Translator: Nguyetmai
Dương Quỳnh và Dương Bưu thấy An Tiễn Minh chỉ ngồi yên không táy máy tay chân thì đành phải thay đổi kế hoạch, hai người bắt đầu thay phiên nhau mời rượu.
Qua ba tuần rượu, lượng rượu trắng cay nồng đã uống khá nhiều. An Tiễn Minh hơi chóng mặt, một tay chống lên trán, dáng vẻ rõ ràng là đã sắp say rồi.
“Đạo diễn An, ngài không sao chứ?” Dương Quỳnh quan sát sắc mặt, hỏi.
“Không sao, chỉ hơi choáng đầu thôi. Tôi không thể uống được nữa đâu.” An Tiễn Minh nhắm hai mắt lại, xua tay.
Dương Bưu thấy thời cơ đã chín muồi bèn nói: “Đạo diễn An, tôi thấy ngài uống say quá rồi, hay để Quỳnh Quỳnh đưa ngài lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé? Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cả rồi.”
“Không cần, tôi còn có hẹn, đúng lúc cũng ở khách sạn này.”
Trong lúc nói chuyện, An Tiễn Minh đã đứng dậy. Anh ta cầm di động và chìa khóa xe của mình lên, chuẩn bị rời đi: “Hôm nay cảm ơn Tổng Giám đốc Dương đã chiêu đãi nhiệt tình, tôi đi trước đây.”
An Tiễn Minh nói đi là đi, lập tức bước tới đẩy cửa phòng ăn riêng ra, bước chân hơi lảo đảo.
Dương Quỳnh thấy cơ hội bèn vội vàng đuổi theo, chủ động lách vào giữa cánh tay An Tiễn Minh, dìu anh ta: “Đạo diễn An, hay để tôi tiễn ngài nhé.”
Trước đó cô ta đã bị Cảnh Hi cướp đi cơ hội nữ chính của “Ngọn Nguồn Tội Lỗi”, nếu giờ lại bị một người mới không danh không tiếng cướp đi cơ hội làm người đại diện sản phẩm, sau này Dương Quỳnh cô ta sao còn lăn lộn trong giới này được nữa?
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Quỳnh thầm hận không thôi. Chỗ nào cũng thấy bóng Cảnh Hi, sao cái con người mới tập tễnh vào nghề này lại đáng ghét vậy chứ!
An Tiễn Minh được Dương Quỳnh đỡ vào trong phòng. Vừa thấy bọn họ, Tiết Nhã Đình đột nhiên đứng bật dậy, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ lại.
Đặc biệt là khi nhìn thấy người phụ nữ khác đang vùi mình trong vòng tay An Tiễn Minh, lòng cô đột nhiên có một cảm giác cực kỳ khó chịu.
An Tiễn Minh đến, rút cánh tay mình ra rồi nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Dương, tôi đến nơi rồi.”
Ý của anh ta chính là, tôi đã đến nơi rồi, cô có thể đi đi.
Nhưng Dương Quỳnh vẫn không đi ngay mà liếc mắt nhìn hai cô gái trong phòng, hỏi An Tiễn Minh: “Đạo diễn An, tôi không ngờ ngài lại tới gặp Tiết Nhã Đình và Cảnh Hi. Tôi có thể hỏi giữa mọi người quen biết như thế nào không?”
Không ngờ An Tiễn Minh còn chưa mở miệng, Tiết Nhã Đình đã tức giận lao tới kéo anh ta đến bên cạnh mình, chống hông nói: “Cô Dương có phải không? Nhìn cho rõ nhé, Đạo diễn An Tiễn Minh đây chính là chú của tôi. Mong cô cách xa chú ấy ra một chút, đừng có ý đồ với chú ấy.”
An Tiễn Minh nghe xong lời này bỗng phì cười. Cô nhóc này xem mình là vật sở hữu của cô ấy rồi sao?
“Anh ta… anh ta là chú của cô?”
Dương Quỳnh chỉ hai người, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cô ta không tin, một người họ Tiết, một người họ An, sao lại là quan hệ chú cháu?
…