Editor: Nguyetmai
Hiện tại Dương Quỳnh đang ngồi cùng với Ninh Hân, hai người họ đang rỉ tai thì thầm với nhau về những chuyện liên quan đến casting, cảm giác giống như bạn thân lâu năm.
Chẳng bao lâu sau, Dương Quỳnh vô tình nhìn thấy Cảnh Hi. Cô ta nhẹ nhàng khều Ninh Hân rồi cố tình nói lớn: “Ôi trời đất ơi, có phải là tôi bị hoa mắt rồi không? Ai thế kia?”
“Đó là Cảnh Hi có đúng không? Cô ta cũng đến casting à?”
Ninh Hân thuận theo ánh mắt của Dương Quỳnh mà nhìn sang, liền trông thấy một cô gái đang ngồi đơn độc một mình ở bên kia – Cảnh Hi.
Trong khoảng thời gian này, đối với vài diễn viên mới có chút tiếng tăm trong giới giải trí, cho dù cô ấy không cố ý quan tâm đến nhưng cũng sẽ thường nghe bạn bè xung quanh bàn luận với nhau.
Huống hồ, cô gái nọ còn là người bị dính scandal chung với Mã Hạo Đông.
Cô mặc một chiếc áo khoác tối sẫm, màu sắc trông có vẻ cũ kỹ, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có chút trang phục nổi bật nào, có thể nói là vô cùng mộc mạc.
Nhìn những người đến casting ngày hôm nay, ai cũng mặc quần áo sang trọng, trang sức lụa là, chỉ có mỗi mình Cảnh Hi là không chưng diện gì cả.
“Sao có thể chứ? Cô xem cô ta ăn mặc cứ như ăn mày, quần áo rách nát, chẳng giống đến casting chút nào, chắc chắn là đi nhầm chỗ rồi. Hơn nữa, buổi casting của ROSUE chỉ mời diễn viên hạng A, đâu thể mời cả chó mèo gì đấy đến casting được?”
Dương Quỳnh liếc nhìn Cảnh Hi, trong ánh mắt đầy sự mỉa mai.
Kể từ sau khi tranh giành vai nữ chính của “Ngọn Nguồn Tội Lỗi”, cô ta và Cảnh Hi đã xem như là kẻ địch không đội trời chung trong giới giải trí này rồi.
Bây giờ thấy Cảnh Hi một thân một mình tới casting, hiển nhiên cô ta phải chớp lấy cơ hội để chế nhạo cô.
“Có lẽ là do dạo này cô ấy nổi quá nên mới mời đến.” Ninh Hân suy đoán.
“Không phải chứ, chỉ là một đứa mới vào nghề, mới diễn được một vai cỏn con. Bộ phim đó cũng chỉ mới công chiếu, sao có thể dễ dàng nổi được?”
Dương Quỳnh chẳng thấy Cảnh Hi nổi tiếng chỗ nào cả. Cô ta nghi ngờ Cảnh Hi đến đây casting là do sử dụng thủ đoạn gì đó nên mới có được cơ hội.
“Có lẽ là người ta có ai chống lưng cho, quen biết nhiều người, quan hệ rộng.”
“Nói cũng đúng. Nếu như cô ta không ai chống lưng không ai lăng xê, thì sao khi xưa lại tự dưng nhảy ra đoàn phim “Hồng Tụ Khuynh Thành” cho cô ta đóng chứ? Dù sao thì cứ dùng gương mặt đẹp đó đi ngủ chung với mấy ông đạo diễn là cơ hội sẽ đến thôi.”
Dương Quỳnh cho rằng nguyên nhân Cảnh Hi có thể nổi tiếng, tám chín phần là có liên quan đến quy tắc ngầm của giới giải trí. Nghe nói quan hệ của cô với Hoàng Quốc Cường va Bành Tư Thành không hề tầm thường, sau lưng chắc chắn đã giở nhiều trò bỉ ổi.
Ở bên kia, Hứa Hi Ngôn nghe rõ hết những lời Dương Quỳnh bôi nhọ mình.
Cô chẳng hề xao động, cũng chẳng phản bác lại mà chỉ giả vờ như không nghe thấy gì.
Dù sao thì miệng là của người ta, thích nói thì cứ nói, cô cũng đâu mất đi miếng thịt nào.
Bây giờ cô đã học được cách ngấm ngầm chịu đựng, sẽ không bị kích động dễ dàng.
Cô chỉ cần sống đàng hoàng, chỉ cần biết cơ hội casting này là do công ty đề xuất cho cô, là do Tiêu Vũ Thiên tranh giành giúp cô là được rồi.
Toàn bộ sức lực của cô đều đã dồn hết vào buổi casting sắp tới, chẳng hơi đâu mà đi để ý mấy lời bàn tán khua môi múa mép ấy.
Hứa Hi Ngôn không biết rằng, người thật sự giành lấy cơ hội casting không phải Tiêu Vũ Thiên, mà là ông chủ Hoắc Vân Thâm của Tiêu Vũ Thiên.
Hoắc Vân Thâm muốn trải đường cho cô vợ nhà mình, nên đương nhiên phải đưa cho cô cơ hội tốt nhất rồi.
Không lâu sau, những người xếp trước lần lượt được gọi vào casting, Dương Quỳnh và Ninh Hân cũng nối gót theo sau.
Một lúc sau, Ninh Hân khoát tay Dương Quỳnh đi từ sảnh casting ra ngoài, luôn miệng chúc mừng: “Dương Quỳnh, chắc chắn là cô được chọn rồi. Tính đến bây giờ, điểm của cô là cao nhất. Tôi thấy đạo diễn An Tiễn Minh cũng gật đầu khen ngợi cô đấy.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đó, chắc người đằng sau chẳng cần casting nữa đâu.”
Lúc nãy ở trong sảnh casting, cô ta đã đưa mắt ra hiệu với người chú Dương Bưu của cô ta rồi.