Editor: Nguyetmai
An Tiễn Minh cũng cảm thấy Cảnh Hi thể hiện rất xuất sắc. Sau khi xem xong màn trình diễn của cô, anh ta liền cảm thấy tất cả những màn casting trước đó đều vô cùng nhạt nhẽo.
Nhìn người con gái thanh mảnh trước mắt, An Tiễn Minh và Lâm Lam đều cảm thấy, chỉ cần xem cô biểu diễn thì sẽ biết ngay thế nào là “Lục cung phấn đại vô nhan sắc*”.
(*) Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son – Tản Đà dịch thơ.
Ngoại trừ Cảnh Hi, không ai có thể so sánh được.
Bởi vì màn thể hiện của cô quá xuất sắc, Đạo diễn An Tiễn Minh liền thay đổi người trúng tuyển. Hứa Hi Ngôn giống như một con ngựa đen bộc lộ tài năng hơn người từ trong hàng tá các diễn viên hạng A kỳ cựu, thể hiện một màn lội ngược dòng ngoại mục, thành công giành lấy quyền làm người đại diện độc quyền của ROSUE.
…
Sau khi Hứa Hi Ngôn giành được quyền làm người đại diện, cô thay chiếc váy đẹp đẽ ra rồi mặc lại chiếc áo khoác xám, vui vẻ bước ra khỏi ROSUE.
Mà trùng hợp là, cô lại gặp được Tiết Nhã Đình ở gần ROSUE.
Tiết Nhã Đình vốn đến đây tìm người, nhưng khi biết được Cảnh Hi vừa mới casting xong thì đột nhiên thay đổi kế hoạch: “Nếu đã casting xong rồi, vậy bây giờ chắc chị có thời gian đi cùng với em rồi chứ?”
Tiết Nhã Đình khoác tay cô một cách thân thiết, dán mặt vào vai của Hứa Hi Ngôn, nhõng nhẽo nói: “Chị đi dạo phố với em đi mà! Có được không?”
“Ninh Hân, cái tiệm mà tôi nói chính là đây. Tôi rất thích quần áo của tiệm này.”
Dương Quỳnh kéo Ninh Hân đi vào.
Cô ta định tới để lựa một chiếc đầm đẹp mặc trong buổi tiệc trưa nay. Cô ta muốn để Đạo diễn An Tiễn Minh phải ngước mắt nhìn mình, tranh thủ giành lấy anh ta.
Bọn họ vừa bước vào tiệm, Ninh Hân lại vô tình nhìn thấy Cảnh Hi đang xem quần áo. Cô ta liền nói với Dương Quỳnh: “Ơ này? Đó chẳng phải là Cảnh Hi sao? Cô ta cũng đến mua quần áo à?”
Dương Quỳnh vẫn chưa biết tên của mình đã bị Cảnh Hi thay thế, chú Dương Bưu của cô ta cũng nghĩ rằng sẽ xoay chuyển được tình thế trong bữa tiệc trưa nay cho nên không thông báo với cô ta.
Dương Quỳnh lại gặp được Cảnh Hi, trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường: “Nhìn cô ta ăn mặc cứ như là rác, sao mà mua nổi đồ của MiuMiu? Mỗi một món đồ ở đây đều có giá từ sáu con số trở lên, cái đồ quê mùa như cô ta sao có thể mặc nổi?”
Hứa Hi Ngôn nghe được một giọng nói quen thuộc ở đằng sau mình, bèn quay đầu lại nhìn. Cô lập tức trông thấy Dương Quỳnh và Ninh Hân, hai người họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.
Ánh mắt kia như đang chất vấn, loại người quê mùa như cô tới đây để làm gì?
Hứa Hi Ngôn vốn dĩ chẳng hề muốn tranh cãi với loại phụ nữ như Dương Quỳnh nên cô cứ coi như không nghe thấy, tiếp tục xem quần áo.
Cô vươn tay ra định cầm lấy một bộ âu phục màu vàng nhạt, kết quả là Dương Quỳnh đột nhiên bước tới, cướp bộ đồ trong tay cô: “Bộ này tôi rất thích.”
Thích thì cứ thích đi, dù sao thì Hứa Hi Ngôn cũng đâu có thích. Cô xoay người đi xem chiếc đầm màu xanh nhạt khác, thế nhưng Dương Quỳnh lại bước tới, giật phăng lấy chiếc đầm.
“Bộ này tôi cũng rất thích.”
Cô ta hất cằm, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích