Editor: Nguyetmai
Hoắc Vân Thâm nghiêm túc nói: “Từ ngày tôi từ chức, Công ty Giải trí Vân Hải chính thức tách khỏi Tập đoàn Hoắc thị, về sau tất cả mọi chuyện của Vân Hải, bao gồm cả việc kinh doanh đều hạch toán độc lập, tự chịu trách nhiệm về lời lỗ.”
Chỉ có đá anh ta ra khỏi Tập đoàn Hoắc thị, anh mới tiện trừng trị anh ta.
Hoắc Cảnh Đường cảm thấy nực cười, làm như thế coi như là đá anh ta và Vân Hải ra nhà họ Hoắc sao?
Hoắc Vân Thâm dựa vào đâu mà nói như vậy?
Cậu ta có tư cách gì?
Hoắc Vân Thâm nói xong thì quay đầu nhìn Hứa Hi Ngôn.
Hứa Hi Ngôn phối hợp anh, đặt một bản đơn xin từ bỏ quyền kế thừa Vân Hải và một bản đơn xin từ chức đặt ở trước mặt Hoắc Cảnh Đường.
Hoắc Cảnh Đường ngẩng đầu liếc nhìn mắt Hứa Hi Ngôn, từ khi cô và Hoắc Vân Thâm đi vào, anh ta đã chú ý tới cô.
Anh ta cũng thấy được ánh mắt cô và Hoắc Vân Thâm nhìn nhau, đó là một ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng và khích lệ.
Lúc trước anh ta không biết cô có gì hấp dẫn mà có thể thu hút được sự chú ý của Hoắc Vân Thâm, nhưng bây giờ anh ta hiểu rõ.
Có thể khiến cho Hoắc Vân Thâm từ trong tình cảnh tuyệt vọng, một lần nữa tìm về sự tự tin, đồng thời cam tâm tình nguyện bỏ qua danh lợi và địa vị, chứng tỏ người phụ nữ này vô cùng lợi hại.
Hứa Hi Ngôn biết anh đã làm xong việc nên làm, lại lặng lẽ đẩy anh rời khỏi phòng họp.
Nhìn theo bóng lưng của hai người biến mất ở cửa phòng họp, Hoắc Cảnh Đường rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Những gì Hoắc Vân Thâm mới vừa nói là thật lòng sao?
Anh nói anh ta đã nhận được thứ anh ta muốn là chỉ cái gì?
Chẳng lẽ là…
Hoắc Cảnh Đường đuổi theo ra bên ngoài phòng họp, thấy bọn họ chưa đi xa thì vội vàng gọi lại: “Vân Thâm, chờ một lát.”
Nghe tiếng kêu người đàn ông phía sau, Hứa Hi Ngôn dừng bước, Hoắc Vân Thâm không quay đầu lại, Hứa Hi Ngôn toàn quyền đại diện anh: “Tổng Giám đốc Hoắc, những gì anh Hoắc nên nói đều đã nói xong, anh còn có chuyện gì nữa sao?”
Hoắc Cảnh Đường liếc nhìn cô rồi đi tới trước xe lăn, chống tay lên tay vịn của xe lăn: “Vân Thâm, nói chuyện riêng một chút đi.”
Bên trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, chỉ có hai anh em Hoắc Vân Thâm và Hoắc Cảnh Đường.
Hoắc Vân Thâm chuyển động xe lăn, quay đầu lại, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh mịch và lạnh lẽo: “Anh muốn nói gì?”
Trong lòng Hoắc Cảnh Đường thầm cả kinh, cảm giác rõ ràng Hoắc Vân Thâm lúc này giống như đã đổi thành một người khác, cảm giác đã vạch rõ giới hạn với anh ta.
Anh thoạt nhìn giống như một người xa lạ, thậm chí còn xa lạ hơn cả người xa lạ.
Ngay cả xưng hô cơ bản nhất cũng không thêm, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách như vậy.
“Vân Thâm, anh chỉ muốn hỏi câu nói sau cùng của em là có ý gì?”
Hoắc Cảnh Đường lo lắng nhất chính là Hoắc Vân Thâm có mưu đồ khác, ném Vân Hải cho anh ta xong, liệu có phải đang âm thầm tính toán kế hoạch lớn hơn không?
Hoắc Vân Thâm cong môi, lạnh lùng cười: “Chính là nghĩa đen thôi.”
“Em nói em nhận được thứ muốn nhận là chỉ cái gì?” Hoắc Cảnh Đường truy hỏi.
“Anh cảm thấy sẽ là gì chứ?”
Hoắc Vân Thâm không trả lời, mà ném ra một hỏi ngược.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, anh bỏ Giải trí Vân Hải nhưng nhận được sự ủng hộ của Hứa Hi Ngôn.
Cái được và mất này không thể dùng giá trị buôn bán để đong đếm.
Danh lợi và quyền lợi đối với anh chỉ là vật ngoài thân.
Ở trong mắt anh, Hứa Hi Ngôn là báu vật mà một trăm một vạn Vân Hải cũng không đổi được.
Hoắc Cảnh Đường vẫn đang suy nghĩ về ý tứ của Hoắc Vân Thâm thì anh đã di chuyển xe lăn chuẩn bị ra cửa.
Anh đã không còn lời nào để nói với Hoắc Cảnh Đường, cũng không muốn lãng phí thời gian ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Khi thấy anh sắp tới cửa, Hoắc Cảnh Đường nghĩ mãi vẫn không hiểu được nên theo bản năng kêu lên một tiếng: “Vân Thâm, chuyện tách Vân Hải ra là ý của em hay là ý của ông?”