Editor: Nguyetmai
“Qua đây nào bảo bối, đi giày vào, chúng ta về nhà.”
Anh Bảo ngồi trên giường, Hứa Hi Ngôn giúp cô bé đi giày.
Cảnh Hoa Đạc vẫn luôn áy náy đối với lần mất tích này của Anh Bảo, hiền hòa nói: “Anh Bảo, cố ngoại bế con được không?”
Anh Bảo chu miệng nhỏ, nhìn một chút rồi lắc đầu: “Không nên để cố ngoại bế, cố ngoại là người già, xương cốt yếu rồi, bế Bảo Bảo dễ bị gãy.”
“Ha ha… Đứa nhỏ này…”
Cảnh Hoa Đạc dở khóc dở cười, bình thường ông dạy bé các kiến thức thông thường liên quan đến y học, không ngờ bé con này lại nhớ kỹ!
“Con gái, ba ba bế con thì sao?” Diệp Tầm giang cánh tay, hỏi.
Nhóc con đáng yêu vẫn lắc đầu, đồng thời đưa ra lý do vô cùng đàng hoàng: “Thụ Diệp Đại Đại, chú đi ôm cô Tam Nghiên đi, cô chờ không nổi nữa rồi!”
“…”
Con nhóc này đang nói cái gì đấy?
Tuổi còn nhỏ mà đã học người lớn kéo tơ hồng linh tinh, như thế mà cũng được sao?
Diệp Tầm đỏ bừng mặt, những người khác trong phòng lại cười ha hả.
Hoắc Tam Nghiên thật sự yêu chết cháu gái nhỏ, sao mà hiểu chuyện quá đi, đúng là tri kỷ của cô mà. Nhỏ như vậy mà đã biết giúp cô mình mưu cầu hạnh phúc, thật đáng khen.
Đường Phi Mặc chui ra từ trong đám người, xung phong nhận việc: “Tiểu Anh Đào, để anh cõng em nhé!”
Cậu bé cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh, trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai lấp lánh sự hưng phấn.
Cậu bé thật sự không chờ được nữa, chỉ muốn cõng cô vợ nhỏ nhà mình ngay.
“Sao anh Phi Mặc lại muốn cõng Bảo Bảo thế?”
“Bởi vì em là cô vợ nhỏ của anh mà!”
Đường Phi Mặc trả lời một cách đương nhiên.
Nhìn cái lưng nhỏ nhỏ của Đường Phi Mặc, Anh Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi một câu: “Anh Phi Mặc biến thành Trư Bát Giới từ bao giờ thế? Chỉ có Trư Bát Giới mới cõng vợ thôi!”
Đường Phi Mặc: “…”
Được rồi, vì cô vợ nhỏ đáng yêu của mình, coi như biến thành Trư Bát Giới, cậu cũng chịu.
“Anh có thể làm Trư Bát Giới một lần, vậy em có muốn anh cõng em hay không?” Đường Phi Mặc quay đầu hỏi.
“Không muốn không muốn đâu, Bảo Bảo hi vọng anh Phi Mặc mãi mãi là anh đẹp trai.” Anh Bảo cuối cùng cũng vươn tay về phía Hoắc Vân Thâm: “Bảo Bảo chỉ muốn papi bế thôi!”
Hoắc Vân Thâm tiến lên, dang hai cánh tay bế con vào lòng: “Được, bảo bối cùng papi về nhà nào.”
“Vâng, về nhà.”
Khu căn hộ Thịnh Thế Ngự Cảnh, căn hộ số 102.
Anh Bảo theo Hứa Hi Ngôn vào nhà. Lúc đứng trong phòng khách, cô bé nghiêng đầu hỏi mẹ: “Bé Hi, sau này Bảo Bảo có thể ở đây sao? Đây có phải là thật không?”
Bởi vì sự kiện bất ngờ này, cô bé tìm được papi ruột, còn có thể ở cùng một chỗ với mommy và papi. Đối với một đứa nhóc còn nhỏ xíu như cô bé thì đây là một chuyện vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Chính là do hạnh phúc có được không hề dễ dàng nên cô bé mới liên tục muốn xác nhận lại.
“Đương nhiên là thật rồi, cục cưng. Về sau con có thể ở mãi chỗ này, hơn nữa, cả hai bên con đều có thể ở!”
Hứa Hi Ngôn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói.
“Thật tốt quá thật tốt quá! Cuối cùng sau này Bảo Bảo cũng không cần phải ở xa mommy nữa rồi!”
Nhóc con đáng yêu nhanh chóng chạy về phía cửa thủy tinh, sau khi mở cửa thì hưng phấn nói: “Bé Hi, Bảo Bảo muốn tìm papi.”
Có được sự cho phép của Hứa Hi Ngôn, Anh Bảo đi qua cửa thủy tinh, sang phòng 101, vừa chạy vừa gọi “Papi”.
Hoắc Vân Thâm nghe được giọng của con liền đi ra khỏi một căn phòng ngủ, vẫy tay với con: “Papi ở đây, nhanh tới đây, Anh Đào.”
Anh Bảo hí hửng chạy về phía Hoắc Vân Thâm. Hoắc Vân Thâm chỉ tay vào căn phòng, nói: “Xem căn phòng mà papi chuẩn bị cho con một chút, con thích không?”