Editor: Nguyetmai
Trước đó cô đã tình cờ phát hiện thân thế của mình, cô vốn không phải là con gái ruột của Hứa Tấn Sơn. Vì vậy cô vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc ai mới là cha ruột của mình.
Thế nhưng giờ khắc này, Trần Vân Lộ nói với cô một đoạn chuyện tình xưa cũ khiến mối quan hệ giữa cô và Hoắc Vân Thâm biến thành một loại giả định khác.
Đúng là cô chưa từng nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy sống mũi mình cay xè, cổ họng khô khốc, tim của cô cũng buốt giá đến run rẩy.
Liệu Hoắc Chấn có phải là cha ruột của cô không?
Nếu thật sự như vậy, cô và Hoắc Vân Thâm chẳng phải đã… loạn luân rồi sao?
Không những loạn luân mà còn sinh ra con gái Anh Bảo, nếu như vậy con bé sau này biết sống sao?
Trần Vân Lộ vừa quan sát biểu cảm của cô vừa nói: “Bây giờ cô hiểu rõ chưa? Chỉ dựa vào chút chuyện tồi tệ giữa mẹ cô và ba Vân Thâm năm đó thôi, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận để cô làm con dâu của nhà họ Hoắc sao?”
“Còn nữa, cô đừng mơ tưởng rằng sinh được con thì có thể dựa vào con bé mà được gả vào nhà họ Hoắc.
“Đừng hão huyền nữa, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ tuyệt đối không cho phép cô bước nửa bước vào cửa lớn nhà họ Hoắc.
“Sau khi Anh Bảo xuất viện tôi sẽ đón nó về, sau này nhận tổ quy tông, sẽ mang họ Hoắc.
“Sau khi Anh Bảo xuất viện tôi sẽ đón nó về, sau này nhận tổ quy tông, sẽ mang họ Hoắc.
“Còn về phần cô, hi vọng cô nhanh chóng vạch rõ ranh giới với con trai tôi, đừng tiếp tục bám lấy nó nữa. Hai người thật sự không thích hợp đâu.”
Vốn dĩ Hứa Hi Ngôn đang chết lặng, sau khi nghe Trần Vân Lộ nói muốn đón con gái đi thì lập tức kích động, tức giận nói: “Không được, không ai có quyền chia cắt mẹ con tôi. Anh Đào là con gái của tôi, ai cũng đừng hòng cướp con bé đi.”
Cô đã sớm lo lắng sẽ có ngày hôm nay, không ngờ ngày này thật sự đã đến rồi.
Cô không muốn xa con gái, bất kỳ một ai cũng không thể cướp Anh Bảo đi được.
Anh Bảo chính là mạng sống của cô, ai đám cướp đi cô liền liều mạng với người đó.
“Chuyện này không phải do cô quyết định, Vân Thâm là cha ruột của con bé, có quyền được giám hộ cho con bé. Nếu cô không đồng ý thì đến lúc đó chỉ có thể gặp nhau ở tòa thôi.”
Trần Vân Lộ để lại lời nói tàn nhẫn vô tình này rồi đắc ý rời khỏi bệnh viện.
Sở dĩ bà dám nói như vậy hoàn toàn là vì chỉ cần chuyện nhà họ Hoắc muốn làm thì không có chuyện gì không đạt được.
Bà muốn đoạt lại quyền nuôi dưỡng và giám hộ cho cháu gái thật sự dễ như trở bàn tay.
Phía sau lưng Hứa Hi Ngôn đứng như trời trồng. Rõ ràng là cô đang đứng dưới ánh mặt trời mùa hạ nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo như đang đứng tại sông băng núi tuyết ở Bắc Cực.
Lạnh đến run rẩy, lạnh đến nỗi tim đang rỉ từng giọt máu.
Lạnh đến run rẩy, lạnh đến nỗi tim đang rỉ từng giọt máu.
Nước mắt mà cô cật lực kìm nén cũng vỡ òa trong nháy mắt.
Thật buồn bã, tuy rằng cô không muốn khóc nhưng vẫn không thể kìm nén được.
Anh Bảo, con là mạng sống của mẹ, nếu mất con thì làm sao mẹ sống nổi?
Hoắc Vân Thâm, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào thật sự có ngày phải đối chất trước tòa án sao?
Hứa Hi Ngôn quay về phòng bệnh, dáng vẻ như người mất hồn.
Cô không lập tức đẩy cửa đi vào mà lặng lẽ nhìn người đàn ông bên trong qua cánh cửa kính.
Người đàn ông có bóng lưng rộng rãi trầm ổn ấy đang tỉ mỉ chải tóc cho con gái, động tác dịu dàng đến nỗi có thể tan thành nước.
Đối với người đàn ông ôn hòa như nước này, cô thật sự muốn dốc hết một đời để yêu anh tha thiết, để bảo vệ anh.
Tính đến trường hợp xấu nhất, cho dù… cho dù bọn họ thật sự là anh em cùng cha khác mẹ thì sẽ thế nào đây?
Cô có thể ngăn cản trái tim của mình để ngừng yêu anh được không?
Không thể!
Còn về việc có phải là anh em cùng cha khác mẹ hay không thì Hứa Hi Ngôn sẽ không nghe từ một phía Trần Vân Lộ đâu. Cô chỉ cần lấy một ít tóc của cô và Hoắc Vân Thâm đi giám định thì tất cả sẽ rõ ràng ngay thôi.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô rất hỗn loạn, rối như tơ vò.