Editor: Nguyetmai
“Yên tâm đi, cho dù ông ta có tỉnh lại, cũng không dám gây rắc rối cho em, chuyện kia, ông ta chỉ dám nuốt trong bụng.”
Hứa Tâm Nhu đã khống chế tất cả: “Mà anh có thể chuẩn bị tổ chức Đại hội cổ đông lâm thời được rồi.”
“Em yêu à, em thật sự đã làm giúp anh một chuyện lớn, em nói xem anh nên cảm ơn em thế nào cho phải đây?”
Hứa Tâm Nhu giơ tay ra rồi nhìn lên đó, ý tứ đã quá rõ ràng, trên ngón tay áp út của cô ta vẫn thiếu một thứ.
Hoắc Cảnh Đường là người thông minh, lập tức có thể nhìn ra ý đồ của cô ta, anh ta nắm tay cô ta và đặt ở bên môi hôn một cái, nói: “Em yên tâm, chờ anh ngồi vững trên vị trí Tổng Giám đốc Công ty Giải trí Vân Hải, anh sẽ cho em danh phận.”
Đôi môi mọng đỏ của Hứa Tâm Nhu cong lên, cười rất động lòng người, Hoắc Cảnh Đường bị dáng vẻ quyến rũ của cô ta cám dỗ, lại xoay người đè cô ta xuống.
Hoắc Cảnh Đường được Hứa Tâm Nhu giúp đỡ có thể lập tức dọn hai chướng ngại vật cùng lúc. Cứ theo đà này, quyền quản lý nhà họ Hoắc sẽ ở trong tầm tay.
Tiếp theo, bước đầu tiên phải làm chính là tổ chức Đại hội cổ đông lâm thời để bãi miễn chức vụ Tổng Giám đốc của Hoắc Vân Thâm.
Phần lớn các lãnh đạo trong công ty anh ta đều đã thu xếp ổn thỏa, đến lúc đó, bọn họ sẽ bỏ phiếu cho anh ta, bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.
Trong thời gian này, Hoắc Vân Thâm bận ở bệnh viện lo lắng cho bệnh tình của người nhà.
Trong thời gian này, Hoắc Vân Thâm bận ở bệnh viện lo lắng cho bệnh tình của người nhà.
Dịch Tiêu báo cáo những hành động của Hoắc Cảnh Đường ở công ty cho anh biết, anh cũng không nói gì, chỉ nói mặc anh ta.
Lúc này không gì quan trọng bằng cha và ông nội của anh, cả hai đều nằm ở trong bệnh viện.
Anh hi vọng bọn họ có thể bình an, sớm ngày khỏe lại.
Chạng vạng, Hoắc Vân Thâm từ bệnh viện đi ra, chuẩn bị trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoắc Cảnh Đường đến bệnh viện.
“Vân Thâm, bác Cả đã khá hơn chút nào chưa?” Hoắc Cảnh Đường gặp mặt liền dò hỏi.
“Vẫn vậy thôi.” Hoắc Vân Thâm lắc đầu, bác sĩ bó tay không làm gì được, anh cũng chỉ có thể nghe theo số trời.
“Ông nội thì sao?” Hoắc Cảnh Đường lại hỏi.
“Em về nhà một chuyến, anh tự mình vào xem đi.”
Hoắc Vân Thâm mệt mỏi lắc đầu, anh đã thức suốt mấy đêm, trạng thái tinh thần không tốt, trên chiếc cằm gầy đã mọc râu, hai mắt cũng đầy tơ máu.
Bây giờ anh phải đi về tắm rửa đã, nếu không bản thân anh sẽ mốc meo lên mất.
Xe lăn vừa di chuyển được một đoạn, Hoắc Vân Thâm chợt xoay người lại nói: “Thời gian này, anh Cả đã phải vất vả rồi, mọi chuyện trong nhà đều phải dựa vào anh.”
Hoắc Cảnh Đường mỉm cười: “Em nói khách sáo như vậy làm gì? Đây vốn là chuyện anh nên làm, sao có thể nói vất vả được?”
Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn anh ta nhưng không nói gì khác nữa. Lúc anh chuẩn bị rời đi, lại bị Hoắc Cảnh Đường gọi lại: “Vân Thâm, em chờ một lát, anh sẽ đưa em về.”
Trên thực tế, hôm nay Hoắc Cảnh Đường tới bệnh viện chính là để tìm anh, anh ta còn có chuyện quan trọng muốn nói.
“Được, đưa em tới Thịnh Thế Ngự Cảnh.”
Hoắc Vân Thâm không từ chối đề nghị của anh ta, vừa lúc anh cũng có lời muốn hỏi.
Trở lại Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hoắc Cảnh Đường đẩy xe lăn của Hoắc Vân Thâm vào cửa căn hộ, Hứa Hi Ngôn sớm kết thúc công việc trở về, đi theo phía sau bọn họ vào đây. Cô nhận ra đó là Hoắc Vân Thâm và Hoắc Cảnh Đường.
Cô hơi bất ngờ khi thấy hôm nay Hoắc Vân Thâm quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh, càng bất ngờ chính là Hoắc Cảnh Đường lại về cùng anh.
Chờ hai anh em bọn họ vào trong căn 101, Hứa Hi Ngôn mới đi vào căn 102.
Bên trong căn 101, Hoắc Cảnh Đường đổi giày ở cửa, thoáng nhìn thấy đôi dép của phụ nữ, nhưng anh ta chỉ nhìn qua mà không hỏi.
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn vào trong phòng trước. Di chuyển tới giữa phòng khách, anh quay xe lăn lại, lẳng lặng nhìn Hoắc Cảnh Đường đang đi tới.
“Anh trai, nghe nói ngày mai anh sẽ tổ chức Đại hội cổ đông, vì sao vậy?”