Hoắc Tam Nghiên nhận ra khoảng cách giữa mình và Dịch Tiêu quá gần, bèn nhanh chóng thu tay lại rồi lùi về sau vài bước, ấn nút mở thang máy.
Dịch Tiêu tiễn được Hoắc Tam Nghiên rời đi, bấy giờ mới dám thở phào một hơi. Trong lòng anh ta bỗng thấy lo lắng, chuyện giữa cậu chủ và Hứa Hi Ngôn rốt cuộc có thể che giấu được bao lâu nữa?
…
Hứa Hi Ngôn không hề hay biết thế giới ngoài kia đã ngập tràn tin scandal của mình.
Cô phải ở bệnh viện chăm sóc Anh Bảo, hôm nay đã là ngày thứ hai bé con nhập viện.
Trạng thái tinh thần của Anh Bảo tốt hơn hôm qua rất nhiều, hiện tượng tiêu chảy cũng đã ngừng. Bác sĩ nói rằng ngày mai tiếp tục quan sát thêm một ngày, thứ ba có thể xuất viện được rồi.
Bé con nằm trên giường bệnh, chớp chớp đôi mắt long lanh, cực kỳ ngoan ngoãn. Hứa Hi Ngôn đút cháo cho béăn, cứđút muỗng nào là béăn hết muỗng nấy.
Anh Bảo ăn hết một bát cháo nhỏ, lại liếm môi, có vẻ như chưa đã thèm. Cô bé nghiêng đầu nhìn vào cái bát không trong tay mẹ rồi lại vỗ bụng mình, hỏi: “Bé Hi, hết rồi ạ? Bảo Bảo vẫn còn đói.”
Hứa Hi Ngôn đặt bát xuống, lấy khăn giấy lau miệng cho bé rồi nói: “Con gái ngoan, chú bác sĩ nói con vừa mới khỏe lại nên dạ dày vẫn còn rất yếu, một bữa không được ăn quá nhiều. Đợi lúc nào con xuất viện thì có thểăn nhiều rồi nhé.”
Anh Bảo khá thất vọng, đôi môi nhỏ chu ra: “Vậy được ạ! Bảo Bảo nghe lời bé Hi, nghe lời chú bác sĩ.”
“Ừm. Anh Bảo của mẹ thật ngoan.”
Hứa Hi Ngôn xoa xoa đầu nhỏ của Anh Bảo.
Bỗng nhiên, Anh Bảo sực nhớ ra điều gìđó liền nắm lấy tay Hứa Hi Ngôn, nói: “Bé Hi, không phải mẹ nói hôm nay sẽđưa con về nhà cụ ngoại chơi sao? Bây giờ con bệnh rồi phải làm sao? Liệu cụ ngoại có sốt ruột lắm không?”
“Không đâu.”
Hứa Hi Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, nói với bé: “Cụ ngoại biết Anh Bảo bệnh rồi, còn nói muốn đến bệnh viện thăm Anh Bảo đó!”
“Thật ạ? Cụ ngoại trông ra sao ạ? Có phải là một ông cụ tóc bạc trắng phơ, râu mọc thật dài không? Có phải lưng của cụ cong cong như trăng khuyết không mẹ?”
Anh Bảo nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình. Bé bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng cụ ngoại, không biết có giống với ông cụ trong truyện hay không.
Trong lúc béđang tưởng tượng thì cửa phòng bịđẩy ra, có hai người bước vào phòng.
“Ông ngoại, chú Lê, hai người đến rồi ạ.” Hứa Hi Ngôn nhìn thấy ông ngoại Cảnh Hoa Đạc của mình và chú Lê – quản gia của nhà họ Cảnh bước vào, bèn vội đứng dậy chào hỏi.
“Ngôn Ngôn.”
“Ngôn Ngôn.”
Cảnh Hoa Đạc tươi cười hiền lành, đi vào trong phòng.
Ông cụđể râu rất dài, tóc với râu đều đã bạc phơ. Năm nay ông đã 71 tuổi nhưng xương cốt còn rất khỏe, mắt không mờ, tai không nặng, bước chân vững chãi, sống lưng thẳng tắp.
Các đời nhà họ Cảnh đều theo nghềĐông y, hiện giờ Cảnh Hoa Đạc đang mở một “Nhà thuốc Đông y Nhân Cảnh”, bản thân ông cũng là một vị bác sĩĐông y nổi danh gần xa. Ngày thường ông hay chú trọng dưỡng sinh nên ít khi bị bệnh.
“Ông ngoại, con đã nói ông không cần phải đến rồi mà? Đợi đứa nhóc này khỏi bệnh, con sẽđưa con bé về nhà thăm ông.”
Hứa Hi Ngôn nhận giỏ trái cây từ chú Lê, cảm ơn chú Lê và mời chú ngồi.
“Ông vội vàng muốn gặp chắt ngoại của ông mà!”
Từ lúc Cảnh Hoa Đạc biết được cháu gái của mình về nước lại còn mang theo một đứa con gái 4 tuổi, ông đã trông ngóng sớm được gặp hai người.
Vốn dĩđã hẹn hôm nay rồi, ông cũng đã bảo chú Lê sắp xếp hết mọi thứ, nhưng sau đó lại nghe nói bé con bị bệnh nên mới vội vàng sang thăm.
Cảnh Hoa Đạc đi đến trước giường bệnh, chăm chú nhìn nhóc con trên giường.
Đường nét gương mặt bé con tinh xảo hệt nhưđược khắc ra từ ngọc, trán tròn đầy rộng rãi, vừa nhìn liền biết là một đứa bé lanh lợi có phúc khí.
Cảnh Hoa Đạc vừa gặp Anh Bảo lần đầu tiên đã cảm thấy rất thích.
Đôi mắt to tròn long lanh của Anh Bảo cứ dán chặt vào ông cụ, trong lòng biết rõ người vừa đến chính là cụ ngoại trong truyền thuyết. Bé con không đợi ông cụ lên tiếng liền cất giọng non nớt nói: “Con biết ông cụ này.”