Editor: Nguyetmai
Cô đứng cách anh khoảng vài mét, gió lạnh thổi bay mái tóc cô, che đi nửa gương mặt, không thể nhìn rõ được những đau thương che giấu dưới đáy mắt ấy.
Anh phải trả lời cô như thế nào đây?
Trái tim anh bị nghẹn lại, thổ lộ nỗi lòng không phải sở trường của anh.
Vì sự chần chờ của anh, trong đôi mắt Hứa Hi Ngôn lóe lên một tia mất mát, cô không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi quay người đi.
Nhìn thấy bóng lưng của cô dần biến mất, cảm xúc của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn mất khống chế, anh đau khổ hét to, Cảnh Hi, em đừng đi…
“Cảnh Hi, em đừng đi!”
“Em rất quan trọng!”
“Không có em, anh cũng không thể sống tiếp được nữa, Cảnh Hi…”
Hoắc Vân Thâm gọi tên Hứa Hi Ngôn, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trái tim vẫn vô cùng hồi hộp, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đập vào mắt là bóng tối vô biên, sự sợ hãi trong lòng anh gần như tới cực điểm, giọng hơi nghẹn lại: “Cảnh Hi, đừng rời xa anh…”
“Tách”, đèn sáng, cả căn phòng sáng như ban ngày.
Hoắc Vân Thâm híp mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt anh liền quay đầu lại, nhìn thấy cô gái mảnh mai đang đứng gần công tắc trên vách tường đang mỉm cười nhìn anh.
Cô ấy chưa đi?
Trong lòng cô rất vui, cho dù chỉ là những lời nói mớ nhưng có thể nghe thấy anh nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy, dù có chết cũng đáng.
“…” Gương mặt Hoắc Vân Thâm nóng lên, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, đến nằm mơ cũng gọi tên người ta, đúng là mất mặt quá.
“Hahaha, em đùa đấy.”
Nể tình anh, Hứa Hi Ngôn không trêu anh nữa, dùng câu “nói đùa” để hóa giải sự xấu hổ của anh.
“Không, anh không nói đùa!”
Đó là những lời thật lòng của anh, sao có thể là nói đùa được?
“Haha, em biết rồi. Nếu anh đã dậy rồi thì để em đi hâm nóng đồ ăn chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Mặt Hứa Hi Ngôn mang theo ý cười đứng dậy đi vào nhà bếp.
Không lâu sau, bữa trưa đổi thành bữa tối đã được dọn lên bàn, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm đi vào nhà bếp ăn cơm.
Hứa Hi Ngôn xới một bát cơm, gắp thức ăn chuẩn bị đút cho anh, Hoắc Vân Thâm không nghĩ ra, nói: “Để anh tự làm.”
“Tay anh có thể cầm được đũa sao?” Hứa Hi Ngôn cười tủm tỉm hỏi.
“Á…”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn hai cái “bánh chưng” của mình, đúng là không tiện cầm đũa thật.
“Để em đút cho anh ăn nhé!”
Hứa Hi Ngôn không nói thêm gì, đổi sang thành thìa, xúc một miếng cơm và đồ ăn đưa đến bên miệng anh.
Thấy anh không há miệng, Hứa Hi Ngôn nói: “Đừng ngại nữa, anh không muốn em dùng thìa, chẳng lẽ anh muốn em đút thẳng cho anh bằng miệng sao?”
…