Editor: Nguyetmai
“Cảm ơn, cảm ơn tất cả những gì mà anh đã làm cho em. Em thật sự rất cảm động.”
Hứa Hi Ngôn dựa đầu mình vào bả vai của anh.
“Nếu em muốn cảm ơn anh thì làm cái gì thực tế một chút đi.”
“Cái gì… A…”
Cô mới ngước mặt lên, anh liền cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.
Hiện tại Hoắc Vân Thâm đã hoàn toàn khôi phục sự tự tin trước đó, anh muốn yêu thì yêu, không cần phải băn khoăn điều gì nữa.
Trên chỗ ngồi trong kinh khí cầu đang bay lơ lửng ở giữa không trung, hai người ôm lấy nhau rồi hôn nhau nồng nhiệt.
Cuối cùng, bọn họ hạ xuống Thanh Vân Cư trên đảo ở giữa hồ Ngọc.
Đêm nay, ở đây đều là ánh đèn đầy lãng mạn, phát ra tiếng nhạc dịu dàng, hòa hợp với mùi hoa thơm ngát trên đảo, khắp nơi tràn đầy hơi thở lãng mạn.
Hoắc Vân Thâm dẫn Hứa Hi Ngôn vào trong Thanh Vân Cư. Giữa sân là một bữa tối dưới ánh nến đầy lãng mạn được chuẩn bị kỹ càng.
Anh đẩy cô ngồi xuống ghế, thưởng thức bữa tối do đích thân mình làm.
Hứa Hi Ngôn vừa ăn món bò bít tết ngon lành, vừa khen không dứt miệng: “Chồng à, bữa tối mà anh làm quả thực quá ngon.”
“Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng sẽ làm cho em.”
“Vậy em quả thực có lộc ăn rồi.”
Hứa Hi Ngôn cảm thấy ngọt ngào.
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Thâm trở nên sâu hơn, anh cười, lấy ra một cái hộp dài như làm phép thuật: “Đây là quà dành cho em, mở ra xem thử đi.”
Hứa Hi Ngôn rất ngạc nhiên: “Oa, đêm nay em đã nhận được rất nhiều món quà bất ngờ rồi, bây giờ còn có nữa sao?”
Nhận lấy cái hộp dài, cô thầm đoán thứ bên trong tám phần mười là hoa hồng, không phải bây giờ đang thịnh hành việc bỏ hoa hồng vào hộp để tặng sao?
Thế nhưng, sau khi mở bao giấy ra, cô lại kinh ngạc đến ngây người, sững sờ che miệng lại.
Cô hoàn toàn không ngờ, thứ trong hộp lại là Artemis của mẹ mình!
“Không phải Artermis ở chỗ của Tiết Nhã Đình sao? Sao anh lại…”
“Không phải Artermis ở chỗ của Tiết Nhã Đình sao? Sao anh lại…”
Hứa Hi Ngôn và Tiết Nhã Đình đã thỏa thuận với nhau, chỉ cần cô giúp cô ta diễn trong hội âm nhạc đến khi tay của cô ta khỏi hẳn, cô ta sẽ trả lại cây đàn này cho cô. Bây giờ sao Hoắc Vân Thâm có thể lấy được nó chứ?
“Ừ, nếu như anh sớm biết ý nghĩa của cây đàn này đối với em, có lẽ anh đã lấy nó cho em từ sớm rồi.”
Hoắc Vân Thâm áy náy nói, anh biết được chuyện cây đàn này từ chỗ của Tiết Nhã Đình, cũng biết vì muốn lấy lại nó, Hứa Hi Ngôn đang diễn thế cho Tiết Nhã Đình.
Bây giờ Tiết Nhã Đình đồng ý đưa đàn violon cho bọn họ làm quà kết hôn trước, như vậy thì Hứa Hi Ngôn không cần khổ cực diễn thế nữa.
“Không sao, em thực sự… Em không biết phải cảm ơn anh thế nào mới phải.”
Tốt rồi, cuối cùng cô cũng lấy lại được di vật của mẹ mình. Hứa Hi Ngôn cảm động đến mức không biết phải nói gì.
“Em nên cảm ơn Tiết Nhã Đình, còn về phần anh thì lấy thân báo đáp là được rồi. Nếu như em thực sự cảm thấy như vậy không đủ để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, vậy thì thêm mấy lần là được.”
Hoắc Vân Thâm cất lời trêu chọc, thế nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, tim cũng không đập mạnh.
Quả thực cô phải cảm ơn Tiết Nhã Đình, chờ hôm nào gặp mặt nhau, cô sẽ bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
Gò má của Hứa Hi Ngôn đỏ lên, cô cười trêu ghẹo: “Chồng, bây giờ em mới phát hiện ra, da mặt của anh dày hơn trước kia rất nhiều, cái gì cũng dám nói.”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày: “Trước đây không phải là vì chưa theo đuổi được hay sao!”
Lời này của anh rất thật lòng, trước đây bởi vì chưa theo đuổi được, nên khi làm bất cứ chuyện gì, nói bất cứ câu nào thì anh cũng đều cảm thấy lo lắng, chỉ lo sẽ doạ cô chạy mất.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, anh đã hoàn toàn có được cô, tình cảm giữa bọn họ cũng được xác định. Anh muốn nói cái gì cũng được, không cần phải kiêng dè.