Editor: Nguyetmai
“Anh yêu em nhiều bao nhiêu à, có lẽ nhiều đến nỗi chính bản thân anh còn không rõ…”
Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, trong tim đều có chút xúc động, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô muốn biết anh yêu mình sâu đậm như thế nào, cuối cùng… Hoắc Vân Thâm giữ lấy đầu cô, hôn một nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
Người đàn ông thuộc phái hành động thì vẫn thích dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình.
Hoắc Vân Thâm kéo gương mặt cô gần lại, không kiểm soát được mà hôn lên đôi môi cuốn hút của cô.
Vốn chỉ định hôn lướt qua thôi nhưng khi làn môi mỏng của anh vừa chạm đến môi cô thì anh phát hiện không thể nào kiềm chế được chính mình.
Có thể là do tình yêu của anh được kết tinh từ quá lâu, khiến anh theo bản năng muốn được thêm nhiều hơn.
Môi của Hứa Hi Ngôn bị anh chiếm lấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, mở to mắt nhìn vào mắt anh.
Mãi cho đến khi bị nụ hôn mãnh liệt mà lại dịu dàng của anh hoàn toàn cuốn lấy thì cô mới từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận tình yêu của anh bằng trái tim.
Nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt, càng cuộn trào, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Cho dù Trần Vân Lộ có thành kiến với Hứa Hi Ngôn như thế nào thì bé con vẫn là cháu ruột của bà, trong lòng bà vô cùng thích cô bé. Khi bà biết được cô bé bị thương cũng đau lòng khôn xiết.
“Đỡ nhiều rồi ạ. Hôm nay tinh thần cũng tốt hơn ngày hôm qua một chút.” Hoắc Vân Thâm trả lời.
“Ừm, vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
Trần Vân Lộ ngồi xuống bên giường, thở dài nói: “Gần đây xảy ra chuyện gì vậy chứ? Trước là ba con, sau nữa là đến ông nội của con, bây giờ lại là Anh Đào, lần lượt nhập viện. Nhà họ Hoắc ta sao mà lắm tai họa như vậy?”
“Mẹ, mẹ đừng bi quan quá, mẹ xem chẳng phải bây giờ ba đã bước ra khỏi cánh cửa của Thần Chết rồi sao? Tạm thời ông nội cũng không sao nữa rồi. Anh Đào cũng đang dần hồi phục. Bọn họ đều sẽ tốt cả thôi, mẹ đừng nôn nóng.”
Hoắc Vân Thâm an ủi mẹ mình, Hứa Hi Ngôn đứng trong phòng nghe bọn họ nói chuyện nhưng bị xem như là không khí thì cảm thấy khá ngượng ngùng.
Cô ra dấu tay ý bảo mình ra ngoài hít thở không khí một chút trước, chút nữa sẽ quay lại, Hoắc Vân Thâm gật đầu.
Sau khi Hứa Hi Ngôn rời khỏi, Trần Vân Lộ mới thu lại một chút ánh sáng nơi khóe mắt của mình, bà không vừa lòng nói: “Vân Thâm, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc thì giữa con và cô ta là quan hệ gì?”
Ban đầu Trần Vân Lộ nghĩ hai người mới quen biết, cho rằng Cảnh Hi muốn dựa vào Hoắc Vân Thâm để leo lên cao.
Thật không ngờ cô ta lại lén lút sinh con, ra chiêu độc như vậy.
Bây giờ điều bà nghĩ không thông chính là người phụ nữ kia đã dụ dỗ được con trai của mình từ lúc nào vậy?
“Mẹ, chuyện giữa con và Cảnh Hi, con đã nói với mẹ từ sớm rồi, ngoài cô ấy ra con không cưới ai khác. Bây giờ bọn con cũng đã đến với nhau rồi, mẹ đừng quản nữa.”
Hoắc Vân Thâm không mong mẹ mình can dự vào, phá hoại tình cảm giữa mình và Hứa Hi Ngôn.
“Không muốn mẹ quản? Mẹ là mẹ của con, không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai? Con muốn tìm người như thế nào mà chẳng được, nhưng tại sao nhất thiết phải là cô ta?”