Lúc đi ra khỏi nơi chụp ảnh thì đã đêm khuya rồi.
Một hãng mỹ phẩm nổi tiếng tìm Úc Noãn Tâm hợp tác làm người đại diện, ngoại
trừ đóng phim ra, gần đây nàng còn rất bận chụp ảnh quảng cáo, đêm nay áp
phích tuyên truyền rốt cục đã chụp xong rồi.
Nhiều ngày nay nàng đều ở tại nhà mình, bởi vì Hoắc Thiên Kình gần đây đi công
tác, cho nên nàng hoàn toàn được thanh nhàn, chỉ có điều bên tai lại là những
lời lo lắng của cha mẹ.
Chuyện từ hôn với Lăng Thần không thể tránh khỏi đã lọt vào tai cha mẹ nàng,
bọn họ đều không hiểu nổi, nhưng mà đối mặt với chất vấn của bọn họ, nàng cũng
chỉ có thể lựa chọn im lặng chống đỡ.
Trong lòng thủy chung vẫn đau đớn, nàng giống như là đang cố quên đi vết
thương, không thèm nghĩ tới nó nữa, không chạm tới nó nữa, nhưng đến cuối cùng
vẫn là bị người khác cưỡng ép khơi lên, lại lần nữa dẫn tới đau đớn xé lòng.
Nếu tất cả đã là được định trước, vậy nàng cũng chỉ có thể thuận theo thiên
mệnh.
Ánh đèn buổi đêm lấp lóe, cũng giống như cảnh đêm khuya ở bất cứ thành phố
phồn hoa nào, khi nàng đi ra khỏi phòng chụp ảnh, cả người chìm trong bóng đêm
thì, mới phát hiện thật sâu trong lòng mình là một nỗi cô đơn.
“Noãn Tâm…”
Trong bóng đêm, giọng nói trầm trầm của đàn ông vang lên, tựa như ngọn gió ấm
áp buổi đêm thổi qua bên tai nàng, thế nhưng lại khiến nàng dừng bước, hơi run
rẩy.
Tiếng bước chân đằng sau nhanh hơn, sau một khắc, người nàng đã bị một đôi bàn
tay đàn ông xoay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen dù ở trong mộng cũng vô cùng
quen thuộc kia.
Úc Noãn Tâm nhất thời hoảng hốt và khiếp sợ…
Vài ngày ngắn ngủi, vậy mà người đàn ông mà nàng yêu nhất này lại tựa như
thoáng cái đã già đi rất nhiều, trên trán hằn sâu vết nhăn, đôi mắt trước giờ
đều mỉm cười vào giờ khắc này cũng đã nhuốm đầy sương gió, toàn thân tuy vẫn
lộ ra khí chất quý tộc cao quý và ưu nhã, nhưng cũng không khó nhìn ra được
một chút vẻ tiều tụy trong đó…
Trái tim nàng đau nhói…
Nàng đâu muốn anh lại đau thương thành như vậy chứ?
“Lăng Thần…” Chỉ là một tiếng gọi nhỏ nhẹ, nàng dường như đang nghẹn ở cổ
họng, cố nén chua xót trong lòng, bên môi cố gắng cong lên, nhẹ giọng nói vài
câu: “Thật vừa khéo.”
“Anh đã đợi em cả đêm.” Giọng Lăng Thần hơi khàn khàn, đôi mắt đen mệt mỏi rã
rời nhưng vẫn thắm thiết nhìn nàng.
Hơi thở của Úc Noãn Tâm trở nên có chút không đều đặn, cụp hàng mi dài xuống,
che khuất đi nỗi đau tràn ngập trong mắt, trầm giọng nói: “Lăng Thần, những gì
nên nói hôm trước em đã nói hết rất rõ ràng rồi, là em có lỗi với anh, em nghĩ
sẽ có rất nhiều cô gái phù hợp với anh…”
“Rời khỏi hắn đi.”
Trên trán Lăng Thần lộ vẻ cực kỳ lo lắng, ôn nhu nói: “Cho dù em không gả cho
anh, cũng không thể ở cùng chung một chỗ với Hoắc Thiên Kình…”
“Lăng Thần, anh…”
“Noãn Tâm, anh không quan tâm em thực sự yêu hắn, hay chỉ là vì phải rời khỏi
anh mà thêu dệt lời nói dối, nói chung, em không thể ở lại bên cạnh Hoắc Thiên
Kình!” Ngữ khí của Tả Lăng Thần có sự kiên quyết không cho phép bỏ qua.
Úc Noãn Tâm nhìn chăm chú, sau một lúc lâu, mới hỏi một câu: “Lăng Thần, anh
đang sợ sao?”
“Không sai, anh đang sợ, anh rất sợ em đã bị tổn thương.”
Trong mắt Tả Lăng Thần có vẻ lo lắng không hề che giấu, hai tay giữ chặt lấy
đầu vai của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đối với Hoắc Thiên Kình, anh hiểu
hắn hơn bất kỳ ai. Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào em, mục đích chính là ngăn cản
anh được hưởng hạnh phúc, trong mắt hắn, bất hạnh của anh mới là nỗi vui sướng
lớn nhất của hắn. Hắn giữ em bên cạnh là có mục đích, bụng dạ của em không
phải là đối thủ của hắn.”
“Anh sợ em… giống như Phương Nhan?” Tiếng nói của Úc Noãn Tâm rất nhẹ, tựa như
mây trôi vẩn vơ ở nơi chân trời, nhưng lại khiến Tả Lăng Thần người hơi run
run.
Bàn tay nắm chặt hai vai nàng dần dần trở nên vô lực, rồi buông rơi, anh cau
mày, không nói gì.
Nghi vấn trong đáy lòng Úc Noãn Tâm lại lần nữa chầm chậm nổi lên.
“Lăng Thần, Phương Nhan cô ấy…. đã từng là người yêu của anh phải không?”
Ánh mắt của Tả Lăng Thần nhìn vào mắt nàng trở nên có chút khác thường, “Noãn
Tâm, anh với cô ấy… hiện giờ chỉ là quan hệ bạn bè, em không nên hiểu lầm.”
Trái tim, dần dần rớm máu, quả nhiên, suy đoán trước đây của nàng là thật.
“Nói vậy, bọn anh đã từng thực sự yêu nhau…” Úc Noãn Tâm cho rằng mình sẽ loại
bỏ được nỗi canh cánh trong lòng, nhưng lại phát hiện ra lúc nói những lời
này, nàng vẫn như cũ không thể bình tĩnh.
Tả Lăng Thần nhìn Úc Noãn Tâm, nhưng ánh mắt lại dường như phiêu về nơi xa xăm
vô định, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại thần tình vốn có, “Noãn Tâm,
anh và Phương Nhanh quả thực từng yêu nhau, nhưng mà, đã là chuyện lâu lắm
rồi…”
“Có thể nói cho em biết, lúc đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không?” Úc
Noãn Tâm dịu dàng hỏi.
Tả Lăng Thần hít sâu một hôi, nhìn nàng thật sâu một cái, sau một lúc lâu, tâm
tư lại lần nữa phiêu về xa xăm…
“Anh và Phương Nhan là người yêu thời đại học của nhau, cô ấy lạc quan, thích
cười, thiện lương, tuy rằng xuất thân giàu có, nhưng không hề có kiểu thiên
kim tiểu thư chút nào, lúc đó bọn anh đều là bạn học đại học với nhau, tự
nhiên lâu ngày sinh tình, mãi cho đến khi… Hoắc Thiên Kình xuất hiện!” Anh
dường như cũng không muốn che giấu, rủ rỉ kể với Noãn Tâm.
“Tình cảm thường hay có những lúc không đáng tin, chính như khi Phương Nhan
nhìn thấy Hoắc Thiên Kình lần đầu tiên, thì liền bị mê hoặc thật sâu. Mà sau
khi Hoắc Thiên Kình biết được cô ấy là bạn gái của anh, thì liền bắt đầu tiếp
xúc có mục đích, thậm chí là công khai theo đuổi cô ấy trước mặt mọi người,
cho đến khi cuối cùng Phương Nhan đã được như ý nguyện, sà vào trong vòng tay
của hắn.”
Nói đến đây, Tả Lăng Thần im bặt, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Úc Noãn
Tâm, “Noãn Tâm, chắc chắn là chuyện Hoắc Thiên Kình xóa bỏ hôn ước với Phương
Nhan em cũng đã biết, vì sao vào lúc này hắn lại xóa bỏ hôn ước? Chính là bởi
vì hắn biết người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh là em, cho nên mới
thay đổi phương hướng, lặp lại trò cũ, cướp em từ bên người anh!”
Úc Noãn Tâm chăm chú nhìn vào đôi mắt vô cùng lo lắng của anh ta, đáy mắt yên
tĩnh thoáng nổi lên chút cô đơn, nàng bất ngờ cong miệng cười, “Lăng Thần, em
nghĩ em đã hiểu lầm rồi, là Phương Nhan đưa ra lời từ hôn.”
“Noãn Tâm, em luôn rất thông minh, lẽ nào lại đi tin tưởng lời nói của Hoắc
Thiên Kình sao? Phương Nhan rất yêu Hoắc Thiên Kình, sao lại vô duyên vô cớ từ
hôn? Lẽ nào đến lúc này mà em còn muốn nói tốt cho Hoắc Thiên Kình?” Tả Lăng
Thần dằn lòng, không tin Úc Noãn Tâm đã yêu Hoắc Thiên Kình.
Úc Noãn Tâm làm sao không biết, nhưng sự tình tới tình trạng này, tất cả cũng
không thể quay lại như xưa. Nàng nhẹ nhàng cười : «”Lăng Thần, bọn họ hủy bỏ
hôn ước đã thành sự thật. Cho nên ai đưa ra cũng không quan trọng. Quan trọng
là – người em yêu là Hoắc Thiên Kình, mà em cũng thực sự muốn ở bên cạnh hắn,
đơn giản là vậy.”
Nàng cho tới bây giờ cũng không ngờ rằng công phu diễn kịch dày công tôi luyện
lại thành thạo như vậy. Cho dù nói dối trước mặt nam nhân mà mình thích, nàng
cũng rất bình tĩnh.
Tả Lăng Thần nghe được lời của nàng, tâm tình hiển nhiên kích động, không nói
được lời nào, ôm nàng vào trong lòng, đáy mắt thật sâu ánh lên vẻ đau đớn.
«”Vì sao phải như vậy ? Em lẽ nào có thể thương hắn ? Hắn là vì hận anh mới
tiếp cận em, đứa ngốc a, em sẽ chịu thương đau đó, sẽ giống như Phương Nhan.”
Trong lòng Úc Noãn Tâm nổi lên một trận uất ức. Nàng hít một hơi thật sâu, ở
trong lòng anh ngẩng đầu, tâm tình khổ sở, nhịn không được liền hỏi : “Lăng
Thần, cha của Hoắc Thiên Kình tại sao mà ra đi?”
Nàng nhớ Lăng Thần đã từng nhắc sơ qua đến chuyện này, nhưng cụ thể là chuyện
gì xảy ra, cho tới giờ anh cũng chưa từng kể lại. Hiện tại xem ra, Hoắc Thiên
Kình đối đầu với Lăng Thần rất sâu sắc, tồn tại trong hắn là đại cừu hận. Sự
tình không giống như trong tưởng tượng của nàng. Có câu ” băng dày ba thước”,
nói vậy ngoài nỗi hận tích lũy dần theo thời gian, còn có nguyên nhân không
muốn người khác biết đến.
Tả Lăng Thần như bị nàng vạch trần ra vết sẹo, đi tới bên đường, ngồi lên ghế,
thống khổ nhắm mắt lại.
Dáng vẻ của anh khiến Úc Noãn Tâm không đành lòng, vừa mới định nói: “Quên đi”
nhưng không ngờ Tả Lăng Thần đã mở miệng trước:
“Kì thực khi còn bé, anh và Hoắc Thiên Kình thực sự có tình cảm tốt, là tình
anh em tốt. Tốt đến mức cùng thông cảm cho hoàn cảnh của nhau. Hắn là người
thừa kế duy nhất Hoắc gia, và anh cũng là thừa kế duy nhất Tả Thị. Bởi vậy,
bọn anh từ nhỏ đã bị áp lực rất lớn so với các bạn cùng trang lứa. Cậu và mợ,
cũng là cha mẹ của Hoắc Thiên Kình, rất thương yêu anh. Nhất là cậu, rất mực
cưng chiều anh, ngay cả đối với Hoắc Thiên Kình cũng phải ganh tị. Nói ra, so
với hắn, anh còn giống con ruột của Hoắc gia hơn. Nguyên nhân là bởi vì cậu
đối với hắn rất mực nghiêm khắc. Nhưng thực ra cũng chỉ là một câu nói vui thế
này, trên đời này, người làm cha nào đều không khỏi không muốn con cái thành
long thành phượng . Cậu cũng vậy…”
Tả Lăng Thần dừng một chút. Úc Noãn Tâm không khó nhận ra trong lòng anh đang
thống khổ. Nói vậy, đoạn hồi ức này đối với anh mà nói là không muốn nhớ lại.
Nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh anh, chỉ là kiên trì chờ đợi. Nàng biết, Lăng
Thần thực lòng muốn cho nàng rõ, chỉ là đang điều chỉnh một chút tâm tình mà
thôi.
“Đến năm 16 tuổi ấy, tất cả đều thay đổi.” Tả Lăng Thần dừng lại một lúc lâu,
sau đó chậm rãi nói.
Úc Noãn Tâm trong lòng run lên, nàng biết, anh bắt đầu nói đến điểm mấu chốt
của sự việc.
“Anh luôn thích đến vùng ngoại ô hóng gió. Năm ấy, trời trở thu, cũng cùng
ngày đó là sinh nhật anh. Cậu cố ý dẫn anh đến vùng ngoại thành thưởng thức lá
đỏ. Anh nhớ đó là đầu một đêm mưa to, giao thông không được tốt. Hoắc Thiên
Kình có chút lo lắng, hắn khuyên cậu nên quay lại hôm khác, vì đường lên núi
khá trơn, sợ gặp đất đá lở. Thế nhưng, chính bởi vì lúc đó anh tuổi trẻ còn
non nớt, năn nỉ cậu bất luận thế nào, hôm đó cũng phải đi ngắm lá phong. Cậu
luôn đáp ứng nguyện vọng của anh, nói được là làm được. Kết quả ngày hôm đó,
lúc xuống núi, đã gặp đất đá lở, cậu vì cứu anh, liều lĩnh đẩy anh ra khỏi xe,
cả người bị đất đá bao trùm. Đợi đến lúc đội cứu viện đến, thì cậu đã ra đi…”
Úc Noãn Tâm nghe vậy sợ hãi, sau một lúc lâu, mới vô thức hỏi : “Vậy, lúc đó
Hoắc Thiên Kình ở đâu?”
“Do lúc đó, hắn tận dụng ngày nghỉ ở công ty nên không thể đi cùng. Anh nghĩ,
nếu lúc đó hắn đi cùng, cậu sẽ không bất hạnh như vậy. Dù sao so với anh, hắn
luôn bình tĩnh, quyết đoán. Sở dĩ sau nhiều năm như vậy, hắn vẫn hận anh hại
chết cậu, cũng là có nguyên nhân. Là anh không tốt, nếu như lúc đó, anh không
tùy hứng, cậu cũng sẽ không ra đi…”
Nói đến đây, Tả Lăng Thần vùi mặt trong lòng bàn tay, hơi thở dốc có chút nặng
nhọc, tiếng nói khàn khàn nghẹn ngào, tràn ngập thống khổ, ngay cả bả vai cũng
vô thức giật giật.
Thì ra chuyện là như vậy…
Úc Noãn Tâm đã hiểu rõ, đôi mắt đẹp vẫn nhìn anh chăm chú. Nàng thật không
ngờ, một người nho nhã như anh lại dĩ nhiên thừa nhận những áp lực lớn trong
lòng như vậy. Nói vậy, những năm nay anh chưa từng được sống yên ổn đi, song
song với nỗi thống hận của Hoắc Thiên Kình, bản thân anh cũng đang tự trách
phạt chính mình, nỗi thống khổ trong lòng Lăng Thần còn hơn Hoắc Thiên Kình
rất nhiều.
Nghĩ đến đây, lòng nàng đau đớn, nhẹ nhàng đặt tay trên vai anh, mềm mại, mang
theo sự thoải mái, nhẹ giọng nói :
“Xin lỗi, là em không nên hỏi nhiều như vậy. Tất cả đều là quá khứ, em tin
tưởng, những khúc mắc giữa bọn anh sẽ được tháo gỡ.”
Lời nàng chưa dứt, liền bị Lăng Thần kéo ôm vào lòng, gắt gao, như thể sợ
buông lỏng tay, nàng sẽ bay đi mất.
“Anh mất đi người thân, Noãn Tâm, đối với anh, em rất quan trọng. Bất kể thế
nào, anh không muốn em bị tổn thương..”
Ánh trăng rọi chiếu đổ bóng hai người thật dài.
Bóng đêm dần càng mịt mù hơn.
Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ để mặc cho anh ôm chặt, giờ khắc này, nàng không
muốn đẩy anh ra. Bởi vì anh yếu đuối, mà lòng của nàng càng yếu đuối hơn.
Thì ra, không chỉ yêu mới thấy thương, ngay cả tình, có lúc cũng sẽ khiến kẻ
khác đau xót không thôi.
Gió thổi qua…
Kéo lê theo sự ủ rũ trong lòng, Úc Noãn Tâm về tới nhà, vừa vào phòng khách,
không ngờ đèn trong phòng thoáng cái đã sáng lên. Vẫn quen ở trong bóng tối,
cặp mắt nhất thời không thích ứng được, nàng vô thức giơ tay lên che mắt.
“Khuya như thế này mà đi đâu?”
Theo ánh đèn rực sáng lên trong phòng khách, giọng nói lạnh như băng của một
người đàn ông vang lên, tựa như chiếc roi hung hăng vút bên tai nàng.