Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung – Chương 6 Đêm thứ sáu – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung - Chương 6 Đêm thứ sáu

Khương Lãng giơ hai tay sang ngang để Mộ Dung Hi giúp y cởi y phục. Mộ Dung Hi lúc còn ở hầu phủ chỉ toàn được người ta phục vụ, lần đầu mới phục vụ lại người khác, khó tránh có chút vụng về. Hắn cởi rất lâu thì mới xong, hai má đỏ hỏn lên khi trông thấy cơ thể không mảnh vải của Khương Lãng ở thật gần.

Khương Lãng bước vào dục dũng trước, đưa tay về phía Mộ Dung Hi. Mộ Dung Hi tự cởi cho chính mình rồi nắm tay y bước vào. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, nhưng mà mặt nước vốn trong suốt nên nếu nhìn kỹ, cái gì cũng sẽ thấy hết.

“Ngại sao?” Khương Lãng vuốt gân cổ của Mộ Dung Hi hỏi. “Chúng ta đâu phải là chưa từng nhìn thấy gì của nhau.”

Mộ Dung Hi mím môi, thì đúng là vậy, nhưng nhìn vào lúc hưng phấn vẫn đỡ ngượng hơn nhìn vào lúc bình tĩnh thế này.

Khương Lãng chống một tay lên thành dục dũng, sắc mặt có chút trắng vì mệt mỏi. Mộ Dung Hi lo lắng hỏi: “Cửu lang, hôm nay ngươi không khỏe sao?”

“Không, ta chỉ là hơi mệt thôi. Ta phải đi săn cả ngày, giả vờ cười cười nói nói, quả thật không dễ chịu gì mới trải qua được.”

Mộ Dung Hi lo sợ y nói dối hắn, bèn cố chấp nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch. Khi xác định mạch đập trầm ổn, hắn mới buông tay ra, thở phào trong lòng.

“Ngươi lo cho ta sao?” Khương Lãng kéo hắn lại gần, để lồng ngực y dựa sát vào lưng hắn.

“Ân, ta rất lo cho ngươi.” Mộ Dung Hi thành thật đáp.

Những khi Mộ Dung Hi ngoan ngoãn thế này, Khương Lãng thật hận không thể lập tức đem hắn ra thượng đến dục tiên dục tử. Bất quá, đêm nay y mệt mỏi là thật. Nghe xong câu nói ngọt ngào của Mộ Dung Hi, y thư thái nhắm mắt lại ngủ.

“Cửu lang?” Mộ Dung Hi chờ thật lâu vẫn không thấy Khương Lãng động tay, quay lại nhìn thì thấy mi mắt y đã khép, những sợi tóc ướt thác loạn nhỏ giọt xuống trên má và trên vai. Mộ Dung Hi nuốt nước bọt ừng ực. Khương Lãng ôm chầm hắn thế này, khiến hắn rất muốn loại sự tình đó. Nhưng mà, tự dưng lại ngủ giữa chừng, không phải là đang trêu đùa hắn hay sao?

Mộ Dung Hi yên lặng ngồi chịu đựng. Một giờ sau, hắn chịu không nổi nữa, định bước ra khỏi dục dũng thì Khương Lãng chợt tỉnh dậy: “Hi nhi, ngươi muốn đi đâu?”

Mộ Dung Hi khao khát nắm lấy tay Khương Lãng: “Chúng ta làm đi.”

“Làm cái gì a?” Khương Lãng cười khẩy hỏi.

Mộ Dung Hi xoay người qua ôm ngược lại y, khởi đầu bằng một nụ hôn. Khương Lãng sờ tay vào hai đầu nhũ đang cương lên của hắn. Chỉ cần là y chạm vào, dù chạm ở nơi đâu Mộ Dung Hi đều cảm nhận được khoái cảm, vô thức run lên. Dòng nước ấm đã nguội lạnh từ lâu, nhưng do dục hỏa dâng trào trong hai cỗ thân thể toát ra, họ không hề thấy lạnh lẽo chút nào. Ngược lại, đùa nghịch trong nước thế này lại càng mới mẻ hơn.

“Năm ấy ta 19, so với hiện tại cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng tiểu tử ngốc như ngươi chắc là không nhận ra, nếu nhận ra thì cần gì ta phải nhắc đến.”

Mộ Dung Hi cười hì hì, y đúng là hiểu rõ hắn.

“Vậy nên ta đến chỗ lầu thuyết thư muốn gặp ngươi, kết giao với ngươi…” Khương Lãng ngừng giữa chừng. Lẽ dĩ nhiên cũng không hoàn toàn đơn giản vậy, có điều vế sau không nói vẫn hay hơn.

“Nếu ngươi đã đến sao lại không xuất hiện trước mặt ta?” Mộ Dung Hi tò mò hỏi.

Khương Lãng nhíu mày. Còn vì sao được? Đương nhiên là vì Mộ Dung Hi nói xấu y. Y giận quá nên bỏ đi. Khương Lãng cực kỳ không muốn trả lời câu hỏi này. Mộ Dung Hi thấy y nhíu mày, đoán biết là có gì bất mãn rồi nên không hỏi nữa.

Khương Lãng giơ tay ngắt một nhành hoa tử đằng trắng: “Mẫu thân ta rất thích loại hoa này. Nó từng là tín vật định tình giữa bà và phụ thân ta.”

“A Phúc nói với ta nó có nghĩa là chờ đợi tình cảm của một người.”

“Phải, chờ đợi. Phụ thân ta có rất nhiều vợ nên lúc đầu ông chẳng để ý gì đến bà. Bà trồng hoa này đầy sân chính là chờ đợi ông. Rồi cũng có một ngày, ông quay đầu lại nhìn bà, đem bà đặt trên tất cả những người vợ kia. Thế nhưng cuối cùng, tình yêu của ông cũng chỉ là thế, không bảo vệ nổi cho người nữ nhân ông yêu. Bà bị người ta hại trở thành kẻ bệnh hoạn, ông liền hắt hủi bà. Thứ còn ở lại cạnh bà cho đến giờ phút bà trút hơi thở cuối không phải tình yêu của người phu quân bà chờ đợi, mà là loài hoa này. Ta không thích loài hoa này. Chờ đợi chẳng thể thay đổi được gì. Nhưng vì mẫu thân ta thích, ta chẳng còn cách nào khác.”

Mộ Dung Hi lần đầu nghe y nhắc đến chuyện gia đình, không khỏi xót xa ôm vai y lại. Thì ra y cũng có những điều đau lòng ẩn sau vẻ bề ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng kia.

“Đều đã qua rồi. Người đừng nghĩ nhiều. Cửu lang, có ta đang ở đây.”

“Nếu ta là kẻ bệnh hoạn, thì ngươi cũng sẽ rời bỏ ta, đúng chứ?”

Mộ Dung Hi cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời y. Hắn không muốn cho y một câu trả lời thiếu chắc chắn: “Ta không có gì nổi bật cả, ta vốn là một kẻ vô dụng. Vậy nên chỉ cần ngươi cần ta, ta không có gánh nặng, không có trách nhiệm, rất dễ dàng chạy đến bên cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi cần ta, dù ngươi có ra sao, ta cũng không bao giờ rời bỏ ngươi.”

“Ngươi hãy ghi nhớ thật kỹ những lời ngươi nói hôm nay. Mai sau, dù ngươi có hối hận muốn chạy đi, ta cũng không để ngươi đi.”

“Ta nhất định không hối hận.” Mộ Dung Hi cười ngây thơ trên vai y. Sao hắn có thể hối hận? Được ở cạnh người này hắn vui mừng còn không kịp nữa là.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.