Sắc mặt Úc Noãn Tâm vẫn bình tĩnh như trước, sự bình tĩnh này giống như ánh
trăng bao phủ lên người nàng. Đôi mắt như suối mùa thu chứa đựng vẻ tinh
khiết, kỳ ảo chưa từng có. Tựa như một đóa quỳnh lẳng lặng nở hoa, đẹp đến
rung động lòng người.
Váy ngủ rơi tại mắt cá chân trắng noãn, nàng chậm rãi quỳ xuống…
“Noãn, em…”
Hoắc Thiên Kình cả kinh, vừa muốn kéo nàng dậy, đã thấy bàn tay nhỏ bé của
nàng đặt lên vật nam tính của hắn. Cách quần tây mỏng manh, hắn không khó để
cảm thụ được sự mềm mại đến từ tay nàng.
Cơ thể rắn chắc của hắn vô thức cứng lại.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái, sau khi thấy trong mắt hắn
hiện ra vẻ âm trầm cùng dục vọng quen thuộc thì lại cúi đầu…Ngón tay trắng
bệch kéo khóa quần của hắn xuống, làm cho “nó” hoàn toàn được phóng thích…
Hơi thở của Hoắc Thiên Kình bắt đầu nặng nề, thậm chí bắt đầu trở nên khàn
khàn…
Nàng quỳ gối giữa hai chân hắn. Sau một khắc, giống như là hạ quyết tâm, cúi
đầu, đôi môi anh đào hé mở…
Hoắc Thiên Kình hít một hơi, cơ thể run lên một chút.
Sự mềm mại và ướt át dưới thân làm cho hắn khó có thể kiềm chế. Trong hơi thở
gấp gáp của hắn ngày càng nhiều dục vọng.
Một tay hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của nàng, một tay kia thì lại đặt trên
đỉnh đầu nàng. Tình cảnh kích thích như vậy khiến cho phần dưới của hắn càng
thêm căng lên và cứng rắn…
“Noãn…” Giọng nói trầm trầm của hắn rơi vào tai nàng, giống như một loại thỏa
mãn, lại giống như một sự quan tâm.
Úc Noãn Tâm khó khăn mà làm việc. Nàng biết mình rất vụng về, kỹ xảo cũng
không tốt, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được vậy. Vừa rồi nàng đã nghĩ rất
nhiều, Hoắc Thiên Kình là người vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, thậm chí không
quen nhìn người khác phản kháng hay chống lại. Nàng chỉ có thể thuận theo hắn,
ngoan ngoãn nghe lời mới không đến nỗi làm cho mình và người bên cạnh chịu tổn
thương.
Chỉ có trở nên nghe lời và chiều ý hắn, hắn mới có thể thả lỏng cảnh giác. Ít
nhất… có thể cho nàng ra ngoài.
Không phải Hoắc Thiên Kình không cảm giác được sự quá mức bình tĩnh trong mắt
nàng, nhưng hắn cũng chỉ là một người đàn ông có sinh lý hết sức bình thường
(Mon: siêu nhân chứ bình thường gì!), đối diện với vẻ quyến rũ như thế thì sao
còn có thể suy nghĩ như bình thường được? Nghĩ đến mình vì cô gái này mà cấm
dục hết một tuần, ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể tin! (Một tuần mà làm
như 1 năm!)
Dục vọng của hắn ngày càng rõ ràng. Úc Noãn Tâm biết rõ nhu cầu của hắn nên
đứng dậy, chủ động bước lên…
“Noãn…” Hoắc Thiên Kình để nàng ngồi trên đùi mình, hơi thở khàn khàn. Hắn cố
nén sự xúc động muốn đặt ngay nàng lên trên giường, môi đặt lên trán của nàng,
nhẹ giọng nói: “Là cam tâm tình nguyện cho tôi sao?”
Ánh mắt Úc Noãn Tâm cứng lại, hàng mi dài từ từ cụp xuống… Hắn còn muốn thế
nào nữa đây? Lẽ nào có được thân thể của nàng rồi còn muốn nàng cam tâm tình
nguyện cho hắn sao? Nếu như lúc này có một con dao, nàng hận không thể tàn
nhẫn đâm vào ngực hắn!
“Nhìn tôi!” Hoắc Thiên Kình thấy thế, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu.
“Noãn, nói cho tôi biết, em cam tâm tình nguyện sao?” Hắn hỏi lại lần thứ hai.
“Đúng vậy.” Úc Noãn Tâm vẫn bình tĩnh như nước.
Con ngươi đen của Hoắc Thiên Kình đột nhiên co lại, sức lực đang nắm giữ chiếc
eo thon của nàng bỗng nhiên thêm mạnh, rốt cuộc cũng phá vỡ sự bình tĩnh trên
gương mặt của nàng như mong muốn. Thấy nàng cau mày lại một chút, hắn nặng nề
thở dài…
“Noãn, tại sao lại dùng cách này để dằn vặt tôi? Là em cố ý sao? Lẽ nào em
không biết lúc này nguy hiểm thế nào sao?”
Biết. Đương nhiên là nàng biết! Thậm chí biết người đàn ông trước mắt này còn
nguy hiểm hơn những người khác gấp trăm lần!
“Nói cho tôi biết em muốn gì? Em muốn gì tôi đều cho em. Chỉ cần… em ở lại bên
cạnh tôi!” Gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình vùi vào gáy nàng, dường như
đang cố gắng bình ổn dục vọng vừa bị nàng nhen lên.
Tiểu yêu tinh này!
Ánh mắt Úc Noãn Tâm bỗng trống rỗng lạnh lẽo…
“Tôi muốn mạng của anh!” Nàng gằn từng tiếng mà nói.
Cơ thể của hắn giật mình trong nháy mắt. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn nàng,
đôi mắt đen sâu thẳm không hề chớp. Trái tim như bị bóp nát. Trong nháy mắt,
sự đau đớn lan ra mỗi tế bào trong cơ thể…
Hắn nắm chặt nắm đấm, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm đi sự đau
đớn trong lòng.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Úc Noãn Tâm nhìn vào hắn không chút trốn
tránh.
Sau một lúc, hắn đứng dậy, từ tốn kéo lại khóa quần, ra khỏi phòng…
Bên môi Úc Noãn Tâm nở ra một nụ cười lạnh…
Không đến nửa phút, nụ cười của nàng đông cứng lại, bởi vì… Hoắc Thiên Kình đã
trở lại, trong tay… có thêm một con dao.
Ngón tay nắm vào lưỡi dao, hắn đưa cán dao cho nàng. Dưới ánh trăng, con dao
gọt trái cây lóe ra ánh sáng sắc bén, dường như muốn làm chói mắt Úc Noãn Tâm.
Nụ cười bên môi nàng biến mất… Ánh mắt nổi lên vẻ khó tin.
Chiều dài của con dao gọt trái cây này đủ để lấy mạng người!
“Cầm lấy con dao này, đâm thẳng vào là có thể lấy mạng tôi! Không cần nhiều,
chỉ cần ba tấc[13] là được!”Hoắc Thiên Kình nhét con dao vào tay nàng, dẫn dắt
nàng đặt mũi dao nhắm ngay vào vị trí trái tim hắn.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm lóe lên một tia run rẩy…
Hắn có ý gì đây? Nàng muốn lấy mạng của hắn, hắn lại còn giúp nàng? Hay là…
hắn thực sự cho rằng nàng không dám ra tay?
“Anh…” Nàng nắm chặt cán dao.
Khóe môi Hoắc Thiên Kình nở một nụ cười nhàn nhạt rồi nói: “Nếu em thật sự hận
tôi đến thế thì ra tay đi. Yên tâm, sẽ không cho là em mưu sát đâu!”
Hơi thở của Úc Noãn Tâm bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt vẫn luôn bìn tĩnh
cũng trở nên dao động. Nàng nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Lăng Thần, nghĩ đến
Hoắc Thiên Kình từng bước ép buộc mình như thế nào, thậm chí… lăng nhục mình
ngay trước mặt Lăng Thần!
Nỗi hận đột nhiên tràn ra hai mắt, mang theo vẻ điên cuồng khát máu…
Nàng bỗng nhiên giơ con dao lên, vung về phía người đàn ông mà mình hận nhất
trước mặt…
…………………………….
Ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu lên lưỡi dao phát ra ánh sáng sắc bén. Ánh
mắt của Hoắc Thiên Kình vẫn khăng khăng nhìn nàng như cũ, không hề chớp mắt,
cũng không hề có ý né tránh.
Khi lưỡi dao rơi xuống, ánh mắt của Úc Noãn Tâm thất thần trong chốc lát,
giống như là nghi vấn, lại như là khó hiểu mà tự hỏi, mũi dao lệch đi…
Áo sơ mi đen bị lưỡi dao sắc bén cắt rách. Ngay sau đó, máu tươi chảy xuống từ
cánh tay phải của Hoắc Thiên Kình, thấm vào trong vải. Vết thương rất dài,
cũng rất sâu. May mà chỉ là một con dao gọt trái cây, cũng may mà… nàng không
đâm vào tim hắn.
“Tại sao lại không tránh?” Giọng nói của Úc Noãn Tâm trở nên lạnh lùng, trong
ánh mắt nhìn về phía hắn nổi lên vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Hắn quá tự tin hay là bị đập đầu vào cửa?
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, rốt cuộc đôi môi mỏng cũng cong lên. Hắn kéo lấy bàn
tay cầm dao của nàng qua, dịu dàng bao lấy. Trên khuôn mặt anh tuấn không thấy
bất kỳ vẻ không vui hay giận dữ nào.
Con dao liền rơi xuống thảm, dính đầy máu nóng của hắn…
“Tôi cược là em không nỡ ra tay!”
Hơi thở của hắn rơi vào bên môi nàng, kể cả đôi mắt đen sâu thẳm kia cũng mang
theo vẻ tự tin và lưu luyến. Hắn lại cúi đầu tìm môi nàng, quyến luyến quên
hết tất cả. Thậm chí không quan tâm vết thương vẫn đang chảy máu…
Lời của hắn như một quả bom nổ tung trong lòng Úc Noãn Tâm. Ngay sau đó liền
bị nụ hôn của hắn bao phủ, xen lẫn vào đó là mùi long đản hương thuộc về hắn.
Lòng của nàng cũng run rẩy theo, đầu lưỡi hình như nếm được vị máu tươi.
Cuối cùng nàng nhắm hai mắt lại, sự trêu chọc ở cổ khiến cơ thể nàng sinh ra
phản ứng chân thật nhất, trong lòng không khỏi cười khổ cùng tự giễu… Tại sao
vừa rồi mình không ra tay? Rõ ràng có cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hắn,
nhưng bây giờ tất cả đều quay về điểm khởi đầu như cũ.
Thì ra hắn tự tin như thế, tự tin đến mức liếc mắt là có thể nhìn thấu lòng
của nàng, sao có thể thế được? Ngay cả nàng cũng không thể xác định có làm thế
hay không, hắn dựa vào cái gì mà lại khẳng định như vậy?
“Noãn, em phải nhìn rõ lòng của mình…” Giọng Hoắc Thiên Kình mê hoặc như con
rắn, ở bên tai nàng quyến rũ khiến cho da thịt nàng hơi run lên.
Tim Úc Noãn Tâm nhảy lên, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt như cười
như không của hắn, thản nhiên nói: “Tôi còn có kế hoạch của mình, đương nhiên
không thể lấy mạng anh.”
Đây là giải thích duy nhất của nàng với hắn, cũng là với chính bản thân mình.
Hoắc Thiên Kình nhếch miệng cười, bày tay vuốt lên tóc nàng, chậm rãi hỏi:
“Nói đi, em còn muốn cái gì?”
Trong không khí mà Úc Noãn Tâm hít vào dần dần tràn ngập mùi máu tươi. Nàng
khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói hai chữ: “Ảnh hậu!”
Đôi mắt đen thẳm của hắn từ từ nổi lên ý cười, giống như mặt hồ trong veo dậy
lên gợn sóng lờ mờ, khóe môi mỏng của hắn cong lên…
“Được, chỉ cần là thứ mà em muốn, tôi đều cho em.” Trong giọng nói trầm trầm
mang theo vẻ nuông chiều như người tình, bất luận cô gái nào nghe xong đều sẽ
hơi động lòng.
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm đã hiểu tại sao có nhiều cô gái biết hắn là một người đàn
ông nguy hiểm nhưng vẫn yêu không tiếc gì rồi. Quả thật Hoắc Thiên Kình có đủ
bản lĩnh khiến cho phụ nữ điên cuồng. Không chỉ có của cải vô số, mà còn có vẻ
dịu dàng lộ ra trong sự thờ ơ của hắn. Cho dù chỉ là một chút cũng đủ để khiến
phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Có lẽ, lòng của Phương Nhan cũng là như vậy.
Vậy nàng thì sao? Có phải cũng đang dần dần lạc lối bởi nụ cười của hắn không?
Nghĩ tới đây, đột nhiên cả người Úc Noãn Tâm phát lạnh. Ánh mắt trong trẻo
lạnh lùng nổi lên vẻ cảnh giác. Nàng váng đầu rồi sao chứ? Sao có thể nghĩ như
vậy?
Hoắc Thiên Kình nâng cằm của nàng lên, đôi mắt như tia X-quang nhìn thấu sự
hoảng loạn bất an trong lòng nàng. Hắn nhếch môi nói: “Trước khi em có ý định
lấy mạng tôi, có phải nên nhân từ mà băng bó vết thương dùm tôi một chút
không?”
Trong giọng nói mang theo vẻ trêu chọc và thoải mái chưa từng có, khiến cho Úc
Noãn Tâm càng thêm nghi ngờ có phải não của hắn có vấn đề hay không.
Nàng khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, đi tìm hộp cứu thương rồi
lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nói thật, khi nhìn máu tươi đỏ sẫm từ từ chảy xuống ngón tay hắn thì lòng nàng
thật sự hơi run rẩy. Nói cho cùng thì trời sinh loài người vốn có cảm giác sợ
hãi đối với máu me.
Dưới ánh đèn, gương mặt nàng đẹp lặng lẽ như hoa. Hoắc Thiên Kình thấy vậy
nhất thời ngẩn ra, dường như quên đi từng cơn đau đớn truyền đến từ cánh tay.
Bị một cô gái đâm bị thương là lần đầu tiên, cam tâm tình nguyện bị một cô gái
đâm cũng là lần đầu tiên! Nhìn dáng vẻ tập trung xử lý vết thương của nàng,
Hoắc Thiên Kình lại cảm thấy rất thỏa mãn. Một cảm giác vô cùng ngọt ngào từ
từ chảy lan ra. Đây là cảm giác mà hắn chưa từng có. Hình như là… ấm áp.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Bị một cô gái đâm bị thương
mà hắn còn cảm thấy ấm áp. Nếu như bị người nào quen biết hắn biết được, nhất
định là trợn tròn mắt. Cũng khó trách người khác, ngay cả hắn cũng bị cảm giác
kỳ lạ này của bản thân lôi cuốn, không nói nên lời.
Nhưng ít nhất cũng khiến cho hắn biết một điều… Cô gái này không nỡ làm hại
hắn!
Không nỡ… Hắn lớn đến thế này, lần đầu tiên mới cảm thụ được cảm giác hạnh
phúc của hai từ này.
Nghĩ tới đây, hắn không tự chủ được mà nở nụ cười. Những đường nét nghiêm túc
trên mặt cũng thả lỏng ra rất nhu hòa.
Úc Noãn Tâm liếc hắn một cái, bất đắc dĩ mà lắc đầu… Người đàn ông này thực sự
làm cho người khác không nắm bắt được…
…………….
275, Mask
Đây là một nơi rất đặc biệt, một hành lang rất đặc biệt, thông đến phòng bệnh
số 275.
Nơi này không phải là bệnh viện, cũng không phải phòng bệnh của người bình
thường. Bởi vì người có thể ở trong Mask đều là… bệnh nhân tâm thần.
Dưới sự dẫn dắt của viện trưởng, Úc Noãn Tâm đi vào hành lang của bệnh viện
tâm thần này. Tiểu Vũ thì lại thận trọng dè dặt mà theo sát bên người nàng,
luôn luôn cảnh giác mà nhìn từng tốp bệnh nhân xuất hiện xung quanh hành lang.
Hoàn cảnh nơi này rất tốt. Cây cối um tùm xanh tươi, bốn phía thoang thoảng
hương hoa. Nếu không biết nội tình thì nhất định sẽ cho rằng đây là một tòa
nhà cao cấp. Ít nhất thì Úc Noãn Tâm sẽ cho rằng như thế. Nếu như có một ngày
nàng cũng bị Hoắc Thiên Kình bức điên như Ngu Ngọc thì nhất định phải vào ở
nơi này.