Tròn nửa năm, anh sống như một kẻ tàn phế.
Ngư Khương nói câu này đã kéo Cố Sơ ra khỏi nỗi đau nghẹt thở nhưng lại đẩy ngay cô vào một vùng đất cứa tim. Cô ta cụp mặt xuống, từ tốn khuấy từng muỗng café, “Ban đầu tôi chỉ tò mò về Vic. Anh ấy bị thương nặng như vậy, tiếp nhận những cuộc phẫu thuật nguy hiểm đến thế, sống được vốn đã là một kỳ tích rồi. Sau khi anh tôi ra viện tôi vẫn thường tới bệnh viện. Người nhà của anh ấy cũng tới rất nhiều, có thể nhận ra họ rất quan tâm tới anh ấy, nhưng anh ấy cứ câm lặng như thế suốt nửa năm trời”.
Nửa năm, Lục Bắc Thần không nói một câu, đã từng có khoảng thời gian bác sỹ hiểu lầm là dây thanh quản của anh bị tổn thương. Trong nửa năm ấy, anh đập phá không ít đồ đạc, khao khát được sống trở nên rất nhạt nhòa, thậm chí không hợp tác chữa trị, khiến không ít chuyên gia tâm lý phải vào cuộc. Ban đầu Ngư Khương chỉ để tâm cho biết, dần dà càng lúc càng chú ý tới anh nhiều hơn. Vào một lần khi anh lại tuyệt thực, cô bước vào phòng anh, nói với anh rằng: Anh đâm anh trai tôi bị thương nặng như vậy, lẽ nào không định chịu trách nhiệm ư? Ông trời để anh sống là có mục đích đấy.
Về sau, Lục Bắc Thần đã yên tĩnh trở lại, không còn điên rồ, không còn tiếp tục từ chối chữa trị. Sau nữa, bác sỹ nói dây thần kinh của anh bị tổn thương, sẽ ảnh hưởng tới độ nhạy bén của cánh tay phải, dù có tiếp tục phẫu thuật cũng vô ích.
“Khoảng thời gian đó gần như ngày nào tôi cũng đến bệnh viện, thế nên nghe được chuyện này. Có một người, có lẽ là bố của Vic, tôi nghe thấy ông ta khẩn thiết cầu xin bác sỹ nghĩ cách cứu cánh tay phải của Vic, nói rằng anh ấy học y, sau này còn phải cầm dao mổ.” Ngư Khương thở dài, “Nhưng thật ra bệnh viện đã có kết luận rồi, cả đời này Vic cũng không thể cầm dao mổ được nữa. Tôi nghĩ Vic cũng hiểu đạo lý này, thế nên gần như có một tuần trời, anh ấy trầm mặc, một sự yên lặng đến tĩnh mịch, khiến người ta cảm thấy sợ hãi”.
Trái tim Cố Sơ đang rỉ máu. Vào lúc anh đau đớn nhất, cô không thể ở bên cạnh anh. Khoảng thời gian đó, cho dù chưa trải qua nhưng cô vẫn hiểu đó là một kiếp nạn. Trong kiếp nạn đó, tiền đồ của anh đã bị hủy hoại, con người anh đã bị đánh mất.
Cô căm hận bản thân mình như vậy.
Thật ra cô đã hối hận từ lâu, nhất là cho tới hôm nay. Cô nghĩ rằng họa chăng trên đời có một thứ gọi là “nếu như” thì bất luận thế nào cô cũng không làm tổn thương anh triệt để. Anh là người đàn ông cô yêu nhất, là sinh mạng của cô, cho dù không cần gì cả cũng phải giữ mạng sống cho anh.
“Tôi những tưởng anh ấy sẽ sụp đổ từ đó, mất đi người yêu lại thêm tiền đồ đứt gánh, đổi lại là ai cũng sẽ từ bỏ mọi thứ.” Ngư Khương uống một ngụm café, có lẽ đã nguội, vị đắng thấm sâu, rất lâu không phai nhạt. Cô ta nói tiếp, “Nhưng chính vào một ngày tôi tới thăm anh ấy, anh ấy đột nhiên lên tiếng, câu hỏi đầu tiên anh ấy hỏi tôi là: Anh cô sao rồi?”.
Ngư Khương vĩnh viễn không thể quên câu nói đầu tiên của anh, giọng anh nghe hơi khàn nhưng lại trầm trầm, rất êm tai. Cô không ngờ anh lại lên tiếng, sững người. Anh quay đầu nhìn cô: Yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất cho anh trai cô.
Thật ra anh trai Ngư Khương đã xuất viện từ lâu, cũng không có gì đáng ngại. Sở dĩ trước đó cô nói vậy chỉ vì không muốn nhìn thấy anh ủ ê. Cô bèn giải thích với Lục Bắc Thần, anh nghe xong lại lặng im.
“Chắc là cô rất lấy làm lạ về quan hệ giữa tôi và Vic?” Ngư Khương ngước mắt lên nhìn Cố Sơ, “Vic đối xử với tôi ít nhiều cũng khác với mọi người, tôi nghĩ cô đã cảm nhận được điểm này”.
Không sai, lần đầu tiên cô gặp Ngư Khương ở Quỳnh Châu, cô đã cảm giác được. Cô nhìn thấy một Lục Bắc Thần lạnh lùng tỏ ra thân thiện với Ngư Khương, nụ cười trên gương mặt chưa bao giờ thoải mái đến thế. Ngư Khương chưa bao giờ tôn trọng gọi anh là “giáo sư Lục” như những người khác, tiếng “Vic” dường như đã trở thành cách gọi riêng của cô ta. Trong khoảng thời gian làm trợ lý cho Lục Bắc Thần, cô cũng hoàn toàn cảm nhận được địa vị khác biệt của Ngư Khương. Lục Bắc Thần rất tôn trọng chuyên ngành của cô ta, thậm chí bao dung cho mọi biểu hiện khiêu khích và phản cảm của cô ta đối với cô.
Có lúc, cô trách cứ Ngư Khương hành xử quá đáng nhưng Lục Bắc Thần cũng chưa từng vì người bạn gái này mà trách Ngư Khương, ngược lại chỉ an ủi cô rằng: Tính Ngư Khương là vậy, em cứ mặc kệ cô ấy là được.
Thế nên từ trước tới nay, Cố Sơ vẫn luôn hoài nghi nếu Ngư Khương và Lục Bắc Thần chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác thì với tính cách của anh, sẽ không quan tâm mọi thứ về cô ta như vậy.
“Tôi biết Vic không yêu tôi, nhưng đối với anh ấy, tôi vẫn là một sự tồn tại đặc biệt.” Ngư Khương nói câu này không phải để khoe khoang, ngược lại, biểu cảm rất nặng nề.
“Vì sao?”
Ngư Khương nhìn cô, nhấn mạnh từng từ từng chữ, “Vì nếu không có tôi, Vic sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay”.
Nghe xong, Cố Sơ sững người.
Cô từng nghĩ ra vô số khả năng, khả năng lớn nhất là lúc đó khi Lục Bắc Thần nhụt chí, cô ta đã cổ vũ động viên, thế nên bây giờ ở trong lòng Lục Bắc Thần, cô ta mới trở nên khác biệt. Cô hoàn toàn không ngờ là lại như vậy.
“Ý của chị là…” Lát sau cô mới lẩm bẩm, “Vì chị, anh ấy mới làm pháp y?”.
Ngư Khương uống café, sau khi đặt chiếc cốc xuống mới khẳng định lại câu hỏi của cô, “Đúng vậy, nếu không với kiểu tàn phế của anh ấy năm đó liệu sẽ làm được gì?”.
“Tàn phế gì chứ?” Cố Sơ cực kỳ không vui.
“Cố Sơ, tôi không hề nói sai.” Ngư Khương biết cô nghe thấy sẽ không thoải mái nhưng vẫn tàn nhẫn đổ hết mọi sự thật, “Cô có biết tụ máu trong não ảnh hưởng lớn đến anh ấy như thế nào không? Tụ máu chèn vào dây thần kinh, không những ảnh hưởng tới tay phải của anh, thậm chí còn ảnh hưởng rất lớn tới thị lực và khả năng vận động. Nói cách khác, anh ấy còn không thể chạy nhảy như một người bình thường. Cô học y, còn nghiên cứu về thần kinh học, cho rằng tôi nói anh ấy là kẻ tàn phế là sai ư? Lúc đó, chính bản thân anh ấy cũng nhận định về mình như vậy”.
Cố Sơ như hóa thạch, nhưng trái tim vẫn đang lăn lộn trong lồng ngực. Từng câu từng chữ của Ngư Khương trở thành lưỡi dao, đâm chằng chịt lên ngực anh.
“Tôi đã từng chứng kiến thời điểm anh ấy suy sụp nhất.” Ngư Khương thở dài, ánh mắt nặng nề, đau đớn, “Tôi nói dối rằng anh trai tôi chưa ra viện, thế nên nhân tiện ngày ngày tới thăm anh ấy. Anh ấy tiều tụy như một con quỷ, ngày nào cũng kéo kín rèm cửa, từ chối mọi ánh sáng”.
Cuối cùng tới một ngày, Ngư Khương không chịu nổi nữa đã phải bùng phát, đưa cả một đám người xông vào phòng bệnh của Lục Bắc Thần, giật tung rèm cửa ra. Lục Bắc Thần phẫn nộ bảo cô cút ra ngoài. Cô mặc kệ những câu nói sắc lẹm của anh, kiên quyết lôi anh ra khỏi phòng bệnh.
Bác sỹ và các y tá đều sợ đến ngây ngốc. Vệ sỹ của nhà họ Lục nghe được phong thanh, vội kéo tới.
Nhưng mấy người anh em da đen mà Ngư Khương kéo tới cũng không hề kém cỏi, mấy người họ giải quyết được đám vệ sỹ, kiên quyết bắt Lục Bắc Thần lên xe.
“Tôi vẫn luôn nghiên cứu về độc vật học, thời điểm đó thường xuyên hợp tác với FBI điều tra một số vụ án.” Ngư Khương giới thiệu ngắn gọn về công việc trước đây của mình, tiếp tục nói: “Tôi bảo mấy người bạn đưa Vic tới nơi tôi làm việc. Chẳng phải anh ấy ngày nào cũng sống dở chết dở sao? Đã vậy tôi cho anh ấy đối mặt với cái chết, để anh ấy cảm nhận thế nào mới là cái chết thật sự”.
Cố Sơ sửng sốt, mặc dù chưa được tận mắt chứng kiến cảnh đó nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, quả thực thảng thốt.
Về sau Lục Bắc Thần nói với Ngư Khương, đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy bàn khám nghiệm xác, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa của cái chết. Ngư Khương ở bên cạnh quan sát anh, nói với anh rằng đây đều là những nạn nhân vô tội bị sát hại bởi kẻ giết người liên hoàn. Họ đã chịu đủ mọi hoảng sợ và lăng nhục, cuối cùng bị giày vò cho tới chết.
Nhưng cho dù là vậy, mỗi một nạn nhân ở đây vẫn cố gắng tranh đấu để được sống tiếp, dù cuối cùng không thoát khỏi nanh vuốt của Tử thần nhưng dẫu gì họ cũng đã nỗ lực, họ đã giữ được tôn nghiêm cuối cùng của sinh mệnh. Đây là những lời Ngư Khương nói với Lục Bắc Thần, thế là cô hỏi anh: Còn anh thì sao? Ông trời ban cho anh sinh mạng, thậm chí để anh trải qua một tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy vẫn được sống, anh đã từng tôn trọng mạng sống của mình chưa? Ý nghĩa của sinh mạng là bất luận thế nào cũng phải sống tiếp, đây cũng là tôn nghiêm mà sinh mạng ban cho chúng ta.
Hôm đó, Lục Bắc Thần đã ở lại nơi làm việc của Ngư Khương rất lâu. Anh chứng kiến cách họ giải phẫu, cách họ chứng nhận cho người chết. Cũng chính vào ngày hôm đó, Lục Bắc Thần có được một sự lĩnh ngộ hoàn toàn mới đối với sinh mạng. Mặc dù vẫn chỉ im lặng nhưng Ngư Khương đã nhìn thấy những tia sáng trong đôi mắt khô cằn của anh.
“Đó là ánh sáng của một người mạnh mẽ, là sự hồi sinh, là ý chí chiến đấu một lần nữa được nhen lên.” Ngư Khương khẳng định chắc chắn, “Vic phải là kẻ mạnh, một người đứng dậy sau những chết chóc, anh ấy sẽ trở nên mạnh mẽ, không gì có thể phá vỡ”.
Vì hành động của mình, Ngư Khương bị liệt vào danh sách đen. Ngày thứ ba sau khi Lục Bắc Thần trở lại bệnh viện, cô có tới thăm nhưng bị đám vệ sỹ chặn hoàn toàn. Cô những tưởng mình không bao giờ gặp lại anh được nữa thì nghe thấy tiếng anh từ trong phòng vọng ra, anh ra lệnh cho họ để cô vào.
Ngư Khương những tưởng mình sẽ nhìn thấy hình ảnh anh buồn bã nằm trên giường, không ngờ cảnh tượng ấy lại khiến cô ngỡ ngàng. Lục Bắc Thần đang đọc sách, vì thị lực bị tổn thương, anh phải đeo kính cận, nghiêm túc lật từng trang, từng trang. Thấy cô tới, anh cười nói: Cô tới đúng lúc lắm, tôi đang có chỗ nghi vấn muốn nhờ cô chỉ.
“Anh ấy đang đọc sách về pháp y, đây là điều khiến tôi bất ngờ.” Khóe môi Ngư Khương hơi cong lên, “Về sau anh ấy nói: Nếu số phận đã định tôi không thể dùng dao mổ để tôn trọng sinh mạng của người sống, thì tôi sẽ dùng dao giải phẫu để bảo vệ tôn nghiêm của người chết”.
Cố Sơ bàng hoàng.
Đó là một sự thay đổi tâm lý như thế nào? Đi từ tuyệt vọng tới bùng lên lòng kính trọng sinh mạng, Lục Bắc Thần đã hồi sinh qua đau khổ. Phải, anh đã sống lại, có được một sức mạnh còn mãnh liệt hơn khi trước. Đây là sự chuyển biến từ chết qua sống, anh đã vứt bỏ quá khứ, trở thành một con người hoàn toàn mới và… quay trở lại.