên Kình thích nhất. Mỗi khi nhìn thấy bóng áo trắng
của nàng làm bạn với cánh hoa bay lượn thì lòng của hắn sẽ lạc vào trong đó…
Giống như lúc này, khi hắn nhìn thấy nàng ngửa đầu nhìn hoa quỳnh rơi, ánh
trăng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng, giống như viên ngọc phát ra ánh
sáng rực rỡ thì tim của hắn lại bắt đầu đập loạn lên…
Bắt đầu từ khi nào, mỗi khi nhìn thấy nàng, cho dù hình dáng ấy chỉ lẳng lặng
tựa vào thân cây, không hiểu sao lòng hắn lại rung động, đồng thời có vẻ hơi
đau đớn…
“Nghe Tiểu Vũ nói hôm nay em đã đi đóng phim.” Hoắc Thiên Kình cố ý phá vỡ sự
yên tĩnh này, bởi hắn không khó nhận ra sự cô đơn cùng hiu quạnh đang dâng lên
trong mắt nàng.
Chết tiệt! Tại sao hắn luôn thấy được thần sắc này trong mắt nàng? Phải thế
nào nàng mới cam tâm tình nguyện đây?
Mạch suy nghĩ bất ngờ bị giọng nói của hắn cắt đứt, mặc dù Úc Noãn Tâm không
quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc ngày càng
gần.
“Đóng phim là công việc của tôi.”
Khi ngước mắt lên thì nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, ánh mắt không
chút sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng thản nhiên. Trong đôi mắt như hồ thu chứa
đựng vẻ trong trẻo không bị trần tục làm nhiễm bẩn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng. Gió nhè nhẹ thổi qua làm đám lá hoa quỳnh
đung đưa xào xạc. Ánh trăng kéo dài cái bóng của hắn, che phủ lên trên người
nàng, nuốt chửng lấy cái bóng của nàng…
Một vài cánh hoa quỳnh rơi trên vai hắn, thậm chí rơi cả trên tóc hắn làm cho
vẻ nghiêm túc của hắn tăng thêm một phần phong tình…
Úc Noãn Tâm không thể không thừa nhận, người đàn ông này đẹp như yêu nghiệt,
có thể lấy mạng của phụ nữ nhưng vẫn khiến cho phụ nữ cam tâm tình nguyện lao
đầu vào lửa…
Quả thực hắn có ưu thế này. Ngay cả người có thù hận với hắn như nàng cũng sẽ
vô tình bị nụ cười nhàn nhạt bên môi hắn bắt giữ…
Sau một lúc lâu, tiếng thở dài của hắn vang lên. Ngay sau đó hắn cũng bất ngờ
ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nàng, tay hắn nâng cái chân bị thương của
nàng nên, nhìn kỹ vết thương rồi thấp giọng hỏi: “Sau khi trở về có để bác sĩ
thay thuốc hay không?”
Úc Noãn Tâm giật mình trong giây lát. Nàng nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp ánh
lên một chút nghi hoặc. Sau một lúc, rốt cục nhịn không được mà mở miệng: “Tôi
cho rằng cái mà anh nên quan tâm không phải là vết thương của tôi mà là những
tin tức truyền thông ào ạt đưa tin ngày hôm nay.”
Câu hỏi của nàng rơi xuống theo cánh hoa, lại khiến cho Hoắc Thiên Kình cười
nhẹ. “Nhiệm vụ của giới truyền thông chính là đưa tin, có gì đáng ngạc nhiên
chứ?”
“Hoắc Thiên Kình, anh biết rõ là tôi đang nói cái gì!” Úc Noãn Tâm không muốn
vòng vo với hắn, trực tiếp nói thẳng ra.
“Nếu đã lo lắng, sao còn muốn làm như vậy chứ?” Hoắc Thiên Kình kiểm tra thấy
vết thương của nàng không có gì khác thường mới nhẹ nhàng đem chân của nàng
đặt xuống. Trong ánh mắt nhìn về phía nàng không hề có chút không hài lòng,
khóe môi khẽ cong lên rất rõ ràng.
Úc Noãn Tâm nhìn về phía hắn, một lúc sau mới nói: “Cách nói chuyện của cô ta
làm tôi không thích!”
“Thế thôi sao?” Hoắc Thiên Kình ngồi vào bên cạnh nàng, xoay khuôn mặt của
nàng về phía mình, giọng nói trầm thấp phả vào cánh mũi nàng. “Gây khó dễ cho
tôi cũng không sao, nhưng đừng vì thế mà hủy hoại mình.”
“Tôi không cho rằng anh hiểu tôi bao nhiêu.” Úc Noãn Tâm lạnh nhạt nói.
“Ít nhất là không kém như trong tưởng tượng của em!” Hoắc Thiên Kình đáp trả
nàng một câu, rất bình thường nhưng cũng rất hợp tình hợp lý…
“Em luôn là một cô gái thông minh, hơn nữa những chuyện thị phi trong giới
giải trí em đã thấy rất nhiều, đương nhiên sẽ biết phải làm thế nào để né
tránh. An Nhã là người mới, không hiểu phép tắc thì không nói làm gì, nhưng Úc
Noãn Tâm em cũng được coi là đàn chị trải qua rất nhiều tai tiếng, lẽ nào còn
không biết làm thề nào để tránh thoát sao? Thật ra lần này quyền chủ động đều
ở em, nếu như em không muốn để An Nhã tiếp tục ầm ĩ, cũng có thể ra khỏi phòng
hóa trang. Nhưng em đã ở lại, chỉ là để cho An Nhã có cơ hội tiếp tục gây rối.
Noãn Tâm, không biết tôi phân tích như thế có đúng không?”
Úc Noãn Tâm nghe xong, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Từ từ, môi nàng nhếch lên
một nụ cười cay đắng. “Hoắc Thiên Kình, mọi người đều nói lòng đạ của anh rất
thâm sâu, giỏi về am hiểu lòng người, quả nhiên là không sai. Ở trong mắt anh,
tất cả mọi thứ tôi làm chẳng qua chỉ là những trò vặt vãnh mà thôi…”
Như là chế giễu, như là tự trào, nụ cười bên môi bỗng thêm vài phần cô đơn…
“Không phải tôi am hiểu lòng người, mà là…” Hắn đột nhiên mỉm cười, ôm nàng
vào lòng, ám muội mà nói:”Tôi rất hiểu người phụ nữ của tôi, cho nên lần sau
đừng tùy tiện làm ra những trò đùa như vậy nữa.”
Úc Noãn Tâm nở một nụ cười lạnh nhạt “Có khác gì sao? Anh là ông chủ có thể
giải quyết mọi chuyện cho tôi. Chuyện xấu gì anh cũng xử lý rất ổn thỏa, ít
nhất anh sẽ không đứng nhìn hình ảnh của Hoắc Thị bị tổn hao gì, không phải
sao ?”
Lời của nàng khiến cho ánh mắt của Hoắc Thiên Kình ít nhiều trở nên không vui.
Nắm nhẹ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt ưng hơi nheo lại, tỉ mỉ đánh
giá, một lúc sau mới nói:
“Em muốn làm ảnh hậu, chỉ cần em thích, muốn làm gì cũng không sao. Chỉ có
điều… em còn muốn tôi phải làm sao nữa mới có thể xóa bỏ sự mâu thuẫn trong
lòng em?”