Editor: Nguyetmai
Anh ta nhìn gương mặt ửng hồng đầy quyến rũ của cô ấy, cánh môi đỏ rực như đang dụ người đến hái.
Hầu kết của An Tiễn Minh khẽ di chuyển lên xuống, trong lòng giống như có một con mãnh thú đang giãy giụa muốn thoát khỏi lồng giam.
Biết rõ là không nên, nhưng anh ta vẫn muốn có được cô ấy.
“Nóng, khó chịu quá….”
Không biết Tiết Nhã Đình đã tỉnh lại tự lúc nào, giọng nói như con mèo nhỏ, hơn nữa còn mơ màng gọi tên anh ta.
Cô không biết đối phương có phải là An Tiễn Minh hay không, nhưng trong tiềm thức của cô chỉ nghĩ đến người đó.
Anh ta là một người rất quan trọng trong cuộc đời cô, chỉ cần cô có chuyện đều sẽ đi tìm anh ta như một bản năng.
Nhìn cháu gái đang khó chịu, trái tim của An Tiễn Minh như thắt lại.
“Đình Đình, chú nên làm sao với cháu bây giờ?”
An Tiễn Minh do dự chần chừ, lòng vẫn còn đang đấu tranh rất mãnh liệt.
Nhưng đến cuối cùng, anh ta vẫn thất bại với chính bản thân mình.
Khi đứng trước một cô gái chủ động và nhiệt tình, dù đàn ông có mạnh mẽ bình tĩnh cỡ nào cũng không thể chống cự nổi.
Nghe Tiết Nhã Đình nhẹ nhàng gọi tên mình từng tiếng, từng tiếng một, cuối cùng An Tiễn Minh cũng mất kiểm soát.
…
Sau đó… Sau đó thì không nhớ rõ nữa.
Không lẽ người đang nằm sau lưng cô là An Tiễn Minh?
Có khi nào là Tiết Nhã Đình giúp quá hóa phiền không?
Nghĩ đến đây, Hứa Hi Ngôn cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.
Dù là tim hay người của cô thì cô chỉ muốn dành cho Hoắc Vân Thâm mà thôi. Cô không muốn mình quan hệ với người khác, không muốn làm bất kỳ chuyện có lỗi nào với Hoắc Vân Thâm cả.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn dâng trào cảm giác tội lỗi và áy náy, đau lòng đến mức muốn khóc nấc lên.
Cô cũng không dám quay đầu lại xem người đàn ông sau lưng mình có phải là An Tiễn Minh hay không. Cô chỉ muốn tách ra khỏi người đàn ông này ngay, sau đó rời giường, chạy khỏi nơi đây.
Nhưng mà khi cơ thể cô vừa tách ra khỏi người đàn ông đó, đang định đứng dậy thì lại bị một lực mạnh mẽ kéo trở về.
“Cảnh Hi…”
Người đàn ông sau lưng giống như bị hành động bỏ đi của cô kích thích, bỗng nỉ non gọi tên cô.
Hứa Hi Ngôn như bị sốc. Cô ngơ ra, đôi mắt trừng to lên, cảm thấy hoàn toàn không thể tin được, trái tim cũng dường như ngừng đập.
Giọng của người đàn ông này… Giọng này… Hình như là Hoắc Vân Thâm?
Có phải là Hoắc Vân Thâm không?
“Chú?”
Hứa Hi Ngôn gọi anh, hơn nữa còn định quay đầu xem có phải là anh hay không.
“Cảnh Hi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi….”
Hoắc Vân Thâm vùi mặt vào hõm vai cô, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai cô.
Giọng nói từ tính ôn hòa tựa như một dòng nước êm ả chảy vào trái tim cô.
“Chú, là chú à?”