Hứa Hi Ngôn lại không tìm ra được cái cớđể mình nhất định phải đi, cô gãi đầu, nói: “Vậy cũng được! Tôi đi nghỉ trước đây.”
“Gian phòng khách thứ hai bên tay trái, em có thểở lại phòng đó.”
Hoắc Vân Thâm dặn dò một câu.
“Cảm ơn!” Hứa Hi Ngôn đi được vài bước thì dừng lại, xoay người hỏi anh: “Anh Hoắc, anh thì sao? Anh có cần tôi giúp đỡ gì không? Ví dụ như…”
Vìđược tiếp đãi quá tốt nên suýt chút nữa cô quên mất mình là trợ lí sinh hoạt của anh, đáng lí ra cô nên chăm sóc anh mới đúng.
“Không. Khi nào cần thì tôi sẽ gọi em.”
“Được, vậy thì anh ngủ ngon nhé.”
Hứa Hi Ngôn mỉm cười với anh một cái, Hoắc Vân Thâm cũng cong khóe môi lên. Má lúm đồng tiền trên má mang theo sức quyến rũ mê người, giống như muốn hút người ta vào đó.
Hứa Hi Ngôn ngây người ra, đến lúc tỉnh táo lại, cô chỉ cảm thấy hai má nóng lên, cực kỳ ngại ngùng chạy về hướng phòng cho khách.
Hoắc Vân Thâm ở trong phòng khách dõi theo bóng lưng khuất dần của cô, sau đóđiều khiển xe lăn chạy bằng điện, lái về phía phòng làm việc rồi gọi điện cho Dịch Tiêu.
“Tôi cho cậu thời gian một đêm, không cần biết cậu dùng cách nào, phải lập ra ngay một công ty giải trí tên là Cảnh Duyệt, kinh doanh và hạch toán đều độc lập. Sáng ngày mai, tôi sẽ dẫn Hứa Hi Ngôn qua đó ký kết.”
Tắt máy, Hoắc Vân Thâm thầm thở phào một hơi.
Tắt máy, Hoắc Vân Thâm thầm thở phào một hơi.
Để có thể trói chặt bà xã tương lai, Hoắc Vân Thâm cũng liều mạng rồi.
Không có công ty, vậy anh sẽ tạo một công ty. Không cóđối thủ cạnh tranh, thì anh hư cấu ra một đối thủ cạnh tranh.
Đầu dây bên kia, sau khi nhận xong cuộc điện thoại, Dịch Tiêu lại bắt đầu phỉ nhổ, không biết cậu chủ lại phát bệnh gì rồi nữa?
Cậu chủ muốn lập ra một công ty giải trí chỉ vì một mình cô Hứa Hi Ngôn sao?
Thật không thể hiểu nổi, cậu chủ nhà mình đã nắm giữ công ty giải trí Vân Hải, bên dưới còn có Tụ Tinh nữa, thế mà bây giờ lại muốn lập ra thêm một công ty giải trí mới. Cậu chủđang muốn tự mình đánh mình đấy hả?
Nếu như tương lai công ty giải trí Cảnh Duyệt trở nên lớn mạnh, không phải là sẽ tranh giành thị trường với hai công ty Vân Hải và Tụ Tinh sao?
Dịch Tiêu đúng là không phục bất cứ ai kể cảông trời, chỉ phục mỗi cậu chủ nhà mình.
Cậu chủ cũng biết chơi thật đấy!
Với dáng điệu cuống cuồng vì gái đẹp thế này, nếu đặt vào thời cổđại thì rõ là hôn quân xuất hiện.
Dịch Tiêu mắng thầm xong, lại buộc phải đặt công việc lên hàng đầu.
Anh ta lập tức bật dậy khỏi giường, tranh thủ thời gian bắt tay vào sắp xếp, chạy đua từng phút một.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài đang đổ mưa.
Hoắc Vân Thâm rời giường, đi vào bếp. Anh ngạc nhiên phát hiện ra Hứa Hi Ngôn đang ở phòng bếp nấu ăn.
Côđã thay sang bộ quần áo để lại lần trước, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa sau đầu, trông rất gọn gàng chỉnh tề. Còn tay cô thìđang cầm muôi gỗ không ngừng chuyển động.
“Cảnh Hi?”
Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sao em dậy sớm thế?”
Hứa Hi Ngôn nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, sau đóđáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Anh đã giúp tôi làm không ít việc rồi, nếu tôi đã là trợ lí sinh hoạt của anh, đương nhiên cũng nên có chút dáng vẻ của một người trợ lí. Tối thiểu nhất là phải nấu một bữa sáng cho anh. Được rồi, anh ra bên ngoài chờ tôi trước đi, xong ngay thôi.”
Hứa Hi Ngôn nói xong, lại quay người lại, tiếp tục làm bữa sáng.
Nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của cô, trong lòng Hoắc Vân Thâm trào dâng sự cảm động và vui vẻ khó có thể hình dung được.
Hóa ra cảm giác có người rửa tay nấu canh cho mình lại hạnh phúc đến như vậy.
Cuối cùng anh cũng đợi được ngày này rồi, ngày mà Hứa Hi Ngôn đứng ở trong nhà anh, làm bữa sáng cho anh tựa như một người vợ thực thụ.
…