Editor: Nguyetmai
Giám đốc Lưu kiểm tra chứng minh thư xong, cung kính nói: “Bà Hoắc, xin chào, chiếc nhẫn “Trái Tim Vĩnh Hằng” này là do ngài Hoắc đặt làm riêng cho cô, trọng lượng 5,21 ca ra. Nó đại biểu cho tình yêu mà ngài Hoắc dành cho cô, đến chết không thay đổi, mãi mãi thật lòng.”
Đến chết không thay đổi, mãi mãi thật lòng…
Hứa Hi Ngôn nghe giám đốc Lưu nói xong, kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở thật to.
Quá khó tin!
Bà Hoắc mà bọn họ nói thật sự là cô sao?
Chẳng lẽ Hoắc Vân Thâm đã đặt làm chiếc nhẫn này cho cô?
Ngoài cô ra, Hứa Tâm Nhu và Hoắc Cảnh Đường cũng không thể tin nổi chuyện này.
Hứa Tâm Nhu kinh ngạc đến mức suýt nữa thì rơi mắt ra ngoài. Cô ta quay phắt lại nhìn Hoắc Cảnh Đường, tưởng anh ta đã lén lút cặp kè với Hứa Hi Ngôn sau lưng mình nên cao giọng chất vấn: “Anh mua chiếc nhẫn này cho cô ta?”
“Làm sao có thể? Không phải anh!”
Hoắc Cảnh Đường đã biết rõ, “Ngài Hoắc” trong lời của Giám đốc Lưu không phải là mình thì tất nhiên là chỉ Hoắc Vân Thâm.
“Ngại quá, xin chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại.”
Hứa Hi Ngôn muốn xác nhận cho rõ ràng. Cửa hàng trang sức đột nhiên dùng danh xưng “bà Hoắc” để tặng cô một chiếc nhẫn, liệu có phải là cái bẫy hay không?
Dù sao thì giá của chiếc nhẫn này không hề rẻ, hơn nữa Hoắc Cảnh Đường vừa ra ngoài gọi điện thoại, nhỡ đâu là do anh ta dàn dựng cả thì sao?
Chỉ cần cô mang chiếc nhẫn ra khỏi cửa, những người đó sẽ lập tức báo cảnh sát, cắn ngược cô một phát, vu oan cô lấy trộm chiếc nhẫn?
Hứa Hi Ngôn nghĩ cả đến kết quả xấu nhất. Lúc này cô cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi cho Hoắc Vân Thâm.
Điện thoại reo hai tiếng, đầu bên kia truyền tới một giọng nam ấm áp từ tính: “A lô, Cảnh Hi.”
“Là em. Cái đó, “Trái Tim Vĩnh Hằng”…”
Hoắc Vân Thâm không đợi cô nói xong đã thản nhiên mở miệng hỏi: “Em thích chứ? Có vừa không?”
Thật sự là nhẫn anh tặng cô sao?
Người này không nói tiếng nào mà đột nhiên tặng cô một chiếc nhẫn kim cương?
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Có thể nhận được nhẫn của Hoắc Vân Thâm, hiển nhiên chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Trái tim vốn đang nghi ngờ của Hứa Hi Ngôn phút chốc nở đầy hoa, cảm giác ngọt ngào xâm chiếm lấy trái tim. Mà đồng thời, niềm cảm động và chua xót khó nói cũng đồng loạt dâng trào trong lòng cô.
Thật không dễ dàng.
Giữa bọn họ có biết bao bấp bênh trắc trở, thậm chí còn có khoảng thời gian cô từng tưởng rằng, cả đời này bọn họ không còn khả năng nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, cô đã thấu hiểu được tấm lòng của anh, trong lòng bỗng có cảm giác xuân về hoa nở.
Niềm vui quá lớn làm Hứa Hi Ngôn mừng đến chảy nước mắt. Cô che miệng, chăm chú nhìn chiếc nhẫn lấp lánh sáng chói.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sự cảm động dâng trào trong lòng, chính bản thân cô cũng không biết làm thế nào để ổn định lại tâm trạng đang kích động của mình.
Thật sự quá bất ngờ!
Hứa Hi Ngôn lau nước mắt, cố nén cảm giác chua xót nơi cổ họng, nghiêm túc trả lời: “Ừm, em thích lắm, cảm ơn anh.”
Phương Tiểu Tranh đợi cô gọi điện thoại xong, liền vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Ngôn Ngôn, nguyện vọng của cậu cuối cùng đã thực hiện được.”
Đúng vậy, nguyện vọng của Hứa Hi Ngôn chính là hi vọng Hoắc Vân Thâm có thể yêu cô như cô yêu anh ấy.
Bây giờ, cuối cùng thì nó đã thành hiện thực.
Mọi chờ đợi và trả giá trước đó đều xứng đáng, những khổ cực và giày vò mà cô phải nhận đều không uổng công.
Tất cả đều là vì ngày này, vì giờ phút này.
Phương Tiểu Tranh cũng thấy vui thay cho Hứa Hi Ngôn. Cô nhìn Hi Ngôn rơi lệ mà khoé mắt cũng hoen đỏ theo.
Người bạn tốt nhất của cô sinh ra trong gia đình bất hạnh, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu quá nhiều quá nhiều gian khổ.
Bây giờ, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng đã có một người đàn ông yêu mình sâu đậm. Cô hi vọng bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc.
Sau khi xác nhận rõ ràng nguồn gốc của chiếc nhẫn, Hứa Hi Ngôn biết rằng trong này không có bẫy gì hết, bèn nói với Giám đốc Lưu: “Cảm ơn anh, Giám đốc Lưu. Tôi muốn tháo chiếc nhẫn này ra…”