Bất Diệt Kiếm Thể – Chương 975: Tượng đá trong Kiếm Trủng – Botruyen

Bất Diệt Kiếm Thể - Chương 975: Tượng đá trong Kiếm Trủng

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ba bước trấn áp Thánh Chủ Tinh Hệ Pháp Thánh, tu vi như vậy không nói kinh Thiên động địa, cũng là hiếm thấy trên đời. Dù là quét mắt toàn bộ Tinh Vực Cổ Thần, cũng đủ đề xưng là cường giả cái thế.

Quan trọng nhất là một cường giả cái thế như vậy, lại là một Kiếm Giả, một cường giả Kiếm Đạo chân chính, nhưng vì sao trước đó Lục Tiền bối không thừa nhận mình là Thánh Giả?

Cổ Tinh Hà không suy nghĩ nữa, ánh mắt y tập trung nhìn chăm chú vào Lục Thanh.

Lúc này, ánh mắt Linh Vọng Hà nhìn Lục Thanh có vẻ phức tạp. Thăng tiến làm Thánh Giả Mệnh Hà gần vạn năm qua, không ngờ hiện tại lại thua trong tay một tên Kiếm Giả Tán Tu một cách dễ dàng. Thậm chí còn chưa ép được đối phương xuất ra một kiếm chân chính nào…

Linh Vọng Hà hít sâu một hơi:

– Thắng làm vua, thua làm giặc, các hạ muốn thế nào?

– Lão đi đi thôi…

– Cái gì?

Linh Vọng Hà sửng sốt, có vẻ không thể tin được nhìn Lục Thanh:

– Các hạ không có yêu cầu gì sao?

Mặt Lục Thanh lộ vẻ trào phúng:

– Lão hy vọng ta đưa ra yêu cầu gì?

Lập tức Linh Vọng Hà sững sờ ngây ngẩn, không biết đáp thế nào. Lúc này Lục Thanh lắc lắc đầu:

– Thánh Giả Mệnh Hà cần phải có tâm Trấn Thế. Tâm Trấn Thế này chẳng những là một loại tâm cảnh, còn là thái độ đối nhân xử thế. Phàm làm chuyện gì cũng phải chừa lại một con đường, đối xử với người rộng rãi sau này ắt sẽ được đền đáp.

– Vậy phải làm sao?

Linh Vọng Hà trầm ngâm một lúc, sau đó mới hỏi.

– Tâm thành là đủ.

– Tâm thành là đủ.., chỉ cần thành tâm thôi sao…?

Linh Vọng Hà lẩm bẩm, bất chợt thở dài quay đầu nhìn về phía bọn Cổ Trường Không:

– Chuyện hôm nay coi như xóa bỏ, bất kể chuyện ngày xưa thế nào, hôm nay cũng xóa sạch toàn bộ. Kiếm Đạo nhất mạch các người đã có Thánh Chủ, vậy chờ sau khi luận đạo Cổ Thần kết thúc, hãy thành lập Tinh Hệ Thần Nhất càng sớm càng tốt rời khởi Tinh Hệ Pháp Thánh ta

Dứt lời. Linh Vọng Hà nhìn Lục Thanh, trịnh trọng nói:

– Cảnh giới của đạo hữu cao thâm. Vọng Hà không theo kịp. Mong rằng đạo hữu có thể tới Pháp Thánh Tinh một chuyến, tại hạ nhất định quét đường nghênh đón.

– Khách sáo, khách sáo!

Lục Thanh gật đầu.

Ngay lập tức. Linh Vọng Hà không dừng lại, dòng sông xanh biếc vốn đã vỡ nát ngưng tụ lại, đưa lão ra ngoài Tinh Không xa xăm.

Đi rồi!

Nhìn theo bóng Linh Vọng Hà rời đi, trên Tinh Chu, rất nhiều chân nhân còn chưa kịp định thần. Giờ phút nay, bọn họ vẫn đang bàng hoàng trong lòng, không ngờ lúc trước bọn họ ngồi chung với một vị Thánh Giả trên một Tinh Chu, không ngờ lúc trước còn có người muốn ra tay với vị Thánh Giả này.

Thánh Giả chính là từ tôn xưng cường giả cái thế cảnh giới Mệnh Hà. Chỉ có đạt tới cảnh giới Mệnh Hà mới được gọi là Thánh Giả.

Uy nghiêm của Thánh Giả dù là trên toàn Tinh Vực Cổ Thần cũng không ai dám khiêu khích, chính là cường giả một phương.

Hiện tại xem ra không bao láu nữa. Tinh Vực cô Thần sẽ có thêm một Tinh Hệ Thần Nhật là Tinh Hệ Thần Nhật của Kiếm Đạo nhất mạch, thuộc Tam Thiên Tiểu Đạo. Mà một trăm lẻ Tám Tinh Hệ Thần Nhật của Tinh Vực Cổ Thần sẽ trở thành một trăm lẻ chín.

Một Tinh Hệ mới sinh ra, đối với đám Tán Tu trên Tinh Chu không nghi ngờ gì là một sự thay đổi lớn lao. Giờ phút này, có không ít người đang thầm căn nhắc, hạ quyết định trong lòng.

– Cổ Trường Không thay mặt Kiếm Đạo nhất mạch của Đạo Kiếm Tinh, tạ ơn Lục tiền bối! Khẩn cầu Lục Tiền bối hội tụ lại Kiếm Đạo nhất mạch chúng ta, dương uy Kiếm Đạo nhất mạch ta trong kỳ luận đạo Cổ Thần!

Bọn Kiếm Giả cũng nhao nhao phụ họa, lời Cổ Trường Không, ánh mắt ai nấy trở nên cuồng nhiệt vô cùng, nhìn Lục Thanh chăm chú. Tuy rằng bóng dáng Lục Thanh trông hết sức binh phàm, nhưng bước ra ba bước đã trấn áp một vị Thánh Giả. Khí thế uy nghiêm như vậy, lại là một vị Kiếm Giả, xem ra ngày quật khởi của Kiếm Đạo nhất mạch đã tới rồi!

Lục Thanh cau mày:

– Lòng ta không thích ràng buộc, không muốn bận rộn quá nhiều….. về phần luận đạo Cổ Thần, tới lúc đó ta sẽ đi xem thử…

– Nhưng Lục Tiền bối…

– Kiếm Nguyệt!

Cổ Kiếm Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng bị Cổ Trường Không ngăn lại, sau đó y tiến lên nghiêng mình thi lễ với Lục Thanh:

– Không dám ràng buộc Tiền bối chỉ có điều khẩn cầu Tiền bối có thể cho mượn danh hiệu, để Kiếm Đạo nhất mạch chúng ta có thể trùng chấn oai phong thuở xưa, về phần sau này thành lập Tinh Hệ Thần Nhật, cũng chỉ cần danh nghĩa của tiền bối mà thôi, mong rằng tiền bối niệm tình cùng là Kiếm Đạo nhất mạch, trợ giúp chúng ta hoàn thành chuyện này! Cổ Trường Không ở đây đại diện cho hàng ngàn hàng vạn Kiếm Giả của Tinh Vực Cổ Thần, dập đầu trước Tiền bối!

Dứt lời. Cổ Trường Không quỳ rạp xuống

– Đại trưởng lão!

Rất nhiều Kiếm Giả kêu lên, cũng quỳ theo.

Lục Thanh liếc nhìn cổ Trường Không, than dài một tiếng:

– Đứng lên đi… Thật không ngờ ở Đại Đạo Tinh Không, Kiếm Đạo nhất mạch đã xuống dốc tới mức này. Thân là Kiếm Giả, chuyện này bất quá chỉ là hư danh, nhưng cũng chỉ đành tiệp nhận. Thân đã ở Đại Đạo, vậy cũng phải hòa mình vào Đại Đạo. Thôi được, ta nhận lời!

Lời của Lục Thanh vừa nói, không ít Kiếm Giả nghe thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới niềm vui trong lòng bọn họ, bởi vì vài chữ cuối cùng, bọn họ nghe được rất rõ ràng.

Ta nhận lời!

Từ hôm nay trở đi, Kiếm Đạo nhất mạch bọn họ đã có được Thánh Giả Mệnh Hà của riêng bọn họ. Trong Tam Thiên Tiểu Đạo. Kiếm Đạo nhất mạch bọn họ không còn thua kém bất kỳ ai, đã có thể ngang cao đầu.

Có được một vị Thánh Giả có được tu vi chỉ cần đi ba bước đã trấn áp Thánh Chủ Tinh Hệ Pháp Thánh, đã đủ chấn nhiếp nhiều Tinh Hệ khác. Tối thiểu trong thời kỳ đầu mới lập Tinh Hệ Thần Nhật, sẽ giảm đi không ít phiền phức.

Thánh điện trung ương của Đạo Kiếm Tinh, cũng không hắn là thánh điện, phải nói là một Kiếm Trủng mới đủng.

Vừa bước vào đây. Lục Thanh lập tức cảm thảy vô số Kiếm Ý Phong Mang quấn lấy nhau lẫn lộn, hộ vệ chặt chẽ thánh điện trước mặt.

Đây là một tòa thánh điện cổ kính thiên nhiên, tuy thân điện được xây từ đá trắng thông thường nhất, nhưng nhờ Kiếm Ý Phong Mang tôi luyện trong thời gian rất lâu, dần dần toát ra một tầng khí Phong Mang màu trắng đục mỏng manh. Cho nên bản thể của nó đã không thua thần kiếm tứ phẩm trở lên, lại có thêm Khí Linh, chính là linh tính của vô số thần kiếm còn để lại bên trong điện.

Thánh điện này tốt thật!

Lục Thanh thầm khen một tiếng trong lòng, bên cạnh hắn là Cổ Trường Không và vài tên trưởng lão, về phần đám Tán Tụ đã được Cổ Tinh Hà an bày tiến vào một khách điện khác.

Dưỡng như cảm nhận được Lục Thanh đã tới, bên trong thánh diện dần dần vang lên tiếng kiếm ngâm liên miên không dứt.

Đám Cổ Trường Không bên cạnh tỏ vẻ kích động vô cùng, hiển nhiên, đây là dấu hiệu hết sức tốt lành, khiến cho bọn họ thấy được tương lai ngập tràn hy vọng

– Mời Tiền bối nhập điện!

Cổ Trường Không cung kính nói lập tức giơ tay khẽ phất, một cỗ lực Tiểu Thế Giới mạnh mẽ lăng không bay ra, đại môn bằng đá trắng nặng hàng chục vạn càn lập tức chậm rãi mở toang.

Cửa điện vừa mở ra, một cỗ khí Phong Mang sắc lạnh tràn ra, trong không khí có rất nhiều hoa văn mờ nhạt, một cỗ Kiếm Ý dung hợp làm người ta chấn động tâm thần cũng đồng thời lan tràn. Cũng may đám trưởng lão của Đạo Kiếm Tinh đều có tu vi cảnh giới Trường Mệnh trở lên, nếu đổi lại là đám chân nhân bình thường có Tu vi cảnh giới Phá Phàm, cũng phải lui xa ba bước.

Lúc này hiện ra trước mặt Lục Thanh là vô số thân kiếm có Phong Mang không đông nhất. Mỗi một thanh thần kiếm như vậy đều đạt tới cấp Bạch Linh, nếu tính theo Đại Đạo Tinh Không này, là thần kiếm từ tứ tới lục phẩm.

Nhưng thần kiếm này đều nguyên vẹn không tổn hao gì. Có một thanh kiếm gãy, nhưng Kiếm Ý vẫn còn, khí Phong Mang của nó Thậm chí còn linh hoạt sắc bén hơn cả nhưng thanh còn nguyên vẹn. Đây là do tích lũy qua vô tận năm tháng, chẳng nhưng không bị mài mòn, ngược lại Phong Mang càng mạnh mẽ hơn xưa. Kiếm Ý kiên cường, ngạo thị thiên hạ.

Lục Thanh chậm rãi bước vào trong đại điện, bọn Cổ Trường Không theo sát phía sau. Bọn Cổ Kiếm Nguyệt vốn đã chuẩn bị lấy Kiếm Ý của mình chống đỡ với Phong Mang của các thần kiếm bên trong thánh điện, bất chợt phát hiện ra nhờ đi theo sau Lục Thanh, tất cả Kiếm Ý Phong Mang khi tới gần hắn đều tự động tránh đường nhường lối cho tới tận cuối thánh điên.

Tòa thánh điện này là toàn bộ tích lũy quan trọng nhất của Đạo Kiếm Tinh, cũng là nơi các đời cường giả Kiếm Đạo trên Đạo Kiếm Tinh chôn kiếm. Trải qua Thời gian vạn năm mới hình thành tòa thánh điện này.

Ngày khánh thành thánh điện, Đạo Kiếm Tinh đã lập ra kiếm quy: Nếu không có Thánh Giả Mệnh Hà xuất thế, vậy cửa thánh điện vĩnh viễn không mở. Mà hôm nay, rốt cục ngày ấy cũng đã tới.

Lục Thanh quan sát nhưng thanh kiếm do các đời cường giả lưu lại nơi đây, từng đoạn tuế nguyệt không ngừng dung hợp vào tâm thần Lục Thanh. Hắn có thể cảm ứng được trong từng thanh thần kiếm chất chứa kỳ vọng và bất khuất. Dù là với cảnh giới của Lục Thanh hiện tại, thần sắc cũng không khởi trở nên trịnh trọng trang nghiêm.

Đối với Kiếm Giả chân chính. Lục Thanh tuyệt đối không so đo tu vi cao thấp, hết thảy chỉ xem đáng hay không đáng mà thôi.

Đột ngột Lục Thanh thoáng động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại.

ở cuối Kiếm Trủng này, có một pho tượng đá đang đứng sừng sững. Đây là tượng của một Kiếm Giả trung niên, tuy rằng lưng không đeo thần kiếm, nhưng từ một thân Kiếm Ý Phong Mang ẩn mà không lộ, có thể biết được đây chắc chắn là một cường giả Kiếm Đạo.

Trung niên này khoanh tay mà đứng, ánh mắt phiêu hốt thản nhiên. Tuy rằng chỉ là tượng, nhưng vẫn toát ra một cổ khí tức Tuế Nguyệt tang thương cổ kính dường như muốn nuốt chửng tâm thần người ta.

Lại thấy vẻ sùng kính của bọn Cổ Trường Không khi nhìn pho tượng, trong lòng Lục Thanh lập tức nảy sinh một cảm giác mơ hồ…

Kiếm Đạo Thời Không. Đạo Tề Thiên!

Pho tượng này khắc hình nhân vật gọi là Thiên Đạo ở thế giới trước kia của Lục Thanh. Đại Năng Bỉ Ngạn Đạo Tề Thiên!

Vừa nhớ tới Đạo Tề Thiên, sắc mặt Lục Thanh lập tức trở nên phức tạp. Nói cho cùng, trong người hắn cũng đang chảy huyết mạch của Đạo Tề Thiên. Chỉ có điều với Đạo Tề Thiên, trong lòng Lục Thanh không hề có chút hảo cảm nào. Nếu không phải phụ thân Lục Vân của hắn vẫn còn cơ hội tái sinh, vậy đến ngày Kiếm Đạo của hắn đại thành, nhất định sẽ có một trận quyết đấu không chết không thôi với Đạo Tề Thiên. Hiện tại, hắn chỉ tạm thời áp chế ý niệm này, gạt sang bên không nói.

Khoan nói tới ân oán cá nhân, thân là Kiếm Giả, trước sau gì hắn cũng phải có một trận chiến cùng Đạo Tề Thiên, trận chiến này bắt buộc phải trải qua trên con đường sang Bỉ Ngạn của hắn.

Gạt tát cả ý nghĩ vẩn vơ trong đầu sang bên. Lục Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi:

– Chẳng hay tượng này điêu khắc nhân vật phương nào?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.