Đó là cái gì vậy?
Giờ phút này, sắc mặt mọi người cũng lộ vẻ kinh ngạc.
– Làm sao có thể như vậy được? Sau lưng lão…
Trên Tinh Chu một tên chân nhân kinh hô thất thanh.
Ánh mắt mọi người lập tức đồ dồn ra sau lưng Linh Băng Nguyên, ở đó quả thật có một thanh Thổ kiếm dài chừng một trượng đang lẳng lặng lơ lửng, không có chút tiếng động. Chỉ có thanh Thổ kiếm trước mặt Lục Thanh vẫn còn dư âm của một tiếng kiếm ngâm khe khẽ.
Cả người Linh Băng Nguyên ngưng trệ trên không, xung quanh lão. Bích Thủy Cửu Liên Hoàn kia cũng đồng thời ngưng trệ giữa không trung.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Linh Băng Nguyên kia kể cả Bích Thủy Cửu Liên Hoàn, giống như đã hóa thành một pho tượng đá từ khi nào. Mà lúc này, pho tượng kia lại biến thành một đám bụi phấn bay theo gió phiêu phiêu đãng đãng, dần dần tan biến vào hư vô.
– Tứ thúc!
Linh Nguyên Hải run rẩy kịch liệt, không thể tin được vào mắt mình, kinh hô thất thanh, sau đó quay sang Lục Thanh quát lớn:
– Ngươi dám giết Tứ thúc của ta, người là Tứ trưởng lão của Linh gia ta, lão tổ tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lục Thanh khẽ liếc nhìn Linh Nguyên Hải, ngay sau đó, thân hình y cũng ngưng trệ, lập tức nổ văng tung tóe. Trên mặt đất chỉ còn lại một lóp thịt vụn như bột màu đỏ máu.
Tinh Hệ Pháp Thánh.
Trong bảy mươi hai Sinh Mạng Nguyên Tinh, có một ngôi sao màu xanh lục khổng lồ, toát ra sức sống nồng đậm. Khác với bảy mươi mốt Sinh Mạng Nguyên Tinh còn lại, ngôi sao này là chủ tinh của Tinh Hệ Pháp Thánh, nơi ở của Thánh chủ Pháp Đạo: Pháp Thánh Tinh.
Xung quanh Pháp Thánh tinh còn có một dải Thiên hà không lồ vờn quanh, dải Thiên hà này rộng lớn thâm sâu, có bề ngoài như một chiếc vòng ngọc màu xanh, bao phủ xung quanh Pháp Thánh Tinh.
Nước trong Thiên hà này chậm rãi lưu chuyển giữa Tinh Không, không dựa vào đầu cả, toát ra một tầng thủy quang xanh biếc.
Sâu trong dải Thiên hà này, trong một không gian toàn một màu xanh biếc, một lão nhân thân khoác trường bào màu lục đang ngồi xếp bằng giữa không trung. Trên người lão toát ra một cổ khí tức vô cùng kinh khủng, khiến cho nước trong Thiên hà tự động tách ra một khoảng không gian xung quanh lão chừng trăm trượng.
Xung quanh lão nhân không có chút không khí tồn tại chỉ có chân không đơn thuần.
Đột nhiên hai mắt lão nhân bừng mở, hai đạo thần quang xanh biếc trong mắt bắn mạnh ra, hai đạo chân không vỡ nát lập tức kéo dài ra tới tận Thiên hà
– Có người vừa giết Băng Nguyên, hủy Bích Thủy Cửu Liên Hoàn.., hình thần câu diệt!
Sắc mặt lão nhân thoáng chốc trở nên hết sức âm trầm:
– Giỏi, giỏi lăm! Đã rất lâu, rốt cục cũng có người dám khiêu khích uy nghiêm của Linh Vọng Hà ta!
Lão nhân đứng bật dậy, vung tay áo, nước trong dải Thiên hà trước mặt lập tức cuộn lên, mở ra một khe trống thật lớn, hiện ra Tinh Không rực rỡ bên ngoài.
Lão nhân bước ra một bước, trong bước này ẩn chứa nhịp điệu vô cùng khó hiểu, biến mắt ngay tại chỗ.
Thiên hà thật lớn bên ngoài Pháp Thánh Tinh vang lên một tiếng nổ, sóng to che lấp mất khe trống lúc này, trong lúc nhất thời không biết kinh động bao nhiêu cao thủ trên Pháp Thánh Tinh. Rất nhiều Tinh Chu bay lên, thậm chí chân nhân Trường Mệnh cũng đạp bước vào Tinh Không dò xét, nhưng không thu hoạch được gì.
Đạo Kiếm Tinh.
Bên cạnh hồ nước, trên quảng trường đá trắng. Mọi người tại trường tận mắt chứng kiến một chân nhân Trường Mệnh lục trùng thiên cùng một tên Chuẩn Thánh Trường Mệnh cửu trùng thiên biến thành bụi phấn, lúc này trên quảng trường tĩnh lặng tới nỗi tiếng kim rớt cũng có thể nghe. Mãi như vậy qua thời gian uống cạn nửa chung trà, mọi người mới dần dần bình tĩnh lại.
Mãi đến lúc này, thanh Thổ kiếm lơ lửng trước mặt Lục Thanh mới chậm rãi biến mất giữa không trung. Trên không cao trăm trượng, chỗ Linh Băng Nguyên đứng khi trước, thanh Thổ kiếm nơi đó cũng lay động rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ai nấy đều tỏ ra vui mừng khôn xiết, nhưng rất nhanh. Đại trưởng lão cùng các Kiếm Giả Đạo Kiếm Tinh lập tức sắc mặt trở nên hết sức nặng nề.
Chuẩn Thánh Trường Mệnh cửu trùng thiên ở một Tinh Hệ, đã có thể xem như đệ nhất nhân dưới Thánh Giả, là cường giả tuyệt đỉnh. Ở một Tinh Hệ, Cường giả như vậy tuyệt đối không nhiều, đối với gia tộc của Thánh Giả, chính là đối tượng hết sức quan trọng được bồi dưỡng chu đáo. Dù sao một khi đột phá trở thành Thánh Giả ,một Tinh Hệ có hai Thánh Giả như vậy, trong toàn bộ Tinh Vực Cổ Thần sẽ có được sức uy hiếp rất lớn.
Cho dù là Cổ Thần điện ở Tinh Hệ Thần Thánh, nơi ở của Tinh Chủ, cũng phải kính trọng vài phần.
Nhưng một cường giả như vậy lại chết ở Đạo Kiếm Tinh, tuy rằng không phải là do người Đạo Kiếm Tinh ra tay, nhưng cũng là Kiếm Giả Tán Tu mà bọn họ mời tới. Đại trưởng lão cùng bọn trưởng lão có thể tưởng tượng được, sau khi Pháp Thánh Tinh nhận được tin tức này, sẽ nổi giận tới mức nào.
Đây là chuyện làm hỏng cả tiền đồ của Pháp Thánh Tinh, lại còn là dòng chính của Pháp Thánh. Mấy trưởng lão gần như biết rất rõ, Đạo Kiếm Tinh của bọn họ sẽ có kết quả thế nào.
Nghĩ tới đây. Đại trưởng lão nghiến rằng một cái, trầm giọng nói:
– Kiếm Nguyệt, ngươi dẫn theo Tinh Hà cùng trăm tên đệ tử chân nhân, và các đạo hữu Tán Tu đây đi theo Lục Tiền bối mau mau rời khỏi!
-Đại trưởng lão…
Cổ Kiếm Nguyệt lúc này cũng đã hiểu ra, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
– Lục tiền bối!
Đại trưởng lão quay lại, nghiêng mình thi lễ với Lục Thanh:
– Tiền bối là nhân vật tuyệt đỉnh, bậc kiêu hùng của Kiếm Đạo nhất mạch chúng ta, lần này ra tay giết chết hai tên kia, chúng ta tuyệt đối không dám có nửa lời oán trách. Chỉ có điều thân phận của hai tên này không tầm thường, mong rằng tiền bối có thể niệm tình Kiếm Đạo nhất mạch, dẫn dắt đám đệ tử Kiếm Giả Đạo Kiếm Tinh ta rời khởi chạy ra Vực Ngoại Tinh Không, tránh khởi đại kiếp nạn lần này, Cổ Trường Không này cảm kích không thôi!
Dứt lời. Đại trưởng lão lại khom người bái Lục Thanh tam bái.
– Đại trưởng lão!
Phía sau Cổ Trường Không, rất nhiều Kiếm Giả cất tiếng kêu bi thiết cùng nhau quỳ rạp xuống:
– Thế quyết tổn vong cùng Đạo Kiếm Tinh!
Trăm tên Kiếm Giả đồng thời hô lớn, một cỗ khí Phong Mang không gì không thể phá bùng lên, khiến cho chín tầng mây bị xé rách ra một lỗ hổng hàng chục dặm.
Nhưng mà lúc này, Lục Thanh lại thản nhiên nó i
– Chỉ sợ không được…
– Tiền bối…
Cổ Trường Không vội vã kêu lên. Lục Thanh vẫn lắc lắc đầu:
– Không phải ta không muốn đi, mà là người đã tới rồi…
– Người đã tới rồi?
Sắc mặt Cổ Trường Không lập tức đại biến. Ngay sau đó, trên chín tầng trời một cỗ uy nghiêm khó hiểu giáng xuống. Ngàn dặm hư không, mây mù tan mất, lộ ra Tinh Không rực rỡ.
Mây đen dày đặc che phủ mặt trời, ánh dương quang không còn thấy nữa, hơi nước trong không khí đột ngột gia tăng, rơi xuống thành mưa. Nguồn: https://truyenfull.net
– Thánh Chủ!
Ðại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhìn nhau, gương mặt trước đó vốn điềm tĩnh, rốt cục đã lộ vẻ vô cùng hoảng sợ.
Thánh Giả Mệnh Hà! Thánh Chủ Tinh Hệ Pháp Thánh!
Trên Tinh Chu, đám Tán Tu cũng kinh sợ vô cùng, biết rằng lần này không còn đường nào chạy thoát.
– Linh gia của lão ta khinh người quá đáng, đánh thì đánh thôi! Lão tử bất quá cũng chỉ có một mạng này, hình thần câu diệt thì hình thần câu diệt! Lão tử không chịu nổi nữa. Thánh Chủ thì đã sao, lão tử cũng muốn đập cho lão một côn!
Bất chợt một hán tử cảnh giới Trường Mệnh tay cầm trường côn thét lớn. Tử Kim Thần Côn trong tay kêu lên ong ong như phụ họa, một cỗ Côn Ý cuồng bạo bùng lên.
– Không sai! Gia gia đây sớm muộn gì cũng chết. Tán Tu chúng ta không phải là người, cho nên phải chịu uất ức như vậy! Liều mạng thôi gia gia đây nhất quyết liều mạng phen này!
– Còn có gia gia đây nữa…
Trên Tinh Chu, rất nhiều Tán Tu căm phẫn hét to, rất nhiều khí thế lớn nhỏ không đồng hội tụ lại, dung hợp thành một cổ đại thế oanh liệt, khiến cho vầng sáng bảo vệ xung quanh Tinh Chu mơ hồ bị trấn áp lui về.
– Muốn chết!
Trên không trung, một tiếng quát trầm vang vọng trăm dặm. Ngay sau đó một bàn tay màu xanh khổng lồ chừng trăm dặm từ trên giáng xuống.
Có thể nhìn thấy rõ ràng chưởng văn in trên bàn tay này, dù là mỗi đường chỉ cũng có thể thấy rất rõ ràng. Một cỗ pháp lực kinh khủng từ trong bàn tay truyền ra, đồng thời trong đó còn ẩn chứa một tia lực Thế Giới. Chỉ trong thoáng chốc, bọn Đại trưởng lão cảm thấy không khí xung quanh trở nên đặc sệt, giống như rơi vào đầm lấy, nửa bước cũng khó đi.
– Xin Thánh Chủ hạ thủ lưu tình!
Bị cỗ lực Thế Giới này trấn áp, cho dù là hai người Cổ Trường Không có tu vi Chuẩn Thánh cũng không thể cử động, chỉ có thể mở miệng kêu to.
Bàn tay khổng lồ xanh biếc giáng xuống, phạm vi không gian trăm dặm, không khí vặn vẹo, tan biến thành chân không. Dù là chân không cũng vặn vẹo kịch liệt, dường như ngay tức khắc sẽ vỡ tan.
Chỉ sau vài lần hô hấp, bàn tay khổng lồ này đã vượt qua mấy vạn trượng không gian, từ bên ngoài Tinh Không giáng xuống. Khí thế rộng lớn mênh mông tập trung vào đám Cổ Tinh Hà đang trên Tinh Chu. Cả hồ nước lớn dưới khí thế kinh khủng này hạ xuống vài thước, mười mấy chiếc Tinh Chu vỡ tan thành tro bụi.
Tuy rằng uy thế kinh khủng này chỉ nhằm vào đám Tán T, nhưng dù là dư uy của nó cũng khiến cho các trưởng lão, các Kiếm Giả chân nhân đồng loạt hộc máu, thân hình rũ rượi. Bàn tay khổng lồ màu xanh kia vẫn đang hạ xuống, vầng sáng bảo vệ Tinh Chu bị trấn áp, nổ ầm một tiếng, sau đó hóa thành nhiều điểm sáng rồi tan biến.
Lúc này Lục Thanh mới động, Kiếm chỉ tay phải hắn chậm rãi giơ lên, thanh Thổ Kiếm dài một trượng vốn đã biến mất lập tức hiện ra, theo kiếm chỉ của Lục Thanh điểm ra phía trước, thanh Thổ kiếm kia cũng lăng không bay ra, nhắm vào bàn tay khổng lồ đang đè xuống.
Không có uy nghiêm lan tràn ra, xung quanh thanh Thổ kiếm này, không khí không chút sứt mẻ, dù là một tia sóng khí cũng không có. Trái ngược hẳn với uy thế của bàn tay khổng lồ kia, gần như phá nát chân không.
Nhưng dưới ánh mắt của Đại trưởng lão cùng vài người trưởng lão, một kiếm này lại có biến hóa khác hẳn.
Một kiếm này đâm ra, trong mắt bọn họ, thanh Thổ kiếm dài một trượng kia dường như đã hóa thành một ngọn thần sơn vạn trượng, hùng hậu vô cùng. Kiếm thể xuất ra đè ép hết thảy, nhất định hủy diệt tất cả trở ngại phía trước.
Rốt cục cần phải có tu vi Kiếm Đạo tới mức nào mới có thể thi triển ra được một kiếm này? Kiếm này đã vượt ra khỏi phạm vi của cảnh giới Trường Mệnh. Rất nhiều kiếm giả cảm hấy Kiếm Anh trong cơ thể mình rung động, đa số thần kiếm phát ra tiếng kiếm ngâm rung trời, hòa cùng với nhau thành một điệu.
Tốc độ của Thổ kiếm cũng không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã tới dưới bàn tay khổng lồ kia.