Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung – Chương 2 Đêm thứ hai – Botruyen
  •  Avatar
  • 102 lượt xem
  • 3 năm trước

Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung - Chương 2 Đêm thứ hai

Mộ Dung Hi muốn cầu lão thiên gia bảo hộ hắn, nhưng mà lão thiên gia lại ở quá xa, hiện tại chỉ có thể để hắn tự sinh tự diệt trong vòng tay Khương Lãng. Do tác dụng của thuốc mê, hắn ngủ cả ngày mới dậy, vừa dậy đã phát hiện bị bịt kín mắt, hai tay trói chặt ra sau lưng. Khương Lãng ngậm lấy yết hầu hắn, vui vẻ cảm nhận sự chuyển động đầy sợ hãi của nó trong vòm họng. Mộ Dung Hi muốn nói mà không dám nói, sợ cử động cổ thì người này sẽ đem yết hầu kia cắn nát ra. Mộ Dung Hi thầm trách cái miệng hại cái thân. Nếu hắn không hỏi quá nhiều, hỏi xem người này là ai, sao lại làm vậy với hắn, hắn đắc tội gì với y thì y đã không cố tình chặn đứng con đường nói chuyện của hắn. Kỳ thật vấn đề này cũng không thể đổ lỗi cho hắn. Ai rơi vào tình cảnh hắn, bị bắt cóc rồi bị cưỡng bức thế này mà không có vô vàn câu hỏi nảy sinh trong đầu. Hắn hỏi vậy cũng coi như đã quá ít rồi.

Khương Lãng vừa đùa nghịch bên trên vừa nhét tay vào hậu huyệt hắn, chọc nguấy không ngừng. Hắn quên dần những câu hỏi đang tồn tại, cục cựa tay muốn thoát ra tình cảnh khó khăn này. Khương Lãng ấn bụng hắn xuống bằng một cú thúc mạnh không tiếc thương. Muốn phản kháng sao? Y không thích một đứa trẻ không ngoan ngoãn. Mộ Dung Hi xụi lơ hai tay kêu đau. Khương Lãng rút những ngón tay ra, đem hạ thân mãnh liệt tấn công Mộ Dung Hi. Cơn đau đầu tiên chả là gì so với cơn đau thứ hai đột ngột ập tới. Mộ Dung Hi cong người lại, co quắp các ngón chân không cam tâm tình nguyện mà đón nhận.

Khương Lãng dùng hai tay banh rộng đùi hắn sang hai bên. Cảm giác khi đi vào một cơ thể chưa từng có chút kinh nghiệm phòng the nào thật sự quá tuyệt, càng tuyệt hơn khi đó chính là Mộ Dung Hi người mà y muốn có cho bằng được.

“Hi nhi, ngươi kẹp ta thật chặt. Rất muốn ta sao?”

“Ta không có!” Mộ Dung Hi hổ thẹn thanh minh.

“Thế sao?” Khương Lãng đột nhiên dừng lại. Y không rút ra nhưng cũng không động. Đêm còn dài, không việc gì phải gấp gáp. “Ta toại nguyện cho ngươi.”

“Ngươi…” Mộ Dung Hi cắn răng. Rõ ràng đang đau đớn nhưng bị dừng lại nửa chừng cũng không dễ chịu hơn là bao. Hậu huyệt của hắn ngứa ngáy khó tả. Dù đã bị nhục bổng nóng ướt triệt để lấn át mọi khoảng trống, vẫn cảm thấy là chưa đủ nếu như người này không giải tỏa cơn ngứa ấy.

“Cho ta!” Mộ Dung Hi rạo rực toàn thân cầu xin.

“Vậy là rất muốn ta sao?” Khương Lãng cười, một tay nghịch phá với nhũ hoa của hắn.

“Rất muốn.” Mộ Dung Hi không dám nghe những lời hắn vừa nói. Nói xong liền giấu mặt vào gối thở gấp.

Khương Lãng lại động dưới thân hắn. Y biết chính xác vị trí nào trong hậu huyệt bé nhỏ kia sẽ khiến hắn phát cuồng. Mười lần đã có tám, chín lần là cố tình thúc vào đó với cường độ mạnh bạo. Mộ Dung Hi không nghĩ được gì nữa. Bờ môi mềm không thể khép lại bởi những âm thanh dâm dục liên tục phát ra.

“A…đừng…ta chịu không nổi…đừng…”
“Nô tài là A Phúc.”

“Chủ nhân thật sự của ngươi là ai, chính là cái người nhốt ta ở đây?” Hắn biết có hỏi cũng vô ích nhưng vẫn cứ hỏi, không hỏi sẽ thấy không thoải mái.

“Nô tài không thể nói.” Nói ra chính là tử tội.

Mộ Dung Hi thở dài, biết ngay là thế mà.

“Ta đói rồi, gọi người mang thức ăn đến cho ta.”

A Phúc lật đật chạy đi ngay.

Trong lúc chờ đồ ăn mang tới, hắn bắt đầu nhớ lại cái ngày mà hắn vào cung thăm tỷ tỷ, khởi đầu bất hạnh của tất cả mọi chuyện. Đó cũng là một ngày rất đỗi bình thường. Buổi sáng hắn đi nghe thuyết thư. Lão thuyết thư cầm cây quạt khua qua khua lại kể rằng đương kim thánh thượng nhân dịp sinh thần lần thứ 25 đã đại xá thiên hạ, chung vui với toàn dân bằng việc miễn giảm sưu thuế, cấp thêm ruộng đất. Hắn đang ngồi uống trà rung đùi nghe thì nô bộc trong phủ chạy tới bảo cha hắn giục hắn về gấp. Về đến phủ hắn mới biết đêm qua trong buổi yến tiệc linh đình tại hoàng cung, tỷ tỷ hắn hiến lên thánh thượng một vũ khúc. Nhân lúc cao hứng, thánh thượng liền ban cho tỷ tỷ một mong muốn. Tỷ tỷ liền xin được gặp hắn, người đệ đệ mà từ khi tỷ nhập cung đã ba năm rồi chưa liên lạc gì. Thánh thượng ân chuẩn. Do đó, cha hắn hối thúc hắn mau mặc triều phục vào, người của thánh thượng phái đến đã chờ sẵn bên ngoài.

Thế là, Mộ Dung Hi vui vui vẻ đi gặp tỷ tỷ. Hai tỷ đệ trò chuyện chưa được vài câu thì sắc trời nhuộm hồng lên cửa sổ. Hắn cáo biệt tỷ tỷ ra về. Trên đường về nảy sinh chút cảm khái. Cuộc sống của tỷ tỷ tuy là hào quang muôn trượng, người người ngưỡng mộ, nhưng suốt ngày chỉ đối diện với bốn bức tường và một đám thị nữ thái giám tẻ nhạt, đêm đêm thấp thỏm trông chờ thánh thượng xuất hiện. Nếu thánh thượng bận rộn hoặc là qua đêm ở nơi khác, thì chỉ có thể ôm lấy gối chiếc tự mình trải qua khung cảnh tịch mịch, đáng thương làm sao. Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn bất giác nặng trĩu như có ai kéo ghì, không kháng cự nổi mà ngã xuống trong xe ngựa.

Tiếp theo, khi mở mắt ra, hắn đã trở thành tù nhân của cái lãnh cung này. Vô lý là hắn thậm chí còn chưa gặp qua thánh nhan, vậy mà đã bị liệt vào danh sách phế phi. Đúng là tai họa trời giáng! Khẳng định là có gì đó nhầm lẫn ở đây. Giả như kẻ nhốt hắn bắt nhầm người chẳng hạn. Tuy nhiên, kẻ này lại biết tên hắn, khả năng nhầm lẫn nghe có vẻ mong manh thái quá.

A Phúc trở về với một dàn tiểu thái giám khác. Các tiểu thái giám kia đặt xong món ăn lên bàn thì lui ra ngoài cửa chờ, A Phúc vẫn ở lại cạnh hắn. Mộ Dung Hi chớp chớp mắt. Hắn là tiểu hầu gia, đã quen được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, nhưng mà ngay cả ở trong hầu phủ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy mấy món ăn trang trí cầu kỳ đến vậy. A Phúc dùng đũa bạc thử độc, thử hết một lượt thấy không có gì mới cho hắn đụng vào. Hắn gắp lên một cọng thịt thái nhuyễn, nếm nếm, mùi vị quả thật rất tuyệt.

A Phúc nhìn cách hắn ăn, cẩn thận ghi nhớ món nào hắn gắp nhiều, món nào hắn chỉ vừa đụng đũa vào liền bỏ. Đợi hắn ăn no, A Phúc gọi dàn tiểu thái giám vào bưng đi. Sau đó, bọn họ không trở lại, chỉ có một mình A Phúc vẫn ở cùng hắn, trừ lúc hắn đi ngủ thì A Phúc mới lui ra vì hắn ngại có người ở cạnh nhìn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.