Editor: Nguyetmai
Người ngoài đều không nhìn ra hai tay Hoắc Vân Thâm bị thương, đó là bởi vì Hứa Hi Ngôn giúp anh băng bó một lần nữa, đồng thời đeo một đôi găng tay màu trắng cho anh.
Anh nâng tay phải lên và dùng tay ra hiệu để tất cả mọi người yên tĩnh.
Lập tức, trong phòng họp im ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhìn về phía dưới bục, nói: “Các vị đã vất vả rồi! Tôi biết các vị vì đại hội hôm nay mà tốn rất nhiều tâm tư.
“Vì chuyện bãi nhiệm một Tổng Giám đốc như tôi mà hao tổn tinh thần, thật ra các người không cần thiết phải làm như thế.”
“Đại hội cổ đông hôm nay cũng không cần thiết phải tổ chức. Bởi vì, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”
Lời này vừa nói ra làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt Hoắc Cảnh Đường càng khó coi hơn nữa.
Có ai không biết anh ta đã chờ đợi Đại hội cổ đông này bao lâu, phí bao nhiêu tâm tư, mà Hoắc Vân Thâm vừa tới đã lập tức lại nói một câu hủy bỏ tất cả những gì anh ta đã làm?
Không có bất kỳ ý nghĩa gì sao?
Nói như vậy, Hoắc Vân Thâm định chống lại anh ta tới cùng sao?
Hoắc Vân Thâm còn chưa nói hết lời, anh quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Đường, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Anh ta chẳng những không khiến cho trên dưới Vân Hải một lòng, trái lại còn làm cho Vân Hải chia làm hai phái cực đoan, nội bộ đấu đá không ngừng.
Cho nên, khi nghe Hoắc Vân Thâm khen ngợi mình như vậy, Hoắc Cảnh Đường chỉ cảm thấy như bị tát bôm bốp vào mặt, không hiểu sao lại thấy gương mặt đau đến bốc hỏa.
Sở dĩ Hoắc Vân Thâm nói những lời này, chủ yếu là nói cho người ngoài nghe, bất kể là ai tiếp quản Vân Hải, anh đều hi vọng Vân Hải có thể tiếp tục phát triển.
Dù sao, Vân Hải là tâm huyết của cha ông anh trong suốt mấy chục năm.
Cho dù anh em bọn họ bất hòa, nội bộ lục đục không ngừng, anh cũng sẽ không để cho người ngoài nhìn ra.
Trong lúc tất cả mọi người không rõ Hoắc Vân Thâm có ý gì, anh lại tiếp tục mở miệng: “Nếu hôm nay tất cả cổ đông đều ở đây, nhân cơ hội này, tôi muốn tuyên bố một tin tức quan trọng.
“Đó chính là kể từ hôm nay, Hoắc Vân Thâm tôi từ chức Tổng Giám đốc, chính thức giao Công ty Giải trí Vân Hải cho anh Cả tôi – Hoắc Cảnh Đường quản lý.”
Nghe Hoắc Vân Thâm chủ động từ chức, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên kinh ngạc.
Hoắc Cảnh Đường không biết phải nói gì, thứ anh ta trăm cay nghìn đắng muốn có được, đối phương lại dễ dàng buông ra?
Chủ động nhường vị trí cho anh ta, vì sao anh ta lại có cảm giác như bị bố thí vậy?
“Vân Thâm, em làm gì vậy? Kết quả bỏ phiếu còn chưa công bố, em vẫn có cơ hội giữ nguyên chức vụ.”
Hoắc Cảnh Đường giả vờ giả vịt nói.
“Không, anh Cả, em sớm đã muốn nghỉ ngơi rồi, bây giờ em đã nhận được thứ em muốn, Vân Hải giao cho anh, em rất yên tâm, anh hãy làm cho thật tốt nhé!”
Hoắc Vân Thâm nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía các vị cổ đông: “Mặt khác, tôi còn muốn tuyên bố một việc.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, ngồi yên chờ đợi kết quả.