Hứa Hi Ngôn đi thẳng tới trước giường bệnh kiểm tra tình trạng của Anh Bảo, trái tim cũng thắt cả lại. Cô mới không ở bên cạnh con bé một ngày một đêm, con béđã bị bệnh ngay. Người làm mẹ như cô quả không xứng đáng với vị trí này.
Phương Tiểu Tranh sợ côđánh thức con bé, nhỏ giọng nói: “Anh Bảo vừa mới ngủ, bây giờđãđỡ nhiều rồi.”
“Sáng sớm dậy nó kêu đau bụng, sau đó vừa tiêu chảy vừa nôn mửa, làm mình sợ hết hồn.”
“Mình liền gọi Đại Trí tới, vội vàng đưa con béđến bệnh viện khám.”
“Là viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ nói con bé bị lây nhiễm vi khuẩn, hoặc cũng có thể là do không hợp thời tiết.”
“Haizz… Biết vậy tối qua mình chạy về có phải hơn không.”
Hứa Hi Ngôn biết, khả năng lớn nhất là không hợp thời tiết. Dù sao từ lúc sinh ra đến lúc bốn tuổi con bé vẫn luôn sống ở nước E, ởđó khí hậu dễ chịu, thời tiết không thất thường như Bái Kinh.
“Cậu về cũng để làm gìđâu? Muốn thích ứng với thành phố Bái Kinh này, kiểu gì Anh Bảo cũng phải trải qua những chuyện như vậy. Cậu cũng đừng lo lắng mà tự trách bản thân, bác sĩ nói con bé không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, nằm viện theo dõi hai ngày là sẽổn.”
Phương Tiểu Tranh trấn an cô.
“Cảm ơn cậu, may nhờ có cậu vàĐại Trí giúp mình.”
Hứa Hi Ngôn đứng trước mặt hai người bọn họ, nở nụ cười không hề thật lòng. Cho dù hai người bọn họđãđeo khẩu trang bịt kín mặt mũi, mang kính râm đầy đủ, nhưng Hứa Hi Ngôn chỉ cần liếc mắt nhìn qua làđã nhận ra bọn họ.
Bỗng nghe thấy giọng nói của Hứa Hi Ngôn, Sở Vũ Hách đột nhiên thấy “hoa cúc” của mình căng ra.
Hứa Tâm Nhu ngẩng đầu, nhíu mày một cái. Cô ta không ngờ mình lại gặp Hứa Hi Ngôn ởđây.
Hứa Hi Ngôn cố tình ra vẻ như không biết chuyện gì, hỏi: “Sao hai người lại phải đến bệnh viện thế này? Ai bịốm vậy? Ôi trời, nhìn Tổng Giám đốc Sở khập khà khập khiễng thế kia, không lẽ anh bị trĩ nên phải tới bệnh viện làm phẫu thuật sao?”
Sở Vũ Hách: “…”
“Hoa cúc” của hắn ta bị chọc đến thảm hại, còn không phải là do Hứa Hi Ngôn gây ra sao?
Nếu không phải đang đứng trước bàn dân thiên hạ, lại ngay trước mặt Hứa Tâm Nhu, thì hắn ta thật sự muốn xé cô thành trăm mảnh.
“Hứa Hi Ngôn, côđừng có nói năng vớ vẩn. Tôi nói cho cô biết, anh Vũ Hách vẫn khỏe.”
Thân phận của Hứa Tâm Nhu bây giờ rất đặc biệt,. Cô ta là người nổi tiếng, sợ bị người khác nhận ra nên phải liên tục lấy tay che mặt, không thểđể cho mọi người đi ngang qua nhìn thấy.
“Ô thếà, vậy thì xin lỗi nhé. Không biết sao tôi lại nhớ trên báo có thông tin như vậy nhỉ? Hình như là nói rằng Tổng Giám đốc Sở bị người ta…”
Hứa Hi Ngôn còn chưa kịp nói hết câu, Hứa Tâm Nhu đã vội vàng ngắt lời cô: “Im miệng! Đừng có nói nữa! Cô sợ người ta không biết thân phận của anh ấy phải không? Thấy anh ấy bị bêu xấu thì cô vui lắm sao? Dù sao ngày trước cô và anh ấy cũng từng ở bên nhau mà.”
“Thôi thôi… dừng lại đi! Đừng tưởng rằng tôi không biết, năm đó khi anh ta và tôi còn đang yêu nhau, thì các người cũng đã sớm cấu kết với nhau rồi…”
…