Translator: Nguyetmai
Đáng lẽ phải giống cô và Dương Bưu, đều cùng một họ mới là quan hệ chú cháu chứ?
Không chỉ Dương Quỳnh kinh ngạc, ngay cả Hứa Hi Ngôn đang ngồi cũng kinh ngạc nói không nên lời.
Tiết Nhã Đình nói là muốn dẫn cô đi gặp một người nhưng lại không để lộ tên họ, cô căn bản không ngờ được, người mà Tiết Nhã Đình đề cập đến lại là Đạo diễn An Tiễn Minh.
Hơn nữa, Tiết Nhã Đình và An Tiễn Minh còn có quan hệ chú cháu? Đây là sự thật sao?
“Đúng, không sai, đây là chú tôi. Cô có ngưỡng mộ cũng vậy thôi.”
Tiết Nhã Đình giống hồi còn bé, chui vào lòng An Tiễn Minh, vòng tay ôm lấy anh ta, kiêu ngạo hất cằm nhằm công khai biểu thị chủ quyền.
Dương Quỳnh: “…”
Cô ta có người chú như Dương Bưu, nhưng cô ta còn hâm mộ có được người chú như An Tiễn Minh hơn.
“Chú uống nhiều quá nên nhờ cô Dương đưa chú tới đây.”
An Tiễn Minh bị tính khí trẻ con của Tiết Nhã Đình làm cho dở khóc dở cười. Anh ta xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Được rồi Đình Đình, nghe lời, đừng phá nữa.”
Tiết Nhã Đình buông An Tiễn Minh ra, không hề khách sáo mà nói với Dương Quỳnh: “Đã đưa người đến nơi thì cô Dương cũng đi được rồi chứ nhỉ.”
Tiết Nhã Đình tỏ rõ sự đối địch, giọng điệu không vui. Ngay bản thân cô cũng không hề phát hiện, mình có thái độ thù địch nhường nào đối với tất cả những người phụ nữ đến gần An Tiễn Minh.
Dương Quỳnh bị đuổi đi thì cực kỳ xấu hổ, nhưng cô ta cũng không tìm được cớ gì để ở lại, đành phải xụ mặt rời khỏi sảnh Thược Dược.
Cửa phòng ăn riêng đóng lại, Dương Quỳnh đứng ngoài phòng ăn, trong lòng càng lúc càng không thể che giấu được sự ghen tị và ao ước, đồng thời cũng cảm nhận được nguy cơ sâu sắc.
Với quan hệ của Tiết Nhã Đình và An Tiễn Minh, muốn cướp vị trí người đại diện của cô ta cho Cảnh Hi dễ như trở bàn tay.
Không, không, không, Dương Quỳnh không muốn nhận thua như vậy.
Cho dù có thua, cũng không thể để con ả ti tiện Cảnh Hi và Tiết Nhã Đình không coi ai ra gì kia yên ổn được.
Cô ta phải làm chút gì đó?
Dương Quỳnh nhìn nhân viên phục vụ đem thức ăn lên cho sảnh Thược Dược, đôi mắt đảo quanh, trong đầu nảy ra một ý hay.
…
Trong phòng ăn riêng, Hứa Hi Ngôn im lặng ngồi đối diện Tiết Nhã Đình và An Tiễn Minh, nhìn hình ảnh hai người thân mật trò chuyện.
Sau khi biết rõ thân thế của An Tiễn Minh, trong lòng cô kinh ngạc khó nói nên lời.
Hóa ra Đạo diễn An Tiễn Minh nổi tiếng lúc nhỏ đã từng bất ngờ lạc cha mẹ ruột, được nhà họ Tiết nhận nuôi, trở thành anh em với Tiết Tranh Vanh.
Trước khi anh ta tìm được cha mẹ ruột, tên của ông ấy là “Tiết Tiễn Minh”, là chú út trên danh nghĩa của Tiết Nhã Đình.
Tiết Nhã Đình rất dựa dẫm vào chú út này của mình. Còn An Tiễn Minh, có thể nói là anh ta đã nhìn cô ta lớn lên. Trong khoảng thời gian từ khi cô ta sinh ra đến năm 18 tuổi đều được An Tiễn Minh che chở và cùng trưởng thành.
Về sau, không hiểu vì nguyên nhân gì mà An Tiễn Minh rời đi chẳng một lời từ giã. Anh ta rời khỏi nhà họ Tiết, đi một mạch cả 7 năm.
Trước đó không lâu, Tiết Nhã Đình biết An Tiễn Minh sắp về nước, cũng biết rằng anh ta đã nhận lời mời của ROSUE làm đạo diễn quảng cáo.
Cô vui mừng rất lâu. Sau 7 năm chờ đợi, cuối cùng cô cũng chờ được chú út trở về.
Mặc dù anh ta trông đã trưởng thành hơn bảy năm trước, cũng đổi cả họ, nhưng cảm giác dựa dẫm của cô ấy đối với anh ta thì chưa từng thay đổi.
Lần này Tiết Nhã Đình gặp lại An Tiễn Minh, dù nói thế nào cũng không để cho anh ta rời khỏi Bái Kinh nữa.
“Chú út, lần này trở về chú đừng đi nữa, được không?”
Tiết Nhã Đình ôm lấy cánh tay anh ta, dựa đầu vào vai anh ta, nũng nịu nói.
Cảm giác này bấy lâu nay mới có lại, giống như cô được trở về lúc còn nhỏ vậy.
An Tiễn Minh luôn có cảm giác phản cảm với tất cả những người phụ nữ khác tới gần, nhưng Tiết Nhã Đình là người duy nhất anh ta không bài xích, ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện rất tự nhiên.
“Còn phải xem sự sắp xếp sau này đã.”
Bấy giờ Tiết Nhã Đình mới nhớ ra nguyên nhân hôm nay mình đưa Cảnh Hi đến tìm chú út, chính là muốn đề cử cô với chú út.
“À, đúng rồi, suýt chút nữa thì cháu quên không giới thiệu. Đây là Cảnh Hi, chị em tốt nhất của cháu, giờ chị ấy đang là diễn viên. Chị ấy diễn hay lắm…”