Quá nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp đì đùng.
Cố Sơ vẫn ngủ rất say, mặc cho mưa gió hoành hành. Có vô vàn những giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình và Lục Bắc Thần nắm tay nhau, dạo bước dưới tán cây ngọc lan, những tia sáng êm dịu chiếu qua những gân lá, rọi vào ánh mắt nụ cười của hai người, đẹp như một bức tranh.
Dường như cô và anh đã quay trở lại thời đại học, anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô, “Sơ Sơ, em đẹp lắm”.
Cô yêu giọng nói của anh, có chút ngang tàng, lại có chút si mê.
Dưới bóng nắng loang lổ, nụ hôn của anh khẽ khàng rơi xuống trán cô, từng chân mày khóe mắt, cuối cùng đặt lên môi cô.
Cuối cùng cô cũng có thể ôm chặt lấy anh, mặc sức gọi tên anh: Bắc Thần, Bắc Thần…
Dường như cô còn nghe thấy anh khẽ ra lệnh: “Gọi lần nữa đi”.
Cô gọi tên anh hết lần này tới lần khác, mỗi lần gọi trái tim lại như được phết thêm một lớp mật ong, ngọt ngào khôn tả. Dần dần, cảnh tượng trong mơ thay đổi, cô tựa hồ lại nằm giữa mênh mông trời đất, phóng tầm mắt ra xa từng mái lều như từng đám mây, những ngọn đèn vàng bên trong lấp lánh như hàng ngàn con đom đóm. Cô nằm giữa mềm mại, bên trên là cơ thể cứng cáp của Lục Bắc Thần.
Giống như một giấc mơ đầy màu sắc, Cố Sơ không muốn tỉnh dậy, bàn tay anh dịu dàng tuyệt đối, lướt qua từng tấc da thịt. Cô lãng quên hết thảy, chỉ cảm thấy không khí dần nóng lên.
Giấc mơ càng lúc càng hiện thực.
Hình như cô đã thực sự chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, cũng tựa hồ đã thật sự nghe thấy anh lẩm nhẩm tên mình.
Như có một ngọn lửa lan ra khắp bờ môi rồi từ từ liếm xuống, đến mức cả cơ thể như chìm trong biển lửa. Cô không thể khống chế được tứ chi, giấc mơ và thực tại chồng chéo lên nhau. Cô khao khát bắt lấy bóng hình trong mơ nhưng lại chạm tay vào một bờ vai vững chãi.
Ngoài kia sấm chớp chưa ngơi nghỉ giây phút nào, từng tiếng vang vọng. Cố Sơ thở dốc, đột ngột mở mắt ra, nhưng cảm thấy cơ thể vẫn nóng rực. Lúc ấy cô mới sực tỉnh là không phải mình nằm mơ. Chẳng biết Lục Bắc Thần đã về từ lúc nào, trở thành một con mèo tham ăn, đang say đắm cơ thể cô.
“Bắc Thần…”
Trong phòng không bật đèn nhưng cô vẫn nhìn rõ đôi mắt anh, rực sáng như ánh sao, nhuốm một khát vọng nồng cháy. Cơ thể anh nóng rẫy, ẩn chứa một nguồn sức mạnh kinh người.
Anh cúi đầu xuống, thì thầm, “Đánh thức em hả?”.
“Sao về muộn vậy?” Cô hờn dỗi.
Giọng nói dịu dàng tình cảm của anh cực kỳ êm tai, “Thế nên mới phải đền bù cho em đây”.
Cô cố tình đẩy ra, “Đây gọi là bù đắp sao? Em không cần, em muốn đi ngủ”.
“Anh động, em nằm yên mà.” Anh cười xấu xa.
Khi người đàn ông đè người xuống, cô gắng sức chịu đựng rồi đấm nhẹ lên ngực anh, “Anh… xấu xa”.
Lục Bắc Thần cảm nhận sự chặt chẽ của cô, kéo cô lên giữa cơn bão táp, cắn khẽ vào tai cô, “Chặt thật”.
Cô nghe xong mà trái tim tan thành bọt biển…
…
Nhờ có tiếng sấm ngoài cửa sổ, Cố Sơ được mặc sức giải phóng âm thanh của mình. Nhưng cuối cùng, dưới dòng chảy mãnh liệt, lớp sau dồn lớp trước mà Lục Bắc Thần mang tới cho cô, tiếng ngâm nga của cô gần như đã át cả cả tiếng sấm, đến nỗi ngày hôm sau cổ họng cô khản đặc.
Lục Bắc Thần cũng không ngủ nướng quá lâu, chỉ dậy ngay sau Cố Sơ. Lúc anh đi tắm, Cố Sơ làm một bữa sáng đơn giản. Cố Tư ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong phòng ngủ tầng 1 ra, lim dim vòng vào nhà tắm, khi ra ngoài nó bị Cố Sơ nhìn thấy, cô bèn gọi giật nó lại, “Ăn sáng đã”.
Cố Tư vẫn còn đang mơ màng, uể oải đứng dựa vào tường, “Em không ăn đâu, buồn ngủ chết đi được”.
“Bữa sáng bắt buộc phải ăn.” Cố Sơ không đồng ý.
“Em định ngủ cho đã mắt, chị để lại một ít cho em.” Cố Tư mệt mỏi xua tay với cô rồi loẹt quẹt lê dép về phòng, miệng còn lẩm bẩm, “Tối qua sấm chớp ầm ầm mà vẫn nghe được giọng cô gái nào đó hét, ồn chết đi được, không nói nữa, em đi ngủ bù”.
Cố Sơ không dám ngẩng lên nhìn nó nếu không nhất định sẽ bị nó nhìn thấy cả gương mặt đỏ bừng lúc này. Nhà Tây thuộc dạng nhà cổ, sau này nhà họ Cố mua lại có tiến hành thêm một lớp cách âm, theo lý mà nói hiệu quả cách âm ở trên gác khá ổn, nhưng không ngờ Cố Tư vẫn nghe được. Nhưng cô cũng biết Cố Tư chưa nghĩ đến chuyện đó là tiếng của cô, nếu không với tính tình của nó, dù chưa tỉnh ngủ vẫn phải hóng hớt chuyện bằng được.
Bữa sáng được bưng ra bàn chưa bao lâu, Lục Bắc Thần đã mặc quần áo đi xuống.
Chiếc áo phông trắng rộng rãi cùng một chiếc quần ngủ màu xám nhạt, trông anh tinh thần phơi phới, trong tay còn cầm thêm năm chiếc cà vạt, thấy Cố Sơ, anh bèn hỏi: “Chiếc nào thì đẹp đây?”.
Cố Sơ vừa nhìn thấy anh là nhớ lại cảnh tượng tối qua, vừa bực vừa giận vừa tức cười, cố tình giận dỗi, “Ăn mặc nhàn nhã thế này mà lại đeo cà vạt? Giáo sư Lục, thẩm mỹ của anh tiến bộ thật đấy”.
Lục Bắc Thần mím môi cười, ôm lấy cô từ phía sau: “Vẫn giận đấy à?”.
“Ừm.” Cố Tư phết mứt lên bánh mỳ, sợ anh ăn mứt hoa quả bị dị ứng, cô dùng mứt hỗn hợp.
Anh cắn khẽ lên tai cô, mềm mềm thơm thơm khiến anh chỉ muốn nuốt ngay lập tức. Cô rụt đầu lại, anh nhìn một bên gò má của cô, nụ cười lan vào tận đáy mắt. Anh nói: “Lẽ nào tối qua anh chăm sóc em chưa chu đáo?”.
“Nói nhỏ thôi.” Cố Sơ đặt bánh mỳ xuống, quay người lại đánh anh một cái rồi hạ thấp giọng, “Tại anh cả đấy, Tư Tư nghe thấy hết rồi”.
“Tại anh gì chứ?” Lục Bắc Thần nhướng mày, vờ như không hiểu.
Cố Sơ nhìn rõ nụ cười đểu của anh, trừng mắt lườm anh rồi véo một cái thật mạnh, “Lần sau anh mà còn dám “tập kích” lúc nửa đêm, em sẽ cắt đứt “mạng sống” của anh!”.
“Ác vậy sao?” Lục Bắc Thần khẽ cười, ghé sát lại gần cô, thủ thỉ, “Cắn đứt thì được”.
Một câu nói mặn mà khiến Cố Sơ mặt mày đỏ gay. Cô hờn dỗi, “Anh có ghét không cơ chứ? Em vất vả làm bữa sáng, không ăn thì ra ngoài”.
Lục Bắc Thần phì cười, buông cô ra rồi giúp cô bê bánh mỳ.
Ánh nắng ban mai rất đẹp, dịu dàng, rực rỡ, hắt lên những bông rum trên bàn ăn, làm những cánh hoa trắng như ngọc. Cố Sơ uống một hớp sữa, nhìn chỗ cà vạt anh để bên cạnh bàn, nhướng mày hỏi: “Anh định đeo cà vạt với áo phông á?”.
Nghe xong câu này, Lục Bắc Thần đặt tách trà xuống, nói: “Anh muốn bàn với em hai chuyện”.
“Hử?”
“Bây giờ Bắc Thâm đã quay về, nghe ý của nó thì nó muốn định cư lâu dài tại Thượng Hải, thế nên anh định nhường ngôi nhà bên bến Thượng Hải cho nó.”
Cố Sơ “ừm” một tiếng, lát sau không thấy anh nói gì, cô ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ kỳ lạ, “Đây là chuyện thứ nhất?”.
“Đúng, anh muốn bàn với em về căn nhà bên đó.” Lục Bắc Thần tỏ ra nghiêm túc.
Cố Sơ ngạc nhiên rồi phì cười, “Đó là nhà của anh mà, sao lại bàn với em?”.
“Em chẳng phải bạn gái của anh ư?”
“Em đúng là bạn gái của anh nhưng cũng đâu có quyền can thiệp vào tài sản riêng của anh? Ngôi nhà đó chính anh bỏ tiền ra mua, anh muốn cho ai thì cho chứ.” Cố Sơ cảm thấy chuyện này không cần bàn bạc với mình, “Với lại, người đó còn là em trai anh, anh làm vậy cũng đúng mà”.
Lục Bắc Thần tao nhã cắt miếng trứng, “Của anh chính là của em”.
Câu nói này khiến Cố Sơ cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng, nhưng cô dẫu sao cũng không phải hạng tham lam, chuyện gì ra chuyện nấy, “Anh và em trai thân nhau như vậy, anh muốn làm gì thì cứ làm”.
“Một thời gian nữa chúng ta sẽ đi xem nhà khác, đương nhiên, em có thể xem trước, thấy ưng căn nào thì bảo anh.” Lục Bắc Thần tươi cười.
Cố Sơ chớp chớp mắt, “Còn mua nữa hả? Hiện tại đâu phải chúng ta không có chỗ ở?”.
“Đây ư?” Lục Bắc Thần lắc đầu, “Không được, đây là nhà bố mẹ em mua cho em”.
Có chút bướng bỉnh rồi đây, Cố Sơ nhận ra ngay. Cô cười thầm trong bụng, hắng giọng, “Thế phòng thực nghiệm không phải nhà anh mua à?”.
“Em cũng nói rồi mà, đó là… phòng-thực-nghiệm.”
“Đó là biệt thự trước đây của gia đình em đấy.” Cố Sơ kháng nghị, “Đó là biệt thự, biết không? Làm gì có ai như anh, sửa cả cái biệt thự thành phòng thực nghiệm bao giờ”.
“Không muốn em tức cảnh sinh tình thôi.” Lục Bắc Thần cười, “Sơ Sơ à, anh muốn mua một căn nhà của hai chúng ta”.
Nhà và căn nhà là hai khái niệm khác nhau.
Căn nhà có thể tùy ý mua chỗ nào cũng được, nhưng nếu không có cảm giác của một mái ấm thì nó vẫn chỉ đơn thuần là chỗ ở. Một ngôi nhà nên là nơi hai người cùng đi ngắm, cùng lên kế hoạch, có thể đồng tình, cũng có thể tranh cãi. Không giống anh trước đây khi mua nhà, chỉ cô độc một mình, thậm chí còn giao nguyên cho công ty môi giới, cùng lắm chỉ làm nhiệm vụ thanh toán mà thôi.
Cảm giác này tồi tệ vô cùng, có người mua nhà, có người chỉ mua một chỗ ở.
Cố Sơ chưa từng mua nhà cho riêng mình, cho dù là ngôi nhà hiện tại, thế nên hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của Lục Bắc Thần. Cô chỉ cảm thấy khi nói những lời này anh quá đỗi chân thành, “Thế nào là nhà của hai chúng ta?”.
Thật ra cô hiểu ý anh đấy, chỉ có điều, ngượng ngùng không thừa nhận mà thôi.
“Tức là ngôi nhà sau khi cưới, tài sản chung của vợ chồng.”
Cố Sơ nóng mặt, “Ai làm vợ chồng với anh?”.
“Anh còn tưởng em sốt sắng muốn làm bà Lục, lẽ nào chỉ mình anh ảo tưởng quá nhiều?” Nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ.
“Ai sốt ruột chứ?”
Lục Bắc Thần đung đưa ngón áp út. Chiếc nhẫn trên đó lấp la lấp lánh, “Chiếc nhẫn này chính tay em đeo cho anh mà, phải không?”.
“Đừng có tự mãn.” Cố Sơ càng thêm xấu hổ.
Lục Bắc Thần không chọc cô nữa, mặc dù chọc cô đúng là rất thú vị, anh nghiêm túc trở lại, “Em thích ngắm cảnh bến Thượng Hải, thế thì chúng ta vẫn sẽ tìm mua một căn nhà gần đó, em thấy sao?”.
“Em không có yêu cầu gì đâu.” Cố Sơ lí nhí.
“Em từng nói với anh mà, nhà bên bến Thượng Hải nhất định phải ở trên cao mới có thể ngắm được cảnh đẹp.” Anh nhìn cô chăm chú.
Cố Sơ đang cầm miếng bánh mỳ chợt khựng lại, trái tim bỏng rát, cô nhìn về phía anh, “Thì ra anh vẫn còn nhớ”.
Phải, đó là những lời khi trước cô nói với anh, nhưng lúc đó cô chỉ đùa thôi…
“Những lời em đã nói, anh đều nhớ cả.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng kéo tay cô lại, thở dài, “Những gì em muốn, anh đều sẽ mang tới cho em”.
Cố Sơ nhớ lại vô vàn những điều từng nói với anh, áy náy dâng lên, rồi lại nhớ dáng vẻ đau khổ của anh khi bị cô làm tổn thương năm nào, lồng ngực như bị khoét sâu, “Bắc Thần, khi ấy em…”.
Cô nuốt xuống, đó là một cuộc chia tay chẳng vẻ vang gì, bây giờ nói lại còn chẳng thích hợp làm một câu chuyện cười.
Lục Bắc Thần siết chặt tay cô, “Chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, không được phép nhớ lại nữa”.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trái tim nóng rẫy.
“Quyết định vậy nhé, hãy chọn một căn nhà em thích.”
Cố Sơ cắn môi, rồi gật đầu.
Anh cười mãn nguyện.
“Chuyện thứ hai thì sao?” Cô hỏi.
Lục Bắc Thần buông tay cô ra, bưng trà lên nhấp môi, “Anh phải đi hai ngày”.
“Hả?” Cố Sơ run tay, giọng lạnh ngắt, “Anh định đi đâu?”.
Sự hoảng hốt của cô rơi cả vào mắt anh, anh vội nói: “Đừng căng thẳng, anh đi công tác thôi mà, tới Bắc Kinh”.
“Hôm nay đi ngay sao?”
Lục Bắc Thần nhìn giờ, “Chuyến bay một giờ chiều nay”.
“Sao đột ngột quá vậy?”
Lục Bắc Thần khẽ nói, “Anh phải đích thân tới gặp vị chuyên gia tâm lý kia, hôm qua em cũng nghe thấy rồi đấy”.
Cố Sơ bừng tỉnh ngộ, nhưng vẫn không yên tâm, “Anh chỉ đi hai ngày thôi chứ?”.
“Đúng thế, hôm nay đi, tối mai là về.” Lục Bắc Thần thấy cô cứ lo âu, vội an ủi, “Tính thế này thật ra chưa tới hai ngày đâu”.
Cố Sơ bắt lấy tay anh, “Có khi nào anh đi biệt luôn không?”.
“Sao có thể chứ?”
Rõ ràng cô đang hoang mang, suy nghĩ rồi cô lại lắc đầu, “Không được, em phải đi cùng anh”.
“Sơ Sơ, em còn công việc.”
“Em… có thể xin nghỉ mà.” Cố Sơ nói.
Lục Bắc Thần dở khóc dở cười, “Anh bảo đảm tối mai anh nhất định quay về, dù muộn thế nào cũng quay về, được không?”.
“Thật chứ?” Cô bán tín bán nghi.
Lục Bắc Thần mỉm cười gật đầu.
“Vậy tối mai anh nhớ phải về đấy, nếu như…” Nói tới đây cô lại lắc đầu, “Nếu quá quá muộn thì sáng ngày kia anh hẵng về, em sợ anh bay đêm gặp nguy hiểm. Nhưng mà anh phải gọi điện cho em nhé, phải để em nắm được tình hình của anh”.
“Ừ.” Anh cưng chiều cô như một đứa trẻ.
“Còn ai đi cùng anh không?” Cô hỏi.
“Một mình anh thôi.”
“Không được, anh dẫn thêm một người trong phòng thực nghiệm đi.”
“Sơ Sơ…” Lục Bắc Thần thở dài, “Anh không yếu vậy đâu”.
“Kiểu gì cũng cứ mang theo một người, nếu không em đi theo.” Cố Sơ lấy tuyệt chiêu ra.
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ, “Thế thì… đưa Phan An theo vậy”.
“Phan An hả? Không được, không được.” Cố Sơ xua tay, “Phan An đâu có biết chăm sóc người khác. Có khi tới Bắc Kinh lại ham vui chui vào quán bar ấy chứ. Lúc đó anh ấy bị mấy cô gái nhỏ bám riết, làm sao lo được cho anh?”
Lục Bắc Thần chẳng biết làm sao.
“Đưa Ngữ Cảnh đi.” Cố Sơ quyết định thay anh, “Cậu ấy ngố nhưng chắc chắn không chạy lung tung. Có cậu ấy chăm sóc anh, em yên tâm. Ngư Khương thì đừng có hòng, em sẽ không tạo cơ hội cho anh và chị ta ở riêng đâu”.
Lục Bắc Thần nghe cô bô lô ba la một hồi mà cười sằng sặc.
“Anh nghe rõ chưa?” Cố Sơ cao giọng.
“Rõ rồi.”
“Nghe rõ rồi còn không gọi điện đi?” Cố Sơ chất vấn.
“Gọi điện gì chứ?”
Cố Sơ đặt dao dĩa qua một bên, nhìn anh cực kỳ nghiêm nghị, “Anh không gọi điện bảo Ngữ Cảnh chuẩn bị à? Hay là anh chỉ trả lời cho xong chuyện?”.
“Được được được, anh gọi ngay đây.” Lục Bắc Thần vớ lấy di động.
“Gọi ngay trước mặt em.” Cô thấy anh định đứng dậy bèn quát.
Lục Bắc Thần cố nhịn cười, gật đầu, lập tức gọi cho Ngữ Cảnh. Sau khi đầu kia nhận máy, anh nói đi công tác muốn cậu ấy đi cùng, lúc gần cúp máy thì Cố Sơ giật lấy, “Ngữ Cảnh!”.
Đầu kia vẫn còn mơ mơ màng màng: “Ừm…”.
“Cậu nhớ đấy, ở Bắc Kinh nhất định phải chăm sóc giáo sư Lục, có tình hình gì phải gọi điện thoại cho tôi ngay.”
“Ồ…”
“Tỉnh táo lên! Nghe rõ tôi nói chưa hả?” Cố Sơ sốt sắng.
Làm Ngữ Cảnh run lập cập, lập tức nói: “Được, tôi biết rồi”.
Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn không nhịn được cười, “Hổ thì vẫn cứ là hổ, chẳng thể biến thành mèo được”.
Cố Sơ trừng mắt, “Đừng có tưởng em không biết anh đang đá đểu em”.
“Anh nào dám?” Lục Bắc Thần cười sảng khoái, “Chọn giúp anh một chiếc cà vạt đi”.
“Bác sỹ tâm lý là con gái phải không?”
Lục Bắc Thần rất thông minh, lập tức nói: “Anh chỉ đơn thuần muốn giữ hình tượng chuyên gia của mình”.
“Hình tượng của con gái thông qua quần áo, hình tượng của đàn ông toát lên từ nội hàm, anh hiểu không?” Cố Sơ vênh mặt.
“Ý của em là?”
“Mặc sơ mi đâu mà đeo cà vạt? Bắc Kinh tới mùa hè rồi, anh sĩ diện với ai hả? Mặc nguyên bộ này đi.” Dứt lời, Cố Sơ đứng dậy, tịch thu hết đống cà vạt của anh.
Lục Bắc Thần gần như mếu.
…
Cố Tư ôm một gói bắp rang bơ ngồi trong sảnh đợi của rạp chiếu phim, hai cốc mocha còn nóng hổi. Cô bốc cả một nhúm bắp, bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.
Bên cạnh là một đôi đang yêu, ngồi rất gần Cố Tư, đang trêu ghẹo nhau khiến cô phát ngấy. Cô nhìn giờ, ánh mắt lộ rõ sự bực bội. Bên tai còn là mấy tiếng nhí nhéo của đôi kia, cô chịu không nổi, quay lại gào to, “Giữa nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút có được không hả?”.
Hai người kia sợ hãi run lên, người đàn ông trông khá trẻ, nho nhã lịch thiệp. Cô gái cũng rất xinh, nhưng tính tình có vẻ hung hăng, thấy vậy đứng bật dậy, “Tôi và bạn trai nói chuyện, liên quan gì đến cô? Chắc bị đá nên tâm lý bất ổn chứ gì?”.
Cố Tư cũng nóng tính, nghe xong đứng dậy quát lại: “Hai người ôm ôm ấp ấp bên cạnh ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, cản trở công việc của tôi! Trông cái mặt như đưa đám của cô kìa, chẳng biết bị đàn ông đá bao nhiêu lần rồi!”.
“Mày bị thần kinh à?” Cô gái kia tức đến run cầm cập.
Người đàn ông thoạt nhìn đã biết là kiểu nhát chết, cứ liên tục kéo cô gái lại.
Mọi người xung quanh bu lại xem.
Khi La Trì thở hồng hộc tới nơi thì từ xa đã nghe thấy giọng quát của Cố Tư. Anh có dự cảm chẳng lành bèn lao tới. Thấy Cố Tư miệng như tép nhảy, còn người kia chỉ biết tức đến run lên.
Thấy La Trì tới, Cố Sơ khoác tay anh, quát lên với cô ta: “Nhìn thấy chưa, đây chính là bạn trai tôi. Anh ấy cao to lực lưỡng, đâu có như vị mà bà chị đây tìm. Nhìn đi, nhìn đi, hệt như cây đậu đũa vậy, chưa dậy thì xong hả? Thím à, thím là trâu già thích gặm cỏ non, sao không tự soi gương nhìn lại mình đi?”.
La Trì phát đau đầu.
Cô gái kia tức giận kêu la ầm ĩ, chàng trai vốn cũng định cãi cùng mấy câu, nhưng thấy La Trì quả thực cao hơn anh ta nửa người, đành nuốt xuống, kéo bạn gái rời đi.
La Trì cười với Cố Tư, “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai rồi”.
“Sao anh tới muộn vậy?” Cố Tư trừng mắt, giờ mới tính sổ với anh, “Cảnh sát La, anh hẹn hò kiểu gì mà muộn tới nửa tiếng vậy? Em phỏng vấn anh, anh nói xem có suy nghĩ gì?”.