Editor: Nguyetmai
Dù sao Anh Bảo chỉ một đứa trẻ mới bốn tuổi, dù tâm trí có trưởng thành đến mấy đi nữa, cô bé cũng không thể hiểu rõ được thủ đoạn của người xấu.
Đương nhiên cô bé chỉ nghĩ Hoắc Vân Thâm phái người tới đón mình, bắt nạt mình.
Thấy con gái hiểu nhầm Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Anh Bảo, con nghe mommy này, papi không phải là papi xấu, những chú xấu xa kia cũng không phải do papi phái tới. Là có người giả mạo papi lừa con thôi. Papi yêu con nhất, không thể nào làm hại con được, con hiểu chưa?”
Anh Bảo cong môi, đôi mắt nhỏ vẫn luôn cảnh giác quan sát Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm thầm thở dài, anh biết rất rõ, những tình cảm thân thiết mà mình thật vất vả mới tạo dựng được với con đều vì chuyện lần này mà mất sạch.
Nếu muốn một lần nữa xây dựng được hình tượng trong lòng cô bé, có thể anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa.
“Anh Bảo, trước đây có phải mẹ đã nói với con, sau này bất kể là ai tìm con, nói là mommy phái tới, hoặc nói là bạn của mommy, con cũng không được tin tưởng, càng không thể đi theo người khác, con đều quên hết rồi sao? Tương tự, nếu người ta nói là do papi phái tới, con cũng không được tin tưởng, biết không?”
Hứa Hi Ngôn mượn cơ hội muốn nhắc nhở cô bé không nên tùy tiện tin tưởng vào người xa lạ.
Chuyện lần này coi như là một bài học đau đớn, hi vọng về sau cô bé không mắc lừa nữa.
“Con biết rồi.”
Anh Bảo trề môi, rũ mi, không tiếp tục nhìn Hoắc Vân Thâm nữa.
Sau một lát, cô bé mới nói: “Mommy, Bảo Bảo đau đầu.”
Cảm giác đau đầu, hơn nữa thấy có thứ gì vướng víu làm Anh Bảo theo bản năng giơ tay muốn kéo xuống.
Hứa Hi Ngôn lập tức giữ tay của cô bé lại, nói: “Con bị thương, đầu con bị thủng một lỗ nên chú bác sĩ phải khâu lại cho con, bôi thuốc và băng bó vết thương rồi. Bây giờ con không thể dùng tay chạm vào được, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Anh Bảo đã hiểu nên gật đầu, không nói gì nữa, chỉ mở to đôi mắt chớp chớp, cầm tay mẹ trước sau cũng không chịu buông ra.
Hoắc Vân Thâm cảm thấy nghẹn ngào, khó chịu đến mức không thở nổi. Anh nói với Hứa Hi Ngôn: “Anh ra ngoài một lát, sẽ trở lại ngay.”
Anh biết bây giờ Anh Bảo không muốn rời khỏi Hứa Hi Ngôn nên đành phải ra khỏi phòng bệnh, để cho hai mẹ con được ở riêng.
“Được.” Hứa Hi Ngôn gật đầu.
Hoắc Vân Thâm ra khỏi phòng bệnh thì gặp được Diệp Tầm đang đứng ở cửa, anh ta thấy anh đi ra, hỏi: “Con bé đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, đang ở cùng với mẹ.”
Tâm trạng Hoắc Vân Thâm hơi sa sút, nói xong câu này, anh đi thẳng tới phòng hút thuốc của bệnh viện.
Diệp Tầm vốn định vào phòng bệnh, nhưng không biết vì sao lại đuổi theo Hoắc Vân Thâm.
Trong gian phòng hút thuốc, thân hình cao lớn của Hoắc Vân Thâm đang quay lưng về phía cánh cửa, đầu cúi xuống nên không thấy rõ được biểu cảm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đau thương toát ra từ người anh.
Diệp Tầm đi tới, Hoắc Vân Thâm hơi ngẩng đầu, liếc thấy điếu thuốc do anh ta đưa tới, anh không từ chối, cầm ở trong tay.
Diệp Tầm bật lửa, châm thuốc giúp anh, sau đó cũng tự châm một điếu cho mình rồi hút.
Hai người đàn ông lặng lẽ hút thuốc một lúc, Hoắc Vân Thâm mới thở dài: “Haiz…”
“Tại sao phải thở dài? Không phải Anh Bảo đã tỉnh rồi sao?”
“Con bé tỉnh rồi, nhưng bây giờ nó vô cùng sợ tôi, bài xích tôi.”
Hoắc Vân Thâm giơ tay che mắt, đau lòng nói: “Tôi cảm thấy… mình không phải là một người cha tốt.”
Anh tự trách bản thân và rơi vào cảm giác áy náy vô cùng.
Tự trách vì khi con cần phải truyền máu mà mình thì không có cách nào giúp được.
Áy náy vì mình không làm hết trách nhiệm với con, không thể bảo vệ tốt cho con.
Diệp Tầm vỗ nhẹ vào lưng của anh, mở miệng nói: “Anh đừng tự trách bản thân nữa, Anh Bảo chỉ là tạm thời sợ hãi thôi, chờ con bé khỏe rồi, nó sẽ không giận anh nữa đâu.”