Cái ta nói là một đời, thiếu một năm, một tháng, một canh giờ đều không phải một đời…
Cố Sơ chẳng biết mình đã trở về bằng cách nào.
Cô chỉ cảm thấy con đường từ nhà hàng về nhà sao dài dằng dặc, tựa như bốn mùa vừa luân phiên nhau trôi qua, tựa như đời người đã trải hết những năm tháng bể dâu. Sau khi chiếc xe của Lục Bắc Thần rời đi, cô đã đứng lại rất lâu trong khu nhà, dưới ánh trăng bóng cô mỗi lúc một rõ nét, một chút ngấp nghé đối với niềm hy vọng cuối cùng tận đáy lòng cô cũng đã tiêu tan sạch sẽ. Cô bước vào nhà, Cố Tư đang xem tivi, kinh phim điện ảnh đang chiếu bộ phim ‘Bá Vương biệt Cơ’, Trình Điệp Y nói với Đoàn Tiểu Lâu: Cái ta nói là một đời, thiếu một năm, một tháng, một canh giờ đều không phải một đời.
Cố Sơ quên cả thay giày. Gương mặt thanh tú trên màn hình vào ngày Cá tháng tư đã đùa giỡn với các fan hâm mộ yêu quý anh rằng anh đang theo đuổi tình yêu và cái đẹp cả đời, thế nên không cho phép đánh mất dù là nửa phút, và vì thế anh đã nhảy từ trên lầu cao xuống. Ngày Trương Quốc Vinh lìa đời, cô cũng khóc lóc nức nở như tất cả các fan hâm mộ. Trong những năm tháng thanh xuân hồn nhiên đó, dường như sự ra đi của Trương Quốc Vinh đã trở thành bằng cớ cho sự sụp đổ của nửa giang sơn.
Lúc ấy cô đã nghe bài hát của Trương Quốc Vinh và nói với anh rằng: Bắc Thâm, chúng ta cũng phải yêu một đời, thiếu một năm, một tháng, cho dù là một giờ cũng không được. Cô đã từng phản bội lời hứa của mình. Bây giờ, cho dù cô có muốn tìm lại ước hẹn năm xưa nhưng cũng chẳng còn ai để giãi bày.
Cố Tư ngồi trước tivi đã xem đến đỏ cả mắt, thấy Cố Sơ trở về con bé bèn điều chỉnh lại tâm trạng, đón lấy chiếc túi trong tay cô, tự kể khổ: “Dì vừa mới tới, mắng em một trận té tát. Cũng chẳng biết dì ấy nghe ở đâu được tin em bị cảnh sát điều tra, tới tra khảo em như hỏi cung tội phạm ấy, thái độ còn ác liệt hơn cả anh cảnh sát kia. Sao dì ấy lại như vậy chứ? Nói gì thì nói chúng ta cũng là họ hàng, sao dì ấy lại không tin em? Tức chết mất!”
Cố Sơ thay giày, thấp giọng nói: “Dì ấy cũng lo lắng thôi.”
Ánh đèn ngoài cửa khá tối, Cố Tư nhận ra giọng của chị có chút bất thường, quan sát kỹ mới phát hiện sắc mặt Cố Sơ tái nhợt. Con bé giật mình, hỏi cô có chuyện gì. Cố Sơ cũng không nói thêm gì nhiều. Cô vào phòng thay bộ quần áo ở nhà rồi tự nhốt mình trong phòng tranh.
Nửa tiếng sau, Cố Tư gõ cửa phòng tranh, bê một cốc sữa đi vào. Phòng tranh không bật đèn, ánh trăng nhạt nhòa lạnh lẽo rải khắp mặt bàn bằng gỗ, cả căn phòng cũng sáng trắng lên, không còn quá tô đậm cái nhợt nhạt của Cố Sơ ngồi trước giá vẽ nữa. Cố Tư mượn ánh trăng nhìn bốn phía xung quanh chợt hoảng sợ. Những bức tranh cũ kỹ vốn được đặt ở góc tường giờ đều được bày hết ra ngoài, nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Trong những bức tranh ấy chỉ có một người con trai, trẻ trung sáng sủa, gương mặt điển trai, có thể đang mỉm cười, đang nhíu mày, đang trầm tư hoặc đang nhướng mày, chân thực vô cùng.
Ánh mắt Cố Tư chuyển từ nền nhà tới Cố Sơ ngồi trước giá vẽ. Vẫn là chàng trai đó đang ngồi dựa vào cây, ngón tay xoay xoay một quả bóng chuyền. Chàng trai này…
“Chị, anh ta là?” Con bé do dự, bước qua mấy bức tranh tới bên cạnh Cố Sơ: “Sao trông quen vậy? Hình như là… À, em nhớ ra rồi, anh ta chẳng phải là vị pháp y họ Lục đó sao?” Rồi nó lại nhặt một bức tranh bên cạnh lên xem thật kỹ: “Nhưng lại không giống lắm, người trong tranh này trẻ hơn. Chị, anh ta…”
Bức tranh trong tay bị Cố Sơ lấy đi. Giọng cô yếu ớt, không chút sức lực: “Tư Tư! Bê sữa ra ngoài đi, chị không uống, để chị yên tĩnh một lát.”
“Chị?” Cố Tư hoang mang, sát lại gần cô: “Chị không sao chứ? Hôm nay chị sao vậy?”
Cố Sơ lắc đầu, tỏ ý bảo con bé ra ngoài.
Cố Tư tuy rằng lo lắng nhưng thấy thái độ cô kiên quyết cũng đành buồn bực rời khỏi phòng tranh.
Ánh sáng ngoài hành lang thu nhỏ lại từng chút một, cuối cùng bị cánh cửa hoàn toàn che khuất. Phòng tranh lại chìm vào yên tĩnh. Cố Sơ chỉ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì chặn lại, cứ thể lan dần tới tận cổ họng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve những bức tranh ấy, sau đó lặng lẽ cuộn từng bức lại, khóa chặt trong tủ tranh quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, giống như những chuyện đã qua cuối cùng cũng bị bám bụi, không bao giờ lật lại nữa.
Sau đó, cô bật khóc.
Từng giọt, từng giọt nước mắt trôi ra khỏi khóe mắt, rơi xuống ngón tay, đau tận trong tim.
Cô khóc không thành tiếng như đóa lặng lẽ chờ ngày bung nở nhưng lại bị cơn gió tước đoạt đi sinh mệnh, không còn sức mạnh phản kháng. Người đó đi rồi, trái tim cô cũng chết theo…